Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Thương Kiêu đang trên cao tốc về thành phố A.
Công việc bận rộn luôn phải đi lại giữa trong nước và nước ngoài khiến Thương Kiêu rất mệt mỏi. Lúc anh dựa lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe cả tài xế và Vương Tư Ngôn đều không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của anh.
Vậy mà tiếng chuông điện thoại lại vang lên ngay đúng lúc này.
Nếu không phải màn hình hiển thị cuộc gọi là Tô Hà thì chắc chắn Vương Tư Ngôn sẽ chộp lấy điện thoại rồi tắt luôn, để không làm phiền giấc ngủ của Thương Kiêu.
Nhưng đối với người này, Vương Tư Ngôn đúng thật là không dám cúp máy. Anh ta quay đầu nhìn về phía bên cạnh, người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế bọc da đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mắt còn chưa kịp mở đã cau mày lại, giọng nói hơi trầm mang theo chút uể oải.
“…Ai thế?”
“Tô, là điện thoại của cô Tô.”
Trong xe yên tĩnh.
Vài giây sau, đồ trong tay Vương Tư Ngôn đã không còn.
Tưởng rằng sẽ là một cuộc nói chuyện khá dài, vậy mà Vương Tư Ngôn lại chỉ nghe thấy Thương Kiêu nói hai câu đã cúp máy.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, ánh mắt Thương Kiêu như lạnh lùng hơn.
Vương Tư Ngôn lo lắng hỏi: “Anh Kiêu, cô Tô xảy ra chuyện gì à?”
“Đoàn phim <Trình Phượng> tổ chức tiệc đóng máy, cô ấy uống say rồi.”
“….?” Vương Tư Ngôn cảm thấy bối rối, “Cô Tô uống say sao lại gọi điện thoại đến cho anh được?”
Mặc dù từ cách xưng hô cũng đã đoán được, nhưng Thương Kiêu cũng không giải thích, chỉ khẽ rũ mắt xuống.
Sau khi cân nhắc một lúc, anh đưa điện thoại cho Vương Tư Ngôn.
“Đổi địa điểm đi, đến địa chỉ vừa gửi tới.”
Vương Tư Ngôn cứng họng, “Anh Kiêu, chẳng lẽ anh định tự mình đến đón hả? Không ổn lắm đâu! Lỡ người bên đoàn phim thấy thì sao, rồi còn có khả năng bị chụp được, đến lúc đó phòng quan hệ xã hội cũng không giải thích được.”
“…Giải thích chuyện gì?”
Thương Kiêu liếc sang, ánh mắt lạnh lẽo.
“Cô ấy là vợ tôi, cô ấy uống say thì tôi đi đón, còn phải giải thích với ai?”
Vương Tư Ngôn: “…”
Vương Tư Ngôn rụt cổ, không dám tranh luận ngay lúc này. Coi như là anh ta đã nhìn thấu, gần đây không biết Thương Kiêu ăn phải bùa mê gì mà tất cả vấn đề liên quan đến Tô Hà thì mạch não không thể suy nghĩ bình thường được.
Không lâu sau, bên đoàn làm phim đã gửi địa chỉ của hội sở đến. Vương Tư Ngôn cài đặt lại định vị cho bản đồ, chiếc xe con đi ra khỏi cao tốc, chạy thẳng về hướng hội sở.
*
Bên trong phòng tiệc.
“Tô Hà say rồi, cô có động tay động chân gì không thế?”
“…!”
Lâm Hạm xoay người lại thấy Kỳ Lâu đứng đằng sau, vẻ mặt chợt sững lại, rồi nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt oan ức.
“Anh Lâu, sao anh lại nghĩ xấu cho em thế?”
“…”
Ánh mắt Kỳ Lâu lóe lên sự lạnh lùng nhưng cũng rất nhanh đè xuống. Anh ta vẫn giữ nụ cười nhưng đáy mắt lại không tìm nổi ý cười mà chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Lần hợp tác trước, tôi đã nhắc nhở cô Lâm một câu rằng bối cảnh của Tô Hà nhìn có vẻ không đơn giản như vậy, hơn nữa cô ấy đang phát triển tốt… vậy nên cô đừng có mà tự lấy đá đập chân mình.”
Lâm Hạm che miệng cười, “Em và Tô Hà thực sự không có gì hết, anh Lâu lo lắng quá rồi.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Kỳ Lâu xoay người muốn đi.
“Nhưng mà, anh Lâu tin tưởng cô ấy có bối cảnh quá nhỉ, ha ha, anh Lâu đúng là thích nói đùa.”
“Tôi không nói đùa với cô.”
Ánh mắt Lâm Hạm lóe lên một tia cảm xúc hung ác, cuối cùng cô ta chỉ nhếch miệng cười.
“Vậy em lại rất tò mò, anh Lâu dựa vào cái gì mà nói như vậy, chẳng lẽ vì cô ấy quen biết Thương Kiêu và lấy được chương trình thực tế kia?”
“…”
“Nếu như cô ta có bối cảnh thật thì ba năm trước ở Hình Thiên em đã biết rồi. Đáng tiếc, trừ năng lực chó ngáp phải ruồi có thể nói chuyện đôi ba câu với Thương Kiêu thì em lại chẳng thấy cô ta có bối cảnh gì đâu. Anh Lâu à, nếu anh muốn tiếp cận cô ta vì chuyện này thì nên chết tâm sớm đi nhé.”
Lâm Hạm mượn hình ảnh phản chiếu trên bình sứ bên cạnh để sửa lại vòng cổ của mình rồi cúi đầu cười.
“Ngay cả bộ trang sức tử tế mà cũng không có, lại còn không biết cách xã giao… Cô ta có thể có triển vọng phát triển kiểu gì được.”
Kỳ Lâu quay lưng về phía Lâm Hạm sắc mặc lạnh tanh.
Việc hợp tác đến hôm nay là kết thúc, anh ta cũng lười phải duy trì bất cứ điều gì với đối phương, chỉ lạnh lùng nói ra một câu rồi quay đầu đi.
”
“Trùng mùa hạ sao nói được băng*.”
(*) Câu này có nghĩa là vòng đời của trùng mùa hạ chỉ là những tháng hè, nếu cho chúng biết băng là gì thì chúng cũng không thể biết, bởi vì chúng không thể sống đến mùa đông. Ở đây ý của Kỳ Lâu là Lâm Hạm hiểu biết hạn hẹp.
Lâm Hạm lập tức biến sắc.
Cô ta đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khu nghỉ ngơi. Lâm Hạm cầm ly rượu trong tay rồi lạnh lùng bước đến.
Lúc này tại khu nghỉ ngơi.
“Tại sao vẫn chưa có người đến?”
Vương Thanh Loan chắp tay sau lưng đi lại mấy vòng, mãi đến khi không đợi được nữa mới ngẩng đầu lên hỏi trợ lý.
Trợ lý bị giục đến mức toát mồ hôi, nghe vậy thì cười khổ: “Đạo diễn Vương, chắc là chỗ ở của anh trai cô Tô cách đây khá xa nên cần một chút thời gian.”
“…”
Vương Thanh Loan suy nghĩ thấy cũng có lý nên không thúc giục nữa, chỉ đành kìm nén sự nôn nóng tiếp tục đi lại trong khu nghỉ ngơi.
Không biết tự bao giờ Lâm Hạm đã dùng vẻ mặt ân cần đứng bên cạnh, lời nói nhỏ nhẹ tràn đầy sự khinh thường hỏi trợ lý.
“Sao thế, anh của Tô Hà chưa đến à?”
“Vâng, vẫn chưa đến.” Trợ lý vội vàng trả lời.
Lâm Hạm cười cười: “Cậu cũng bất cẩn quá đấy, sao không hỏi chỗ ở của đối phương trước? Tôi thấy điều kiện gia đình Tô Hà cũng không khá giả gì, nhỡ đâu anh của cô ấy mua nhà ở tận ngoại thành thành phố A thì bắt xe đến đây cũng phải mất một hoặc hai giờ mới đến nhỉ?”
Trợ lý nghe thế thì hơi xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào đành ngẩng đầu nhìn Vương Thanh Loan xin giúp đỡ.
Vốn dĩ Vương Thanh Loan đang nôn nóng, nhưng nhìn thấy Lâm Hạm vào lúc này chân mày ông càng nhíu chặt hơn. Ông ta đứng lại, nhăn mặt hỏi: “Lâm Hạm, tối nay cô và Kỳ Lâu là người đầu tiên tiếp xúc với Tô Hà. Cô có biết tại sao cô ấy lại uống say không?”
Lâm Hạm vô tội khẽ nói “à” một tiếng, che miệng cười: “Câu hỏi này của đạo diễn Vương cũng thật là, tôi nào biết tại sao Tô Hà lại uống say chứ? Có thể là hiếm khi tham gia mấy hoạt động như này, nên mới không chú ý đến tửu lượng của mình.”
“…”
Vương Thanh Loan sao có thể không nghe được ý tứ châm chọc trong lời nói của cô ta chứ, sắc mặt ông lập tức khó coi.
Lâm Hạm rất thích động não, cô ta có thể dùng đầu óc để diễn những trò lố lăng, nhưng kỹ năng diễn xuất lại không tiến bộ mà thái độ chuyên nghiệp cơ bản cũng không có. Nếu không phải vì cô ta có mối quan hệ mập mờ với nhiều nhà đầu tư và đạo diễn thì Vương Thanh Loan đã không thèm chịu đựng cô ta rồi.
Trong lúc Vương Thanh Loan còn đang lưỡng lự thì cửa ngoài sảnh bỗng nhiên truyền đến tiếng động.
Lúc này bữa tiệc đã sớm tàn, chỉ còn lại vài diễn viên chính và nhóm đạo diễn. Giờ này đến chắc chắn không phải ai khác, chỉ có thể là người “anh” nhận điện thoại tới “đón” Tô Hà kia.
Vương Thanh Loan thở phào nhẹ nhõm, không thèm để ý đến Lâm Hạm, ông ta đưa ta ra hiệu cho trợ lý của mình, “Chắc là không có thư mời nên bị cản lại rồi, cậu ra ngoài dẫn người vào đi.”
“Vâng, đạo diễn Vương.”
Trợ lý vừa lên tiếng trả lời, nào ngờ vừa đi được khoảng hai bước, cửa chính đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Bảo vệ đứng bên ngoài cung kính mở cửa cho người vừa đến.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang.
Người nọ bước vào như vừa rời khỏi một sự kiện quan trọng nào đó, từ cổ áo đến vạt áo, dọc theo ống quần đến mắt cá chân được là phẳng phiu, mỗi một chỗ đều hoàn hảo đến mức không tìm được nếp nhăn nào, rất kỹ lưỡng.
Lúc bước vào phòng, anh hơi nâng tay lên, bàn tay thon dài vòng qua sau tai tháo khẩu trang đen đang che mặt xuống.
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.
“Kiêu, Kiêu thần…”
Cả Vương Thanh Loan và mọi người trong đoàn phim đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Khoảng thời gian bọn họ sững sờ thì Vương Tư Ngôn mang theo vẻ mặt ảo não bước theo sau Thương Kiêu đi đến.
Vương Thanh Loan lấy lại bình tĩnh đầu tiên, vội vàng bước lên, “Kiêu thần, sao đột nhiên cậu lại….”
“Tôi nhận điện thoại.”
Thương Kiêu rũ mắt, ánh mắt lạnh lùng như đang kìm nén nhìn về phía người con gái đang nằm ở khu nghỉ ngơi sau lưng Vương Thanh Loan.
Một chút bấc đắc dĩ thoáng xuất hiện trong đôi mắt đen ấy của anh.
“Tôi đến đón người.”
Vương Thanh Loan vẫn còn mơ màng, “Đón người? Đón ai…”
Ông ta chợt hiểu ra, hai mắt mở to, lúc nói chuyện giọng nói còn hơi run: “Cái người tên “anh trai” trong danh bạ của Tô Hà, là… là Kiêu thần à?”
“Ừ.”
Một chữ nhạt nhẽo được nhả ra, người đàn ông đã lách qua, anh không thèm để ý đến những người khác trong đoàn phim đã bị anh dọa cho hết hồn mà bước thẳng đến cạnh Tô Hà.
Vương Tư Ngôn vừa chuẩn bị đi theo thì bị Vương Thanh Loan kéo lại: “Không phải… Tổng giám đốc Vương, cậu nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Vương Tư Ngôn cũng đau đầu lắm, ấp úng nói: “Như ông thấy đấy, nhà của hai người họ quen biết nhau, từ nhỏ đã như anh em. Cho nên dù sao cũng phải chăm sóc một chút, đúng không?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi à?”
Vương Tư Ngôn chột dạ không thôi: “Đương nhiên, còn gì phức tạp hơn nữa à?”
“…”
Vương Thanh Loan quay đầu, vừa định nói gì lại cứng họng.
Trong tầm mắt của bọn họ, người đàn ông đứng bên cạnh cô gái đang nằm trước bàn dài được mấy giây thì cởi cúc áo vest.
Anh cởi áo khoác ra, cúi người đắp lên vai người con gái.
Vương Thanh Loan nhìn Vương Tư Ngôn với vẻ mặt méo mó.
“Anh em à?”
Vương Tư Ngôn cười gượng: “Là anh em, đây không phải là việc bình thường sao?”
“…”
Vương Tư Ngôn hơi do dự, hỏi: “Có điều, cô Tô đã uống bao nhiêu thế? Sao lại say thành như thế này?”
Vương Thanh Loan: “Rượu trái cây mà cô ấy uống bị đổi thành rượu mạnh, mà loại đó lại có nồng độ cồn khá cao.”
Vương Tư Ngôn cau mày: “Thế không phải mùi rượu rất nồng sao?”
“Đương nhiên rồi. Tổng giám đốc Vương bị dị ứng với cồn à?”
“Tôi thì không vấn đề gì, chỉ là Kiêu thần của chúng ta thì…” Vương Tư Ngôn hơi do dự rồi đành nói thật: “Quen biết nhau bảy năm trời, tôi chưa từng thấy cậu ấy chạm vào một giọt rượu nào. Thuốc lá và rượu là cấm kị của cậu ấy, cho nên tôi hơi lo lắng…”
Lời còn chưa dứt, cách đó không xa truyền đến tiếng động.
“Tô Hà.”
Thương Kiêu ngồi xổm người xuống, đối mặt với người con gái đang nằm. Không biết có phải là do uống quá nhiều hay không mà gò má người con gái ửng hồng, cô còn vô thức liếm liếm đôi môi đang thiếu nước.
Thương Kiêu thấp giọng gọi vài lần, mí mắt nhắm chặt cuối cùng cũng hơi động rồi từ từ mở mắt ra.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Tô Hà mở mắt ra nhưng không nói gì, chỉ nằm úp trên cánh tay mình, ánh mắt trống rỗng đối mắt với Thương Kiêu.
Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều trố mắt nhìn nhau, sắc mặt của Lâm Hạm tái xanh, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, tất cả đều nhìn về phía bọn họ không dám thở mạnh.
Phòng tiệc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng động nhỏ nhất.
Không biết qua bao lâu, Tô Hà đang nằm gục trên bàn chậm rãi ngồi dậy bình thường giống như chưa từng uống say, ngoại trừ gò má ửng hồng.
…Tửu lượng cũng tốt đấy.
Vương Tư Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiến lên giúp.
Nhưng ngay vào giây phút đầu tiên anh cất bước, đã nghe thấy giọng nói hơi khàn do uống rượu vang lên:
“Thương…Kiêu…?”
Cô hơi nghiêng đầu, như thể không chắc những gì mình nhìn thấy có phải là thật hay không.
Động tác đứng dậy của Thương Kiêu dừng lại, đôi mắt đen nhánh rũ xuống.
“…Ừm.”
Gò má của Tô Hà ửng hồng, chân mày khẽ nhíu lại, giọng nói hơi khàn yếu ớt còn nhẹ nhàng hơn lúc vừa ngủ dậy.
Cô vò đầu, khẽ lầu bầu: “Anh phiền thật đấy….”
“…”
Vương Tư Ngôn hóa đá.
Những người khác cũng không tốt hơn là bao, ai nghe thấy cũng hoảng sợ đến mở to cả đôi mắt.
Chỉ duy nhất Lâm Hạm hơi sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười nhạt…Lúc trước nói chuyện với Kỳ Lâu, cô ta giả bộ không thèm để ý đến, nhưng đối với chuyện Tô Hà quen biết thiên thần, đương nhiên là nó như một cái dằm trong lòng cô ta.
Nếu làm Tô Hà say rượu một lần mà có thể khiến cô ta đắc tội với người duy nhất có thể dựa vào trong giới thì Lâm Hạm thực sự sướng đến phát điên.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Hạm thất vọng và khiến người ngoài ngạc nhiên chính là, nghe được những lời này mà khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông không hề thay đổi.
Giọng nói vẫn trầm, dường như còn có một chút bấc đắc dĩ.
“Em sao thế.”
Tô Hà xoa xoa khuôn mặt nóng bừng, ấn đường nhíu lại như đóa hoa nhỏ, “Trong mơ mà anh còn xuất hiện trước mặt em, khiến người ta tâm phiền ý loạn… Anh có biết em ra… ra quyết định không hề dễ dàng…”
“Quyết định gì?”
Thương Kiêu đứng dậy, dùng tay xoa nhẹ mái tóc dài loạn xạ trước trán cô, ôn tồn hỏi.
Chưa một ai thấy Thương Kiêu kiên nhẫn như thế này với người khác bao giờ cả.
Trên thực tế, từ động tác nhẹ nhàng đến giọng nói dịu dàng của Thương Kiêu đã phá vỡ hết mọi định kiến về anh của mọi người ở đây.
Vẻ mặt của mọi người sợ hãi, không biết nên nghi ngờ mình đang nằm mơ, hay là vị thiên thần nổi tiếng lạnh lùng nhất trong giới bị cái gì không sạch sẽ bám lên người nữa.
Vương Thanh Loan nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, em?”
Vương Tư Ngôn đổ mồ hôi hột, cười khan: “Khụ…Quen nhau từ bé mà, tình cảm anh em khó mà so bì được, so với người ngoài thì sâu đậm hơn một chút…”
Mà lúc này, không biết tâm trí vừa đi dạo ở một vòng không gian nào của Tô Hà cũng đã trở về, rồi càu nhàu: “Ừ… quyết định.”
Cô cau mày giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa nghiêm túc, “Cái quyết định vô cùng, vô cùng, vô cùng khó khăn.”
Thương Kiêu rất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Em quyết định gì?”
Tô Hà đột nhiên sững sờ.
Cô không cử động, vẻ mặt đau buồn biến mất, đôi mắt vô hồn đờ đẫn cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Tô Hà vô thức giơ tay lên, đầu ngón tay giơ theo ánh mắt dừng lại trong khoảng không rồi dần dần phác họa lại đường nét sắc bén trên khuôn mặt của người đàn ông.
Ngón tay trượt từ trán đến đuôi lông mày, từ từ lướt qua hàng mi dài và mỏng, rồi dọc theo sống mũi xuống đến môi.
Cuối cùng cô từ từ thả tay xuống.
Nhìn khuôn mặt trong trẻo của người đàn ông, con ngươi đen láy cuồn cuộn cảm xúc.
Vài giây sau, vành mắt cô bỗng dưng đỏ lên.
Một giây trước khi nước mắt rơi xuống, Tô Hà đột nhiên cúi thấp đầu. Mái tóc dài xõa xuống, che lại khuôn mặt của cô. Giọng nói khổ sở giống như sắp khóc vang lên: “Em quyết định thật rồi.”
“Thương Kiêu, em không muốn thích anh nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hà: Hãy trân trọng khi em còn chưa say.
Năm phút sau.
Mọi người: À hiểu rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận