Sau khi chương trình phát sóng, hình ảnh cuối cùng dừng lại đúng lúc Tô Hà cầm tấm thẻ bài kia lên.
Máu loang nhỏ giọt từ những vết rất nhạt nơi góc tranh rồi đậm dần, chúng chồng lên nhau, cứ thế cho tới khi bức tranh bị nuốt trọn và tối đi.
Một lúc sau, bức tranh lại sáng lên.
Dường như có tiếng nhạc đang được phát ra từ một chiếc máy hát nhạc cũ kỹ, cùng với giai điệu trầm lắng là một giọng nam trầm buồn, ca từ bay bổng cùng với khung cảnh bức tranh chuyển xám.
—
Thân vương huyết tộc tràn đầy kiêu ngạo gặp gỡ thiên sứ thánh thiện.
Gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau rồi xa nhau.
Mãi đến cuối cùng cũng chỉ là sơ ủng và hiến tế.
Huyết tộc bẩn thỉu điên cuồng chết trong lòng thiên sứ thánh thiện, trước khi chết hắn ta còn cúi người hôn cổ của nàng.
Lẫn trong tiếng nhạc là giọng nam có tiếng cười trầm:
[Thần muốn lấy mạng ta, vậy thì ta sẽ giết hết bọn họ
Nhưng vị thần ấy là nàng
Cho nên ta nguyện ý.]
Tiếng nhạc dừng lại, huyết tộc nhắm mắt.
Bóng đen vỡ vụn thành từng mảnh rồi tan thành tro bụi.
Mà thiên sứ lại chảy huyết lệ, một bên cánh dần dần thấm đầy máu đen.
Hình ảnh tối đi và không sáng lên nữa.
Vài giây sau, sóng comment hoàn toàn bùng nổ.
[Chương trình rác rưởi*!Dám lừa nước mắt của mị!Bồi thường đi!]
(1) Nguyên văn là 辣鸡/cay kê [làjī] và từ này đồng âm với rác rưởi/lājī
[Tưởng là chữa khỏi ai ngờ lại là trầm cảm*.]
(2) Câu này tác giả chơi chữ , 治愈/zhìyù/chữa khỏi còn 致郁zhìyù/trầm cảm
[Vì vậy cốt truyện còn thiếu chính là thân vương huyết tộc cam tâm tình nguyệt chết vì thiên sứ, sau đó còn sơ ủng thiên sứ biến nàng thành huyết tộc bất tử ư?]
[Không phải chương trình thực tế đều hài hước hả! Các người làm ly kỳ khủng bố hại não như thế còn chưa tính! Sao lại còn BE!?]
[Hu hu hu thân vương của tôi, thiên sứ của tôi ơi hai người phụ nữ đó không đáng để hai người nguyện ý như thế mà hu hu hu]
[Thân vương huyết tộc và thiên thần, đây là loại tình yêu đẹp gì vậy]
[Nhưng mà nhưng mà, thân vương huyết tộc chết vì thiên sứ thì mị có thể hiểu, nhưng Kiêu thần lại buông bỏ vì Tô Hà là sao thế? Rõ ràng con dao găm kia cho thấy anh ấy có cơ hội để giết ngược lại mà!?]
[Mẹ nó…]
[Đáng suy ngẫm.]
[+1]
[Đừng nghĩ nhiều như vậy, chắc chắn là kịch bản của chương trình!]
[Người phụ nữ ác độc này vậy mà lại đâm Thiên Thần của chúng ta cho… Đồ fan giả!]
[Lên weibo tế bả đê!]
[Chị em, xông lên!]
[…]
Vì thế, sau khi chương trình phát sóng được hai tiếng, Tô Hà một lần nữa được quang vinh lên bảng hot search với hashtag [Tô Hà bị đá khỏi X quang]
Ấn vào hot search đó có thể thấy bài đăng có lương tương tác cao nhất chính là đoạn cuối cùng trong chương trình, cảnh Tô Hà lừa Thương Kiêu bước vào trận pháp trên quan tài bằng đồng.
Âm thanh nền còn được chèn thêm hai câu nói và tiếng nhạc quỷ dị.
Câu đầu tiên là giọng nữ nói lời thề son sắt:
[Em là X-Quang trung trinh của anh!]
Câu thứ hai, cũng là một giọng nữ nhưng âm thanh lần này lại nhỏ hơn:
[Tình yêu rất đáng quý, ai đu idol đều biết. Nhưng vì bảo toàn mạng nhỏ, hai người họ tạm gạt sang một bên đi.]
[Idol thì nhiều mà, không phải không thể đổi. Bye bye thì bye bye, người sau sẽ càng ngoan?]
—
X quang không ngừng khóc lóc tố cáo, những người nghe danh đến để ăn dưa được một phen cười nghiêng ngả.
Trong khoảng thời gian ngắn, số lượng người theo dõi trên weibo của Tô Hà tăng vọt.
“Bà chủ! Chị nổi tiếng thật rồi kìa!”
Kế An An ôm máy tính bảng, phấn khởi chạy thẳng vào phòng ngủ của Tô Hà.
“Trên mạng ai cũng khen là chị đi show rất tốt, biểu cảm cũng ổn nữa. Ngay cả chị Quách sau khi xem xong cũng nói thế…Ồ, bà chủ, chị đang xem gì đó?”
Lúc Kế An An xông vào, Tô Hà còn chưa kịp xóa tab, không may bị bắt quả tang.
Sau 2 giây yên lặng, cô nằm sấp trên giường hừ một tiếng.
“Hừ hừ hừ hừ hừ.”
“Sao thế chị??”
Tô Hà ngưng không giãy giụa nữa: “Fan của thiên thần.”
Kế An An: “…”
Kế An An: “Bà chủ cũng đâu có kém gì! Trước kia chị còn nói là muốn tập trung vào công việc, không bàn đến chuyện yêu đương, không đu idol nữa mà!”
Tô Hà tâm phiền ý loạn, vò mái tóc dài.
“Lúc đó chưa quay show này…”
Còn chưa dứt lời, điện thoại của Tô Hà rung lên liên hồi.
Kế An An nghe tiếng chuông báo quen thuộc, vốn định hỏi gì đó đành nuốt ngược câu hỏi trở vào, ảnh mắt nhìn xuống.
“Cái tiếng này, bà chủ, có phải là chị vừa bị mấy người trong group gọi tên không thế?”
“…Em đừng có nói bậy.”
Trái tim Tô Hà vừa run vừa cúi đầu.
[@Sừng Mới Nhú Kẹo Chanh Đại Thần, có người mới tìm kìa.]
[@Sừng Mới Nhú Kẹo Chanh Đại Thần, có người mới tìm kia.]
[…]
Tô Hà: “…”
Đúng thật là.
Thân là một X-Quang, muôn đời sẽ không bán đứng idol. Trong nhóm, tính kiên nhẫn của những người này thật đáng sợ. Tô Hà không dám giả chết, đầu tiên cầm điện thoại lên, nhanh chóng trả lời.
[Ơi, ơi. Sao thế, có người mới à?]
[Chào Kẹo Chanh Đại Thần! Em là Lưu Niên, nghe danh mà đến!]
Tô Hà mờ mịt: [Nghe danh mà đến? Nghe danh của ai cơ?”]
Lưu Niên: [Đương nhiên là của chị rồi!]
Tô Hà: [??]
Trong nhóm nhanh chóng có người nhảy ra giải thích:
[Kẹo Chanh Đại Thần ơi, @Lưu Niên là tác giả của truyện lần trước gửi cho chị đọc kia ý, người mới xuất sắc trong fandom đó!]
Lưu Niên: [Người mới xuất sắc thì em không dám nhận đâu. Em là fan cứng của Kẹo Chanh mà, trước kia em lọt hố chị là vì đọc <Tôi sa vào ngân hà> đó!! Nghe nói lần trước chị đã đọc truyện của em nên em rất mong được chị nhiệt tình chỉ bảo ạ!]
Tô Hà: “…”
Tô Hà cẩn thận gõ bàn phím:
[Quyển nào vậy?]
Lưu Niên: [Là quyển này nè chị!]
Lưu Niên: [Ảnh.jpg]
“Cô vợ nhỏ tuyến 18 của thiên thần lạnh lùng”
(Thương Kiêu x Tô Hà)
Tô Hà: “…”
Cô không nên hỏi mới phải.
Kế An An lại gần xem thì phì một tiếng nhưng lại nhận được ánh mắt sắc bén của Tô Hà nên vội vàng che miệng lại, nhịn cười làm động tác xin lỗi.
Tô Hà cố đè xuống cảm giác xấu hổ trong lòng, đầu ngón tay run rẩy di chuyển trên bàn phím, cố gắng giữ giọng điệu của mình thật bình tĩnh và nghiêm túc.
[@Lưu Niên: Xin lỗi em nhé Lưu Niên, mấy năm nay chị đã ngừng viết truyện nên không thể đưa ra lời khuyên nào cho em. Hơn nữa… thể loại đồng nghiệp văn theo hướng hiện thực rất dễ khiến người ta xấu hổ, lỡ bị truyền ra ngoài thì không hay lắm… đúng không?]
Lưu Niên trả lời cực nhanh: [Không sao đâu ạ, em hiểu mà!]
Tô Hà vừa định thở phào nhẹ nhõm lại nhận được mấy tin nhắn mới.
Lưu Niên: [Lần trước bị chửi ghê quá nên em cũng không còn viết theo kiểu thực tế như vậy nữa rồi!]
Lưu Niên: [Chẳng là mấy hôm nay, vừa hay em xem show “Vượt Qua Dị Giới” mới tìm được cảm hứng mới á. Chỉ trong hai tuần mà em đã nghĩ ra được truyện mới…em định nhờ chị chỉ bảo ạ!]
Lưu Niên: [Chắc chắn là em cần phải học hỏi nhiều hơn, mong Kẹo Chanh Đại Thần giúp đỡ ạ!!]
Lưu Niên: [Cực kỳ phấn khởi.jpg]
??
Trái tim Tô Hà đập lệch mất một nhịp.
Tiếc là không đợi cô khuyên ngăn thì người kia đã gửi một văn bản mới qua.
“Thân vương Huyết tộc lạnh lùng: Cô vợ Thiên sứ đừng mong trốn thoát”
(Thương Kiêu x Tô Hà)
Tô Hà: “…”
Không dạy nổi đâu.
Hay là em giết chị luôn đi.
Lần này, tên trộm nhìn lén Kế An An cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, cô nàng ngã lên nệm, cười không ngớt.
“Bà, bà chủ há há há há…Em không nhịn được, chị mau mau thu nhận học trò này đi ha ha ha ha. Bạn đó tài thật đấy há há há…Sau này chị cần quảng cáo gì, chỉ cần bảo cô ấy viết là đảm bảo ăn khách liền á, ha ha ha ha…”
Mặt Tô Hà không chút thay đổi, tay vẫn gõ chữ.
[Xin lỗi nhé Lưu Niên, chị còn có việc. Nói chuyện sau nha.]
Gửi xong tin nhắn, Tô Hà vội vàng offline, bắt đầu giả chết.
Kế An An: “Ơ? Chị nói chuyện xong rồi à?”
Tô Hà: “Em còn nhắc thêm chữ nữa là tuyệt giao.”
Thấy Tô Hà thẹn quá hóa giận, Kế An An đành nhịn cười, chuyển sang đề tài trước đó.
“Khụ, không nhắc đến chuyện đó nữa. Bà chủ, chị vừa nhắc đến chương trình thực tế đúng không, chương trình thực tế bị làm sao à? Em thấy không có vấn đề gì hết mà. Vốn là em đang lo chị sẽ bị fan của Kiêu thần với Kỳ Lâu tẩy chay, nhìn hiệu quả sau khi phát sóng cũng không có gì xấu, độ nổi tiếng cũng rất tốt.”
Tô Hà nhớ lại mọi chuyện bên trong lâu đài cổ thì chỉ cảm thấy nhức đầu.
“Đó là nhờ công lao cắt ghép cực khổ của tổ hậu kỳ.”
“?”
Kế An An nhạy bén đánh hơi được mùi vị của dưa lớn.
Cô nàng ngồi xổm xuống.
“Bà chủ, ý chị là gì vậy?”
Vẻ mặt Tô Hà căng thẳng, yên lặng một lúc lâu rồi mới quay đầu lại hỏi: “An An, em nói xem, một người luôn coi em như em gái vì sao lại đột nhiên trêu chọc em?”
“Trêu chọc ạ?”
Kế An An sững sờ vì câu hỏi đột ngột này.
“Trêu chọc như nào ạ?”
“…”
Vẻ mặt Tô Hà đanh lại.
Hình ảnh trước mặt như đang trở lại hành lang dài u ám của tòa lâu đài cổ, người nọ cúi người chặn lại tia sáng, con ngươi đen kịt như cất giấu một dải ngân hà ở nơi sâu thẳm.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, muốn cười nhưng lại chẳng biết phải làm sao:
[Vậy anh xin em, có được không?]
“…..!!!”
Tô Hà như chú mèo bị dọa sợ, đôi mắt mở to, mấy giây sau cô nhấc gối ở bên cạnh đè lên đầu rồi dúi mình vào trong chăn.
“Aaaaaa…”
Giọng nói buồn bực đứt quãng của cô gái được phát ra từ dưới lớp chăn mềm mại.
Kế An An nhìn mà phải trợn mắt há hốc mồm.
Cô nàng dần lấy lại tinh thần, bắt đầu xâu chuỗi lại những lời Tô Hà vừa nói. Một giây sau, đầu óc Kế An An như được khai sáng, vẻ mặt lại giống như bị sét đánh, đầu lưỡi cứng lại: “Bà chủ, ý chị là… Kiêu, Kiêu thần lúc ghi hình trêu chọc chị hả???”
“…”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Sau khi bình tĩnh Tô Hà lấy gối ra, vẻ mặt vô cảm ngẩng đầu lên với mái tóc như ổ gà do chính cô tự dày vò.
“Nếu như là em, em sẽ nghĩ sao?”
Kế An An cười khàn: “Hì, ha ha…Bà chủ, chị đang đùa em đúng không…”
“Không hề.”
“…” Kế An An không cười được nữa: “Được, được. Nhưng trước đó không phải chị và anh ấy đã kết hôn rồi sao, chẳng lẽ anh ấy vẫn coi chị như em gái à??”
Tô Hà nhức đầu.
Nét mặt Kế An An thay đổi liên tục, cuối cùng mới dè dặt hỏi: “Bà chủ, có phải chị suy nghĩ nhiều quá rồi không. Em biết là chị và Kiêu thần quen nhau, nhưng dù sao khoảng thời gian trước hai người cũng không có thời gian tiếp xúc gần như trong chương trình thực tế, chị lại thích, à không phải, chị lại là người hâm mộ của Kiêu thần nên bị ảnh hưởng bởi hào quang của idol, vả lại bầu không khí khủng bố trong chương trình này còn tạo ra hiệu ứng cầu treo*…”
(*) Hiệu ứng cầu treo là phép ẩn dụ hình ảnh khi hai người cùng đi qua cầu treo, họ sẽ cùng trai nghiệm cảm giác sợ hãi, tim đập nhanh khiến họ hiểu nhầm mình đã rung động với đối phương.
Tô Hà lười biếng mở mắt.
“Em định nói là chị tự mình đa tình?”
Kế An An luống cuống: “Không, không, không…”
“Chị cũng thấy mình như vậy.”
Tô Hà đột nhiên cắt ngang lời cô nàng.
Kế An An bên cạnh đờ đẫn nhìn xuống, Tô Hà chỉ tự bật cười chế giễu.
“Tất cả đều là tự mình đa tình, vì vậy mới rơi vào hoàn cảnh không thể kết thúc cũng không thể quay lại quá khứ như ngày hôm nay. Hết lần này đến lần khác đều như thế, vốn dĩ không thể nào hoàn toàn hết hết hy vọng.”
“Bà chủ…”
“An An, em nói nếu như trên thế giới có một loại kiểm tra đo lường thì tốt biết bao, khi ấy chỉ cần bấm đồng hồ là biết người kia có thích mình hay không và chị chắc chắn sẽ chỉ thích người đó, như vậy cả hai sẽ không phải đau khổ, cũng sẽ không bị tổn thương.”
“Bà chủ, chị đừng vậy mà, em nghe thấy hơi sợ.”
Cánh tay Kế An An đan vào nhau, lo lắng đến mức siết chặt tay áo của bản thân, nhỏ giọng nói:
“Thật ra em sợ chị phạm sai lầm nên mới nói như vậy. Kiêu thần là người lạnh lùng như vậy, sẽ không tự nhiên trêu chọc ai. Nếu như bà chủ thấy anh ấy trêu chọc chị thì có khả năng anh ấy cũng có ý với chị. Nhưng trước tiên chị phải ly hôn đã.”
“Em không cần phải lo cho chị đâu, chẳng qua là chị chỉ chết trong lòng một chút. Xong rồi lại phải tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của đời người nữa.”
Tô Hà mỉm cười.
“Còn như Thương Kiêu…Thiên thần sao biết được mình đang trêu đùa người khác, nói không chừng là anh ấy đang cho rằng mình đang chăm sóc cho em gái, nếu không thì cũng không phải vừa quay xong đã không thấy bóng dáng đâu.”
Kế An An hơi sững sờ, tay phải theo thói quen khẽ động.
“Chuyện này em biết nè.”
“?”
Tô Hà không hiểu, nhìn sang cô ấy.
Kế An An mở máy tính bảng rồi tìm được một bản thông báo, cô nàng đưa đến trước mặt Tô Hà.
“Thiên thần rất lợi hại đó, anh ấy được tập san Thời Đại mời. Nhân viên bên đó còn bay sang Trung Quốc để phỏng vấn anh ấy. Em xem qua thời gian phỏng vấn chắc là hôm mà mọi người vừa quay xong kỳ đầu tiên.”
“Tập san Thời Đại?” Tô Hà kinh ngạc hỏi: “Hôm đó vừa quay xong anh ấy đã đi phỏng vấn à, không phải tuần này xuất bản ư?”
Kế An An nhìn thời gian.
“Chắc là có rồi.
Tô Hà cầm điện thoại lên, đổi sang nick fan. Đúng thật là đã thấy hơn chục người trong nhóm đang bàn về việc mua tạp chí.
Có một người canh ở tiền tuyến phải chen lấn đến mức đầu rơi máu chảy mới mua được bản tiếng Trung. Trong nhóm lúc này biến thành một đám chuột chũi mất lý trí, vừa hò hét vừa cập nhật tình hình, liên tục chụp màn hình gửi vào trong nhóm.
Trong hình là người đàn ông hiếm khi mặc áo sơ mi đen chỉnh tề, cúc áo được cài cẩn thận đến tận nút trên cùng, dưới cổ áo mơ hồ thấy được hoa văn.
Ánh sáng hoàn hảo lại càng làm nổi bật đường nét sâu sắc thâm thúy trên khuôn mặt anh. Các đường nét từ dưới cằm đến cổ đều sắc sảo mịn màng, nước da trắng nhợt đối lập với bộ quần áo đen càng làm nổi bật nốt ruồi cạnh yết hầu, giống như men sứ được phủ một lớp ngọc sáng, thậm chí còn quyến rũ hơn.
Duy chỉ có cặp mắt đen nhánh kia vẫn luôn mang vẻ lạnh lùng quen thuộc, giống như cất giấu cả một dải ngân hà mênh mông, trong trẻo nhưng lạnh lẽo và vĩnh hằng.
Fan hoàn toàn điên rồi.
[Mị sa vào ngân hà, thiên thần ở trên]
[Áaaaaaa chớt iêm]
[Má ơi, con muốn gả cho anh ấy!!]
[Mẹ không gả con cho anh ấy cũng được! Cho con chạm vào cái nốt ruồi đó của thiên thần đi, chạm chút thôi cũng được gòi huhuhuhu!]
[Đây không phải là muốn giết tui sao! Đây, tới đi!]
[Lại là loại cấm dục chết tiệt này! Cái nút áo kia… Nhiếp ảnh gia bảo anh ấy cởi thêm một cúc áo nữa đi, để bọn mị mờ lem xương quai xanh cũng được mà!]
[Không cần đâu, chị em chúng ta có thể tự tưởng tượng ra cũng được mà]
[Đúng thế, riêng tấm hình kia thôi cũng đủ làm bà đây chết đi sống lại cả trăm lần rồi, huhuhu]
[Không dám giấu gì mấy bà, tui muốn ở trên anh ấy]
[Ăn gan hùm hả, nói tào lao! Tui….tui cũng muốn thế ó mấy chị iêm à huhuhu]
[…]
Tô Hà lấy lại tinh thần sau khi khi nhìn thấy ảnh đó, trong nhóm bắt đầu điên cuồng nhắn “Mị sa vào ngân hà, thiên thần ở trên.”
Mãi cho đến khi cô gái chụp hình báo cáo cho các chị em gửi đến một câu:
[Chậc các chị em, tui còn chưa chụp xong. Thêm mấy tấm nữa nè, tiêu đề của phần thứ ba này hay quá!!]
Tiêu đề à?
Tô Hà kéo xuống.
Vài giây sau, một tấm hình mới được gửi đến.
Tô Hà mở ra xem, đúng thật là có một dòng tiêu đề:
<Trên thế giới này, người có một nốt ruồi thường là người rất nặng tình, đáng tiếc, nó lại xuất hiện trên người người có tính tình lạnh lùng nhất>
Bên dưới tiêu đề, lời mở đầu cũng được ghi vào ảnh:
“Trên đời này ngoài âm nhạc, chắc không có gì có thể hôn được lên nốt ruồi của thiên thần nhỉ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hà:…Ơ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận