Thi thể kỳ lạ và quyển nhật ký này khiến mọi người chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục đi sâu vào trong đường hầm.
Đúng như cuốn nhật ký đã nói, các cửa sổ ở trong lâu đài cổ này đều bị bịt kín, lối đi duy nhất là phải men theo con đường bí mật này.
Đương nhiên, từ đây không khó có thể nhìn ra những cỗ thi thể la liệt dưới đất là còn sống hay đã chết, không ai chắc chắn được.
Lối đi bí mật này cũng không dài.
Sau khi cẩn thận đi quanh co hơn chục mét, bọn họ bắt gặp ánh sáng nơi cuối đường hầm.
Mái vòm cao, cách mặt đất khoảng ba tầng nhà tựa như sườn núi chập trùng trên vách tường, ngoài ra trên tường còn gắn những ngọn đèn đồng cổ xưa.
Ngọn đèn đồng này sáng hơn so với đèn dầu nhỏ bên ngoài rất nhiều. Vô số ngọn đèn tựa như những vì sao khảm trên vách đá, vốn dĩ là một cảnh tượng rất đẹp nhưng trong thời khắc này lại rất quỷ dị.
Những “vị khách” đi vào thậm chí không có thời gian để ngắm đèn mà tầm mắt của bọn họ lại nhìn dưới mái vòm.
…
Một cái quan tài bằng đồng được treo lơ lửng chính giữa căn phòng, phía trên và phía dưới của quan tài được khắc dày đặc vô số ký hiệu ngoằn ngoèo và quỷ dị. Ánh sáng ở nơi này cũng đủ đám người Tô Hà nhìn rõ vết máu khô đỏ sậm trên những ký hiệu ngoằn ngoèo kia.
Phía trước quan tài bằng đồng là một sợi dây xích dày và nặng trịch nhốt một cô gái mái tóc dài buông xõa đang quỳ trên mặt đất.
Mặt đất phủ đầy cỏ khô, chiếc váy trắng của người thiếu nữ đã bị máu đỏ nhuộm thành màu đen, trông rất kinh người.
Điều đáng sợ hơn là, dưới ánh sáng của đèn đồng cổ này dường như những vết máu đỏ sậm đang chảy ra cỏ khô trên mặt đất.
Sau khi Hạ Thi Ý vào đến nơi, cô ấy vẫn luôn nắm chặt lấy tay Tô Hà.
Bấy giờ vội chạy ra sau lưng cô, giọng run rẩy hỏi:
“Tô…Tô Hà, cô gái kia còn sống hay đã chết vậy?”
“…”
Quan tài cổ và người thiếu nữ trước mắt này là một sự kết hợp kỳ quái đến mức khiến da đầu người khác tê dại, Tô Hà cũng phải hít thở sâu mấy lần mới giữ được bình tĩnh.
Cô nhìn xuống phần bắp chân của người thiếu nữ lộ ra dưới cái váy rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Sống…Hình như tôi có thể nghe thấy tiếng động.”
Tai Kha Du rất thính, nghe thế cũng gật đầu: “Hình như thiếu nữ ấy đang nói chuyện nhưng giọng lại hơi nhỏ, từ khoảng cách này chúng ta không thể nghe rõ được.”
Kha Du chăm chú lắng nghe, chân theo bản năng bước về phía phát ra âm thanh một bước.
Cỏ khô bị hất tung làm lộ một mảng đất đỏ sậm.
Tô Hà cũng nhìn sang, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành,
“Cẩn thận.”
Nhưng đã quá muộn.
Lúc Tô Hà vừa cất giọng nói, dưới chân Kha Du đã vang lên một tiếng “cạch” như thể là vừa dẫm vào một cái công tắc được dấu dưới cỏ khô, đồng thời máu cũng ‘Chảy’ ra dưới bàn chân cậu. Trong vài giây ngắn ngủi những ký hiệu kỳ lạ được vẽ bằng máu trên mặt đất đã lan ra xung quanh quan tài bằng đồng và người thiếu nữ.
Cái quan tài rung mạnh rồi đột nhiên ánh sáng trên mặt đất mờ dần.
Xiềng xích trên người thiếu nữ bất ngờ được tách ra.
Cùng lúc đó, dưới chân Kha Du trống rỗng, còn chưa kịp hô lên một tiếng đã bị ‘nuốt chửng’ vào lòng đất.
Một tiếng động lớn ‘ầm’ vang lên, nơi Kha Du vừa đứng đã trở lại bình thường.
Sự khác biệt duy nhất chính là người và cỏ khô đã biến mất, chỉ còn lại một tấm thẻ bài và cục giấy.
Sự cố này xảy ra quá nhanh khiến ai nấy đều bối rối.
Trong khoảnh khắc dây xích bị tách ra người thiếu nữ kia như bị rút hết sức lực và ngã xuống đất.
Bên dưới mái vòm yên tĩnh đến kỳ lạ.
Một lúc sau, Hạ Thi Ý nói bằng giọng hơi run: “Kha…Kha Du có phải…”
“Bị loại rồi.”
Kỳ Lâu cau mày, vẻ mặt không ổn lắm. Anh ta đi tới rồi cúi người nhặt tấm thẻ bài và cục giấy, lúc cầm lên còn bị tác dụng ngược lại*.
(*) Từ gốc là “反作用力” có nghĩa là phản lực và có thể hiểu theo định luật III Newton nha.
Kỳ Lâu phải hơi dùng sức mới cầm được hai đồ kia lên.
Thẻ bài có họa tiết và màu sắc tương tự thẻ bài của Cầu Thần Tường, chỉ là nét chữ và hình ảnh không giống.
Mặt trước của thẻ bài viết:
[Thứ có được rồi cũng mất đi]
Mặt sau của tấm thẻ bài vẫn là hình ảnh của một cô gái với đôi cánh thiên sứ. Lần này ngực trái của cô gái bị thủng một lỗ máu chảy đầm đìa, mà trái tim vốn dĩ nằm ở lỗ đó lại được cô ta cầm trên tay trái còn tay phải hướng về trên không như đang cầu khẩn điều gì đó.
Dòng máu đỏ tươi nhỏ từng giọt theo đầu ngón tay trắng bệch của cô.
“…”
Tô Hà đưa tay sờ lên ngực mình và nói đùa.
“Tự nhiên hơi đau tim. Bây giờ tôi cảm giác như tổ đạo diễn rất có ác ý với tôi luôn ấy”
Thương Kiêu nhíu mày.
Hạ Thi Ý mờ mịt tiến về trước một chút: “Nhưng thẻ bài này có ý nghĩa gì?”
Kỳ Lâu quay đầu lại liếc người thiếu nữ mặc váy trắng trên mặt đất: “Dựa theo tình huống lúc này, chắc là đổi Kha Du lấy thiếu nữ này rồi.”
Hạ Thi Ý: “Cho nên cách để chúng ta rời khỏi đây nằm trên người thiếu nữ này à?”
“Không sai.”
Kỳ Lâu nói xong thì nhìn xuống cục giấy mà mình vẫn đang nắm trong tay.
Anh ta chần chừ một lúc rồi mở tờ giấy đã bị vò ra.
“Đây là gì thế?” Hạ Thi Ý hỏi.
Kỳ Lâu: “Lúc Kha Du ngã xuống, ngoài tấm thẻ bài thì cả cục giấy này cũng xuất hiện.”
“Trên đó viết gì thế?”
“…Mọi người tự xem đi.”
Kỳ Lâu đưa tờ giấy ra với vẻ mặt kỳ lạ.
Hạ Thi Ý và Tô Hà nhận lấy rồi cụp mắt xuống đọc.
[Những người ra đi trước thường là những người chết vì đạo. Trừ khi có người xui xẻo trở thành kẻ thế mạng]
Tô Hà đọc xong ánh mắt chợt lóe lên, nhưng cô lại không nói gì.
Hạ Thi Ý mờ mịt hỏi: “Cái này nói về cái gì thế, đọc thì có vẻ như đang cảnh cáo nhưng lại không giống những thẻ bài chúng ta nhận được, không trang trọng chút nào.”
Tô Hà cười nhạt.
“Ý nghĩa của nó đại khái là chỉ có người lần đầu tiên nhìn thấy mới biết đáp án.”
Cùng lúc đó, trong một căn phòng bí mật dưới lòng đất của lâu đài cổ.
Kha Du cười khổ leo xuống chiếc đệm mềm mại, khuôn mặt trẻ con vô tội tỏ vẻ cam chịu.
“Em làm chuyện gì xấu nên bị rơi xuống địa ngục rồi đúng không?”
Ba nhân viên nghe vậy thì nhìn nhau cười.
“Cứ cho là vậy đi. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi đợt “luân hồi” tiếp theo thôi.”
Kha Du đứng thẳng người vừa định nói gì đó đột nhiên thấy Cầu Thần Tường đứng ở cửa phòng bên cạnh.
Nụ cười của Kha Du cứng lại.
Một lúc sau, cậu đành cúi đầu xuống.
“Em xin lỗi tiền bối, khi đó đã kéo anh ra làm người chịu tội thay em.”
Cầu Thần Tường cười khẽ.
“Cậu đã xin lỗi tôi hai lần rồi. Tôi không phải là tiền bối dễ giận như vậy đâu.”
Kha Du vội vàng gật đầu.
Nhưng không biết vì sao lúc bước ra khỏi phòng, cậu vẫn thấy sau gáy ớn lạnh.
—-
Nam nữ thụ thụ bất thân mà Thương Kiêu lại còn là thần tượng của cậu nữa… Đương nhiên lúc đó cậu không hề để ý đến tình hữu nghị mà trực tiếp “ôm” đàn anh của mình.
*
“Mọi người đoán không sai, cái quan tài sau lưng tôi chứa thi thể của chủ nhân lâu đài cổ này, cơ thể của thân vương huyết tộc.”
“Tôi đến đây giết hắn ta để báo thù, nhưng lại bị hắn ta dùng máu để tự nuôi dưỡng bản thân. Nếu không phải bạn của các người hy sinh thì đến chết tôi cũng không thể thoát khỏi xiềng xích này.”
“Cho nên mọi người muốn biết chuyện gì, tôi nhất định sẽ nói cho mọi người biết để báo đáp.”
Người thiếu nữ nói xong lập tức cúi đầu.
Sau khi đám người Tô Hà trao đổi ánh mắt với nhau, Kỳ Lâu lên tiếng hỏi: “Chúng tôi muốn biết cách ra khỏi đây?”
Người thiếu nữ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phải giải được lời nguyền.”
“…Lời nguyền?”
Tô Hà nhớ lại nội dung quyển nhật ký mà mình từng đọc.
“Ý cô là lời nguyền của thân vương huyết tộc đúng không?”
“Không sai. Vì để tìm kiếm những máu thịt tươi mới mà thân vương huyết tộc đã bày ra một trận pháp trước khi ngủ say. Cứ một khoảng thời gian trận pháp sẽ kéo một nhóm người đi lạc vào lâu đài cổ. Nhưng vì hắn ta đang ngủ say mà không thể tỉnh nên chỉ có thể dùng cách hút máu…cũng chính là lời nguyền của thân vương huyết tộc trong truyền thuyết.”
Người thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn người bọn họ.
“Từ khi bước vào lâu đài cổ này, một người trong nhóm các người đã bị trúng lời nguyền. Linh hồn của thân vương huyết tộc sẽ nhập vào thân thể người kia rồi mượn tay người đó để hy sinh đồng đội khác.”
“Muốn rời khỏi đây thì phải giải được lời nguyền này. Còn muốn giải lời nguyền phải tìm được người kia, giết kẻ đó thì những người còn sống sẽ được tự do.”
“…”
Bốn người vẻ mặt khác nhau.
Sau một lúc lượng lự, Kỳ Lâu hỏi: “Ý cô là trong số chúng tôi ở đây có người đang bị nguyền rủa sao?”
Người thiếu nữ cụp mắt, ánh mắt lộ ra vẻ đau buồn.
“Nếu người bị nguyền rủa là hai đồng đội đã mất của mọi người thì bây giờ mọi người đã được tự do, chứ không phải vẫn bị mắc kẹt trong lâu đài cổ này.”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, bầu không khí trong căn phòng bốn người rất tế nhị.
Yên lặng được vài giây thì Hạ Thi Ý cẩn thận nói: “Cho nên quyển nhật ký bị máu nhuốm bẩn hẳn là viết ‘Hóa ra tên quỷ thật sự ở trong chúng ta’?”
“Không sai.”
“Vậy không có ngoại lệ sao?” Hạ Thi Ý đột nhiên nghĩ đến gì đó mà phấn khởi chỉ vào Tô Hà rồi nói với thiếu nữ kia: “Ghế Mokawi trong lâu đài cổ này tôn xưng cô ấy là thiên sứ.”
“Thiên sứ?”
Người thiếu nữ kinh ngạc mở to mắt.
Ngay lập tức, khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy niềm vui.
“Thiên sứ là con của Thần, đương nhiên sẽ không bị huyết tộc bẩn thỉu hút máu. Cô ấy sẽ là ánh sáng tồn tại trong bóng tối, đại biểu cho hy vọng tự do lớn nhất của chúng ta!”
“…”
Tô Hà không chịu ánh mắt nóng bỏng kia đành nghi ngờ hỏi: “Cô không nhầm chứ? Từ lúc vào đây ngoài khả năng giao lưu với cái ghế kia thì tôi chưa từng có sức mạnh nào khác của thiên sứ.”
“Đương nhiên là không rồi, tuy rằng ghế Mokawi đã bị nhiễm bẩn và bị ép làm việc cho huyết tộc bẩn thỉu nhưng trước khi sa ngã cũng từng là vật do Thần tạo ra, nó tuyệt đối sẽ không nhận nhầm đứa con của Thần. Mà kẻ nguyền rủa không thể ra tay với cô được… nên cô chính là hy vọng để rời khỏi đây!”
“…”
Vẻ mặt của Tô Hà rất lúng túng.
Cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm nhưng lại không nghĩ ra.
“Dù thế nào đi nữa chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước. Quay lại mặt đất rồi tiếp tục bàn bạc cách giải lời nguyền.”
Kỳ Lâu đề nghị, những người còn lại cũng cầm đồng ý, cả nhóm quay lại lâu đài cổ.
Khi bước vào đường hầm, bọn họ mới phát hiện trong lâu đài cổ cũng tối hơn, những ngọn đèn lại sáng lên nhưng ánh lửa yếu đến mức đáng thương.
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Hạ Thi Ý hỏi: “Tôi cảm giác mình vừa ăn sáng chưa được hai tiếng mà, đừng nói với tôi là trời tối rồi nhé.”
Người thiếu nữ đứng sau lưng cô ấy bất lực cụp mắt: “Tốc độ dòng chảy thời gian trong lâu đài cổ của thân vương huyết tộc không giống với thế giới bên ngoài. Trong đây ban đêm dài dằng dặc, ban ngày lại rất ngắn ngủi. Cho nên đúng là lúc này trời đã tối.”
“Tối rồi…Vậy phải làm gì bây giờ?”
“Không thể làm gì cả, chỉ có thể nghỉ ngơi thôi.” Thiếu nữ kia nghiêm túc nói: “Buổi tối là thời gian tốt nhất để kẻ nguyền rủa hành động.”
Người thiếu nữ ngừng một lát, ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ nhìn về phía Tô Hà.
“Đương nhiên, thiên sứ không cần phải lo lắng. Bất cứ lúc nào, chỉ cần cô ở đâu thì ở đó chính là nguồn sáng.”
Tô Hà: “…”
Cô cảm thấy mình không chịu nổi kiểu tâng bốc này.
“Vậy chúng ta cứ nghỉ ngơi đi đã…chờ đến khi ‘trời sáng’ thì tính sau?”
“Tôi đồng ý.”
“Được.”
“…”
Sau một hồi bàn bạc, lúc này, năm người bao gồm cả thiếu nữ kia chia ra làm hai nhóm nam và nữ. Mỗi nhóm một phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, dù sao thì cũng phải sống sót qua mười hai tiếng chuông nguy hiểm kia.
Trước khi tách nhau ra, Tô Hà ngáp một cái.
“Tuyệt thật. Nếu ở đây luôn là ngủ tám tiếng làm việc hai tiếng thì tôi sẵn lòng ở đây cả đời không cần ra ngoài.”
Hạ Thi Ý cười.
Cô ấy và Tô Hà đã thân nhau hơn so với lúc vừa quen rồi, Tô Hà cũng đùa với cô: “Sao thế, chẳng lẽ cậu không muốn?”
Hạ Thi Ý cười nói: “Tớ không có kim bài miễn tử của thiên sứ như cậu và tớ cũng không muốn nhét cái mạng nhỏ này của mình vào trong lâu đài cổ này đâu.”
Xong, cô ấy lại chuyển đề tài.
“Nhưng mà, làm việc hai tiếng ngủ tám tiếng đúng là cuộc sống của thiên sứ nha.”
“…”
Hai nhóm người đùa một chút rồi tách ra.
Đáng tiếc là sự thoải mái này chẳng kéo dài được bao lâu.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng của bên nhóm nam nghe được tiếng gõ cửa, người đứng bên ngoài là thiếu nữ kia và Hạ Thi Ý, vẻ mặt của Hạ Thi Ý tràn đầy lo lắng: “Bọn tôi vừa lim dim ngủ một lúc thì đã không thấy Tô Hà đâu nữa! Không để lại giấu vết nào cả!”
“…!”
Đồng tử Thương Kiêu bỗng nhiên co lại.
Sự nóng nảy hiếm thấy bùng phát trong lòng anh không có cách nào kiềm nén, nó dường như muốn đốt cháy hết những ưu tư trong lòng.
Các ngón tay thon dài của anh từ từ nắm chặt, có thể thấy mạch máu màu xanh nhạt bị kéo căng nổi trên mu bàn tay trắng lạnh, ánh mắt càng thêm u ám.
Sắc mặt của Kỳ Lâu cũng rất khó coi.
“Từ bây giờ đến khi mười hai tiếng chuông vang lên vẫn còn thời gian, chúng ta chia nhau ra tìm đi! Tôi vào đường hầm xem thử có động tĩnh gì không.”
Đương nhiên, Hạ Thi Ý hơi nhát gan nói: “Vậy tôi…tôi xuống tầng một tìm.”
Dường như thiếu nữ kia biết cô đang sợ hãi nhưng không biết phải làm sao chỉ đành cười khẽ: “Tôi đi với cô. Tầng hai thì giao cho…”
Còn chưa nói xong Thương Kiêu đã bước về hướng phòng ngủ của các cô gái.
Thiếu nữ kia và Hạ Thi Ý đứng tại chỗ như bị anh coi như người vô hình, chỉ đành cùng nhau xuống tầng một.
*
Thương Kiêu tìm khắp nơi trong phòng nhưng cũng không tìm thấy dấu vết nào.
Cảm giác buồn bực trong lòng càng lúc càng nghiêm trọng và không thể kiểm soát khiến anh sắp phát điên, con ngươi đen nhánh vẫn luôn lạnh lùng lúc này càng thêm lạnh lẽo, từ cằm đến viền môi căng chặt sắc bén như độ cong của con dao.
Lúc đi về phía cửa, anh đã chuẩn bị trực tiếp đi tìm Ngô Tụng để tính sổ.
Chẳng ngờ vừa ra đến cửa anh chợt dừng lại.
“…Tô, Hà.”
Tô Hà đang chìm trong suy nghĩ thì bị một giọng nói trầm thấp gọi tên làm cho hoảng sợ.
Cô vội vàng ngẩng đầu.
“Hả? Sao thế?”
“Em đã đi đâu?”
Đôi mắt của người đàn ông nọ lạnh như tảng băng chìm.
Tô Hà bị người nọ nhìn chằm chằm khiến tim, gan, phèo, phổi run cầm cập, cô ngoan ngoãn theo bản năng trước kia đi tới: “Chỗ, chỗ buồng vệ sinh.”
Thương Kiêu ngẩn người.
Một lúc sau, anh cụp mắt xuống, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp đẽ dần dần tan biến.
Lại sau hai giây, Tô Hà thấy anh lùi nửa bước nghiêng người dựa vào tường rồi bật cười.
Tiếng cười kia rất thoải mái nhưng cũng vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều.
Tô Hà chưa bao giờ thấy Thương Kiêu bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy nên nhất thời ngẩn người tại chỗ, không biết nên phản ứng kiểu gì cho phải.
Mãi cho đến khi bàn tay của người nọ cốc nhẹ lên trán cô…
“Tô Hà, anh đã nói đừng rời khỏi tầm mắt của anh.”
Không biết tại sao lòng bàn tay của anh hơi lạnh, lạnh đến mức Tô Hà ngẩn ngơ suy nghĩ.
Tô Hà theo bản năng thốt ra những lời uất ức mà bản thân đã đè nén từ lâu: “Không muốn.”
Đèn đóm rực rỡ.
Người nọ đành mỉm cười bất lực, dựa vào ánh sáng rồi cúi người.
“Vậy anh xin em, được không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận