Nếu ông trời cho Tô Hà thêm một cơ hội thì chắc chắn cô sẽ quay về tối hôm qua, để đấm cho bản thân đến khi ngất đi mới thôi.
Ít gì cũng có thể giúp cô sau khi tỉnh dậy không bị xấu hổ đến mức muốn đoạn tuyệt với cả thế giới như bây giờ.
“Mình đã làm…làm gì…làm gì…á…”
Tô Hà đau đớn ngã xuống chiếc giường mềm mại, đôi mắt nhắm tịt, dường như cô được quay lại phòng tiệc một lần nữa.
Ánh đèn chùm pha lê sáng đến chói mắt, tiếng người văng vẳng bên tai, trước mặt xuất hiện tận hai người, cà vạt bị kéo lỏng, cúc áo sơ mi đầu tiên bị mở bung lộ ra xương quai xanh nổi bật.
Và cả nốt ruồi nhạt màu kia nữa.
Tất cả mọi thứ đều gần ngay trước mắt.
“…!!”
Tô Hà đau khổ hét đến mức đau cả họng, nghiêng đầu vùi mình vào trong chăn.
Tới khi sắp không thở nổi nữa, cô mới xoay người nằm thành hình chữ đại (大) thở phào nhẹ nhõm nhìn lên trần nhà.
Sau đó, dường như bên tai lại nghe được một giọng nói vừa trầm vừa thấp, có lúc mang theo ý cười có lúc thì không.
Người đó ngồi ngay giường của cô.
[Còn ghét anh không?]
[Không ạ!]
[Giờ đã tỉnh táo chưa?]
[Cực kỳ tỉnh táo!]
[Không quên những gì mình làm đêm nay chứ?]
[Chắc chắn không!]
[Ngày mai còn nhớ chứ?]
[Nhớ!]
[Có hối hận không?]
[Không! Bao! Giờ! Hối! Hận!]
Tô Hà: “…”
Bao năm thầm mến đã bị cô nói ra hết rồi.
Lại còn bắt Thương Kiêu uống rượu trước mặt tất cả mọi người trong đoàn làm phim nữa chứ.
Sau đó ngay trước mặt mọi người, đè Thương Kiêu lên ghế dựa…
Còn không biết xấu hổ giở trò điên rượu đùa giỡn trước mặt bao người.
Tô Hà: “…”
Để sét đánh chết tôi đi.
Tôi là phạm nhân, không xứng sống trên cõi đời này!
*
Kế An An cẩn thận đẩy cửa nhà rồi thò một cái đầu vào, con ngươi đảo quanh một vòng xác định phòng khách không có ai.
Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, TV treo tường vẫn tối đen chứng tỏ không có người động vào.
Kế An An thở phào nhẹ nhõm, rón rén vào cửa đổi giày.
Chỉ là lúc đi qua phòng khách, cô thoáng liếc qua phòng bếp thấy bàn ăn sạch sẽ không một hạt bụi và cả túi rác hôm qua cô đã đổi trước khi về cũng không có một sợi tóc.
Trái tim Kế An An suýt rơi ra ngoài, theo bản năng nhìn về phía đồng hồ thạch anh treo trên tường.
Đã qua ba giờ chiều.
Lẽ ra, Tô Hà ít nhất phải ăn bữa tối hôm qua, bữa sáng và bữa trưa nay rồi. Nhưng tại sao trong phòng ăn, hay cả thùng rác đều như thể không nhiễm một hạt bụi nào??
Lại nghĩ đến lí do mình vội vàng chạy đến, Kế An An sợ đến mức hai mắt mở to, sải bước dài xông thẳng về phía phòng ngủ.
“Bà chủ!! Chị không thể nghĩ quẩn trong lòng!!!”
“…”
Trong căn phòng u tối, Tô Hà bị giọng nói này làm cho bừng tỉnh. Không biết vừa trải qua cuộc thảm họa nào mà chăn đệm rất lộn xộn, một cái đầu nhỏ với mái tóc dài xù như ổ gà từ từ ngước lên.
Bắn ra một ánh mắt chết người.
May mà vẫn còn sống.
Kế An An thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đợi đến khi cô nàng nhìn kỹ thì suýt chút nữa bị bộ dạng này của bà chủ dọa sợ.
Thế này thì cũng thái quá…
Kế An An than thở đi vào phòng.
“Em biết bà chủ đau khổ, nhưng cũng không nên tự hành hạ mình như thế chứ… Lỡ đâu bộ dạng này của chị bị paparazzi nào chụp được thì danh tiếng bấy lâu nay bị thổi bay mất…”
Kế An An nói xong bèn dừng bước.
“Bà chủ xin bớt đau buồn.”
“…”
Đầu óc Tô Hà trống rỗng, đờ đẫn một lúc lâu vẫn không hiểu chuyện gì.
Cô chết lặng đối mặt với Kế An An.
Bầu không khí yên lặng vài giây, Tô Hà hoảng sợ rụt người lại túm chặt chăn.
“Ngay cả em cũng biết à???”
Kế An An: “Em về quê, chứ không phải lên núi. Bởi vậy em mới vội vàng chạy về đây với hy vọng bà chủ sẽ không biết tin gì… Nhưng mà cũng phải thôi, trên mạng cũng đã nhộn nhịp lắm rồi, không chừng chiều nay lại có thêm mấy bài báo khác, chắc chắn chị sẽ nhìn thấy.”
“Khụ… nhộn nhịp lắm à? Toàn bộ giới giải trí đều biết???”
“Đúng thế. Dù sao cũng là Thiên Thần mà.”
“…”
Hai mắt của Tô Hà đảo một vòng, cảm giác chỉ còn cách một bước nữa là mình chết ngay tại chỗ.
Kế An An không biết phải an ủi làm sao: “Bà chủ đừng cảm thấy khổ sở quá, hại sức khỏe lắm. Có câu nói rằng, chân trời nơi nào không có cỏ thơm*. Bà chủ, sự nghiệp của chị đang trong giai đoạn khởi bước, hà tất cứ phải yêu mãi một bông hoa chứ?”
(*) Đây là thành ngữ có xuất xứ từ bài thơ “Điệp luyến hoa – Tình xuân” của Tô Đông Pha. Nghĩa đen là trên đời này thiếu gì trai gái đẹp mà cứ phải yêu mãi một người. Kế An An nói câu này để an ủi vì tưởng Tô Hà thất tình.
“…”
Đợi đã.
Tô Hà đang vùi mình trong chăn suy nghĩ cách chết thì chợt sững lại, sau đó cô ngẩng đầu lên với ánh mắt mờ mịt.
“Em nói cái gì mà chân trời nơi nào không có cỏ thơm… Em biết tin tức gì vậy?”
Lần này đến lượt Kế An An sững sờ.
“Bà chủ chị không biết tin gì hả??? Thế sao nhìn chị như đau lòng sắp chết đến nơi rồi vậy??”
Tô Hà vội vàng ngồi dậy.
Dường như cô cảm thấy hình ảnh mình ngồi ôm chăn không buông như này không được cơ trí cho lắm nên thả tay ra, đồng thời dùng chân đạp chăn xuống dưới rồi vuốt lại mái tóc dài, cố gắng làm cho dáng vẻ của mình trông thật nghiêm túc.
“Em vừa nói trên mạng mọi người đang rất nhộn nhịp rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, nói cho chị nghe xem.”
Kế An An lộ rõ vẻ lưỡng lự.
Ngập ngừng khoản chừng mấy giây, cô nàng mới dè dặt hỏi: “Bà chủ, nếu chị không biết thì chúng ta không nhắc đến chủ đề này nữa nhé.”
“Không được.”
“…” Kế An An rụt cổ, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu chị Quách biết, chắc sẽ mắng em mất.”
Tô Hà giả vờ đứng dậy: “Vậy thì chị tự xem nhé?”
“Đừng, đừng, đừng. Em nói, em nói là được chứ gì.”
Kế An An vội vàng vươn tay giữ Tô Hà lại.
Nếu cho Tô Hà tự xem, thà rằng để cô nàng sắp xếp lại ngôn từ có khi còn ít bị tác động hơn…
Kế An An nghĩ sẵn những lời sẽ nói trong đầu rồi mới cẩn thận mở miệng: “Chúng ta thống nhất nhé, cho dù chị nghe được tin tức gì thì cũng không được kích động đâu đấy.”
“Ừm, chị sẽ không kích động.”
Kế An An: “Khụ, bà chủ chắc hẳn chị vẫn nhớ, hôm qua em đã nói với chị là tập san Thời Đại phỏng vấn Thương Kiêu đúng không?”
Tô Hà: “…”
Nếu không phải vì quyển tạp chí đáng chết đó thì tối hôm qua cô đã không say khướt rồi làm ra những chuyện như vậy rồi…Đúng là chuyện tán tận lương tâm!
Tô Hà hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn chặn cảm xúc đang sắp sụp đổ: “Nhớ.”
Kế An An: “Khụ khụ, chắc chị vẫn còn nhớ nốt ruồi của Thương Kiêu được nhắc đến trong phỏng vấn chứ?”
Tô Hà: “…”
Nét mặt của Tô Hà hơi méo mó: “Vẫn nhớ.”
Kế An An lấy hết can đảm, mở miệng.
“Sáng hôm nay, Kiêu thần bị một tên paparazzo nhỏ núp bên ngoài JA chụp được, đến trưa thì ảnh đó đã được lan truyền khắp mạng xã hội rồi.”
“… Sau đó thì sao?”
Đột nhiên Tô Hà có dự cảm xấu.
“Ừm, chính là trong tấm hình của báo nhỏ đó, bên cạnh nốt ruồi nhỏ của Kiêu thần có một dấu răng… Khụ, có vẻ là bị cô gái nào đó cắn. Bây giờ mọi người đều nói anh ấy có bạn gái bí mật, toàn bộ X quang sắp nổi điên rồi.”
“À đúng rồi, trước khi em đến đây còn thấy X quang ở thành phố A đang định lôi kéo nhau đến chặn ở cửa JA nữa.”
“…”
“Bà, bà chủ.”
“…”
“Bà chủ, chị không sao chứ?” Kế An An luống cuống, quơ tay trước mặt Tô Hà: “Chị, chị đừng làm em sợ nha bà chủ?”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Hà cũng lấy lại tinh thần, buồn bã nói:
“Chị không sao.”
“Bà chủ, sắc mặt của chị không ổn lắm…”
“Ừm, chị không sao.”
Chẳng qua là cô đang suy nghĩ, không biết mình có nên viết huyết thư “Tôi không nên làm bẩn Thiên Thần của mọi người” treo lên người rồi cầm sợi dây treo cổ ở cửa JA để lấy cái chết đền tội không.
*
Chạng vạng tối, cuối cùng Tô Hà cũng hồi phục sau cả ngày trời chìm trong dáng vẻ nửa sống nửa chết. Cô vác khuôn mặt dọa người kia vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mới ra phòng khách.
Kế An An đang ôm máy tính bảng ngồi trên ghế sofa, nét mặt cực kì căng thẳng và nghiêm túc.
Vừa thấy Tô Hà bước đến, cô nàng theo thói quen giấu máy tính bảng ra sau lưng.
“Khỏi cần giấu, chị đã thấy hết rồi.”
Tô Hà than thở rồi ngồi xuống.
Kế An An cười gượng: “Haha, bà chủ, em vừa đi ngó một tí…Để xem trên mạng mọi người đánh nhau như thế nào rồi…”
Tô Hà: “Rồi thế nào?”
Kế An An cẩn thận quan sát, thấy Tô Hà điều chỉnh tâm trạng xong xuôi, không còn dáng vẻ đau lòng nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn chưa tìm được người, JA cũng không đưa ra bất kì thông báo nào.”
“…”
Thấy Tô Hà không nói lời nào, Kế An An hơi do dự.
“Bà chủ, chị không khó chịu ư?”
Tô Hà: “…”
Tô Hà chết lặng đáp: “Chị không có tư cách.”
Kế An An cho là Tô Hà nói về chuyện gia đình của mình, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Sau đó, cô nàng thấy Tô Hà với lấy cái điện thoại trên bàn, mở nick clone ra.
[Huhuhu, mị vẫn khum thể nào tin được!!]
[Không thể nào!!!]
[Chắc chắn là photoshop!]
[Đúng thế! Thiên thần không thể nào động lòng phàm được! Nhà báo kia tung tin vịt!]
[…Mấy chị em à, mặc dù là có hơi đau lòng, nhưng tui vẫn phải nói cho mấy bà biết. Tui tìm IT kiểm tra giúp rồi, tấm hình kia là thật đó, không có dấu vết của photoshop đâu.]
[A a a a a a giết tui đi trời đất!!]
[Cạnh JA là sông Lệ Giang đúng không? Có thím nào muốn nhảy chung với tui không?]
[Làm phiền ra sau xếp hàng nhó.]
[Đã xếp hàng trước cổng JA. Mấy bà ngày mai đến đây nhảy đi, nhanh tay nha.]
[Sông này đã đủ số lượng rồi nha, mấy má đổi qua sông khác đi.]
[…]
[Được rồi, mọi người bình tĩnh chút đi.]
[Đúng là Kiêu thần đã 27 tuổi rồi. Mọi người muốn anh ấy độc thân đến hết quãng đời còn lại sao? Hơn nữa chúng ta yêu anh ấy không phải chỉ vì con người anh ấy không thôi đâu, mà còn vì tài năng nữa.]
[Đồng ý.]
[Đặc biệt là mấy bạn ầm ĩ trên weibo, tôi khuyên các bạn nên bình tĩnh lại một chút…Đừng khiến Thiên thần giống như idol mới nổi, phải dựa vào fans để nổi tiếng, đúng là tự hạ thấp trí thông minh.]
[…]
Trong nhóm có người đứng ra chấn chỉnh lại, lúc này fan mới bình tĩnh hơn được một chút.
Tô Hà đang núp sau điện thoại đọc bình luận, trái tim bé nhỏ không ngừng đập mạnh, cảm giác tội lỗi và xấu hổ khiến cô không còn đường nào để trốn.
“Ấy, bà chủ, có người đổi hướng gió!”
Tô Hà không yên lòng: “Hướng gió gì?”
“Thì chính là cô bạn gái bí ẩn của Thương Kiêu đó!”
“…!”
Tô Hà vội vã ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc.
Kế An An bị dọa cho hết hồn, vội chìa máy tính bảng về phía cô.
“Bọn họ có nói…Là người nào không?”
Kế An An sửng sốt, rút máy tính bảng về lại phía mình.
“Có người phân tích hành trình của Kiêu thần trước đó, hình như anh ấy vừa ra nước ngoài để quay MV cho một ca khúc trong album mới.”
“Sau đó thì sao?”
“Trong MV hình như có sự tham gia của nữ diễn viên nước ngoài nổi tiếng, nhưng JA chưa tiết lộ cụ thể nên mọi người đang đoán rằng chắc là cái cô diễn viên đó, nhưng lại không xác định được là ai.”
Tô Hà: “…”
Tô Hà yên lặng vài giây, nhỏ giọng hỏi: “Còn weibo của đoàn làm phim <Trình Phượng> thì sao, có động tĩnh gì không?”
Mặt Kế An An ngập tràn sự khó hiểu.
Tô Hà mập mờ bảo: “Em cứ xem qua thử đi.”
“…À.”
Mặc dù phản ứng của Tô Hà hôm nay rất khác thường, nhưng Kế An An chỉ lẩm bẩm mấy câu rồi nghe theo lời cô vào weibo của đoàn phim <Trình phượng> và weibo của đạo diễn, diễn viên dạo một vòng.
Kiểm tra xong xuôi, cô nàng chỉ lắc đầu.
“Không có gì, rất yên tĩnh. Không hề có chuyện gì.”
“…”
“Tuy Kiêu thần đóng vai khách mời, nhưng đây lại là chuyện lớn, còn không có thông tin chính xác, chắc chắn bọn họ không dám tự tiện nói gì đâu.”
“Ừ…”
Tô Hà chột dạ đáp có lệ.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Tô Hà đột nhiên đổ chuông.
Tô Hà theo bản năng cúi đầu, nhìn thẳng hai chữ vừa thô vừa đậm sáng trên màn hình.
“Anh trai.”
Tô Hà: “…!!”
Tô Hà không hề nghĩ ngợi lập tức úp điện thoại xuống mặt bàn. Điện thoại tự động cúp máy.
Kế An An ngồi bên cạnh hoảng sợ, ngỡ ngàng quay đầu nhìn về phía Tô Hà: “Bà, bà chủ, vừa nãy…?”
“Vừa nãy không có gì cả.”
“?” Kế An An không hiểu gì cúi đầu, “Nhưng rõ ràng em thấy điện thoại chị…”
“Điện thoại lừa đảo.”
“À…”
Kế An An ngoài miệng thì trả lời, nhưng ánh mắt cô nàng nhìn về phía Tô Hà đầy vẻ phân vân.
*
Cùng lúc đó, ở ngoại ô thành phố A, tại ngôi biệt thự đứng tên Thương Kiêu.
Cổng JA đã bị X quang bao vây nên toàn bộ nhân viên trong đoàn đội phải dời trận địa đến biệt thự của Thương Kiêu, bận rộn tìm phương án quan hệ xã hội khẩn cấp.
Sau khi Vương Tư Ngôn kết thúc hội nghị khẩn cấp lần thứ N, sắc mặt xanh xao leo lên tầng hai.
Ở lan can đối diện cầu thang, người đàn ông tay cầm điện thoại hơi cúi người tựa vào lan can bảo vệ trước mặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc Vương Tư Ngôn đi lên, người đàn ông hình như đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng động đằng sau anh hơi nghiêng người làm tư thế ý bảo anh ta đứng chờ.
Vương Tư Ngôn không lên tiếng mà chỉ đứng im chờ.
Chỉ là điện thoại mãi không có người nghe.
Vài giây sau, Vương Tư Ngôn đứng gần nghe thấy giọng nói mặc định từ chối cuộc gọi vang lên. Sau đó liền thấy Thương Kiêu hơi rũ mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên.
Vương Tư Ngôn tâm niệm vừa động*
(*) 心念一动 nghĩa đen là tâm tư lay động, có ý tưởng mới.
Lưỡng lự khoảng hai giây, anh ta mới mấp máy môi: “Anh Kiêu, anh đang gọi cho…cô Tô hả?”
“Ừm.”
Thương Kiêu khẽ mỉm cười.
“Bị từ chối rồi.”
Vương Tư Ngôn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông đang mặc đồ ngủ màu đen chất liệu sa tanh trước mặt, trên chiếc cổ trắng kia vẫn còn dấu răng đỏ chưa tan hết.
Vương Tư Ngôn: “…”
Bà nội nó, đây đúng là làm cho đã rồi bỏ chạy luôn mà.
Ấy vậy mà dường như Thương Kiêu lại không hề trách mắng, anh cụp mắt cười nhẹ một tiếng rồi tựa vào lan can bảo vệ, hơi ngẩng đầu.
“Có chuyện gì à?”
Vương Tư Ngôn: “À, chuyện là… chúng tôi đã thảo luận cùng bộ phận kế hoạch và đưa ra phương án là muốn cậu an ủi người hâm mộ một chút. Dù sao đột nhiên nổ ra tin tức như vậy, đối với người hâm mộ thật sự là kích thích rất lớn.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“?”
Đồng ý nhanh gọn vậy?
Vương Tư Ngôn mờ mịt.
Mãi cho đến khi Thương Kiêu về phòng, anh ta vẫn còn cảm giác không chân thật…
Kiêu thần của bọn họ dễ nói chuyện như vậy à?
Một phút sau.
Chỉ vì vết cắn cạnh nốt ruồi của Thiên thần mà weibo bây giờ rất nhộn nhịp, vì vậy đầu trang chủ của vô số người nhảy lên một bài viết mới.
[Kiêu]: Đừng bàn luận về nốt ruồi nữa. Mọi người không thấy cô ấy đã điên lên cắn tôi sao.
Mọi người yên tĩnh năm giây.
Năm giây sau, weibo lại sập.
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Tư Ngôn: ???????????? Mẹ nó, tôi nói là “an ủi” chứ không phải “ném mìn” !!!!!!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận