“Trên thế giới này, người có một nốt ruồi thường là người rất nặng tình, đáng tiếc, nó lại xuất hiện trên người người có tính tình lạnh lùng nhất.”
Tô Hà dịu dàng nói lại một lần, mỉm cười.
“Tổng kết đúng thật đấy.”
Tô Hà vừa mới nói xong, di động đột ngột đổ chuông, đồng thời màn hình cũng hiển thị tên người gọi tới.
“Anh trai”
Kế An An ngồi cạnh vô tình liếc sang, ngạc nhiên hỏi: “Bà chủ, chị có anh trai từ lúc nào sao em không biết?”
Tô Hà chớp mắt, lập tức hoàn hồn nhấc điện thoại lên: “Đây là chị dùng để ám thị bản thân.”
“?”
Tô Hà nhấc máy: “Kiêu thần.”
“…”
Người ở đầu bên kia lặng thinh.
Mấy giây sau, một giọng nam đầy bất đắc dĩ vang lên: “Sao em đổi lại thế?”
Tô Hà: “Suy xét đến việc sau này chúng ta còn phải tham gia show cùng nhau mà, nhỡ đâu gọi quen miệng quá để lại gây ra hiểu lầm thì sao?”
“Hiểu lầm gì?”
“…” Tô Hà nghẹn họng, cứng ngắc chuyển đề tài: “Anh gọi điện cho em là để?”
Thương Kiêu nghe ra được Tô Hà không muốn nói tiếp đề tài ban nãy, ánh mắt thoáng sa sầm, nhưng cũng thuận theo ý cô.
“Tối nay em rảnh không?”
“?”
Thương Kiêu: “Mấy hôm trước anh có việc, giờ mới về nước, chắc tối nay sẽ đến thành phố A.”
“???” Tô Hà càng nghe càng hoang mang.
“Kiêu thần, sao anh lại muốn nói cho em nghe cái này?”
Thương Kiêu cười nhẹ, kính cửa sổ xe phản chiếu gương mặt, phần giữa hai lông mày lộ nét như tuyết tan đầu xuân.
“Em là vợ anh, thông báo lịch trình cho em biết không phải là chuyện anh nên làm sao?”
Tô Hà: “???”
“Phụt khụ khụ khụ.”
Ở một phía khác của xe, Vương Tư Ngôn sặc café.
Anh ta lau miệng, hoảng sợ quay lại nhìn Thương Kiêu.
Tô Hà cười gượng: “Ha ha ha… Kiêu thần, có phải anh say rồi không?”
Không chờ đối phương đáp, cô đã tự lẩm bẩm: “Ơ không đúng, rõ ràng sau khi debut anh đã không uống rượu nữa, ghét cả thuốc lá và rượu…”
Thương Kiêu không so đo, chỉ nói: “Bạn của anh mới giới thiệu cho anh một nhà hàng Tây khá được, nếu đêm nay em rảnh không bằng chúng ta…”
“Có có có.” Tô Hà vội vàng cắt ngang: “Em có hẹn!”
Thương Kiêu không nói gì.
Tô Hà chột dạ nói: “Ừm, hôm qua em đã hứa với An An là đêm nay sẽ cùng cô ấy đi dạo chợ đêm. Thế nên, xin lỗi anh nhé Kiêu thần.”
“Không sao.”
“Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy nhé? Bọn em còn phải thay quần áo này nọ…”
“Ừm.”
Cứ như đang chạy trốn mãnh thú dữ tợn, đối phương dập máy ngay.
Di động quay về giao diện màn hình chính.
Thương Kiêu cụp mắt, bỏ di động sang một bên.
Ngón giữa thon dài và ngón trỏ một trước một sau chạm vào điện thoại, tay vô thức gõ nó.
Vương Tư Ngôn ngồi bên cạnh quan sát một hồi mới cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh Kiêu, sao rồi?”
“Cô ấy từ chối rồi.”
Vương Tư Ngôn: “?”
Vương Tư Ngôn tự dưng cảm thấy rất tức giận, có cảm giác như viên ngọc mình dày công gọt dũa bị người ta xem như cải trắng ghét bỏ ném đi.
“Cải trắng” viên ngọc lạnh như băng này tự dâng đến cửa rồi mà người ta lại đóng cửa cho ra rìa?
Tạm chưa nói tới ẩn ý đằng sau lời mời dùng bữa tối, dù chỉ là một buổi trà chiều thôi, một buổi trà mà cô minh tinh quốc tế được truyền thông nước ngoài ca tụng kia muốn cũng không mời được Thương Kiêu, ấy vậy mà lần này chỉ nhận được câu xin lỗi?
Tô Hà, cô ấy dựa vào cái gì mà từ chối lời hẹn ăn tối của thiên thần?
Vương Tư Ngôn giận đến mức nói lắp: “Cô, cô, cô ấy dựa vào cái gì…”
Tuy Vương Tư Ngôn kịp phanh lại nhưng Thương Kiêu vẫn nghe hiểu.
Người đàn ông vốn hờ hững cụp mắt suy tư lại ngước lên, để lộ con ngươi đen láy lạnh lùng.
“Đừng hoài nghi cô ấy.”
“Cô ấy là vợ tôi, cô ấy có thể làm gì tôi cũng được.”
Vương Tư Ngôn: “…”
Vương Tư Ngôn đau khổ quay đầu, nắm đầu gãi tai rơi vào nỗi hoài nghi cuộc sống.
*
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.
Kế An An chần chừ một lúc rồi nói: “Bà chủ, chị định đêm nay đi dạo chợ đêm ạ? Vậy em sửa vé tàu đi muộn một chút nhé?”
Tô Hà mất tự nhiên húng hắng ho.
“Đã bảo cho em nghỉ hai ngày là hai ngày, chị sẽ không đổi ý.”
“Sao chị mới…?”
“Tìm cớ thôi mà.”
“Chị tìm cớ từ chối bữa cơm với Kiêu thần?” Kế An An bị chính những lời mình nói dọa cho cứng họng, nhìn cô bằng biểu cảm rất chi là phức tạp: “Bà chủ, hình tượng của chị trong lòng em bỗng chốc trở nên cực kỳ vĩ đại.”
Tô Hà: “Trùng hợp quá, chị cũng thấy vậy.”
Kế An An: “Đêm nay chị đừng có ngủ mớ xong gọi điện cho em khóc lóc nói chị hối hận đấy nhé.”
Tô Hà: “…”
Tô Hà: “Không phải vé tàu em đặt khởi hành chiều nay sao? Còn không mau thu dọn đồ đạc lên đường đi.”
“À, đồ ăn các bữa sáng trưa chiều em đều chuẩn bị sẵn để trong tủ lạnh cho chị rồi nhé. Chị chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng lại là được.”
Tô Hà: “Sao lại cho chị ăn cơm hộp?”
“Bằng không thì sao, em để nguyên liệu vào đó cho chị hả?” Kế An An bật cười: “Bà chủ, hãy nghĩ đến tính mạng của mình đi, trong thời gian em không ở đây, chị cách xa phòng bếp một chút.”
“…”
Cuối cùng, Tô Hà thẹn quá hóa giận đuổi Kế An An ra khỏi phòng.
Ấy vậy mà chờ Kế An An thu thập xong hành lý rời đi thì khoảng nửa tiếng sau, Tô Hà đã bị nghiệp quật ngay vì nói dối.
“Tối nay là tiệc đóng máy <Trình Phượng> ạ?” Tô Hà ngạc nhiên hỏi lại.
Vương Thanh Loan ở đầu bên kia áy náy nói: “Trước đó bác để trợ lý đi liên hệ với mọi người, lúc kiểm tra danh sách khách mời mới nhận ra còn sót cháu chưa báo, thế tối nay cháu bận à?”
“Dạ không.”
Chẳng qua là cháu thả “tài xế” nhà cháu về nhà mất rồi.
Tô Hà đau khổ suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Đạo diễn Vương gửi cho cháu địa chỉ tổ chức và thời gian đi ạ, cháu đảm bảo sẽ đến đúng giờ.”
Vương Thanh Loan thở phào: “Được rồi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, buổi tối nhàn nhã làm ổ trong nhà Tô Hà mơ ước cũng theo đó mà bay đi.
Vương Thanh Loan gửi địa chỉ nơi tổ chức tới, là một hội sở tư nhân khá có tiếng ở thành phố A.
Tiệc đóng máy của phim <Trình Phượng> đương nhiên không đơn giản chỉ là bữa cơm mọi người ngồi quây lại một chỗ.
Tô Hà suy tư trong chốc lát rồi chân trần nhảy xuống giường, chạy tới trước tủ quần áo trong phòng ngủ lật tìm.
Bình thường cô thích mặc mấy bộ quần áo thoải mái dễ vận động, lại thêm việc ba năm nay rời khỏi nhà họ Tô mãi không nổi lên được thành ra chẳng có bộ lễ phục nào để mặc đi dự tiệc. Lật tới lật lui, cuối cùng chỉ có thể lôi ra bộ váy đuôi cá màu xanh sẫm đầu năm nay Thương Nhàn đưa cho.
Tô Hà lưỡng lự mất mấy giây rồi gỡ túi chống bụi bọc bên ngoài ra, thay xong đứng trước gương xoay mấy vòng.
Dưới ánh đèn, tơ lụa uốn lượn tạo hoa văn trên làn váy, chậm rãi đi dịch lên trên, từng đường nét được tỉ mỉ chăm chút làm tôn lên vòng eo tinh tế của cô gái, yểu điệu mảnh mai. Váy quây xanh sẫm để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và phần cổ trắng nõn như bạch ngọc, tay cũng trắng đến phát sáng.
“Không có thời gian làm tóc rồi, nhưng hình như vẫn thiếu một chút gì đó.”
Tô Hà tự tạo cho mình một lớp trang điểm nhẹ rồi nhìn vào gương trầm ngâm suy nghĩ.
Mãi đến khi ánh mắt đảo qua phần xương quai xanh lẫn cánh tay lộ ra ngoài, cô mới bừng tỉnh.
…
Không có thời gian tô vẽ thêm thì lấy trang sức làm điểm nhấn.
Tô Hà đứng dậy, đi đến tủ kính trong suốt đặt cạnh tủ quần áo, bắt đầu một đề bài khó mới.
Hồi còn ở nhà họ Tô, cô đã không thích dùng mấy thứ trang sức lấp lánh xa hoa quá mức rồi, cho nên lúc rời đi cô chẳng mang theo món đồ nào. Suốt hai năm nay, cô đã tham gia một vài hoạt động của các nhãn hàng, cũng được không ít người giúp đỡ nhưng xét cho cùng vẫn không đủ tinh tế. Nếu mang đồ trang sức kém như vậy thì chẳng bằng không đeo còn hơn.
Tô Hà ỉu xìu, lơ đãng nhìn qua váy dài xanh sẫm trong gương.
Giây sau, mắt cô sáng lên, xoay người đến tủ quần áo lấy ra mấy hộp trang sức khác, lúc Thương Nhàn thiết kế xong váy này còn tặng kèm thêm mấy món, muốn kiểu nào cũng có.
Tô Hà lấy từ bên trong ra một dây vải cùng màu với bộ lễ phục, cuốn một vòng quanh cổ rồi ghim lên đó bông hoa hồng xinh đẹp. Dây thắt nơ lại rủ xuống xương quai xanh, tạo thành hai mảnh dài ngắn không đồng đều.
Tiếp đó, Tô Hà cúi đầu lựa trong ngăn kéo chiếc vòng tay lấp lánh có sợi mảnh nhỏ rắc vụn kim cương và đeo nó lên phần cổ tay trái mảnh khảnh của mình.
“Đã xong.”
Tô Hà liếc mắt xem di động, thấy xe thương vụ cao cấp trước đó mình đặt đã đến nơi lập tức túm váy chạy đi, nhanh tay vớ lấy túi đi tiệc và giày cao gót màu bạc rồi nhanh chân chạy tới trước huyền quan.
Cô gái xỏ đôi giày lười, cầm lấy túi xách ra khỏi cửa.
**
Xuống xe trước cửa hội sở, tới trước quầy lễ tân cô mới lưu luyến thay giày lười bằng đôi cao gót màu bạc có thể đạp chết người, còn đôi giày kia thì nhanh tay cất vào túi.
“Phiền chị giữ giúp em, khi nào hết tiệc em sẽ quay lại lấy.”
Nói xong, cô đưa cái túi cho cô gái đứng ở quầy lễ tân.
Cô lễ tân lẫn nhân viên phục vụ đứng tại đó kinh ngạc há hốc mồm.
Tô Hà rất vội, thấy đối phương vô thức nhận đồ là mỉm cười nói cảm ơn, nhấc góc váy thẳng tiến đến phòng tiệc.
Đã lâu không đi kiểu giày như này khiến Tô Hà suýt chút nữa trẹo chân. Nghĩ tới đây, cô đau đầu thở dài, trước kia ở nhà họ Tô cô cũng chẳng mấy khi chịu tham gia những buổi tiệc xã giao của giới nhà giàu, nguyên nhân lớn nhất là khó chịu với đống váy vóc to đùng và đôi giày cao gót nhọn.
Mấy phút sau, cuối cùng cô cũng vào được phòng tiệc của đoàn làm phim <Trình Phượng>
Bữa tiệc quy cách hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng, người tham gia cũng không nhiều lắm. Trừ dàn diễn viên chính, nhà sản xuất và đạo diễn phim ra, nơi đây không có mấy gương mặt xa lạ.
Tô Hà đi vào từ cửa chính, người đập vào mắt cô đầu tiên không phải ai xa lạ mà chính là Lâm Hạm.
Lâm Hạm mặc một bộ váy đỏ rực, trở nên cực kỳ nổi bật giữa đám đông như thể sợ người khác không biết cô ta là nữ chính bộ phim vậy.
Ngoại trừ bộ váy, cô ta cũng trang điểm rất đậm, phần tóc được làm khá cầu kỳ, kiểu cách, trên xương quai xanh là bộ trang sức trong bộ sưu tập mới của một nhãn hiệu xa xỉ, trông rất lóa mắt. Có điều, ngũ quan cô ta lại không thuộc kiểu sắc bén, nó hài hòa ưa nhìn nên khí chất không cân được phong cách, mặc chói mắt như vậy ngược lại lại làm cô ta lộ ra nhược điểm của mình.
Đứng bên cạnh cô ta, cùng cô ta tiếp chuyện với mấy thương nhân lạ mặt là Kỳ Lâu trong bộ âu phục được cắt may khéo léo.
Kỳ Lâu và Lâm Hạm gần như là đồng thời quay ra cửa lúc Tô Hà xuất hiện, biểu cảm của hai người biến hóa rất vi diệu.
Cách hơn nửa phòng tiệc, Tô Hà thấy hai người họ quay sang nhìn mình chằm chằm, xét theo phép lịch sự cũng gật đầu chào hỏi.
Ngay lúc cô chuẩn bị dời mắt sang chỗ khác thì thấy Kỳ Lâu cười nói gì đó với hai ba người đối diện rồi cầm ly champagne qua đây.
Tô Hà ngớ ra, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Chỉ mong tiệc đóng máy hôm nay không có tay phóng viên nào trà trộn vào. Nhỡ bị chụp ảnh tung tin đồn thì chắc cô phải tới Hình Thiên nhận tội với Quách Như mất.
Trong lúc cô cân nhắc, Kỳ Lâu đã tới trước mặt.
Tô Hà không thể nào quay đầu giả vờ như không thấy, đành cười: “Anh Lâu, buổi tối vui vẻ nhé.”
Kỳ Lâu đến gần, chưa vội mở miệng mà đánh giá lớp trang điểm của Tô Hà trước, rồi mới cười nâng ly nói: “Gặp được người đẹp, tôi phải tự mình uống một ly đã.”
Dứt câu, Kỳ Lâu nâng ly lên, uống cạn ly champagne trong tay.
Tô Hà giật mình, cười nhẹ: “Tôi vừa tới anh đã muốn chọc ghẹo tôi hả?”
“Tôi không đùa.”
Kỳ Lâu đảo mắt nhìn dây lụa xanh sẫm thắt hình hoa hồng rủ xuống xương quai xanh cô.
Con ngươi Kỳ Lâu khẽ nhúc nhích. Anh ta còn định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng đằng sau đã vang lên giọng nữ nghe lạnh như băng: “Anh Lâu nói thế làm em tổn thương quá.”
“…” Kỳ Lâu có hơi ngỡ ngàng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh ta mỉm cười xoay người nhìn Lâm Hạm đã đi về phía bên này.
Lâm Hạm dừng chân bên cạnh Kỳ Lâu, nâng ly champagne trên tay, hơi liếc mắt nhìn Tô Hà với vẻ đầy địch ý rồi “tủi thân” quay đầu.
“Anh Lâu, nay em đi cùng anh gần nửa phòng tiệc sao không thấy anh khen em lấy một câu vậy.”
Kỳ Lâu: “Cô Lâm đây nhận được lời khen nhiều không xuể, thêm vào một câu của tôi thôi e không đủ thành ý.”
Lâm Hạm quyến rũ nói: “Anh Lâu đừng nói thế. Được nghe một câu khen từ anh, em sẽ vui hơn nhiều so với nhận lời khen từ người khác đấy.”
Ánh mắt Kỳ Lâu chợt lóe, cuối cùng, anh ta cười nói: “Là tôi suy xét chưa chu đáo, tôi xin tự phạt mình một ly.”
“Em không nỡ.” Lâm Hạm cười nâng ly với Kỳ Lâu: “Hay để em thay anh uống ly này nhé.”
“…”
Thấy hai người trước mắt chọc ghẹo nhau đến hăng say, Tô Hà đang định lựa lời tìm cớ rời đi thì Lâm Hạm lại chuyển hướng sang cô.
“Mà Tô Hà này, dù thế nào anh Lâu cũng là tiền bối của chúng ta, ban nãy tôi kính anh ấy một ly rồi, còn cô đến rượu cũng chưa cầm… hình như vậy không tốt lắm đâu nha?”
Lâm Hạm nói bằng giọng điệu kiểu hơi chần chờ, xen lẫn trong đó chút vui đùa, từ ngữ trong câu tìm mọi cách dồn Tô Hà đến đường không thể không nghe theo.
Tô Hà chẳng thấy bất ngờ mấy khi bị cô ta dồn ép, cười nhạt, quay sang nói với Kỳ Lâu: “Anh Lâu, xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt lắm, không dám đụng vào champagne, nếu không e rằng chút nữa sẽ xấu mặt mất. Chờ chút nữa có rượu trái cây, tôi nhất định sẽ đáp lễ.”
Vì có sự xuất hiện của Lâm Hạm, Kỳ Lâu cũng không thấy vui vẻ nữa, bình thản đáp: “Không sao, cô không cần khách sáo như thế.”
Anh ta liếc nhìn Lâm Hạm, mơ hồ nhận ra địch ý của Lâm Hạm với Tô Hà dường như là do mình nên nói: “Đằng kia có bạn tôi đang đứng, tôi qua chào hỏi họ chút đã, xin lỗi vì không tiếp được.”
Sau khi gật đầu tạm biệt hai người, Kỳ Lâu xoay người rời đi.
Chờ Kỳ Lâu đi xa, ý cười bên môi Lâm Hạm nhạt dần. Cô ta nhếch môi đầy trào phúng, nhìn Tô Hà nói: “Tôi không ngờ tiệc đóng máy tối nay vẫn còn cơ hội gặp được cô. Người có mặt ở đây không phải diễn viên chính thì cũng là các nhà đầu tư phim, rốt cuộc cô dựa vào cái gì mà tới đây?”
Tô Hà lười biếng nhìn cô ta: “Nhà cô mở à?”
“Gì?”
“Tôi nói, hội sở này là nhà cô mở à?”
“Đương, đương nhiên không phải.”
“Nếu không phải thì tôi cầm thư mời đường đường chính chính đi vào, đến lượt cô đứng đây khoa tay múa chân à?”
“Cô… cô bẻ câu lấy chữ!!!”
“À, hay do tôi đến dự tiệc nên cô cảm thấy danh hiệu hoa đán mình nhận được bị kéo tụt xuống?”
“…”
Lâm Hạm sửng sốt, không ngờ rằng Tô Hà sẽ đáp trả như vậy. Sau một hồi suy nghĩ tự nhận đây không phải bẫy mới cười lạnh, đáp: “Hóa ra cô cũng tự biết giữa tôi và cô có chênh lệch địa vị à. Đừng tưởng mình được tham gia show thực tế là thành sao hạng A. Cô tự nhìn những người ở đây đi, đâu đâu cũng có nhà đầu tư, làm gì có ai tới bắt chuyện với cô? Nói đến cùng cô cũng chỉ là một diễn viên không tiếng tăm ăn may được chút tài nguyên thôi, tôi mới là nhân vật chính ngày hôm nay…”
Tô Hà cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp rung động lòng người.
“Không phải chỉ là một show thực tế thôi sao, xem cô tức giận kìa.”
“…”
Tô Hà đưa mắt quan sát xung quanh, nói: “Hay là tôi đi mua cái bảng biểu ngữ đỏ rực, cái loại càng đỏ càng tốt ấy xong tặng cô mang tới đứng trước cửa hội sở giơ nhé? Giơ biểu ngữ mà khóc lóc kháng nghị có được không?”
Lâm Hạm trợn mắt: “Cô…”
“Bộ đồ cô mặc được đấy, sao chép rất bài bản.”
“!!!”
Mặt mũi Lâm Hạm trắng bệch, tay siết chặt ly champagne, không thốt ra được chữ nào.
Tô Hà cảm thấy cuộc trò chuyện này quá nhạt nhẽo, ngưng cười, ánh mắt cũng lạnh thấy rõ.
“Tôi lười phải để ý đến cô, thế nên xin cô cũng đừng để ý đến tôi, chúng ta cứ yên phận mà đi lướt qua nhau, tối nay đừng để ý đến nhau nữa, được không?”
Dứt câu, Tô Hà quay người rời đi.
Chỉ còn mình Lâm Hạm đứng đó, biểu cảm trên gương mặt thay đổi liên tục.
Một lúc sau, trợ lý của cô ta tới cạnh, lo lắng hỏi: “Chị Hạm, chị không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Hạm nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng nhìn một con chim sẻ nhỏ như cô ta leo lên đầu mình ngồi, chị nuốt không trôi cơn tức.”
“Đang ở trong tiệc nên chúng ta cũng không thể làm gì, người tới đây toàn các nhân vật tai to mặt lớn, nhưng không xử thì cũng xấu mặt chị…”
Lâm Hạm tức khắc nguôi giận, cười khẩy: “Em nói đúng, chị có ý này.”
“Chị Hạm, chị định…”
Lâm Hạm ngoắc tay: “Em đi tìm người sắp xếp mua chuộc nhân viên phục vụ trong phòng tiệc tối nay đi, trộn một ít rượu có nồng độ cao vào trong ly rượu trái cây rồi đưa sang cho Tô Hà… Nhớ kỹ, không được đưa quá lộ liễu, đừng để cô ta phát hiện.”
Trợ lý ngạc nhiên: “Làm vậy… liệu có tác dụng gì không chị?”
“Chính cô ta nói tửu lượng mình kém mà. Huống hồ gặp rượu nồng độ cao, tửu lượng cô ta có tốt tới mấy cũng chẳng chống đỡ được bao lâu. Trước khi cô ta say, cử người bám theo, đảm bảo có thể chụp được cảnh cô ta xấu mặt.” Lâm Hạm nghiến răng nói.
“Vâng.”
*
Tửu lượng của Tô Hà bết bát thật.
Hơn nữa bình thường cô cũng rất ít khi đụng vào rượu nên chờ đến khi nhận ra rượu trái cây trong tiệc có vấn đề thì đã muộn.
Người trước mặt nhìn bóng chồng bóng, đèn trên đầu trở nên mờ ảo.
May mắn là lúc phát hiện ra cơ thể mình không ổn cô đang đứng ở chỗ Vương Thanh Loan, để ông giới thiệu cho mình vài vị đạo diễn tốt trong giới, mở rộng mối quan hệ. Thế là, cô dùng tia lý trí cuối cùng để báo với ông rằng: “Đạo diễn Vương… rượu trái cây này có vấn đề, cháu đau đầu quá.”
Vương Thanh Loan kinh ngạc, nhận lấy ly rượu từ tay Tô Hà ngửi thử, sau đó sắc mặt tức khắc trở nên nặng nề, vội vàng bảo nhân viên phục vụ dìu cô đến khu nghỉ ngơi, còn ra lệnh không cho ai nhìn, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chờ tiễn vài nhà đầu tư cùng mấy người bạn đạo diễn rời khỏi, tiệc cũng chỉ còn vài người trong đoàn phim, Vương Thanh Loan mới gấp gáp quay về.
Lúc này, Tô Hà đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Vương Thanh Loan rầu rĩ.
Dù nổi hay không thì cô cũng là ngôi sao nữ, váy mặc tới dự tiệc vừa dài lại rườm rà, gọi ai tới dìu người về đều không thích hợp.
Ông rối rắm mất một lúc mới nghĩ ra được cách giải quyết, gọi người bên cạnh tới: “Túi xách của Tô Hà đâu? Thử tìm trong danh bạ điện thoại cô ấy xem có số điện thoại của người thân không, bảo họ tới đón người đi.”
Trợ lý của ông nhận lệnh, dí tay Tô Hà mở khóa di động, sau mười mấy giây tìm kiếm cuối cùng cũng thở phào một hơi: “Đạo diễn Vương, có một số cô ấy lưu là ‘anh trai’, chắc đấy là người thân nhỉ?”
“Anh trai? Chưa nghe Tô Hà nhắc tới bao giờ.”
Đạo diễn Vương tự hỏi trong tích tắc nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, phất tay nói: “Cứ gọi điện thoại thử xem, xác nhận xem cậu ta có tới đón người được không.”
“Vâng.”
Cậu trợ lý kia nhận lệnh làm ngay, gạt số gọi đi. Dưới sự thúc giục của đạo diễn, bên kia vừa nhấc máy cái là hỏi ngay: “Xin chào, xin hỏi anh có phải là anh trai của cô Tô không?”
“Ừm, cô ấy xảy ra chuyện gì?” Đầu kia vang lên giọng nói lạnh lùng.
Trợ lý nhỏ thoáng sững sờ, lập tức đáp lại theo bản năng: “Không có chuyện gì to tát đâu, chẳng là đoàn làm phim chúng tôi tổ chức tiệc đóng máy, cô Tô uống say, trợ lý cũng không đưa đi cùng nên có thể làm phiền anh…”
“Địa chỉ.”
“À…à vâng, tôi đưa gửi cho anh ngay.”
“…”
Kết thúc cuộc gọi, Vương Thanh Loan hỏi: “Sao rồi?”
“Người đó nói sẽ tới ngay, nhưng mà…”
“Nhưng gì?”
Trợ lý gãi đầu nói: “Giọng anh của cô Tô làm tôi cứ có cảm giác… mình nghe được ở đâu rồi ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mười phút sau.
Mọi người trong đoàn làm phim: ???????
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận