Hai hôm trước, tôi bất cẩn làm trật khớp cổ liền lên trang cá nhân than thở, cầu an ủi.
Bạn học A hôm sau sẽ tới thành phố tôi ở công tác, cô ấy nhắn cho tôi phải tới hỏi thăm tôi, tiện thể ôn lại chuyện xưa. Tôi khá bất ngờ vì chúng tôi đã không gặp nhau mấy năm rồi. Nhưng bạn cũ tới thăm tôi vẫn vui vẻ.
Hôm sau, A vừa làm việc xong liền tới tìm tôi. Trong khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy cô ấy, tôi sửng sốt, gần như không thể nhận ra cô ấy. Tôi tin rằng tất cả những người từng quen A giờ phút này thấy cô ấy đứng trước mặt đều sẽ phản ứng giống tôi.
A mặc một bộ trang phục công sở tinh tế và chỉn chu, vừa tao nhã, vừa nữ tính. Trên tay cô ấy là một chiếc túi nhỏ tinh xảo, mái tóc xoăn nhẹ rủ xuống hai bên, tay đeo khuyên ngọc trai xinh xắn khiến tôi với bộ đồ ngủ và mái tóc bù xù trông càng ủ rũ, chán nản. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc không phải cách ăn mặc của A. Vì phụ nữ hiện đại chỉ cần quan tâm tới ngoại hình một chút thì đều có thể ăn mặc tinh tế và phù hợp, mà là phong thái ưu nhã toát lên từ con người cô ấy.
Tôi quen A đã mười mấy năm rồi. Chúng tôi là bạn học từ thời đại học, từ những vùng đất khác nhau lên thi đại học ở Thượng Hải. Tôi tới từ phương Nam, còn cô ấy tới từ vùng Tây Bắc. Chúng tôi ở hai phòng ký túc xá cạnh nhau.
Lúc mới vào đại học, ai cũng công nhận A rất quê mùa. Tháng 9 tới trường báo danh, cô ấy mặc một chiếc sơ mi kiểu dáng của mười mấy năm trước, màu sắc cũng rất tệ, sắc mặt vàng vọt, tóc bẹn thành hai bên, cực kỳ chênh lệnh với các cô gái ở Thượng Hải. Nhiều người đi qua cô ấy đều sẽ nhìn cô ấy thêm mấy lần, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Nhưng điều khiến A bị chế giễu nhiều hơn cả, đó là tiếng Anh và tiếng phổ thông của cô ấy đều đặc sệt giọng địa phương.
Hồi đó tôi nghe nói những người bạn khác trong cùng ký túc xá của A đều khinh thường cô ấy, không muốn cùng cô ấy ra ngoài vì thấy xấu hổ. Bởi vậy A luôn lủi thủi một mình.
Khoảng một tháng sau, vào cuối tuần trong phòng ký túc chỉ còn tôi và cô bạn nữa. A sang gõ cửa phòng chúng tôi, rụt rè hỏi tôi “có máy nghe băng và băng nghe tiếng Anh hay không? Liệu có thể cho cô ấy mượn nghe không?”
Bạn cùng phòng của tôi là một cô gái rất hào phóng, cho A mượn máy nghe băng. Tôi cũng tìm mấy cuộn băng đưa cho cô ấy, sau đó A thường tới mượn đồ chúng tôi vào cuối tuần.
Ban đầu là các tài liệu phục vụ học tập như băng đĩa. Sau đó, cô ấy cũng mượn mấy thứ khác như tạp chí.
Chúng tôi biết điều kiện nhà A không tốt lắm nên sẵn lòng giúp đỡ cô ấy. Thành tích học tập của A rất tốt. Trong kỳ thi cuối cùng, cô ấy cho tôi và cô bạn cùng phòng hai cuốn vở tài liệu ôn tập được cô ấy ghi chép tỉ mỉ lại. Việc này khiến tôi có ấn tượng cực kỳ tốt về A.
Khoảng một năm sau, tôi nghe thấy mấy người bạn học bàn luận về A ở căng tin.
“Cậu có nhận ra không? Sau một năm thì cả tiếng phổ thông lẫn tiếng Anh của A đều đã chuẩn hơn rất nhiều. Mặc quần áo cũng không quê mùa như xưa nữa.”
Một người bạn khác phì cười,
“Đương nhiên rồi. Tớ nghe bạn cùng phòng của cậu ta kể là cậu ta cố gắng lắm. Hết mượn băng đĩa để luyện phát âm, lại đọc tạp chí thời trang. Biết con nhỏ Ngọc Đình lớp mình nhà cũng có chút tiền lại tưởng mình đẹp lắm, suốt ngày coi mình như trung tâm ấy không? A còn đi theo học hỏi nó cách làm trắng da, cách trang điểm nữa cơ mà. Cố gắng như thế cũng phải có chút hiệu quả chứ? Nhưng gái quê chính là gái quê, có cố đến mấy cũng vậy thôi.”
Tôi chợt nhận ra trong một năm này A thay đổi rất lớn. Làn da không còn tệ như một năm trước, ăn mặc cũng chẳng đẹp đẽ là bao nhưng trông thoải mái hơn ngày xưa nhiều. Cách ăn nói cũng dần được cải thiện.
Thế là tôi bắt đầu chú ý đến A và phát hiện ra A có một ưu điểm rất tốt. Con gái bình thường thấy người xung quanh tốt hơn mình sẽ cảm thấy chua xót buồn bã, nghiêm trọng hơn còn có thể nảy sinh cảm xúc thèm thuồng, đố kỵ. Nhưng A thì chưa bao giờ như thế. Thấy người khác có thành tích học tập tốt hơn mình, A không bao giờ ghen tị nói đối phương may mắn. Thậm chí cũng không nghi ngờ đối phương gian lận. Cô ấy sẽ khiêm tốn đi học hỏi phương pháp học tập của đối phương. Thấy bạn học khác nghỉ hè xong trở nên xinh đẹp hơn, cô ấy không tức tối nói có thể đối phương đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, mà sẽ chân thành hỏi đối phương bí kíp để trở nên xinh đẹp.
Bốn năm qua đi trong chớp mắt. Đến khi tốt nghiệp, trên người A đã không còn bóng dáng của sự quê mùa trước đây. Tôi biết cô ấy đã phải nỗ lực thế nào để hòa đồng với mọi người xung quanh, trong lòng cũng thầm thương tiếc cô ấy.
“Này, cậu nghĩ gì thế?”
Giọng nói của A kéo tôi về thực tại. Tôi mỉm cười thẳng thắn đáp,
“Tớ đang thầm nghĩ, cậu thay đổi nhiều quá. Nếu sớm biết bây giờ cậu đẹp thế này lúc nãy tớ cũng ăn mặc cho chỉn chu để đón tiếp cậu.”
A cười rất thoải mái,
“Không cần đâu, cậu làm vậy thì còn đâu giống người bệnh nữa.”
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của tôi, A bắt đầu kể lại những chuyện cô ấy gặp trong mấy năm qua.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy vào làm tại một doanh nghiệp nước ngoài. Tuy trong bốn năm đại học, cô ấy đã cực kỳ nỗ lực để hoàn thiện bản thân, cũng cho là mình đã thay da đổi thịt. Nhưng bước vào doanh nghiệp nước ngoài kia, cô ấy mới nhận ra lịch sử lại tái diễn, cô ấy vẫn là con vịt xấu xí, thô thiển, quê mùa nhất.
Sau thoáng hụt hẫng ngắn ngủi, cô ấy bắt đầu quan sát mọi người quanh mình, đồng nghiệp được lãnh đạo xem trọng nhất làm việc như thế nào, đồng nghiệp được yêu quí nhất đối nhân xử thế ra sao, cô gái xinh đẹp thời thượng nhất, ăn mặc kiểu gì, cô gái tinh tế dịu dàng nhất thường thích làm chuyện chi.
Khi người khác ghen tị nói đồng nghiệp được lãnh đạo xem trọng chắc chắn là kẻ giỏi nịnh hót, đồng nghiệp được yêu quí nhất, giả dối hai mặt thì A lại lột xác với tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Cô ấy khiêm tốn, xin các đồng nghiệp xuất sắc hơn mình giới thiệu sách học, chỉ bảo công việc, cũng chân thành khen ngợi người khác, cố gắng tiếp thu sở trường của bọn họ.
Khi những đồng nghiệp chỉ biết đố kỵ, còn đang tiếp tục đố kỵ, A đã trở thành nhân viên tiến bộ nhanh nhất công ty. Cô ấy đã dùng sự khiêm tốn, hiếu học, nỗ lực của mình để trở thành một trong những nhân viên được lãnh đạo đánh giá cao nhất.
Cho tới một ngày, cô ấy cũng trở thành đối tượng được người khác hâm mộ, ước ao. A đã lội ngược dòng đầy hoàn mỹ như vậy đấy.
Nhìn A tao nhã ngồi trước mặt mình, tôi tán thưởng sự thông tuệ và phóng khoáng của cô ấy. Cô ấy lựa chọn cho bản thân một con đường khác, mau chóng giúp bản thân thành công.
Sau khi tiễn A về, tôi chợt nghĩ tới một người bạn khác, là tổng giám đốc Hà.
Năm năm trước, tổng giám đốc Hà còn chưa phải là tổng giám đốc, xung quanh cậu ấy toàn là những người bạn ở cấp độ giống cậu ấy. Sau đó có một người bạn xin nghỉ việc để khởi nghiệp và thành công lớn.
Khi những người khác âm thầm đố kỵ thì tổng giám Hà lại chân thành chúc mừng người bạn đó, khiêm tốn xin được chỉ bảo kiến thức xã hội, con đường làm giàu. Thế là tổng giám đốc Hà trở thành người thứ hai có sự nghiệp thành công rực rỡ.
Rất nhiều người tỏ ra thiếu thiện ý với sự thành công và hạnh phúc của người khác nhưng thái độ khác biệt, kết cục cũng không giống nhau.
Thấy người khác khoe hạnh phúc, đừng vội nghĩ khoe hạnh phúc sẽ chết yểu. Hãy giữ vững tinh thần và hỏi đối phương cách để giữ được hạnh phúc chẳng phải là càng tốt hơn sao.
Thấy người khác thành công kiềm chế sự ghen tị trong lòng và hỏi đối phương kinh nghiệm để thành công, chẳng phải là có ý nghĩa hơn à.
Thấy bạn mình đột nhiên lấy được một anh chồng đẹp trai giàu có, có cô gái sẽ tức tối soi mói, bóc mẽ. Bóc mẽ tới mức biến hình tượng đối phương thành một ả âm hiểm xấu xa rồi thầm nguyền rủa “xem ả có thể hạnh phúc tới bao giờ” mới thấy tâm lý được cân bằng.
Nhưng cũng sẽ có cô gái học tập ưu điểm trên người đối phương rồi từ từ tu dưỡng bản thân, bởi vậy những cô gái đố kỵ soi mói sẽ mãi là những kẻ cay nghiệt kém cỏi. Còn những cô gái biết học hỏi, lại tìm thường được hạnh phúc thuộc về mình.
Phụ nữ thông minh sẽ không đố kỵ, vì họ biết đố kỵ chẳng khiến đối phương mất mát thứ gì, cũng không giúp bản thân được thêm thứ gì mà chỉ khiến cuộc sống hiện tại càng ngày càng đi xuống mà thôi. Bởi vậy họ chỉ sẽ học tập ưu điểm từ đối phương.
Thực ra trên thế gian này có quá nhiều người xuất sắc hơn chúng ta, đố kỵ mãi cũng chẳng để làm chi. Ngoài việc đố kỵ, chúng ta còn có lựa chọn thứ hai, chỉ cần chúng ta chân thành, thật lòng, động cơ lương thiện, biết cách cảm ơn, trên đời luôn còn rất nhiều người sẵn sàng vô tư chia sẻ kinh nghiệm của họ cho chúng ta.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận