Đoạn sau của phần Tô Hà và Thương Kiêu ngẫu nhiên gặp nhau ở hàng lang dài bị tổ đạo diễn nghiến răng nghiến lợi cắt mất.
Khung cảnh chỉ dừng lại ở câu Tô Hà hoang mang nói câu: “Chỗ buồng vệ sinh.” Là chuyển sang ngay phần quảng cáo.
Lúc chương trình phát sóng, chẳng gì giấu nổi cặp mắt tinh tường của khán giả.
[Ơ này, chẳng lẽ có mỗi em thấy cảm xúc của Thiên Thần khác thường sao?]
[Người chị em lầu trên ơi, tôi cũng thấy thế. Trước đó chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra mà Kiêu thần lại sốt sắng như thế. Chỗ này có mỗi Tô Hà thôi mà, có gì đâu mà anh ấy lại hành xử khác thường vậy.]
[Tự dưng tao nghĩ đến câu mau tới ôm trên weibo, càng liên tưởng càng thấy kinh khủng.]
[+1]
[… Mấy chị nghĩ nhiều quá rồi]
[Ngồi im xem chương trình không được hả? Rõ ràng đây là show cần sự vận động của trí não, sao chúng mày cứ bẻ lái sang show yêu đương thế.]
[Tô Hà mua tài khoản marketing tới kéo bài à? Flop quá nên liều mạng muốn ké tí fame từ Thiên Thần đúng không? Tới Lâm Hạm còn thiếu chút nữa ngã ngựa mà chị chúng mày không sợ bị hất ngược à?]
[Người qua đường muốn phát biểu một câu, đoạn này đúng là hơi cấn, làm tôi cứ có cảm giác chương trình đang muốn che giấu điều gì đó…]
[Xào CP mời cút giùm…]
[Thiên Thần nổi tiếng đã bảy năm nay, trừ một số người không biết xấu hổ cứ dính lấy muốn ké tí fame thì chưa thấy anh ấy dính scandal nào. Muốn tạo CP cũng đừng có tìm Thiên Thần nhà này ké fame, xin cảm ơn.]
[…]
Sau khi quảng cáo kết thúc, màn ảnh quay về hai người, cuộc đối thoại đã trở về bình thường.
Trên thực tế, Tô Hà dồn nhiều tâm huyết cho chương trình này hơn hẳn Thương Kiêu. Sau khi hoàn hồn, cô chủ động lui về sau một bước, nhẹ nhàng tránh vấn đề anh đề cập tới, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Anh tìm em có việc gì à?”
Ánh mắt Thương Kiêu chợt sâu lắng hơn, nhưng cũng không đến gần nữa.
“Hạ Thi Ý bảo đột nhiên không thấy em đâu nên mọi người đổ xô đi tìm.”
“À… em vào vệ sinh tí ấy mà.” Tô Hà hơi ngượng: “Thế bọn họ đâu?”
Thương Kiêu: “Kỳ Lâu vào mật thất tìm em. Hạ Thi Ý và cô gái kia thì xuống tầng một xem.”
Tô Hà ngớ người.
“Ý anh là… cô gái đó đi tìm em cùng bọn anh?”
Thương Kiêu: “Ừm, sao thế?”
“Nhưng cô ấy… lúc em đi toilet còn gặp cô ấy đấy, rõ ràng cô ấy biết em ở đây mà.”
Tô Hà vừa dứt lời, bản thân cũng bị dọa sợ, hoảng loạn nói: “… Cô ấy vẫn luôn lừa chúng ta.”
“Trước đó ở trong mật thật em đã thấy có gì đó sai sai rồi… chúng ta đâu có nói cho cô ấy biết mình có bao nhiêu người nhưng cô ấy lại đoán được chính xác chúng ta đã mất đi hai đồng đội? Tổ đạo diễn sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này đâu.”
Thương Kiêu hiểu ngay, bình tĩnh cụp mắt, hỏi: “Tiếp theo em định làm gì?”
Tô Hà lưỡng lự một lát, cắn răng nói: “Hạ Thi Ý đang đi cùng cô ấy, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không chạy đến cứu kịp… tới mật thất tìm Kỳ Lâu đi, nói cho anh ấy biết tin này trước.”
“Được.”
Hai người nhanh chóng đưa ra quyết định, xoay người đi về phía phòng chứa đồ ở cuối hàng lang dài tầng hai.
Đẩy cửa bước vào, đi tới trước cửa trên dẫn xuống mật thất, bỗng dưng Thương Kiêu ngừng chân.
Chỗ anh ngừng chân ngay cạnh cái ghế Mokawi.
“Tô Hà.”
Tô Hà nghe tiếng quay đầu, thấy Thương Kiêu cúi người nhặt thẻ bài mới trên ghế dựa lên.
Đồng tử Tô Hà co rụt, nhanh chân chạy lại.
Mặt trước thẻ bài vẫn là câu cũ:
[Đừng tin tưởng người bên cạnh.]
Mặt sau tấm thẻ là hình thiên sứ tóc dài ôm lấy một người con trai mặc lễ phục cổ. Cô gái ấy ngoan ngoãn ôm chặt lấy bóng lưng ấy.
Còn người đàn ông anh tuấn cô ấy ôm khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra răng nanh dính máu sắc nhọn.
Tô Hà thở dài.
“Chúng ta tới chậm rồi, Kỳ Lâu đã bị loại.”
Ánh mắt Thương Kiêu khẽ chuyển.
“Nếu người bị nguyền rủa có thể tự biết, vậy thì anh không phải.”
Tô Hà cười nhẹ: “Em cũng đâu nói mình nghi ngờ anh?”
Nói xong, cô ngưng lại trong chốc lát, nghịch nghịch tấm thẻ bài trong tay, trêu chọc: “Tuy thân vương huyết tộc bám lên người Hạ Thi Ý… nhưng em nghĩ thế nào vẫn thấy kỳ lạ.”
“Em tin anh?”
“…” Sao cứ có cảm giác câu này sẽ kéo đề tài đến một nơi không tiện cho phát sóng nhỉ? Tô Hà cười giả lả chuyển đề tài: “Đương nhiên em tin. Em là fan cứng của anh đấy, một X quang trung trinh.”
Sóng comment khi phát sóng kiểu:
[???]
[Chị dám nói từ trung trinh với tôi?]
[Idol giờ nhiều vô kể, đâu phải không thể đổi người?]
[Bye bye thì bye bye, người tiếp theo sẽ ngoan hơn?]
[Mị nghĩ chị gái này có hiểu lầm về cụm từ trung trinh rồi.]
[Kiêu thần, đừng tin cô ấy. Có bọn em làm chứng đây, cô ấy là fan giả.]
[Khoan đã, thế có nghĩa là bé cưng Thi Ý là phản đồ?]
[Đạo diễn lăn ra đây nhận chết đi! Bé cưng Thi Ý của bọn em đáng yêu như vậy cơ mà!]
[Anh Lâu đi thong thả nha.]
[Anh Lâu ghim hai đồng đội này đi, anh đi rồi mà bọn họ vẫn đứng đây cười cợt được nè.]
[…]
“Vậy là không phải xuống mật thất nữa.” Tô Hà vừa nói dứt câu với Thương Kiêu, xoay người định ra ngoài thì nghe được hét thảm thiết từ bên ngoài phòng để đồ.
“…!”
Hai người mắt đối mắt, nhanh chóng chạy ra hành lang dài.
“Tiếng kêu phát ra từ buồng vệ sinh.” Tô Hà nói với anh.
Hai người chậm rãi đi tới trước cửa buồng vệ sinh, nhìn khung hình minh họa váy nhỏ gắn trên cửa, Tô Hà thoáng do dự.
“Ấy, Kiêu thần, anh…”
Ánh mắt Thương Kiêu sâu hun hút.
“Anh ở ngoài chờ em. Nếu có bất cứ vấn đề gì hãy gọi anh trước.”
Tô Hà ngượng ngùng cười nói: “Chắc không sao đâu anh. Dù gì em cũng là thiên sứ, anh đừng… liều quá.”
“Lời cô gái kia không đáng tin, kể cả câu thiên sứ sẽ không bị tổn thương bởi kẻ nguyền rủa.”
Tô Hà bất lực: “Thôi được.”
Tô Hà cẩn thận đi từng bước vào bên trong gọi tên Hạ Thi Ý.
Hai phút sau, cô trở ra.
“Em tìm mọi ngóc ngách rồi, không có ai, chỉ có cái này.”
Tô Hà lấy ra một tờ giấy.
Nó giống hệt tờ giấy xuất hiện lúc Kha Du bị loại, một lời cảnh báo đơn giản với câu: [Đêm đến, khi mười hai hồi chuông vang lên, mỗi một phòng ngủ phải có ít nhất một người, nếu không tai họa lớn sẽ ập tới.]
Tô Hà chờ Thương Kiêu xem xong mới thở dài, nói: “Giờ cả tòa lâu đài cổ lớn như này hình như chỉ còn hai chúng ta là sống. Thế nên…”
Thương Kiêu cụp mắt: “Sau tiếng chuông, anh sẽ tới tìm em.”
“…Được.”
Từ giờ đến lúc mười hai hồi chuông vang lên cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, thế nên hai người họ lần lượt trở về phòng mình.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tô Hà suy sụp.
Cô đi đến trước bàn, lần lượt đặt ba tấm thẻ xuất hiện khi Cầu Thần Tường, Kha Du và Kỳ Lâu bị loại lên.
Sau mấy giây tạm dừng, cô lấy ra tấm thứ tư.
Cô đã thấy tấm thẻ này trong buồng vệ sinh, còn vì sao không đưa cho Thương Kiêu xem thì…
Tô Hà cúi đầu nhìn.
Mặt sau tấm thẻ vẫn là hình cô thiên sứ kia, chỉ có mặt trước là tấm nào tấm nấy khác nhau. Lần này mặt trước là hình cánh chim của cô gái dần bị máu đỏ thẫm ăn mòn, chỉ còn lại phần xương trơ trọi.
Câu nói trên đó khiến Tô Hà rợn người:
[Cô ấy cũng từng là thiên sứ.]
Im lặng được mấy giây, cô thở dài, nằm bò lên trên bàn.
“Từng là có nghĩa hiện tại không phải. Thật ra chủ nhân tòa lâu đài cổ này không phải thân vương huyết tộc mà là nàng thiên sứ sau khi sa đọa, người đó là cô… đúng không?”
Tô Hà như đang nói chuyện với không khí.
Nhưng chỉ giây sau, cửa tủ quần áo lớn trong phòng bật mở, thiếu nữ bọn họ “cứu” được trong mật thất mỉm cười bước ra.
“Cô thông minh hơn những thiên sứ đời trước nhiều đấy.”
Tô Hà bĩu môi: “Tôi còn tưởng mình tự thân mang hào quang, kết quả bản thân mới chính là kẻ bị nguyền rủa.”
“Sao cô đoán được? Bằng chỗ thẻ bài này à?”
Tô Hà lặng đi mất hai giây: “Ghế Mokawi.”
“?”
“Mới đầu thì không có gì đáng ngờ, nhưng kể từ lúc biết chủ nhân lâu đài cổ này là thân vương huyết tộc, sự tồn tại của cái ghế trở nên quá đỗi kỳ lạ. Bản thân là đồ của ma quỷ nhưng lại nghe lời một thiên sứ như tôi, lại còn giúp tôi chỉ đường đến mật thất nơi chủ nhân nó nghỉ ngơi?”
Thiếu nữ mỉm cười: “Sơ sót rồi, nhưng cũng có thể vì cốt truyện thôi.”
“Ừm. Thế nên lúc ở trong mật thất nghe cô nói nó từng là vật do thần tạo nên, sau bị huyết tộc nhuốm bẩn, tôi lúc đó không hề liên tưởng đến việc cô là thiên sứ. Chỉ là mơ hồ cảm thấy, chủ nhân lâu đài cổ này không đơn giản chỉ có thân vương huyết tộc.”
“Cho đến khi cô thấy tấm thẻ này?”
“Đúng vậy.”
Tô Hà lặng lẽ thở dài, đặt tấm thẻ thứ tư trên tay xuống mặt bàn.
“Cũng ngay lúc đó, bỗng dưng tôi nghĩ… có phải chúng ta sai ngay từ lúc bắt đầu rồi không? Thẻ bài thiên sứ này không phải đang ám chỉ tôi. Nói cách khác, tấm thẻ này chẳng phải dự đoán chuyện gì trong tương lai mà đang thuật lại câu chuyện xưa, đúng không?”
Ánh mắt thiếu nữ lay động.
Lát sau, cô ấy chậm rãi đi đến bên bàn, ngồi xuống cạnh Tô Hà.
“Chuyện xưa gì?”
Tô Hà: “…”
Tô Hà: “Dựa theo lối mòn phát triển cốt truyện, không phải lúc này nên là cô kể cho tôi nghe sao?”
Thiếu nữ chớp mắt: “Tôi hơi bị tò mò không biết cô đoán được bao nhiêu rồi.”
Tô Hà và cô ấy mắt đối mắt vài giây, cuối cùng chính mình đầu hàng trước.
Cô đưa tay lật hết bốn thẻ bàn về mặt trước.
“Những gì cô nói ở mật thất không có mấy lỗ hổng nên tôi tạm thời tin phần lớn những gì đã nói là lời thật lòng. Dựa trên tiền đề ấy có thể suy ra rằng, cô là thiên sứ, và cô đặt chân đến lâu đài cổ này cũng là để giết thân vương huyết tộc.”
Tô Hà đẩy thẻ bài xuất hiện lúc Kỳ Lâu bị loại lên trước: Khung cảnh thiên sứ và huyết tộc ôm nhau.
[Đừng tin vào người bên cạnh bạn.]
“Chúng ta đều cho rằng đây là lời cảnh cáo thiên sứ, nhưng thực chất nó đang cảnh cáo cho huyết tộc.”
“…”
“Có điều…” Tô Hà quay đầu, liếc mắt nhìn một tấm thẻ bài xuất hiện hình ôm nhau khác, cười nhẹ: “Có điều sau đấy cô đã yêu anh ta.”
[Những đứa trẻ không nghe lời sẽ phải chịu phạt], hình ảnh minh họa là cảnh thiên sứ bị chặt đứt cánh.
“Vì mắc sai lầm lớn, cô đã phải trả giá bằng việc bị chặt cánh.”
Cô thiếu nữ giật mình, cười nói: “Chính xác.”
Tô Hà cau mày: “Nhưng không biết sau đó vì sao quan hệ giữa hai người đột nhiên căng thẳng, cô một lần nữa quyết tâm giết anh ta.”
Tấm thẻ thứ ba: [Thứ có được rồi cũng mất đi]
Tô Hà trỏ tay: “Thiên sứ đã dùng trái tim đổi lấy thứ gì đây? Ban đầu, tôi nghĩ không ra, mãi cho đến khi nhìn xuống cái bóng đổ trên mặt đất… trên tay thiên sứ là thanh kiếm vô hình. Cô ấy đã dùng trái tim đổi lấy một thanh kiếm giết anh ta.”
“Ừm, tiếp tục đi.”
Thiếu nữ mỉm cười, ánh mắt tràn ngập khổ sở.
Tô Hà đẩy thẻ bài cuối cùng lên.
[Cô ấy cũng từng là thiên sứ]
“Thiên sứ đã sa ngã vì huyết tộc… tôi thấy ở đây còn thiếu gì đó.”
Tô Hà ngẩng đầu hỏi: “Thiếu gì đây?”
Người thiếu nữ hoàn hồn, cười nhẹ: “Đúng là thiếu, nhưng cái thiếu là gì…”
“Chờ sau khi chính tay cô giết người đồng đội cuối cùng, cô sẽ biết đáp án.”
Tô Hà nheo mắt: “Bắt buộc phải giết à?”
“Đúng, phải giết. Chỉ khi anh ta chết, mọi chuyện mới kết thúc.”
Nói đến đây, tự dưng thiếu nữ nheo mắt, cười nói: “Hay là, cô cũng luyến tiếc?”
Tô Hà: “…”
Trước không phân tích ẩn ý của từ “cũng”, chỉ với hai từ “luyến tiếc” đằng sau thôi đã đủ để cô nghi ngờ… cô gái này không phải gián điệp do show khác cài vào để phá hoại đấy chứ?
Tô Hà đơ ra mất mấy giây rồi nói: “Người ở phòng bên cạnh là idol của tôi, hơn nữa fan anh ấy rất đông, là cái kiểu trải rộng muôn nơi ấy. Tôi nghi ngờ sau khi ‘giết’ anh ấy tôi chẳng chờ được đến lúc chương trình phát sóng đã bị X quang trong tổ chương trình diệt rồi.”
Nụ cười của thiếu nữ không thay đổi: “Nghe không hiểu.”
“…”
“Cô có giết không? Cô không giết là tôi ra tay đấy… nếu để chết trong tay tôi thì không được nhẹ nhàng như cô tự mình làm đâu.”
Tô Hà: “…”
Cách uy hiếp độc đáo thật.
Im lặng chưa được bao lâu, mười hai hồi chuông ngân vang.
Lẫn trong tiếng chuông, Tô Hà thở dài: “Giết thế nào?”
Thiếu nữ như đoán trước được đáp án, chẳng biết rút từ đâu ra con dao găm, đặt lên mặt bàn.
Lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh băng.
Tô Hà: “…”
Tô Hà: “Hay cô dứt khoát giết tôi luôn đi.”
Thiếu nữ nhếch miệng: “Đùa thôi.” Sau đấy cất dao găm đi, đứng dậy: “Hãy dẫn anh ta vào mật thất, chỉ cần để anh ta bước chân lên quan tài đồng có trận pháp, chắc chắn sẽ một đi không trở lại.”
Tô Hà đau đầu: “Đến nước này rồi sao anh ấy có thể mắc mưu?”
“Cái này phải xem cô rồi.”
“…”
Thiếu nữ biến mất ngoài cửa cùng lúc với những hồi chuông cuối.
Tô Hà ngồi bên bàn mệt mỏi xoa mặt, sau đấy đứng lên, nghiêm túc nói chuyện với căn phòng trống rỗng: “Tại đây tôi xin được thanh minh với toàn thể X quang… như các bạn thấy đấy, tôi bị ép.”
Sóng comment bùng nổ:
[Kiêu thần chạy đi anh ơi!]
[A a a a a, Kiêu thần ơi em đã bảo rồi, cô ấy có trung trinh đâu!]
[Cái đồ fan giả này! Hủy bỏ tư cách fan!]
[Hu hu hu, Kiêu thần nhớ phản kháng đó.]
[Mị không tin, mị online chờ kết HE]
[…]
*
Vài phút sau.
Tại mật thất lâu đài cổ.
Hai người một trước một sau ngừng lại trước pháp trận bị cỏ khô che lấp.
Thương Kiêu lạnh nhạt nói: “Em bảo em tìm được đường chạy thoát là bước tới trước quan tài?”
“… Vâng.” Tô Hà chột dạ.
“Anh phải làm gì đây?”
Tô Hà lưỡng lự mất hai giây, kìm lòng không đặng mà lén thở dài: “Chỉ cần đến đứng trước quan tài thôi.”
“Thế là xong?”
“Vâng…”
Tô Hà đang vắt óc nghĩ phương án đối phó nếu Thương Kiêu truy hỏi, cái lý do nào mới đáng tin cậy nhất đây.
Nhưng không đợi cô nghĩ xong…
“Được.”
Thương Kiêu bước lên trước.
Tô Hà ngẩn ngơ, vô thức muốn đưa tay lên cản không cho anh tiếp tục tiến về phía trước.
Mà Thương Kiêu cũng đột ngột dừng bước.
Tô Hà vội vàng trở tay, trong lòng chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên vẫn bị phát hiện.
Thương Kiêu không xoay người lại, cúi đầu bật cười.
“Anh có để cho em một món đồ trên bàn.”
Tô Hà: “???”
Không chờ Tô Hà gặng hỏi, người nọ đã quả quyết bước về phía trước.
Giây sau, dưới lớp cỏ khô có lắp đặt thiết bị cảm ứng, tia sáng đỏ như màu lóe lên.
Người trước mắt Tô Hà biến mất.
Trong mật thất chỉ còn lẻ loi mình cô.
“Máu… là mùi máu…”
Phía dưới phát ra âm thanh khàn khàn, quằn quại mà điên cuồng.
Đầu óc Tô Hà rối bời.
**
Sao anh biết cô không đi?
Tô Hà mím môi, quay đầu chạy ngược lên trên theo lối cũ.
Hai phút sau, cô đứng trước bàn trong phòng ngủ nam.
Trên mặt bàn vuông chẳng còn đồ của anh, chỉ có một con dao găm quen thuộc cùng thẻ bài mới tinh.
Hình trên tấm thẻ lấy khung cảnh giường lớn mềm mại, thân vương huyết tộc và thiên sứ thuần khiết ôm chặt lấy nhau, dưới thân bọn họ là ma pháp sơ ủng.
Răng nanh huyết tộc hôn lên cổ thiên sứ.
Còn tay thiên sứ thì đâm xuyên qua ngực huyết tộc.
“…!”
Con ngươi Tô Hà co rụt. Cô lật mặt thẻ.
Nơi đó chỉ có ba chữ:
[Ta nguyện ý]
Tác giả có lời muốn nói: Màn hình dần tối
<Lâu đài cổ trong rừng> kết thúc!
Lời nhắc nhở tốt bụng đến từ tổ đạo diễn: Đính kèm thêm video kể chuyện xưa của thân vương huyết tộc và thiên sứ nè (hong có đâu…)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận