Bức tranh sau thẻ bài không chỉ khiến Tô Hà và Thương Kiêu nhớ lại mà ngay cả Hạ Thi Ý cũng lo lắng nhìn về phía Tô Hà:
“Chẳng lẽ là như cái ghế kia nói, thiên thần…”
“Đừng lo lắng, chưa chắc đó là tôi đâu, dù sao tôi cũng không có cho bọn họ chặt.”
Tô Hà cười trấn an Hạ Thi Ý.
Sau đó cô nhanh chóng quay đầu lại: “Có điều, tiền bối Cầu chỉ để lại một tấm thẻ bài rồi biến mất à? Anh ấy bị bắt đi rồi, hay là?”
Kha Du khóc ướt cả mặt: “Chắc là anh ấy bị loại rồi.”
Tô Hà hơi khựng lại.
“Chỉ có một tấm thẻ bài, nhìn không giống là bị loại lắm nhỉ?”
Kha Du: “Tối hôm qua, em và tiền bối Cầu ngủ ở phòng ngoài thì nghe thấy tiếng khóc và tiếng hát, sau đó có người gõ cửa. Là…là tiền bối Cầu đi ra mở cửa. Nhưng bên ngoài không có ai cả, thế mà sáng nay em lại không thấy anh ấy đâu. Chẳng phải hôm qua ông cụ kia nói, sau khi tiếng chuông thứ mười hai vang lên thì dù có chuyện gì cũng phải ngồi trong phòng đợi ư, những câu trên tấm thẻ bài này…”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn tấm thẻ bài.
[Đứa trẻ nào không nghe lời sẽ phải chịu phạt]
Tô Hà thở dài.
“Nếu như là vậy, thì ắt hẳn tiền bối Cầu đã bị loại.”
Ánh mắt Hạ Thi Ý chứa đầy sự rụt rè, cô dè dặt hỏi: “Nhưng mà, tại sao bọn em lại không nghe được tiếng gõ cửa thế ạ?”
Tô Hà hơi suy tư: “Đúng là không có thật.”
Hạ Thi Ý: “Không lẽ gõ sót phòng mình à?”
Kỳ Lâu nghi ngờ: “Đêm khuya yên tĩnh như thế, chắc sẽ không phải là không nghe thấy chứ?”
Hạ Thi Ý: “À, chắc là lúc đó Tô Hà đang đọc thơ cho tôi nghe?”
“?”
Lần này, ngay cả Thương Kiêu đưa mắt nhìn sang.
Kỳ Lâu: “Thơ? Thơ gì?”
Hạ Thi Ý: “Là hàng ngàn hàng vạn thần tượng…”
“Khụ khụ khụ khụ…”
Tô Hà vội vàng ho vài tiếng để ngăn Hạ Thi Ý, lợi dụng góc độ đám người Thương Kiêu không thấy được mà liều mạng nháy mắt cho Hạ Thi Ý.
“À.” Hạ Thi Ý mới giật mình, liếc mắt mỉm cười: “Đó là bí mật của hai chúng tôi.”
Bình luận trên màn hình:
[Ha ha ha ha đúng là trước mặt thần tượng, ý chí tìm đường sống của Tô Hà bùng nổ rồi]
[Thần tượng dùng một lần à]
[Lại nói, một người bị vận xui của cô ấy ám rồi! Vậy người tiếp theo sẽ không phải là thiên thần của chúng ta chứ?”
[Này, bạn lầu trên im đi!]
[Tui cảm giác bé cưng Thi Ý bị Tô Hà dạy hư rồi hu hu]
[À… Chỉ có tui cảm thấy Hà Thi rất có cảm giác à?]
[+1!! Thích hợp buộc chặt CP!]
[Lầu trên, cảnh cáo nguy hiểm!!]
[…]
Vất vả lắm mới qua được cái hố ‘Hàng ngàn hàng vạn thần tượng’ này, Tô Hà khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi chuyển chủ đề trước.
“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
“Không biết nữa…” Hạ Thi Ý: “Ông cụ kia sao vẫn chưa thấy đâu nhỉ, mọi người có thấy ông ấy không?”
Kỳ Lâu lắc đầu: “Tối hôm qua sau khi đưa nước xong, bọn tôi cũng không gặp lại ông ấy lần nào nữa. Ngay cả bữa sáng cũng là được đặt trước cửa, hình như ông ấy cũng…biến mất rồi.”
Kha Du mếu máo: “Đàn anh, điều này có nghĩa là chúng ta phải tự tìm manh mối đúng không ạ?”
Kỳ Lâu bật cười: “Đừng sợ, đàn anh sẽ bảo vệ cậu.” Anh ta quay đầu nhìn về phía hai cô gái: “Các cô đã ăn sáng chưa? Đồ ăn đặt trên bàn rồi đấy, ăn xong chúng ta sẽ ra ngoài tìm cốt truyện.”
“Vâng.”
*
Hai cô gái ngồi xuống bàn ăn, sau khi ăn xong Hạ Thi Ý thấy Tô Hà từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, hình như đang nhìn thẻ bài. Cô ấy tò mò lại gần, nhỏ giọng hỏi:
“Tô Hà, cậu đang nghĩ gì thế?”
“…”
Tô Hà lấy lại tinh thần.
Cô đặt ly sữa trên tay xuống, cầm thẻ bài lên ngắm nghía.
“Lúc nãy cậu nhắc đến cái ghế kia vô tình gợi lại cho tôi một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Cậu có nhớ cái ghế đó nhắc đến tên của mình không?”
“Hình như có… là tên tiếng anh nhỉ? Gọi là ghế gì đó.”
“Mokawi.”
“À, đúng rồi, chính là tên này. Nhưng mà, tên này có vấn đề gì à?”
“…Tôi cũng không chắc lắm. Lần đầu tiên nghe tôi chỉ cảm thấy hình như đã nghe ở đâu rồi. Sau đó lúc thấy thẻ bài thiên thần này đột nhiên lại nhớ ra, tên này hình như tồn tại trong bối cảnh huyền huyễn phương Tây.”
Chủ đề câu chuyện cô nói thu hút sự chú ý của Kỳ Lâu, anh ta bước đến ngồi xuống cạnh bàn, tò mò hỏi: “Cô nói trong bối cảnh tên này có ý nghĩa gì à?”
Tô Hà hơi ngập ngừng.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì nó là đại diện cho một một trong mười ba tộc của huyết tộc trong truyền thuyết. Và đó cũng là tộc đáng sợ nhất, Malkavian*.”
(*) Mình sẽ giải thích ở cuối chương nhé.
“…Huyết tộc?”
Cả người Kha Du run như cầy sấy, lông tơ dựng đứng hết cả lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh: “Cho nên lâu đài cổ này với….hút, Vampire có liên quan à?”
Tô Hà cười nói: “Tôi chỉ đoán vậy thôi.”
Kỳ Lâu: “Thật hay giả thì chúng ta cũng phải đi kiểm tra nơi này một chút mới biết được.”
Tô Hà gật đầu, đứng dậy.
“Vậy thì lên đường thôi.”
Kỳ Lâu đi trước dẫn đoàn, theo sau lưng anh ta là Kha Du, sau đó Hạ Thi Ý cũng đứng dậy đuổi theo.
Mà lúc Tô Hà định đi theo Hạ Thi Ý ra cửa, lập tức cổ tay bị người đừng sau kéo lại.
Tô Hà xoay người, đối diện với ánh mắt đen nhánh hơi buồn.
“Đừng ra khỏi tầm mắt anh.”
“…”
Tô Hà ngẩn người.
Cô rất ít khi nghe Thương Kiêu dùng giọng ra lệnh như thế này để nói với cô nên có hơi lạ.
“Sao thế?”
Thương Kiêu không trả lời, hàng mi rũ xuống.
Nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, Tô Hà thấy thẻ bài mình đang cầm trong tay.
Cảm giác được Thương Kiêu lo lắng, trái tim Tô Hà thoáng rung động, chẳng qua cái cảm giác này lập tức bị cô đè lại.
Tô Hà rút cổ tay ra khỏi các ngón tay của anh, hơi cụp mắt xuống rồi mỉm cười, nói: “Anh, anh cũng đã nói đây chỉ là chương trình thực tế thôi mà.”
Tô Hà nói xong thì xoay người ra ngoài, bước chân càng lúc càng nhanh, giống như là đằng sau có thú dữ và dòng nước lũ đuổi theo, chỉ vài giây sau đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Thương Kiêu cau mày.
Ánh mắt anh trầm xuống, thu lại bàn tay đang trơ trọi giữa không trung.
Mà ngay lúc này, khi chỉ còn lại một mình anh trong phòng, đột nhiên có một âm thanh điện từ vang lên từ góc nào đó.
Một lúc sau, Ngô Tụng cố gắng hạ giọng nhắc nhở: “Thương Kiêu, chúng ta đang ghi hình chương trình kỳ ảo, không phải là chương trình yêu đương. Tôi cảnh cáo cậu làm gì cũng phải có chừng mực nhé.”
Lúc này tổ đạo diễn ngồi trong phòng điều khiển đều yên lặng. Mọi người ai cũng im như thóc, chỉ dám cẩn thận nhìn tổng đạo diễn đang tức giận nói.
Ngô Tụng tái xanh cả mặt, người đàn ông xuất hiện trên màn hình lớn trước mặt hắn nghe thấy âm thanh nhưng không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả xoay người hoặc quay đầu lại cũng không có. Người nọ không nói một lời bỏ đi ra ngoài.
Ngô Tụng ão não buông xuôi, lúc định cho nhân viên ngắt thiết bị truyền âm thanh, người đàn ông kia chợt dừng lại.
Anh đứng ở cửa, một chân đã bước ra khỏi phòng.
Người nọ đứng yên một lúc rồi hơi nghiêng người lại.
Trong con ngươi đen nhánh trên vẻ mặt lạnh lùng sắc bén
Gương mặt xưa nay lạnh lùng hờ hững chợt lộ ra vẻ sắc sảo hiếm thấy, ẩn sâu trong con ngươi đen láy là sóng ngầm mãnh liệt.
Anh mấp máy môi nói câu gì đó.
Vài giây sau, máy thu âm truyền đến giọng nói lạnh như băng của người nọ:
“Ngô Tụng, cô ấy rất nhát gan.”
“Cho dù là cái gì, thì cậu cứ nhắm vào tôi.”
“…”
Trong phòng điều khiển của đạo diễn, khi hình ảnh trong màn hình giữa đã chuyển đến cảnh khác, Ngô Tụng khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.
Hắn nhíu mày, đi đến một góc phòng gọi trợ lý thân cận của mình tới, hỏi: “Cậu chắc chắn đã xác định với bên JA rồi đúng không, chính miệng Vương Tư Ngôn nói Thương Kiêu và Tô Hà đã kết hôn phải không?”
“Không sai đâu, đạo diễn Ngô, tôi đã xác định tận hai lần rồi. Có vấn đề gì vậy ạ?”
Ngô Tụng sờ cằm, không vội trả lời, vài giây sau hắn nói ra suy tính của mình:
“Con người của Thương Kiêu ấy à, tôi quen biết cậu ta cũng hơn mười năm rồi, không dám nói là hiểu cậu ấy hoàn toàn nhưng ít ra cũng hiểu rõ hơn một số người. Cho nên từ khi cậu ấy vào giới đến nay, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng cái tên gọi ‘Thiên thần’ lạnh như băng này là tôi cảm thấy chính xác nhất. Trong người cậu ấy có thể cất một khối băng, một tảng đá, thậm chí là một khuông nhạc nhưng tuyết đối sẽ không mềm lòng.”
“Ý ngài là…”
Ngô Tụng chỉ vào màn hình sau lưng, “Mười mấy năm quen biết nhau, cái dáng vẻ lúc nãy của cậu ấy là lần đầu tiên tôi thấy. Thế nên, chuyện cậu ấy và Tô Hà đã kết hôn, đúng thật là tôi không thể tin. Kết hôn có thể khiến tảng bảng trong ngực cậu ấy biết đau biết mềm lòng sao?”
Trợ lý: “Đạo diễn Ngô, vậy chúng ta phải chuẩn bị cái gì?”
“Ghi hình xong kỳ này thì bàn bạc với bên JA một chút.”
“Vâng, đạo diễn Ngô.”
Trợ lý vừa xoay người đi được hai bước, lại vòng trở về: “Còn một chuyện nữa. Bên JA vừa mới điện thoại đến, báo rằng Kiêu thần tạm thời có lịch trình khẩn cấp, ghi hình xong chương trình kỳ này bọn họ muốn đón người đi.”
Ngô Tụng cau mày: “Lịch trình gì, sao gấp thế?”
Vẻ mặt của trợ lý phức tạp: “… Là chuyên mục phỏng vấn của tập san Thời Đại.”
“…!”
Ngô Tụng mở to hai mắt.
“Là…là tập san Thời Đại mà tôi biết kia à?”
----------
Thông tin thêm về tộc Malkavian (theo baidu):
Tộc Malkavian là tộc điên loạn nhất. Có lúc sẽ thông minh lanh lợi, có lúc tinh thần sẽ rơi vào trạng thái điên loạn. Cho dù là những tên ác nhân ghê tởm đến đâu thì cũng phải sợ dân Malkavian. Những giọt máu bị nguyên rủa chảy trong con người đã khiến tinh thần của họ bị điên loạn. Dân Malkavian bị sơ ủng không lâu sau sẽ bị rối loạn thần kinh (với điều kiện là trước đây họ không bị). Sự điên loạn của bọn họ có rất nhiều thể loại, từ điên cuồng nặng đến ảo tưởng rồi đến đa nhân cách. Nhưng thực tế là chẳng có triệu chứng nào chưa từng xuất hiện. Tộc Malkavian bị cho rằng là rất nguy hiểm. Bởi vì bọn họ thường xuyên phải chịu chi phối bởi những ham muốn đột ngột và ảo giác không rõ lí do, thậm chí có đôi khi sẽ chĩa mũi dao vào huyết tộc khác. Vả lại, vì sự điên loạn khiến cho họ mất đi nỗi sợ hãi đối với sự đau đớn và cái chết vì vậy muốn khống chế bọn họ là việc cực kỳ khó khăn. Cũng vì nguyên nhân này mà Malkavian bị toàn bộ huyết tộc xa lánh. Nhưng thực tế sau những lần điên loạn, dân Malkavian có khả năng quan sát vượt trội, thậm chí có thể nói là thông minh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận