Cùng lúc đó.
Tổ đạo diễn ngồi trong phòng điều khiển chết lặng.
Vô số màn hình nhỏ gắn trên tường kết nối với camera ở hiện trường. Và lúc này, ở màn hình lớn chính giữa đã chuyển sang hình ảnh, để mọi người nhìn rõ được mồn một khung cảnh khủng bố ấy.
“… Mấy người dám để tuồn ra ngoài không?”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông truyền tới qua thiết bị thu âm, lọt rõ từng chữ vào tai từng người trong không gian yên tĩnh.
Ở màn hình chính giữa, người đàn ông nổi danh lạnh nhạt nhất giới giải trí rũ mắt, khóe môi hơi nhếch, dù biểu cảm có lạnh lùng thì vẫn mang đến sự quyến rũ khó cưỡng. Chỉ cần một đoạn video ngắn hay một tấm hình bị tuồn ra thôi cũng đủ khiến X quang phát cuồng.
Trên thực tế, tổ đạo diễn tuy không phải fans Thiên Thần nhưng cũng phát điên hết rồi.
“Đạo, đạo diễn Ngô, hai người đó… họ có quan hệ gì?”
“Cái cô Tô Hà kia với Kiêu thần là thật à…”
“Làm gì có chuyện đó?”
“Vậy nghĩa là cái bài share weibo ‘mau tới ôm’ ấy là xuất phát từ quan hệ cá nhân hai người chứ không phải bên chương trình nhờ PR hả?”
“Thiên Thần hàng đầu giới giải trí và cô minh tinh không tiếng tăm… Không phải bảo giới giải trí là nơi tàn khốc nhất sao? Hay ảo giác đêm qua của em chưa hết?”
“…”
Thấy mấy X quang trong tổ đạo diễn sắp nổi điên, sắc mặt Ngô Tụng sa sầm. Hắn dời mắt khỏi màn hình, nhìn lướt qua từng người có mặt trong phòng, nhíu mày.
**
Mới thấy hai người ấy có tí dính dáng đến nhau thôi đã kích động đến mức này thì nhỡ biết Tô Hà là người vợ danh chính ngôn thuận của Thương Kiêu, chẳng lẽ bọn họ định lật tung nóc phòng điều khiển lên sao?
Xem ra phải tiêm một liều phòng bị.
Nghĩ đến đây, Ngô Tụng hắng giọng, nói: “Cắt đoạn này đi.”
Có người âm mưu ý định khác: “Đạo diễn Ngô, chúng ta phải nghe lời Kiêu thần thật à?”
Ngô Tụng liếc người nọ một cái, cười nhẹ: “Bằng không thì sao? Cậu định tung nó lên à?”
“Nhìn thế em ngứa ngáy khó chịu lắm, này chính là Thiên Thần hạ phàm đấy. Cảnh hot như này, nếu chương trình chúng ta có thể tung ra…”
“X quang là fandom rất ghê gớm đấy cậu biết không? Đó là chưa kể chúng ta không thể đắc tội với Thương Kiêu. Giờ cậu bảo hãy bất ngờ tung ra đoạn video ấy… có phải cậu không muốn quay chương trình nữa không?”
Bình thường, Ngô Tụng rất thoải mái dễ gần, nhưng giờ sắc mặt hắn sa sầm, nghiêm nghị lại chẳng ai dám hô to gọi nhỏ. Đám người trong tổ đạo diễn có không ít người vì tin chấn động trước đó mà mon men lấy được ít độ hot, giờ cả đám bị dọa cho sợ mất mật, tất cả cúi đầu, không ai nói gì.
Ngô Tụng nhìn lướt qua đám người một lượt.
“Còn nữa, chuyện xảy ra đêm nay, mấy người giữ kín cái miệng vào cho tôi. Người khác thế nào tôi không biết nhưng chỉ cần để tôi biết chuyện này bị lộ ra từ miệng mấy người… điều lệ bảo mật trong hợp đồng của công ty không phải để trưng. Đừng để đến lúc bộ phận pháp vụ đến đưa mấy người vào vòng lao lý lại trách tôi không nhắc nhở trước.”
“Vâng. Đạo diễn Ngô, anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài.”
Có người dè dặt nói.
Nghe thế, Ngô Tụng mới quay đầu lại.
Hắn nheo mắt, bực tức nhìn màn hình lớn đã không còn bóng người. Một lúc lâu sau, hắn giận dữ nghiến răng nói:
“Thương Kiêu, mẹ nhà cậu nữa chứ…”
**
Cả đoạn hành lang tầng hai dài ngoằng mà phòng cho người ngủ chỉ có hai gian.
Sau một hồi thảo luận, nhóm người quyết định chia phòng theo kiểu tách nam nữ riêng biệt. Phòng ngủ lớn thì để cho bốn người đàn ông ở còn phòng ngủ nhỏ là chỗ nghỉ ngơi của Tô Hà và Hạ Thi Ý.
Bị tổ đạo diễn táng tận lương tâm hành hạ cả đêm, ai nấy đều mệt mỏi nên sau khi tạm biệt nhau, mọi người nhanh chóng về phòng nghỉ.
Cách bày trí phòng ngủ càng tô rõ thêm phong cách của lâu đài cổ, ánh đèn mờ tối đến mức làm người ta hoài nghi bản thân có bệnh về mắt. Tô Hà lần mò trong bóng tối một lúc mới tìm được nhà vệ sinh để rửa mặt.
Đồ tẩy trang và sản phẩm dưỡng da được chuẩn bị khá đầy đủ.
Tô Hà vừa mới cúi người xuống, nhìn thoáng qua phía sau vòi nước phát hiện phần gương có đầu camera mini kiêu ngạo nhô ra.
Tô Hà: “…”
Định ghi hình cả cảnh tẩy trang đấy à.
Tô Hà lầm bầm: “Điểm giới hạn của chương trình cũng hơi rộng rồi đấy.”
Sau đó, cô và camera hai mắt nhìn nhau và nhân lúc nó “không kịp chuẩn bị”, cô bất ngờ vươn tay ra xoay đầu camera về hướng ngược lại.
Làm xong, cô vui vẻ rửa mặt và tẩy trang.
Lúc ấy, Tô Hà không hề hay biết rằng, dưới mỗi cái camera ở đây đều được gắn thiết bị thu âm siêu nhỏ, dù cho nhỏ giọng lầm bầm thôi thiết bị vẫn sẽ thu được hoàn chỉnh câu nói.
Thế là sau khi chương trình phát sóng, câu nói Tô Hà tưởng chừng như chẳng ai nghe thấy lại bị tổ chương trình tăng âm lượng lên, biến âm và để phụ đề cực kỳ bắt mắt.
Tới cảnh ấy, khán giả xem ai nấy cũng cười nghiêng ngả.
[Ha ha ha ha, có phải cô ấy nghĩ rằng mình nói nhỏ như thế tổ đạo diễn sẽ không nghe thấy không.]
[Tổ đạo diễn: Cô gái, cô xong rồi.]
[Ha ha ha, đây là tổ đạo diễn thù dai nhất tôi từng thấy.]
[Biểu cảm ấy của Tô Hà làm mị cười đến ngã lăn ra giường luôn á.]
[Đúng hài, tính dùng một chiêu hạ gục camera cơ. Đã thế làm xong còn đắc ý nữa chứ, chắc chắn không ngờ tới phía sau có hai cái đang chĩa về phía mình, bắt trọn quá trình phạm tội của cô nàng ha ha ha ha.]
[Thôi đi, đừng có tâng bốc Tô Hà nữa. Tính tẩy trắng hả?]
[Nếu không phải cô ta ngấm ngầm hại em gái Hạm của chúng tôi bị gạch tên khỏi danh sách thì một minh tinh flop dập mặt như cô ta làm gì có cửa lên show. Không có bản lĩnh là giở thủ đoạn bẩn thỉu, buồn nôn ghê.]
[Lầu trên ghen ghét nó vừa thôi. Tổ chương trình đứng ra làm sáng tỏ rồi mà chúng mày cứ cắn mãi không nhả thế? Nói trước nhé, tao là người qua đường, ngay tập 1 mọi người đã lâm vào tình huống bó tay chịu trói, có Tô Hà là có phản ứng đáng xem, chúng mày ngưng bôi nhọ đi.]
[…]
Sau đó tất nhiên là một trận war nổ trời.
Cơ mà vào lúc này thì Tô Hà không lường trước được điều đó.
Tẩy trang, rửa mặt và dưỡng da đơn giản xong, cô rời khỏi phòng tắm.
Hạ Thi Ý ngồi trên sofa nhỏ cạnh ngọn đèn dầu thấy Tô Hà ra liền đứng lên.
Tô Hà lên tiếng nhắc nhở: “Dưới gương trong phòng tắm có camera mini.”
Hạ Thi Ý gật đầu: “Cảm ơn.”
Tô Hà nhỏ giọng nói tiếp: “Cơ mà tôi vặn nó nghiêng sang một bên rồi, lúc rửa cậu nhớ đứng nép nép sang bên trái chút, đứng thế sẽ không bị quay trúng.”
Hạ Thi Ý kinh ngạc, quả thật đã bị hành động của cô dọa hết hồn.
Mấy giây sau, cô ấy cười khẽ: “Còn làm được như thế à?”
Tô Hà vô tội đáp: “Bọn họ có nói không thể sao?”
Ánh mắt Hạ Thi Ý lóe lên tia sáng, song ngoan ngoãn gật đầu.
“Được.”
Phần bình luận cảnh ấy ra thế này:
[Á! Tô Hà, đồ ma quỷ nhà chị cách bé thục nữ nhà em chút đi. Chị dạy cô ấy cái gì thế?]
[Bé cưng Thi Ý đừng gật đầu, em sẽ bị dạy hư đó.]
[Toang rồi, bé cưng Thi Ý của chúng ta như dê rơi vào miệng cọp.]
[…]
“À phải rồi, còn chuyện này nữa.”
Tô Hà tự dưng nhớ ra gì đó, xoay người gọi giật Hạ Thi Ý chuẩn bị vào phòng tắm lại.
Hạ Thi Ý: “Hả?”
Tô Hà: “Trong đấy không có chỗ đi vệ sinh đâu.”
“Ớ?” Hạ Thi Ý há hốc mồm: “Thế chúng ta…”
“Trước khi vào đây tôi ngó nghiêng đủ chỗ rồi, ở hành lang đối diện có nhà vệ sinh tách riêng nam nữ.”
Nghe Tô Hà nói thế, Hạ Thi Ý thoáng chần chừ: “Nhưng ông lão kia cũng bảo chúng ta là tốt nhất sau 12 tiếng chuông không được ra khỏi phòng mà.”
“Ừ, nên nếu cậu muốn đi có thể gọi tôi cùng đi.”
“…” Hạ Thi Ý sững người.
Tô Hà mỉm cười nói nốt: “Đương nhiên, nếu tôi cần cũng gọi cậu đi cùng.”
Lúc này, nụ cười của Hạ Thi Ý chân thành hơn: “Được.”
Hai người trò chuyện chưa dứt câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
Tô Hà và Hạ Thi Ý cùng lúc quay qua.
“Ai?”
“Là tôi.” Giọng nói mơ hồ khàn khàn của ông cụ vang lên ngoài cửa.
Hạ Thi Ý quay đầu nhìn Tô Hà, dù có cố gắng kiềm chế thế nào cũng không che đi được nét sợ hãi trong đôi mắt ấy.
“Tô Hà, chúng ta có mở cửa không?”
Tô Hà do dự trong chốc lát mới hỏi người ngoài cửa: “Ông tới đây làm gì?”
“Thưa hai vị khách quý, tôi tới đưa nước cho hai người.”
“…”
Tô Hà quay đầu nhìn một lượt quanh phòng, quả nhiên không có thứ gì có thể lấy làm cốc uống nước.
Cô thở phào, nói khẽ với Hạ Thi Ý: “Dựa theo lời dặn trước đó thì chắc tiếng gõ cửa trước 12 tiếng chuông ngân không có vấn đề gì to tát đâu, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận.”
“Chúng ta cùng nhau qua đó đi.”
“Ok.”
Ông cụ chỉ tới đưa nước thật.
Một bình nước mát thêm hai cái ly, trên cái ly còn tỉ mỉ áp thêm hai lát chanh.
Tô Hà cảm động, nhưng đồng thời vẫn giữ lý trí, cẩn thận hỏi: “Ông bác ơi, trong nước chắc không có đồ gì kỳ quái như thuốc ngủ đâu nhỉ?”
Ông cụ: “…”
Ông bác???
Ông cụ tức giận đến suýt thì đứng thẳng người dậy, phải hắng giọng ho mấy tiếng kiềm chế, khàn giọng nói: “Chủ nhân tôi vô cùng cao quý, sao có thể làm loại chuyện hèn hạ như thế được?”
Tô Hà bật ngón tay cái.
“Nghe ông nói thế tôi yên tâm rồi. Ngài đi thong thả nha.”
“…”
Tô Hà đóng cửa phòng, bưng khay để lên mặt bàn sau đó chống má ngồi bên cạnh trầm tư.
Hạ Thi Ý rửa mặt xong đi ra thấy hai cốc nước trên bàn vẫn y nguyên như cũ, tò mò hỏi: “Sao thế?”
Tô Hà hoàn hồn, ngẩng đầu lên.
Sau một hồi chần chừ, cô thành thật nói: “Tôi nghi nước có vấn đê.”
Hạ Thi Ý ngạc nhiên: “Không phải mới nãy cậu hỏi…”
“Ừm, nước trong ly chưa chắc đã có vấn đề nhưng nước sẽ có vấn đề.”
Hạ Thi Ý: “?”
Hai người ngồi chụm đầu ở góc bàn, Tô Hà chỉ vào cái khay.
“Tuy không biết ông ấy bưng nước từ đâu tới nhưng chắc chắn có bưng di chuyển một đoạn đường, cậu nhìn nước bị sánh ra rơi xuống khay này.”
“Ồ… đúng thế thật. Nhưng điều này thì chứng minh được cái gì?”
Tô Hà chỉ vào một trong hai cái ly: “Cậu nhìn ly này đi, được đổ nước đầy ắp luôn. Rõ ràng biết phải bưng đi một đoạn đường, ông ấy rót nước đầy như vậy làm gì chứ? Lấy hai cái ly trống có phải nhanh hơn không.”
“…”
Hạ Thi Ý giật mình, vô thức gật đầu: “Kỳ quái thật.”
Tô Hà thở dài: “Vậy nên, dù không biết nguyên nhân là gì nhưng tôi nghĩ chúng ta nên kiềm chế, đừng uống nó.”
Hạ Thi Ý thoáng do dự: “Tổ chương trình dám giở trò cả trong nước sao?”
Con ngươi Tô Hà khẽ nhúc nhích.
“Nếu đúng như những gì tôi đoán thì điểm giới hạn của chương trình thấp đến không tưởng.”
Sau đấy, trên sóng comment:
[Ha ha ha, Tô Hà, chị mau thu chiêu thức lại đi! Tổ đạo diễn nhấn theo dõi chị rồi đấy.]
[Tôi xin được làm chứng, tổ đạo diễn cực kỳ xấu tính.]
[Sao cô ấy nghĩ được hay vậy? Tôi không lường được nước đi đó cơ. Tò mò ghê.]
[Tò mò +1]
[Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ.]
[Giống lầu trên luôn. Tôi cũng đoán vậy.]
[…]
Rửa mặt xong xuôi, Hạ Thi Ý và Tô Hà chia nhau mỗi người được một nửa giường lớn. Chẳng biết trong căn phòng tối tăm này còn mấy cái camera nên cả hai quyết định cuốn chặt chăn ngủ cho lành.
Một lát sau, khi mười hai tiếng chuông ngân vang khắp lâu đài, ngọn đèn dầu trong phòng chợt tắt.
Xung quanh yên ắng lạ thường.
Sau khi đèn tắt khoảng hai phút, giữa vô tận bóng đêm, ngoài hành lang bỗng văng vẳng tiếng hát.
Hình như… có một cô gái đang hát.
“!”
Tô Hà nằm trên giường giật mình tỉnh dậy, toàn thân nổi da gà.
“Tô, Tô Hà… cậu có nghe thấy gì không?”
Hạ Thi Ý cất giọng run rẩy.
Tô Hà cắn chặt răng, tay dùng sức hất chăn lên để nó trùm kín mít đầu cả hai.
“Ngủ thôi, không nghe thấy gì hết.”
“Nhưng…”
“Theo như tốc độ dòng chảy thời gian của lâu đài cổ, bây giờ là 12 giờ đêm. Cô gái đang khóc lóc than vãn ỉ ôi ngoài kia chắc chắn không phải đang đợi chúng ta tới giải cứu đánh thưởng đâu.”
“Mấy người ở cách vách không sao chứ?”
“Đến bản thân chúng ta còn khó bảo vệ, đừng nghĩ cho bọn họ nữa.”
“…Không phải trong bốn người đó có hai người là thần tượng của cậu sao?”
Tô Hà thở dài: “Tình yêu rất đáng quý, ai đu idol đều biết. Nhưng vì bảo toàn mạng nhỏ, hai người họ tạm gạt sang một bên đi.”
Hạ Thi Ý nghẹn họng, lát sau mới bật cười thành tiếng, bản tính che giấu dần hé lộ: “Thế cũng được nữa à?”
Tô Hà lần này nể tình suy nghĩ hai giây: “Ừm… idol thì nhiều mà, không phải không thể đổi. Bye bye thì bye bye, người sau sẽ càng ngoan?”
Hạ Thi Ý: “…”
Hạ Thi Ý: “Bái phục.”
Sau một màn pha trò, hai người dần bò ra khỏi nỗi sợ, đi sâu vào giấc ngủ.
Và sau đấy, khi phát sóng, khán giả được trận cười như điên:
[Ha ha ha ha ha, mẹ nó chứ, tài làm thơ kiểu khỉ gì thế này?]
[Bé cưng Thi Ý phải thốt lên hai từ bái phục luôn rồi ha ha ha.]
[Ha ha ha ha ha ha ha, vì mạng nhỏ gạt cả hai thần tượng sang một bên, chị gái thành thật quá.]
[Không, không, không phải thế đâu ạ. Thiên Thần đừng nghe cô ấy nói bậy, chúng em không như thế.]
[Mọi người có chú ý rằng, khi vừa phát hiện ra tiếng khóc, Tô Hà đã đồng thời bảo vệ cả bản thân lẫn Hạ Thi Ý không? Này là phản ứng theo bản năng đấy.]
[+1, tôi cũng thấy.]
[Không biết sao bản thân trước đấy lại ghét cô ấy nữa, rõ ràng cô ấy vẫn luôn săn sóc bé cưng Thi Ý nhà chúng ta…]
[Bọn chó tẩy trắng lại tới rồi! Buồn nôn quá đê! Bố cái loại đoạt suất của em gái Hạm.]
[Chó điên từ đâu xông ra thế???]
[Này là fans Lâm Hạm hay thủy quân đấy? Đừng có làm mấy trò con bò nữa. Tổ chương trình có bao giờ định mời idol mấy người đâu, chạy tới đây chứng tỏ cái gì thế???]
[Tôi là người qua đường khá có hảo cảm với Lâm Hạm. Ting ting! Chúc mừng các bạn đã đánh bật hết hảo cảm của tôi.]
[…]
*
Một đêm náo loạn và đầy ác mộng cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt Tô Hà xuất hiện quầng thâm, con ngươi hiện rõ vẻ ai oán.
…
Cô và Hạ Thi Ý đều bị tiếng đập cửa đánh thức.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hà bạnh ra, mang vẻ mặt lạnh tanh ấy ra mở cửa.
Hạ Thi Ý lấy lại tinh thần rất nhanh: “Tô Hà, cậu cẩn thận chút, chẳng biết người bên ngoài là ai…”
Giờ đầu óc Tô Hà choáng váng, mê man buồn ngủ, lý trí bằng không, nghe vậy cũng không buồn ngước mắt, tay sờ soạng băng ghế bên cạnh, lạnh lùng nói: “Có là quỷ thì tôi cũng đấm chết nó xong nấu thành bữa sáng cho cô.”
Hạ Thi Ý: “…?”
Hạ Thi Ý nuốt nước miếng: “Tôi, tôi không đói.”
Tô Hà trưng nguyên khuôn mặt đằng đằng sát khí, mạnh bạo mở cửa: “Khách quý cũng cần ngủ…”
Hạ Thi Ý ngồi trong phòng chưa kịp hiểu ngoài kia có chuyện gì đã thấy Tô Hà im bặt.
Giây sau, cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
Hạ Thi Ý sợ đến nói lắp: “Ngoài cửa có gì thế? Đáng sợ hơn cả… quỷ hả?”
Tô Hà giang tay đứng dáng hình chữ “đại” (大), ôm lấy cửa, khó khăn mở miệng: “Không phải quỷ, là Thương Kiêu.”
“Ớ? Người ngoài cửa là Kiêu thần thì sao cậu lại thế?”
“Tự dưng tôi nghĩ, giờ phút này trông mình giống quỷ hơn mới đúng.”
Hạ Thi Ý: “…”
Giây sau, không đợi Tô Hà nói thêm, cả hai cô gái đồng loạt vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Năm phút sau, cả hai đi qua phòng bên cạnh.
Linh tính mách bảo có chuyện không ổn, Tô Hà vừa vào cửa đã mở miệng hỏi: “Tiền bối Cầu đâu?”
Ánh mắt Thương Kiêu hơi thay đổi, nhưng anh không nói gì. Kha Du thì bận khóc. Cuối cùng vẫn là Kỳ Lâu đi tới đưa tấm card hình chữ nhật cho Tô Hà xem.
“Không thấy… người đâu. Trên giường có mỗi cái này.”
Tim Tô Hà hẫng một nhịp.
Cô và Hạ Thi Ý đồng thời cúi đầu nhìn thẻ bài đỏ sậm trong tay.
Bên trên viết một câu bằng kiểu chữ khá rối, mỗi nét bút đều có giọt mực nhỏ xuống, kéo theo cảm giác quỷ dị khó tả.
[Đứa trẻ nào không nghe lời sẽ phải chịu phạt.]
“Đằng sau cũng có.”
Tô Hà nghe thế, lật thẻ bài.
Đằng sau là một bức tranh.
Trong tranh có một cô gái tóc dài ngồi quỳ trên mặt đất, sau lưng là đôi cánh trắng muốt.
Bóng ma âm u phía sau tay cầm thanh kiếm dài, chặt một nhát vào đôi cánh ấy.
Máu đỏ tươi nhuộm cả nền đất.
“Thiên sứ” gãy cánh.
Tô Hà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Thương Kiêu ở đối diện bằng ánh mắt phức tạp.
Cô ngẩn người.
…
Đây là lần đầu tiên cô trông thấy một tầng cảm xúc khác trong ánh mắt lạnh nhạt của Thương Kiêu, sự tàn độc đang đè nén.
Hóa ra…
Thiên Thần cũng sẽ có cảm xúc như vậy sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Cả nhà họ Thương di truyền dòng máu cuồng vợ belike: Cái gì cũng có thể thương lượng, trừ việc chạm vào vợ tôi.
Gì? Chương trình à? Chương trình cũng không được! (siêu hung.jpg)
Ngô Tụng: … Thu xếp hành lý hộ tôi cái, ghi hình xong tập này tôi muốn đến Nam Cực lánh nạn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận