Có lẽ giờ chỉ có cụm từ lặng ngắt như tờ mới có thể hình dung sự yên tĩnh của đại sảnh buổi tiệc.
Phần lớn người của đoàn phim đều nghi ngờ lỗ tai mình gặp ảo giác, không thể không quay qua nhìn nhau, thấy đối phương cũng có vẻ mặt khiếp sợ hệt mình mới xác định được chuyện khủng khiếp mình vừa trông thấy là sự thật.
Sắc mặt Vương Thanh Loan tái mét, từng tiếng bật ra khỏi miệng gần như là rít lên qua kẽ răng.
“Bọn họ chỉ là anh em?”
“…”
Vương Tư Ngôn có cảm giác mình có thể đoán trước được tương lai, rồi sẽ có một buổi tối nào đó, anh ta nhận được tin giám đốc bộ phận kế hoạch Hà Nguyên của công ty JA treo cổ lên đèn trần đầu giường.
Lâm Hạm đứng cách đó không xa vẻ mặt cũng thay đổi.
Lúc này cô ta thật sự rất hối hận sao mình không chuẩn bị đồ ghi âm từ sớm. Nếu ghi âm được lời thổ lộ khi say này cộng thêm việc cho đám blogger thêm mắm dặm muối điều tiết câu chuyện thì đảm bảo dư luận được dịp bùng nổ. Khi ấy Tô Hà sẽ bị số lượng X quang khổng lồ đuổi đánh đến đường cùng.
Cơ mà hiện tại… được chứng kiến cảnh Tô Hà bị Thương Kiêu từ chối, chê cười cô ta cảm thấy cũng không tồi.
Lâm Hạm cười chưa được bao lâu nét mặt đã cứng đơ.
Cô ta ngạc nhiên nhìn cảnh trước mắt.
“Không thích anh thật à?”
Người đàn ông nhẹ xoa mái tóc đen mềm mượt của cô gái, giọng điệu trầm thấp lại dịu dàng.
Đôi mắt trước kia lạnh băng không chứa nổi một hạt cát này lại tràn đầy dung túng và lưu luyến, dễ khiến người ta sa đọa trong ánh mắt sâu hun hút ấy.
Tầm này thì Tô Hà đã say đến mất lý trí, con ngươi đen láy xinh đẹp nhìn chằm chằm người đàn ông, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt mơ màng.
Cô chun mũi, lắc đầu: “Không, không thích.”
Đáy mắt Thương Kiêu lóe lên ý cười.
Bờ môi mỏng nhếch nhẹ.
“Vậy không phải anh được hời rồi sao?”
“…”
Cô hoang mang.
Thương Kiêu: “Thích anh lâu như thế lại không hành động gì cũng không nói, chẳng phải là anh được hời sao?”
“Ừm…”
“Khỉ nhỏ” say rượu rơi vào trầm tư.
Đừng nói là Tô Hà, ngay cả mấy người của đoàn phim yên lặng đứng sau xem cũng hãi hùng không kém, không kiềm lòng được mà vô thức gật đầu, nói vậy hình như cũng đúng.
Vương Tư Ngôn đau khổ muốn tiến lên ngăn: “Kiêu thần…”
Có ánh nhìn lạnh băng bay tới, xử lý Vương Tư Ngôn ngay tại chỗ.
Vương Tư Ngôn chả dám cử động nữa, muốn òa khóc tại chỗ tới nơi rồi. Giờ anh ta chỉ muốn nhấc điện thoại lên xin sự trợ giúp từ các giám đốc bộ phận khác, ai cũng được hết, chỉ cần tới đây cùng anh ta lôi người đi…
Kiêu thần của bọn họ lại muốn gây chuyện rồi.
Đại não Tô Hà vốn bị cồn làm tê liệt bắt đầu hoạt động xác lập những logic đơn giản. Nghĩ một hồi cô lại sầu, nhăn nhó cau mày.
“Anh nói… cũng đúng.”
Nếu hành động ban nãy của Vương Tư Ngôn làm ánh mắt Thương Kiêu trở nên lạnh lùng thì câu nói của cô lại hóa giải lớp băng đó.
“Ừm.”
Tô Hà vẫn rất sầu: “Thế… thế phải làm thế nào bây giờ?”
Thương Kiêu cười nhẹ.
Chất giọng trầm thấp chợt chẳng còn lạnh tanh, tiếng cười của anh như bông tuyết sớm mai, lạnh nhưng vô cùng trong trẻo.
“Tùy em.”
Anh đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa ra sau vành tai phiếm hồng, khàn giọng nói: “Em muốn phạt anh gì cũng được, chỉ cần em vui vẻ anh đều làm.”
“!!!”
Con ngươi đen láy xinh đẹp của cô gái mở to, lóng lánh bừng sáng như chiếc bóng đèn nhỏ.
Vương Tư Ngôn đứng cách đó không xa còn hoài nghi ban nãy mình vừa nghe được “tạch” một tiếng, bóng đèn phát sáng.
Vương Tư Ngôn: “…”
Tự dưng anh ta có dự cảm xấu.
Tô Hà không bắt được ánh mắt cầu xin của Vương Tư Ngôn, con ngươi lóng lánh nhìn chằm chằm Thương Kiêu, gương mặt đỏ ửng.
“Làm, làm, làm gì cũng được ạ?”
Vương Tư Ngôn: “…”
Rốt cuộc cô định làm gì Kiêu thần nhà chúng tôi mà kích động đến mức nói lắp như thế hả???
Vương Tư Ngôn lặng lẽ gầm lên giận dữ trong lòng, cả người lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chờ Thương Kiêu hạ lệnh một cái là xông lên đá văng cái người đang mơ ước chạm vào “cây cải trắng” quý giá JA bọn họ giày công chăm bón kia.
Thế mà sau đó anh ta lại nghe được…
“Ừm, muốn làm gì cũng được.”
Vương Tư Ngôn: “…”
Chỗ Hà Nguyên còn thừa dây thừng thắt cổ không nhỉ? Loại nào mà dây càng dai càng tốt.
Dứt khoát một lần là không còn phiền não.
Tô Hà – cái người mà say đến đỏ bừng mặt đảo mắt một lượt quan sát, cuối cùng cũng chọn được thứ để thực hiện hành vi xấu xa của mình, vươn tay lần mò trên chiếc bàn dài được trải khăn mềm mại, cầm lấy cái ly được rót đầy rượu champagne.
Ánh mắt Thương Kiêu thay đổi, yên lặng chuyển tầm mắt về phía cô.
Tô Hà banh mặt, sự cẩn thận dò xét trong ánh mắt nháy mắt đã quay về mơ màng, thấy Thương Kiêu không có biểu hiện gì là từ chối hay bài xích, cô lấy hết cản đảm và nhỏ giọng ra lệnh: “Uống, uống sạch cho em.”
Vương Tư Ngôn vội vàng chạy tới, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hai vị tổ tông của tôi ơi, hai người về nhà chơi tiếp được không? Chỗ này còn nhiều người lắm.”
“Về nhà?”
Không ngờ người đang say đến choáng váng như Tô Hà lại đột nhiên đề cao cảnh giác: “Không, em không về cùng anh đâu. Em không thích anh, em muốn đứng cách anh xa một chút.”
Thương Kiêu liếc mắt sang, ngụ ý bảo Vương Tư Ngôn đừng nói nữa.
“Anh ra thương lượng với bọn họ đi, bảo bây giờ kết thúc buổi tiệc, để bọn họ rời đi trước.”
“Anh Kiêu, cái này…”
“Cứ quyết như vậy đi.”
“…” Vương Tư Ngôn cực kỳ đau đầu.
Còn Thương Kiêu lúc này đã ngồi xuống bên cạnh cô, chần chừ không tới mấy giây đã đưa tay nhận lấy ly champagne, con ngươi đen bình thản nhìn cái ly chăm chăm khoảng hai giây rồi dời mắt.
Vừa nghiêng đầu cái lại đụng phải Tô Hà đang len lén nhìn trộm. Bị tóm tại trận, “khỉ nhỏ” họ Tô lập tức biểu diễn một phân cảnh thế nào gọi là tâm tư xấu xa, lập tức quay ngoắt gương mặt ửng hồng sang một bên.
Thương Kiêu cười nhẹ.
Sau đó rất nhanh sự chú ý của anh quay về ly champagne trên tay, bất lực nói: “Nhất định phải uống à?”
Tô Hà quay qua, xụ mặt nói: “Không uống em không về với anh.”
Thương Kiêu mỉm cười.
Anh nâng cánh tay phải rảnh rỗi lên, gác vào thành ghế phía sau Tô Hà, sượt qua mái tóc dài mềm mại của cô gái.
“Đây mới là tính cách thật của em sao? Sao lúc nào đứng trước mặt anh em cũng giả vờ ngoan ngoãn vậy?”
“Khỉ nhỏ” họ Tô tự dưng bị vuốt tóc lại tỉnh táo, nhẹ cau mày, khom người về phía trước tránh đi tay anh, nghiêm túc nói: “Nghe không hiểu. Anh uống đi.”
Thương Kiêu bất lực cụp mắt nhìn cô: “Anh đã lâu không chạm vào rượu rồi.”
“Hừ.” Tô Hà quay đầu sang chỗ khác.
Cuối cùng, Thương Kiêu vẫn nâng tay trái, kề ly champagne bên môi. Mùi cồn gay mũi đã lâu không cảm nhận khiến anh không kìm được mà nhăn mày.
Đôi mắt anh tối đi.
Vương Tư Ngôn không nỡ xem tiếp, lén lút đi qua, nhỏ giọng nói: “Kiêu thần, hay tôi giúp cậu…”
Lời còn chưa dứt, cổ tay trái Thương Kiêu đã nâng lên.
Hương nồng của rượu thấm vào cổ họng, đồng thời cũng khiến cảm xúc trong đôi mắt anh thay đổi, sâu lắng hơn.
Vương Tư Ngôn: “…” Đệch!
Trong phòng tiệc mặc dù có Vương Thanh Loan gắng sức tiễn mọi người về nhưng vẫn có mấy người trong đoàn nấn ná mãi không chịu đi, rồi thì ai nấy nhìn thấy cảnh kia đều kinh hãi đến trợn mắt há mồm.
Việc Thiên Thần không hút thuốc không uống rượu, tính tình thì lạnh nhạt là chuyện cả giới giải trí biết. Chẳng ai ngờ hôm nay mình lại được dịp chứng kiến cảnh người đó bị cưỡng ép… à không, bị buộc phải chạm vào rượu.
Đây là nhiệm vụ mà năm đó rất nhiều ngôi sao nổi tiếng không thể làm được nhỉ?
Mọi người nhìn mà bối rối thay, sau đó trông thấy người ngồi cạnh Thương Kiêu đang nhìn chăm chăm anh, cái người mà đã phạm phải tội tày đình đủ để X quang lăng trì xử tử.
Người nọ ngửa đầu, hàng lông mày thanh tú vô thức nhăn lại, phần cổ thon gọn dưới ánh đèn chùm càng thêm xinh đẹp khó tả, yết hầu cũng theo đó mà trượt lên trượt xuống.
Tay trái anh cầm ly cũng được cài nút tay áo kim cương cực kỳ tỉ mỉ, nghiêm chỉnh như chính con người anh, toát lên sự lạnh nhạt mà quyến rũ khó nói.
“Khỉ nhỏ” Tô Hà với gương mặt đỏ bừng lúc này đã hoàn toàn hành động theo bản năng, mê man đưa tay lên sờ yết hầu người đàn ông.
“…”
Vương Tư Ngôn không kịp cản, hóa đá tại chỗ.
Mà Thương Kiêu cũng cứng người.
Giây sau, anh nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng, hạ ly, cúi đầu nhìn.
Con ngươi đen láy cuồn cuộn cảm xúc.
“Tô Hà?”
Không biết là do rượu hay vì nguyên nhân khác mà giọng người đàn ông hơi khàn.
Đồng tử Tô Hà co rụt.
“Em rất ghét anh như vậy.”
“?” Thương Kiêu ngây người.
Những cảm xúc luôn đè nén trong ánh mắt cô sau câu nói đó lập tức tuôn trào.
Cô trượt tay xuống dưới, nắm chặt cà vạt đằng trước áo sơ mi trắng của người đàn ông, đồng thời di chuyển vị trí làm áo khoác âu phục đang khoác hờ trên người mình trượt xuống đất, rồi chả ai để ý đến nó nữa.
Vành mắt cô đỏ bừng, đầu gối quỳ đè lên đùi anh, cúi người áp Thương Kiêu đang ngơ ngẩn dựa vào lưng ghế, vẻ ấm ức trong ánh mắt dần thay bằng sự hung ác, như chú mèo nhỏ rũ bỏ lớp ngụy trang biến thành hổ con gầm gừ.
“Hổ con” giọng hơi khàn nhưng rất hung.
“Em không thích anh lúc nào cũng cài nút áo đến nút trên cùng, không thích anh cứ nghiêm chỉnh như thế, không thích anh lúc nào cũng bày ra vẻ cao cao tại thượng người người không với được, không thích thấy anh nhìn những tưởng gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, em có cố gắng thế nào cũng không đuổi theo được…”
Tiếng cô nghẹn ngào.
“Em ghét anh lắm… Rõ ràng biết chẳng ai có thể vừa mắt anh nhưng em cứ suy nghĩ viển vông, cầu những thứ xa vời, nghĩ rồi sẽ có một ngày Thương Kiêu sẽ thích em…”
Ánh mắt Thương Kiêu chấn động.
Một lúc sau, anh hoàn hồn, không nhịn được bật cười.
“Hóa ra em ghét anh vậy sao?”
“Rất ghét.”
Tiếng hổ con nghẹn ngào, cổ rướn lên tỏ vẻ không chịu thua.
“…”
Ánh mắt Thương Kiêu sâu hun hút.
Lát sau, anh nâng tay lên, những ngón tay thon dài hơi lạnh nắm lấy đôi tay trắng nõn của cô gái đang nắm chặt cà vạt mình.
Anh hơi dùng lực, nắm tay cô gái đồng thời cũng nới lỏng cà vạt. Sau đó, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cô, anh cầm tay cô sờ đến nút áo trên cùng, giật một phát.
Chiếc áo sơ mi trắng được cài nút chuẩn chỉnh từ đầu đến cuối, nay khuy áo đính kim cương trên cùng lại bị người ta vứt bỏ, lóe sáng lăn xuống đất, tạo ra tiếng vang nhỏ.
Cổ áo mở lộ ra làn da trắng lạnh, thấp thoáng trông thấy cả đường cong xương quai xanh hai bên.
Tô Hà với gương mặt ửng hồng nhìn đến ngây ngẩn.
Sự can đảm ban nãy giờ đây như bị cuốn theo khuy áo bị vứt kia, biến mất tăm.
Anh không nói không cười, ánh mắt thâm trầm.
Cứ thế nhìn cô.
“Còn ghét gì nữa?”
Tô Hà chớp mắt: “Ghét… ghét anh được nhiều người thích, rồi khen nốt ruồi của anh.”
Không chờ Thương Kiêu kịp phản ứng cô đã sấn tới, nghiêm túc quan sát nốt ruồi nhàn nhạt trên cổ anh, ấm ức rồi lại hung dữ nhìn nó một lát rồi bắt đầu “công kích”.
“Gợi, gợi cảm chỗ nào chứ… không hề, khó coi…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, đầu cúi xuống tiến sát đến vùng cổ anh, phà hơi rượu nóng lên đó, rồi thì…
Đôi môi mềm mại chạm vào.
Thương Kiêu cứng đơ người.
Mà không đợi anh kịp phản ứng, nụ hôn nhẹ nhàng ấy truyền đến cảm giác đau nhói, xúc cảm chạy dọc thân thể.
Thương Kiêu cụp mắt nhìn, cười đầy dung túng.
Anh không định tránh, chỉ muốn đưa tay xoa đầu cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng không được bao lâu, anh có cảm giác vai mình bị đè.
Nhìn sang thì thấy Tô Hà đã ngả vào vai mình ngủ say.
Vương Tư Ngôn đứng gần đó hoàn toàn chết lặng. Sau đó, anh ta lạnh lùng rút điện thoại ra thao tác.
Người đầu bên kia ấn nhận cuộc gọi, nói bằng giọng ngái ngủ: “Lão Vương à? Nửa đêm rồi anh không ngủ còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Thảo luận với các cậu một vài phương án xã giao.”
“Phương án gì?”
“Giờ chúng ta cần bịt miệng khoảng 10 đến 20 người của đoàn làm phim <Trình Phượng>. Nghĩ cách nào mà nhanh gọn chút nhé.”
“???”
*
Uống rượu thì không nên ra gió.
Kiểu tửu lượng yếu đến âm vô cực càng phải tránh.
Thế nên, lúc Thương Kiêu đưa Tô Hà về chung cư, cô đã không còn say đến bất tỉnh nhân sự nữa, đã không còn vẻ mặt đau buồn oán hận nữa, thay vào đó là chuyển sang cấp độ nặng hơn, bị rượu kích thích cho hưng phấn tột độ.
Cô bám chặt lấy Thương Kiêu như bạch tuộc từ huyền quan đến phòng ngủ, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngây ngô.
Thương Kiêu phải tốn rất nhiều công sức mới để người nằm yên sau lớp chăn mềm mại.
Vừa mới dỗ được cô đắp chăn thì cô bắt đầu quấn chặt chăn quanh mình, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ với gương mặt đỏ ửng, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Thương Kiêu không chớp.
Cười ngây ngô hệt như đứa trẻ chậm phát triển.
Hoàn toàn không nhớ ra mới nửa tiếng trước mình gây ra tội ác gì ở hội sở.
Thương Kiêu bật cười.
Anh ngồi ở mép giường, vì đêm nay uống rượu nên giọng hơi khàn, nghe càng gợi cảm hơn.
“Còn ghét anh không?”
“Không ạ!”
Cô hưng phấn cười ngốc nghếch, ôm chăn lăn nửa vòng ra ngoài.
Thương Kiêu cười nhẹ, đưa tay gạt tóc mái rũ rượi trước trán.
“Giờ đã tỉnh táo chưa?”
“Cực kỳ tỉnh táo!” Cô ngây ngô cuốn chăn ngược trở lại.
“Không quên những gì mình làm đêm nay chứ?”
“Chắc chắn không!”
“Ngày mai còn nhớ chứ?”
“Nhớ!”
“Có hối hận không?”
Vì hưng phấn quá đà mà gương mặt càng đỏ hơn: “Không! Bao! Giờ! Hối! Hận!”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm sau.
Tô Hà: Đừng ai cản tôi, để tôi chết đi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận