“Trên tầng hai có mỗi phòng này là chúng ta chưa vào.”
Kỳ Lâu mở miệng nói. Lúc này, nhóm năm người bọn họ đang đứng ở cuối hành lang tầng hai.
Trước mặt bọn họ là cánh cửa gỗ được gia công thô sơ, những mảnh gỗ được ghép vào với nhau nhờ những chiếc đinh đen dài, phần cuối ván gỗ có khe hở nho nhỏ.
Căn phòng cửa gỗ này không ăn khớp với bất kỳ phòng nào trên tầng hai, kể cả phòng ngủ có ngọn đèn tí tẹo teo kia.
Kha Du ló đầu ra từ sau lưng Kỳ Lâu.
“Em nhớ ông lão có nói căn phòng này được dùng làm phòng để đồ của lâu đài, bên trong chứa rất nhiều đồ vật cũ kỹ, lâu đời.”
Kỳ Lâu vươn tay nhấc khóa ở then cửa lên, ước lượng sức nặng của nó.
“Nếu bên trong toàn đồ vứt đi thì sao phải khóa bằng khóa cửa nặng thế này?”
Kha Du gãi đầu: “Vậy ở trong đó có gì?”
“Vào xem là biết ngay thôi.” Kỳ Lâu quay đầu nói: “Giờ nhiệm vụ của chúng ta chắc là tìm được chìa khóa căn phòng này…”
Người đang nói tự dưng im bặt.
Mấy giây sau, Kỳ Lâu tìm lại được giọng mình, dở khóc dở cười nhìn Tô Hà khiêng cái ghế qua.
“Tô Hà, cô kéo ghế ra đây làm gì thế?”
“Ớ, không phải anh bảo phải mở cửa à?”
Tô Hà đi tới gần, đưa ghế trong tay qua rồi đi đến trước cửa gỗ thử ước lượng. Xong xuôi, cô còn gật gù.
Tiếp đó, cô xoay người nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt lương thiện ngây thơ: “Khóa tuy nặng nhưng cửa này được gia công sơ sài, nếu đúng góc độ này mà đập thì đảm bảo một lần là thành công.”
“…”
Kỳ Lâu bối rối nhận ghế.
“Cô có chắc tổ đạo diễn cho chúng ta làm vậy không?”
Tô Hà mỉm cười nói: “Giờ có không cho họ cũng đâu làm được gì chúng ta, phái người nhảy ra ngăn cản chắc?”
“…”
Lúc show lên sóng, chiếu đến phân cảnh này, sóng comment cà khịa tổ chương trình không nương tay xíu nào:
[Tổ đạo diễn sẽ không nhảy ra đâu. Bọn họ mà nhảy ra thì bầu không khí cố gắng gây dựng trước đó nát hết. Thảm thật đấy ha ha ha.]
[Tổ đạo diễn kiểu: Xem như cô lợi hại!]
[Ha ha ha ha, chả trách tổ đạo diễn ghim cô. Mới tập đầu Tô Hà đã đắc tội với bọn họ mấy lần liền.]
[Tổ đạo diễn belike: Người dùng ghế phá khóa là Tô Hà, đến tìm cô ấy đòi bồi thường đi.]
[…]
Hai phút sau, nhiệm vụ hoàn thành.
Cánh cửa cũ kỹ được mở ra.
Khung cảnh bên trong căn phòng khác hoàn toàn dự liệu của năm người. Cửa mở ra chỉ thấy bên trong là khoảng không trống trải. Trừ bốn vách tường vững chãi thì trong đó chỉ còn mặt nền bằng phẳng và một chiếc ghế.
… Cái ghế này hơi quen mắt.
Trong đầu bọn họ bỗng vụt qua một giọng nói, giây trước nghe hết sức lạnh lùng kiêu ngạo nhưng giây sau thì hèn mọn vô cùng. Nghĩ đến đây, đám người Kỳ Lâu không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Tô Hà.
Tô Hà dở khóc dở cười, nói: “Sao nó lại ở đây?”
“Cái ghế này kỳ quái thật đấy.”
Kỳ Lâu là người đầu tiên đặt chân vào phòng.
Kha Du đi ngay phía sau anh, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh: “Sao phòng lại chẳng có gì thế này?”
Hạ Thi Ý: “Hay chúng ta suy đoán sai rồi? Có khi nào cốt truyện không cần phải đi tìm tòi lung tung mà ở ngay trong phòng chờ không?”
“…”
Tô Hà cau mày, hiển nhiên cũng không hiểu.
Người đàn ông đi sau cô hờ hững nhìn khắp một lượt căn phòng. Một lúc sau, anh lạnh nhạt nói: “Ở chỗ này.”
“Gì cơ?”
Tô Hà quay đầu nhìn người đằng sau.
Thương Kiêu cụp mắt nhìn cô: “Điểm đột phá em muốn ở trong phòng này.”
Tô Hà ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Hướng Đông Nam, ở vị trí cách mặt đất một mét.” Thương Kiêu nói: “Tường trong căn phòng này được dán giấy hoàn chỉnh, chỉ có chỗ đó khác biệt.”
Bốn người nghe vậy, đồng loạt quay đầu xem.
…
Mỗi người nhìn một hướng khác nhau.
Thương Kiêu: “…”
Thương Kiêu: “Hướng Đông Nam.”
Lần này, bốn người họ chần chừ trong giây lát rồi cùng lúc thay đổi hướng nhìn và cũng cực kỳ ăn ý khi một lần nữa mỗi người nhìn một hướng.
Thương Kiêu: “…”
Đến lúc phát sóng, khán giả cười như điên.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Cách xác định hướng của nhóm này bị sao ấy nhỉ.]
[Ói dòi oi ha ha ha ha ha, một anh bậc vương giả dắt theo bốn con gà hạng đồng.]
[Kiêu thần: Bất động-ing.]
[Cách một lớp màn hình nhưng em vẫn cảm nhận được Kiêu thần đang chết lặng. Anh thảm thật đó ha ha ha.]
[Ban đầu mị còn nghĩ Thiên Thần không hợp với những chương trình thực tế kiểu này, cơ mà tự dưng hôm nay xem mị lại get được điểm tương phản đáng yêu giữa anh ấy và đồng đội.]
[Chuẩn luôn bác ơi, em cũng thấy thế.]
[Mình lại không nghĩ vậy. Bình thường Kiêu thần ngoại trừ việc phát hành album ra chẳng tham gia hoạt động thương mại nào, lần này kể cả anh ấy có vào show làm phông nền mình cũng phải xem đến tập cuối cùng.]
[Em too.]
[+1]
[+2, quỳ cầu chương trình cho Kiêu thần xuất hiện nhiều hơn!]
[+3, ơ mà mấy cậu ơi, tớ xem show thấy mấy cảnh Kiêu thần xuất nó cứ ngắt đoạn không liền mạch, có phải chương trình đã cắt đi rất nhiều cảnh của anh ấy không? Tổ chương trình điên rồi hả?]
[…]
Tô Hà ở gần nhất cảm nhận ngay được Thương Kiêu đã chết lặng, không nhịn nổi phì cười.
“Anh đừng nhìn bọn em bằng ánh mắt như thế. Mọi người đều bị bịt mắt đưa tới lâu đài, hoàn cảnh xung quanh lâu đài như nào còn chưa thấy, trong hoàn cảnh như thế mà phân biệt ngay được hướng thì cũng quá thông minh rồi.”
Thương Kiêu cụp mắt nhìn cô, cam chịu.
“Đi theo anh.”
“…Ồ”
Tô Hà không dám đứng trước mặt mọi người phản bác anh, rất sợ người này chợt làm ra hành động kinh người nào đó.
Thương Kiêu đi về phía tường bên phải căn phòng, giơ tay chỉ: “Chỗ này.”
Nhóm người nhanh chóng đi về phía anh đảo mắt nhìn thử. Kha Du là người mở miệng hét lên đầu tiên: “Ô đúng này! Nhìn kỹ sẽ thấy hoa văn phần tường này không giống những chỗ còn lại. Nhìn phần đường nối của nó là biết.”
Hạ Thi Ý và Kỳ Lâu nhìn Thương Kiêu bằng ánh mắt phức tạp.
Sau cùng vẫn là Kỳ Lâu mỉm cười lịch sự bắt chuyện: “Tiền bối Thương, nãy anh đứng ở cửa trông thấy à?”
Thương Kiêu lắc đầu, môi mỏng hơi hé: “Ngoài cửa.”
Kỳ Lâu: “…”
Tô Hà bật cười nhìn vẻ mặt khó xử của Kỳ Lâu, thuận miệng nói: “Cũng không bất ngờ lắm, anh ấy từ nhỏ đã…”
Căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ.
Tô Hà hoảng hốt ngước mắt lên, đối mắt với Thương Kiêu… con ngươi đen láy của ai đó không hiện lên chút cảm xúc hoảng loạn nào, ngược lại còn thoáng qua ý cười.
Tô Hà: “…”
Hạ Thi Ý kỳ quái quay đầu hỏi: “Từ nhỏ?”
Tô Hà: “Ha ha ha ha… Tôi có nói từ nhỏ hả? Tôi nhầm đấy, là từ lúc thành danh, thành danh mới đúng nhé. Từ lúc đó Kiêu thần đã như vậy rồi. Tôi là fan từ những ngày đầu, am hiểu lắm…”
Tiếng càng lúc càng bé.
Hạ Thi Ý: “Nói vậy có gượng ép quá không?”
Kha Du: “Có.”
Tô Hà: “…”
Cô quay đầu nhìn ra giữa phòng, đau đớn nói với không khí:
“Ngại quá, đạo diễn ơi, cắt đoạn này đi giúp em.”
“…”
Tại phòng đạo diễn cách đó mấy chục mét, người trong đấy tức đến mức phình thành cá nóc.
Có lời nhắc nhở của Thương Kiêu, miếng giấy dán tường khác biệt kia bị kéo xuống một cách dễ dàng, lộ ra ô kim loại được khóa bằng mật mã.
Kỳ Lâu đứng im quan sát mấy giây: “Mật mã được sử dụng ở đây là chữ cái. Giờ chúng ta phải xoay sao cho chính xác năm ô chữ dưới đây thì khóa mới mở được.”
Kha Du nhỏ giọng nói: “Em thấy trên đó nhiều chữ cái lắm, chẳng lẽ chúng ta phải thử lần lượt từng kiểu ghép một sao đàn anh?”
Hạ Thi Ý cười khẽ: “Chị nghĩ không cần làm thế đâu, manh mối chắc chắn được để trong phòng.”
“?”
Hạ Thi Ý hết nhìn Tô Hà rồi lại quay sang nhìn chiếc ghế Mokawi.
Cô nàng không nhịn nổi cười: “Thiên sứ, trông cậy vào cậu đấy.”
Thật ra, Tô Hà cũng đoán được sẽ thế này.
Đặt ghế dựa trong căn phòng trống có mật mã đã thể hiện quá rõ ý đồ của tổ đạo diễn… gần như là đem đáp án đập vào mặt họ rồi.
Tô Hà bất đắc dĩ nói: “Để tôi thử.”
“Khoan…”
Kha Du duỗi tay cản người theo bản năng, sau đó thấy mấy người trong phòng quay ra nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu cậu lại thu tay, cười giả lả cho qua.
“Thế chị cẩn thận nhé, em cứ thấy cái phòng này là lạ ý.”
Con ngươi Tô Hà khẽ nhúc nhích, nhưng cô cũng chỉ cười nói: “Được.”
Cô vừa mới cất bước qua, chuẩn bị ngồi xuống ghế thì phát hiện Thương Kiêu đi theo mình sang đó, lại đứng ngay bên cạnh.
Tô Hà khó hiểu nhìn anh.
Thương Kiêu lạnh nhạt cúi đầu nhìn, tay đặt hờ trên lưng ghế: “Đề phòng nhỡ có chuyện xảy ra, em ngồi đi.”
Tô Hà hoảng loạn thu hồi tầm mắt, ngồi xuống ghế.
Cái ghế chợt “tít” một phát tựa như tiếng máy khởi động, sau đấy một thanh âm kiêu ngạo lạnh lùng đầy quen thuộc vang lên…
“Tên loài người ngu xuẩn nào dám vấy bẩn…”
Nói được nửa, tự dưng nó chuyển giọng quay sang nịnh nọt:
“Ôi, chị thiên sứ xinh đẹp đấy à, Mokawi đợi chị lâu lắm rồi.”
Tô Hà: “…”
Cô liếc mắt nhìn đám người đứng kia đang khổ sở nhịn cười, xấu hổ quay lại nói: “Ừm, mật mã trong góc phòng là gì?”
“Mokawi em mãi mãi yêu chị.”
Tô Hà đau hết cả đầu: “Tôi hỏi mật mã.”
Mokawi tủi thân nhưng vẫn không quên nịnh hót: “Đây là mật mã đó chị thiên sứ. Tình yêu của em dành cho chị vững như tường thạch.”
Tô Hà: “…”
Tô Hà xấu hổ đến mức không muốn ngồi lên nó thêm một giây nào nữa, đứng phắt dậy khỏi ghế, cứng ngắc di chuyển về phía góc phòng.
“Chúng ta đi thôi.”
Đám Kỳ Lâu nén cười đi sang.
Nhưng mà đến khi cửa mở rồi, làn gió lành lạnh thổi tới, hé ra đường hầm đen thui sâu hun hút, bọn họ chẳng cười nổi nữa.
Kha Du run rẩy nói: “Cái, cái chương trình đáng chết gì thế này…”
“Giờ đóng cửa quay ngược về còn kịp không?”
“…”
Nhìn đường hầm trước mắt, Kỳ Lâu cũng hơi chùn bước. Cơ mà hình tượng anh gây dựng trong show không thể nhát gan như Kha Du được, quá hoảng cũng phải lấy bình tĩnh che giấu.
Vì thế, Kỳ Lâu cười nói: “Đi xuống nào, tôi thấy hai bên đường hầm có treo đèn đấy. Tuy không được sáng lắm nhưng miễn cưỡng coi như thấy đường.”
Đã đi đến nước này tất nhiên không thể quay về thật. Tô Hà đành cắn răng lê từng bước chậm rì rì theo sau Hạ Thi Ý.
Không biết đã đi được bao xa, đột nhiên Hạ Thi Ý bị vật gì đó cản dưới chân, liền cúi đầu xem thử.
Vài giây sau, tiếng hét cao vút xé nát sự yên tĩnh trong đường hầm.
Nếu không phải sau đấy còn nghe được tiếng Hạ Thi Ý khóc nức nở, Tô Hà còn hoài nghi bản thân đã điếc.
“Thi… thi… thi thể.”
Hạ Thi Ý khóc như mưa nói.
Tô Hà vội vàng kéo cô ấy lại, vỗ lưng an ủi. Kỳ Lâu cứng ngắc ngồi xổm xuống xem xét, lát sau thở phào nhẹ nhõm nói: “Giả đấy.”
Tô Hà vừa để ý an ủi Hạ Thi Ý, vừa nhân cơ hội nói mấy câu bông đùa cho vơi bớt sợ hãi: “Chắc chắn là giả rồi. Chẳng qua người tạo hình làm ‘thật trân’ quá thôi.”
Sau khi được vỗ về cảm xúc, Hạ Thi Ý đã lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc này, Kỳ Lâu và Kha Du có phát hiện mới.
“Đó là gì thế?” Tô Hà tò mò hỏi.
Kỳ Lâu nói bằng giọng không dám chắc: “…Nhật ký chăng?”
Kha Du: “Chắc thế rồi.”
Nương theo ánh sáng ngọn đèn dầu gần đó, bọn họ khó nhằn lật từng tờ xem.
[Xui xẻo thật đấy! Tự dưng chúng ta lại lạc đường trong cái thời tiết oái oăn này. Cũng may là phát hiện nơi đây có lâu đài cổ có thể trú tạm, không cần qua đêm trong rừng rậm. Ông người hầu già lụ khụ kia kỳ quái lắm, nhưng cũng rất nhiệt tình, còn đưa nước đến cho mọi người uống.]
[Chết tiệt thật! Tối qua hoảng quá, bất giác uống nhiều nước. Garrison nhịn không nổi ra ngoài đi vệ sinh, sau đó chẳng thấy quay về.]
[Sao thế nhỉ? Sao chúng ta lại không ra ngoài được! Cửa đâu? Đến cửa sổ cũng chẳng thấy đâu nữa rồi.]
[Không đúng! Tòa lâu đài cổ này không bình thường! Ông già kia chắc chắn là ma quỷ! Thế này thì chúng ta sẽ chết rũ xương trong này mất… nghe nói đây là lâu đài cổ của thân vương Huyết tộc bị nguyền rủa. Chúng ta xong rồi… xong thật rồi…]
[Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được đường hầm bí mật. Hi vọng đây rồi! Tạ ơn Thượng Đế phù hộ!]
[Hóa ra… ha ha ha… hóa ra tên quỷ thật sự ở…]
Nhật ký đến đây là hết.
Phần còn lại bị máu bẩn che hết.
Kết cục của chủ nhân cuốn sổ đã rõ ràng.
Đám người xem xong, vẻ mặt ai cũng là lạ.
Kha Du run rẩy hỏi: “Rốt cuộc người đó muốn nói gì? Tên quỷ ấy ở đâu chứ?”
Kỳ Lâu lắc đầu, nói: “Không biết, chỉ có tới đấy thôi.”
Tô Hà thở dài: “Tổ đạo diễn sử dụng kỹ xảo chuyên nghiệp quá.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận