- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 44: Điều cuối cùng làm chúng ta hạnh phúc là yêu chứ không phải hận.
Chồng tôi ra nước ngoài nửa tháng, cháu nhỏ ngày ngày gọi điện cho tôi.
“Cô ơi, cô về đi”
Thầm nghĩ ở nhà một mình cũng chán, tôi quyết định về nhà mẹ đẻ vài hôm.
Hôm sau, khi tôi đang rửa mặt, mẹ tôi đi tới đứng bên hông cửa trò chuyện với tôi. Hỏi tôi “hôm nay muốn ăn món gì.”
Tôi đáp, “sao cũng được.”
Bà ấy bảo, “con cứ nói đi, để mẹ mua.”
Tôi cảm nhận được sự ân cần và chăm sóc của bà ấy, không khỏi trêu ghẹo,
“Mẹ tốt với con như thế từ bao giờ vậy?”
Bà ấy ngại ngùng lườm tôi một cái rồi lại giận dỗi nói,
“Mẹ biết, ngày trước là mẹ không tốt. Mẹ có lỗi với con nhưng sau này mẹ sẽ thay đổi. Con xem mấy năm qua, có phải mẹ đã sửa đổi nhiều rồi không?”
Bà ấy như vậy tôi thấy không quen, đành lấp liếm nói.
“Con đang rửa mặt đây, mẹ ra ngoài trước đi.
Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, nước mắt chợt tuôn rơi. Bà ấy đã vạch trần rất nhiều chuyện cũ mà tôi chôn sâu nơi tận cùng ký ức. Kể cả Đương Đương, cô bạn thân nhất của tôi, cũng không biết hồi nhỏ tôi sống thế nào, chỉ loáng thoáng biết rằng ngày ấy tôi rất đáng thương. Tôi sinh ra trong những năm 80, là thời kỳ kinh tế tăng trưởng như gió. Khi tôi ra đời thì trong nhà đã có tivi, máy may. Phải hiểu rằng ở thời đại ấy, gia đình nào có những vật dụng giá trị như vậy đều là nhà giàu.
Lúc mới sinh tôi rất hạnh phúc. Hồi ấy trong nhà chỉ có một đứa bé là tôi. Hai người cô của tôi đều chưa lấy chồng, ngày ngày không phải người này chơi với tôi thì cũng là người kia dỗ tôi ngủ.
Theo lời của họ thì hồi nhỏ tôi rất thông minh, hoạt bát, khéo mồm, khéo miệng. Chưa tới một tuổi, tôi đã biết nịnh hót, nói là “sau này lớn lên sẽ hiếu kính với ông bà và các cô.”
Cứ như vậy tới khi tôi 6 tuổi. Các cô đều dần đi lấy chồng. Sau khi cha tôi đi xa làm ăn, mẹ tôi bắt đầu mê chơi bài. Từ đó mẹ tôi chơi suốt một ngày ba buổi, không sót buổi nào. Còn việc tôi có ăn no hay không, có mặc ấm hay không đều không quan trọng bằng bài bạc của bà ấy.
Một ngày mùa đông nọ, cô nhỏ của tôi về nhà, thấy tôi bị nhiễm lạnh tới mức nước mũi chảy ròng ròng. Cô liền hỏi mẹ tôi đâu rồi?
Tôi đáp, “bà ấy đang chơi bài”
Cô tôi bèn vào phòng lấy quần áo mặc cho tôi, tức giận vô cùng “Mẹ cháu không phải là người. Từ sáng tới khuya chỉ biết bài bạc. Chết luôn trên bàn bạc cho xong. Trời lạnh thế này còn cho cháu ăn mặc phong phanh vậy hả? Có ai làm mẹ mà như thế không?”
Lần đó tôi nghe thấy cô tức giận trò chuyện rất lâu với ông bà nội của tôi trong phòng, cũng nghe thấy bà tôi than thở, “gia môn bất hạnh. Giờ cha mẹ còn sống vẫn chăm nom được con bé, tới lúc cha mẹ đi rồi, con bé sẽ đáng thương lắm.”
Cô nhỏ của tôi là người thẳng tính, tới lúc mẹ tôi về, cô ấy lập tức chỉ trích mẹ tôi. Mẹ tôi bực bội nói,
“Đáng thương gì chứ? Nó chết lạnh hay chết đói rồi?”
Tôi hôm ấy mẹ tôi mắng chửi tôi rất lâu, cảnh cáo tôi không được tiếp tục mách với ông bà và cô tôi nữa.
Hồi ấy tôi còn quá nhỏ, nhưng trong lòng đã tích tụ rất nhiều căm hận và uất ức. Có lần tôi bị sốt cao, bà ấy đi chơi bài về hỏi tôi, “tại sao lại nằm trên giường.”
Tôi đáp, “tôi rất mệt.”
Bà ấy bực bội bảo, “mệt thì đi bác sĩ khám, bảo tao làm gì? Tao biết khám bệnh à? Bảo cô mày dẫn đi ấy.”
Cô cả của tôi cũng nghe về những chuyện này, âm thầm bảo tôi “cháu phải cố học thật giỏi, xuất sắc hơn người rồi đừng để ý tới mẹ cháu. Giờ mẹ cháu không quan tâm tới cháu. Tới lúc mẹ cháu già thì cháu cũng mặc kệ bà ấy.”
Tôi nghe theo lời cô tôi, cố gắng nắm bắt mọi cơ hội để giúp bản thân tiến tới. Cho nên thành tích học tập của tôi luôn xếp hàng đầu. Khi đó thường là ông bà tôi chăm lo cho tôi. Tuy mẹ chẳng để ý đến tôi nhưng kinh tế trong nhà còn tàm tạm.
Năm tôi mười mấy tuổi, cha tôi kinh doanh thất bại, quay về nhà. Đây mới là sự khởi đầu của tai họa.
Trong nhà không có cơ sở kinh tế, cha mẹ tôi cãi nhau suốt ngày. Tôi thường trở thành nơi trút giận của họ. Nhưng tính tôi ngang ngạnh không bao giờ để họ trút giận lên người mình, cho nên thường bị đuổi đánh, phải chạy tới nhà ông bà nội để lánh nạn.
Cũng may sau khi kinh doanh thất bại, dù tính cách của cha tôi thay đổi rất lớn nhưng cha vẫn cực kỳ sợ ông nội tôi. Tôi không biết mấy năm đó làm thế nào mà tôi có thể sống nổi.
Thấy trẻ con nhà khác có đồ chơi mới, tôi vốn là người kiêu ngạo, dù hâm mộ đến chết cũng không lộ ra bất kỳ sự mong mỏi nào.
Sau khi việc kinh doanh thất bại, gần như ngày nào cha mẹ tôi cũng cãi nhau, tôi sống với ông bà nội là chính. Thỉnh thoảng các cô tôi cũng đón tôi đi, tôi cũng dần trở nên nhạy cảm và kiêu ngạo.
Những chuyện này là điều cấm kỵ trong lòng tôi, không muốn nhắc tới với bất kỳ ai. Nhưng trong thị trấn nhỏ nào có gì là bí mật.
Nhớ lại có một lần trong trường có một người bạn gia cảnh khó khăn, trường phát động quyên góp, tôi quyên góp tiền ăn một tuần của mình. Giáo viên chủ nhiệm đứng trước lớp nói,
“Mọi người coi đi, nhà Tình Tình khó khăn như vậy mà bạn ấy còn quyên góp nhiều thế này.”
Tất cả mọi người đều quay ra nhìn tôi. Còn tôi thì thấy mặt mình nóng bừng, không thể ngẩng đầu lên nổi. Giáo viên chủ nhiệm đã vạch trần sự khốn cùng của tôi trước mặt mọi người, không thể trốn tránh.
Dưới những món nợ chồng chất và những cuộc tranh chấp không ngừng, cuối cùng tôi cũng thi lên đại học.
Cha mẹ tôi cực kỳ giận dữ, vì tôi không đỗ Thanh Hoa như họ mong muốn.
Tâm tình của tôi khi ấy là thế này,
“Hai người suốt ngày tranh cãi ầm ĩ. Trong nhà chẳng có lúc yên tĩnh, còn mong con thi đỗ Thanh Hoa. Đại học thì đỗ rồi nhưng học phí vẫn bặt vô âm tín.”
Lúc cô cả gọi điện cho tôi, tôi nói với cô ấy. Cô tôi thở dài, “đây là số mệnh của con rồi. Sao con lại vớ phải cha mẹ như vậy chứ? Chẳng có chút trách nhiệm nào cả. Cái đức hạnh ấy thì sinh con làm gì không biết. Đúng là nghiệp chướng.”
Mấy hôm sau, cô cả gửi cho tôi tiền học phí năm đầu tiên. Mẹ tôi ngượng ngùng, bảo tôi cảm ơn cô.
Cô cả tôi bảo với bà ấy, “Con bé đã lên đại học rồi. Chị cũng trung tuổi rồi. Đời này định sống như thế mãi sao? Dù chị không nghĩ cho con bé thì cũng nghĩ đến tuổi già của mình chứ? Nhà người ta, con cái học kém, cha mẹ buồn phiền. Nhà chúng ta, con bé giỏi giang hơn người, nhìn là biết tương lai sáng lạn. Chị phá hỏng cuộc đời của con bé, mà chị cũng chẳng có tiền tiết kiệm, về già chị định sống thế nào? Anh trai em chắc cũng chẳng gượng dậy nổi, hi vọng duy nhất của chị là con bé, sao chị lại để em đưa tiền cho con bé đi học? Đứa nhỏ này là người thông minh nhất họ nhà mình, kiểu gì chị cũng phải nuôi con bé tới khi nó tốt nghiệp đại học đã chứ?”
Không biết có phải những lời này của cô đã thực sự đánh thức mẹ tôi hay không?
Sau khi tôi lên đại học không lâu, mẹ tôi tìm một công việc, quyết định đi kiếm tiền. Nói thực tôi rất bất ngờ nhưng cũng chẳng mấy cảm động.
Mười mấy năm qua, giữa chúng tôi gần như chẳng còn sót lại chút tình thân nào. Tôi hiểu rằng bà ấy làm vậy chỉ vì cân nhắc vấn đề dưỡng lão của bà ấy mà thôi.
Thực tế thì quãng thời gian tôi học đại học sau đó, bà ấy thường xuyên nói với tôi ,
“Để nuôi tôi học đại học, bà ấy đã phải hi sinh bao nhiêu. Nếu sau này tôi không báo đáp bà ấy, tôi sẽ bị trời đánh thánh vật, không bằng súc sinh.”
Thời đại học chẳng có nhiều thời gian rảnh. Quá trình trưởng thành khiến tôi thích làm bạn với câu chữ. Nhờ thu nhập từ văn chương, tôi có thể sinh hoạt không khác bạn bè là bao. Còn tình hình thực tế trong nhà, tôi chưa từng kể với bất kỳ ai, kể cả người bạn thân nhất của tôi.
Sau nhiều cay đắng và cực khổ, cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp đại học, có thể tay làm hàm nhai.
Nhờ thành tích của bản thân, tôi vào làm công ty lớn nhất của địa phương, làm việc trực tiếp với sếp lớn. Cha tôi đề nghị tôi phải giao cho ông ấy 70% thu nhập để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của ông ấy.
Tôi cười lạnh, “Cái gì mà công ơn nuôi dưỡng? Cha từng nuôi hay từng dưỡng con? Suốt ngày lê lết bên chiếu bạc, cha còn không ngại mà nói ra yêu cầu này sao? Đừng nói là 70%, một đồng con cũng không cho cha. Nếu cha làm con khó chịu, con sẽ sống mái một trận với cha. Ngày bé con không phản kháng được, nhưng giờ con cũng chẳng sợ cha.”
Dứt lời, tôi đàng hoàng bỏ đi.
Khi kể chuyện này cho cô cả, cô giận dữ nói,
“Cha con thật vô liêm sỉ. Cũng may con là con gái, mau chóng lấy chồng rồi rời xa cái nhà này, sống cuộc đời của chính mình đi thôi.”
Sau đó cô cả tôi bắt đầu thu xếp cho tôi đi xem mắt.
Tôi phản kháng.
Thứ nhất là vì những người đàn ông cô tôi giới thiệu đều như khắc ra từ một khuôn, gia cảnh giàu có, thu nhập khá cao, sống nề nếp an phận.
Thứ hai vì từ nhỏ tôi đã thấy cha mẹ cãi nhau suốt ngày, nguyền rủa đối phương chết sớm. Tôi thực sự không có bất cứ hứng thú gì với hôn nhân. Thậm chí còn nghĩ cả đời không kết hôn cũng tốt.
Cô cả thấy tôi từ chối hết thì rất không vui, hỏi tôi lẽ nào tôi không thích ai sao?
Tôi đáp, tôi không thích.
Cô ấy nhíu chặt mày.
“Cô biết con kén chọn nhưng phải nghĩ thực tế hơn. Cha mẹ con đã như vậy rồi, con có thể lấy được người tốt đến đâu cơ chứ? Mau lấy chồng rồi sống cuộc đời của mình đi thôi.”
Việc có thể rời xa gia đình này, có sức hút rất lớn đối với tôi. Nhưng tôi không mong điều đó được thực hiện, thông qua hôn nhân, trước vô vàn áp lực, tôi vẫn không chịu chấp nhận.
Cô cả của tôi cũng mất hết kiên nhẫn với tôi. Chúng tôi dây dưa suốt một năm, sau đó cô cũng mặc kệ tôi. Dù cô cả có làm thế nào để bắt tôi chấp nhận số mệnh, tôi vẫn không chịu.
Tôi không thể quyết định cuộc sống của mình trước khi trưởng thành. Nhưng cuộc sống sau khi trưởng thành, phải do chính tôi định đoạt. Số mệnh của tôi phải thuộc về tôi, chứ không phải ông trời.
Sau đó tôi gặp ông xã tôi.
Có lẽ sự chín chắn điềm tĩnh, sự dịu dàng săn sóc của anh ấy đã tạo cho tôi cảm giác như cha, như anh. Tôi rất ít khi tin tưởng bất kỳ ai, nhưng lại tin tưởng anh ấy.
Tôi nhận lời yêu anh ấy, thoải mái hưởng thụ tình yêu nhưng tôi không hề có hứng thú với hôn nhân. Cho rằng đó chỉ là một tờ giấy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hoặc có lẽ vì tôi không biết nên kể cho anh thế nào về gia đình của mình.
Dưới sự thôi thúc của thời gian, anh ấy dẫn tôi về ra mắt cha mẹ. Nhưng một năm sau đó, tôi vẫn chưa đưa anh ấy về nhà mình.
Có lần anh ấy nhắc tới chuyện kết hôn.
Tôi đáp, “tôi thấy sống thế này rất ổn. Tôi không thích hôn nhân.”
Anh ấy sửng sốt tưởng tôi đang nói đùa, “Làm gì có người phụ nữ nào không thích hôn nhân?”
Tôi trả lời, “Tôi không thích là không thích.”
Anh ấy nói “không lẽ em định sống với anh như thế này cả đời?”
Tôi lẳng lặng nhìn anh ấy, “sao lại không thể?”
Anh ấy nổi giận, “Em đang đùa giỡn với tình cảm của anh đấy à?”
Ngày hôm ấy tôi kể cho anh nghe toàn bộ quá khứ của mình, kể suốt đêm. Anh ấy rất kinh ngạc. Anh ấy cứ tưởng rằng tôi phải là một cô bé được cha mẹ cưng chiều, nâng niu. Cho nên họ sẵn sàng bỏ ra hết thảy để bồi dưỡng tôi thành tài.
Anh ấy nói, “em biết không, điểm thu hút anh nhất chính là nụ cười của em. Em luôn vui vẻ lạc quan là thế mà không ngờ em từng phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy.”
Tôi có nén nước mắt, “không vui vẻ lạc quan thì biết làm thế nào? Gặp ai cũng than thở khóc lóc ư? Em không cần sự thương hại của người khác.”
Anh ấy đáp, “Anh ấy không thương hại. Anh ấy thương tiếc tôi. Những thứ cha mẹ còn nợ tôi, anh ấy sẽ bù đắp cho tôi.”
Tôi hỏi anh ấy, “Tôi có một gia đình như vậy. Anh ấy vẫn còn muốn kết hôn với tôi sao?”
Anh ấy gật đầu nói, “Dù gia đình em thế nào đi chăng nữa. Đó cũng không phải là điều mà em có thể lựa chọn. Trong một gia đình như vậy mà em vẫn nỗ lực, không buông xuôi, không chấp nhận, ra sức hoàn thiện bản thân. Anh càng thấy đáng quý hơn. Anh biết tại sao em không muốn kết hôn. Em không cần thấy xấu hổ vì gia đình của mình. Anh cam đoan là tất cả mọi người trong gia đình và bạn bè của anh đều sẽ tôn trọng em.”
Có lẽ những lời này của anh ấy đã làm tôi cảm động. Tôi quyết định kết hôn với anh ấy nhưng trước khi đưa anh ấy về nhà tôi vẫn lo lắng bất an. Tôi không biết sau khi gặp mặt sẽ thế nào, cũng không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng con người luôn phải tiến về phía trước không phải ư?
Trước khi gặp mặt, anh ấy vẫn chuẩn bị quà ra mắt. Tôi thì rất thờ ơ, lạnh nhạt. Tôi không cảm thấy cần phải câu nệ, lễ tiết với cha mẹ tôi. Bảo anh ấy thích chuẩn bị gì thì chuẩn bị.
Anh ấy nghiêm túc nói,
“Anh tôn trọng em . Cho nên anh cũng sẽ tôn trọng người nhà của em.”
Buổi gặp mặt rất thuận lợi. Không biết có phải phong thái của ông xã tôi đã đàn áp họ hay không hay là do rốt cuộc họ cũng tỉnh ngộ. Dù sao thì trong buổi gặp mặt đó, cách cư xử của họ rất bình thường.
Ông xã tôi cực kỳ tôn trọng họ. Có lẽ với cha mẹ tôi, đời này họ luôn chơi bời phóng túng, sống vô trách nhiệm, luôn gặp phải ánh mắt mỉa mai châm chọc từ người khác, phải chăng họ chưa từng biết cảm giác được người khác tôn trọng là thế nào.
Sau lần đó, mỗi dịp lễ tết, ông xã tôi đều chuẩn bị lễ lạt tới nhà tôi, trò chuyện với cha mẹ tôi, thỏa mãn tâm nguyện của họ. Có lẽ sự tôn trọng của ông xã tôi dành cho họ đã đánh thức lòng tự tôn của họ.
Nói chung những thói xấu mà họ không chịu sửa đổi, dù bị tôi phản đối suốt nhiều năm lúc này bỗng có biến chuyển rất lớn.
Sau tuổi 50, họ bắt đầu học cách làm cha mẹ.
Ban đầu tôi cũng chẳng bận tâm. Lúc nhỏ tôi cần được chăm sóc thì hai người đang ở đâu?
Giờ tôi đã trưởng thành rồi, đâu cần hai người quan tâm nữa.
Ông xã lại khuyên nhủ tôi,
“Không dễ gì họ mới chịu hướng thiện. Đây là câu chuyện tốt. Đừng dùng sự lạnh lùng để đẩy họ về con đường cũ. Suốt bao năm nay, lẽ nào em thực sự không cần một gia đình bình thường, ấm áp hay sao? Thực ra anh biết em vẫn rất yêu cha mẹ mình. Chẳng qua họ đã khiến em quá đau lòng nên em mới không chịu thừa nhận tình cảm của em dành cho họ. Đừng bướng bỉnh, cố chấp. Em cứ nghĩ mà xem, nếu ngày xưa họ không phóng túng ăn chơi thì sao em có thể giận dữ mà phấn đấu hết mình. Không phải anh muốn em biết ơn họ vì họ đã làm tổn thương em. Mà mong em buông bỏ oán hận vì có lẽ mọi thứ đều được sắp đặt.”
Trời xanh vốn đã định sẵn ư?
Có lẽ là vậy.
Nếu không vì họ, biết đâu tôi đã sớm lấy người khác, sống bình thản tuần tự, có thể giống một số cô gái được cha mẹ nuông chiều thái quá, ngây thơ, ngốc ngếch mà rơi vào tay những tên đàn ông tồi tệ.
Tình yêu mà ông xã dành cho tôi vừa sâu vừa nặng. Anh ấy biết tôi không dễ dàng tin tưởng người khác nên trước khi kết hôn đã mua nhà, rồi chỉ để mình tôi đứng tên. Lại chuyển phần lớn tài sản sang danh nghĩa của tôi. Dù tôi thích gì anh ấy cũng đáp ứng hết.
Tình yêu có thể khiến tư tưởng của một người trở nên ôn hòa bao dung. Tôi dần chấp nhận sự hối cải của cha mẹ. Chỉ sự khoan dung và tôn trọng mới có thể khiến một người thực sự quay đầu hối cải. Chuyện mà năm xưa tôi không làm được, ông xã đã làm thay tôi.
Có lẽ sự phản đối và kháng cự của tôi năm xưa đều chưa phải cố gắng hết sức. Bây giờ họ không khác cha mẹ bình thường là bao. Họ cũng già rồi, nhưng cuộc sống về già rất tốt.
Có người bảo với tôi, “Cha mẹ cháu vẫn là sướng nhất. Ăn chơi cả đời, không ngờ về già còn sướng như vậy. Đúng là được lợi quá.”
Nhưng họ có thật sự được lợi hay chăng?
Về mặt vật chất thì đúng là tôi rất hào phóng.
Nhưng tôi hiểu rằng, vì thiếu 20 năm tình cảm nên chúng tôi không thể thân mật như những gia đình bình thường. Bảo tôi đưa tiền thì không sao cả. Nhưng bảo tôi đi du lịch cùng cha mẹ hoặc chăm sóc chăn gối cha mẹ như những người con khác thì tôi không làm nổi. Mọi chuyện có thể làm được chắc chỉ có thể bỏ tiền mà thôi.
Đây chính là đời người, có được ắt có mất.
Có những chuyện nhất định phải cho đi mới được hồi báo.
Nhưng tôi biết trong lòng tôi vẫn yêu thương họ. Chẳng qua tôi không thể làm nũng với cha mẹ hay gặp chuyện gì là tìm cha mẹ đầu tiên như những đứa con khác thôi. Tôi đã quen với việc tự giải quyết mọi vấn đề của mình.
Những năm gần đây, lòng tôi ngày càng bình yên nhẹ nhõm. Mọi sự phẫn nộ và chua xót đều biến mất khỏi cuộc đời tôi. Mâu thuẫn với cha mẹ có thể hóa giải tới đâu tôi cũng không biết. Nhưng hẳn là sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.
Tình yêu của ông xã dành cho tôi vẫn như thủa ban đầu, khiến tôi dần tin tưởng rằng trên đời này thực sự sẽ có một người yêu tôi như sinh mệnh.
Tôi cũng có ngày càng nhiều bạn bè thân thiết, để tôi biết là mình sống trên đời không hề cô độc. Có người yêu tôi, cũng có người tôi yêu.
Tôi cũng thực sự hiểu được, điều cuối cùng làm chúng ta hạnh phúc là yêu chứ không phải hận.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận