Bên trong lâu đài cổ lặng ngắt như tờ.
Ông cụ nghẹn ngào không nói thành lời, mà những khách quý khác cũng dần lấy lại tinh thần.
Kỳ Lâu nén cười hỏi: “Tô Hà, sao cô lại nói thế?”
Tô Hà thấp giọng nói: “Không phải lúc nãy đã phân tích rồi à? Những NPC có vẻ vô hại xuất hiện ở đầu câu chuyện kinh dị thường thì 99% không phải là người tốt.”
Hạ Thi Ý tò mò lại gần: “Vậy còn 1% còn lại thì sao?”
Tô Hà: “Không phải người.”
Ông cụ: “…”
Dường như cảm nhận được oán hận của ông cụ, mọi người cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật cười.
Lúc này, ông cụ lại cất giọng khàn đặc nói: “Cái mạng già này của tôi không đáng giá đâu. Nhưng trong rừng rậm sâu thẳm này, nếu không có ông lão này dẫn đường thì e rằng các vị khách quý sẽ bị ma quỷ che mắt, đến lúc đó sẽ không tìm được đường về.”
Kha Du lùi lại đằng sau: “Lần này em nghe hiểu, ý là không được đánh chết. Nếu không chúng ta sẽ không đến được cốt truyện tiếp theo.”
“Ừ.” Tô Hà như đang suy nghĩ điều gì đó, gật đầu.
Kỳ Lâu: “Vậy đừng đánh?”
Kha Du chần chừ: “Đàn anh, anh có muốn thử không? Nhưng chỗ này tối quá, hình như không có gì có thể dùng để đánh cả.”
“…”
Tô Hà lấy lại tinh thần, nghe hai anh em họ thảo luận thì dở khóc dở cười: “
Tô Hà lấy lại tinh thần, nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ thì dở khóc dở cười: “Hai người nghiên cứu thật đấy à?”
Kha Du ngơ ngác: “Không phải ban nãy chị đưa ra đề nghị này hả?”
Tô Hà cười nói: “Chị chỉ muốn kiểm tra tí thôi.”
“Kiểm tra gì ạ?”
“Thiết lập.”
Câu cuối cùng không phải là Tô Hà nói.
Sau khi nghe câu trả lời, cô và mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng…Chỉ thấy Thương Kiêu rũ mắt, nét mặt lạnh lùng.
Nhận ra Tô Hà đang nhìn mình, anh ngước mắt lên: “Không phải em muốn xem thử cách thiết lập thế giới của chương trình kỳ này sao?”
Những người khác mơ hồ không hiểu ý trong lời nói của hai người họ.
Riêng Cầu Thần Tường như nhận ra điều gì đó, mỉm cười.
“Cô muốn dựa vào phản ứng hoặc lời nói của ông ấy để đoán xem chúng ta đã bước vào cốt chuyện như thế nào đúng không? Đây là cách làm trực tiếp rất thông minh.”
Nhờ Cầu Thần Tường giải thích, ba người còn lại cũng bừng tỉnh.
Kha Du gãi đầu ngượng ngùng hỏi: “Vậy trong lời nói của ông ấy khi nãy có manh mối nào không ạ?”
Kỳ Lâu và Hạ Thi Ý đồng thanh trả lời: “Quỷ đó.”
Tô Hà gật đầu: “Với cách thiết lập kiểu giả tưởng phương Tây như thế này, tin tức tốt là đêm nay chúng ta không cần lo lắng sẽ gặp phải ma nữ Sadako.”
Nhắc đến Sadako, Kha Du lúc nãy còn phấn khởi lập tức sợ hãi, cậu nấp ra sau lưng Cầu Thần Tường rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Sắc mặt Hạ Thi Ý trắng bệch, nhưng cô ấy vẫn cố gắng bình tình nói: “Xấu, tin tức xấu đâu.”
Lần này Kỳ Lâu tiếp lời, anh ta cười gian xảo.
“Cô Hạ đã xem phim <Thần Chết Đến> chưa?”
“…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thi Ý thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Khi mọi người đang nói chuyện, ông cụ dường như không đợi được nữa, khàn giọng hỏi: “Các vị khách quý còn gì cần căn dặn nữa không?”
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, Kỳ Lâu là người nói: “Đèn tầng một hỏng rồi à?”
Ông cụ yên lặng vài giây, chần chừ trả lời: “Không phải.”
“Chúng tôi muốn đi thăm quan.”
Ông cụ đứng hồi lâu, nghiêng đầu nói: “Mời đi theo tôi.”
Theo bước chân của ông cụ, tầng một của lâu đài cổ giống như là có cảm ứng. Những ngọn đèn dầu mờ ảo ở vài chỗ tối đột nhiên sáng lên.
Nếu cứ tắt đèn như ban nãy cũng khó mà thấy rõ được, nhưng ít ra vẫn có thể nhận ra tầng một chỉ là một phòng tiếp khách.
Dường như tầng một chỉ là một phòng trà.
Từ huyền quan nơi mọi người đang đứng đi vòng qua bức tường bước xuống hai bậc là đến phòng khách.
Trong phòng trống trải, chỉ có một cái bàn dài bằng gỗ màu nâu đen trông khá cũ kĩ, mặt bàn bám đầy bụi giống như đã lâu rồi không có ai dùng.
Điều kì lạ là, ngoài cái bàn dài thì chỉ có một cái ghế tựa lưng cao ở đầu bàn.
Khung ghế cũng được làm từ gỗ cổ màu nâu đen, đệm ghế và tựa lưng nhìn qua đều được bọc da màu nâu đen trong rất êm ái, trên da còn có những đường nếp mờ ảo.
Dường như thấy mọi người đều nhìn cái ghế kia, ông cụ đứng đó một lúc lâu, đột nhiên nói: “Các vị khách tôn quý, có một vị càng tôn quý hơn đang tồn tại.”
“?”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Ông cụ quơ quơ ngọn đèn trong tay, giọng cười ông ta khàn đặc, nghe thế nào cũng thấy không có ý tốt:
“Một vị… thiên sứ.”
Vừa dứt lời, Tô Hà và Hạ Thi Ý lập tức trở thành tiêu điểm.
Tô Hà hơi lúng túng: “Theo lời Thần Sáng tạo* phương Tây, thật ra các các cấp bậc thiên sứ thường sẽ do nam giới thống trị.”
(*) Thần Sáng tạo: là một vị thần, đấng tối cao hoặc thế lực siêu nhiên chịu trách nhiệm sáng tạo ra Trái Đất, là con của Chaos (Theo Baidu)
Ông cụ hơi nhướn người, dường như muốn nhìn Tô Hà qua tầng tóc rối bù của mình.
Cả người Tô Hà run lên.
Ông cụ lại còng lưng xuống: “Quý cô này nói không sai… Nhưng cái ghế dựa cao này là tài sản của chủ nhân lâu đài. Nó có thể phân biệt được ai là người càng tôn quý hơn trong các vị ở đây.”
Kha Du chợt nhận ra: “Đàn anh, có phải chúng ta đã mở tình tiết mới rồi không?
Kỳ Lâu đang suy tư, nghe vậy thì gật đầu: “Vả lại chắc không phải được mở vào lúc này… Nếu không tại sao ông cụ không nhắc chúng ta, hơn nữa dáng vẻ lại không tình nguyện như vậy.”
Ông cụ: “…”
Hạ Thi Ý hơi đắn đo, trong mắt lộ ra sự chờ đợi: “Vậy chúng ta có thử không?”
“Nếu là tình tiết mới thì cho dù như thế nào thì cũng phải đi xem.” Kỳ Lâu nhìn về phía những người khác, ánh mắt dừng lại trên người Tô Hà, “Tô Hà, cô là người đưa ra ý kiến đi thăm quan tầng một, cô thấy thế nào?”
Tô Hà giống như đột nhiên sực tỉnh: “…À, tôi không có ý kiến.”
“Tiền bối Cầu.”
“Tôi sao cũng được.”
Ông cụ lùi về phía sau: “Nếu các vị đều đồng ý, vậy thì chỉ cần ngồi theo thứ tự, thần vật có linh, sẽ tự đưa ra phán đoán.”
“Các vị khách quý, ai sẽ là người đầu tiên?”
Đương nhiên, ai cũng từ chối. Cuối cùng Kha du là người đầu tiên thực hiện.
Cậu ta cẩn thận đi đến trước ghế dựa, ước chừng mất khoảng 10s suy nghĩ mới thấp thỏm ngồi xuống ghế da mềm mại.
Ngay lúc cậu ta vừa ngồi xuống, một giọng nói vừa ngạo nghễ vừa lạnh băng vang lên trong lâu đài cổ.
“Người phàm ngu xuẩn kia, nhà ngươi không xứng làm bẩn thân thể của ta.”
Kha Du hiển nhiên không ngờ cái ghế còn biết nói chuyện, cậu ta bị dọa nhảy cẫng lên, sợ hãi chạy ra khỏi ghế, dùng cả hai tay hai chân ôm chặt người trước mặt khóc bù lu bù loa.
“Đàn anh, đàn anh, đàn anh, cái ghế này thành tinh rồi!!”
Mọi người: “…”
Kỳ Lâu đứng cách đó không xa chỉ biết thở dài: “Mọi chuyện đều dễ nói, nhưng cậu buông tiền bối Cầu ra trước đã.”
Kha Du: “?”
Kha Du cúi đầu xuống mới nhận ra người mình đang bám vào như con bạch tuộc không phải là đàn anh Kỳ Lâu, mà lại là Cầu Thần Tường quý ông với nụ cười lịch lãm.
Kha Du: “Vâng, vâng, vâng. Em xin lỗi tiền bối Cầu!”
Cậu ta vội vàng nhảy xuống.
Ánh mắt Cầu Thần Tường lóe lên, anh ta chỉ nở một nụ cười ấm áp.
“Không sao.”
Kha Du: QAQ
Sau Kha Du, từ Hạ Thi Ý đến Kỳ Lâu và Cầu Thần Tường đều bị cái ghế “thành tinh” kia chế nhạo một cách tàn nhẫn bằng giọng điệu ngạo nghễ.
“Người phàm ngu xuẩn kia, nhà ngươi không xứng làm bẩn thân thể của ta.”
Chỉ một câu nói mà nghe tận ba bốn lần.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người Tô Hà và Thương Kiêu.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tô Hà lại nghiêng đầu nhìn sang chỗ ông cụ đang đứng một góc xem trò vui: “Ông có chắc trong chúng tôi sẽ có một người không?”
Ông cụ nói một cách sâu xa: “Chắc chắn.”
Tô Hà khẽ liếc mắt nhìn Thương Kiêu.
“Vậy em đi trước.”
Sau khi cảnh này được chiếu, sóng comment tràn đầy màn hình.
[Không biết có phải là cảm giác của tui không, Tô Hà giống như đang… bảo vệ Kiêu thần ấy nhỉ?]
[Không sai đâu, tui cũng cảm thấy vậy]
[Rõ ràng lắm, dù có phải hay không, ai trong hai người họ cũng đều phải bị con quỷ ghế thành tinh kia “xỉ vả” một lần.]
[Bảo vệ là chuyện bình thường thôi. Cô ấy chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, không biết tại sao được tham gia chương trình, sao có thể so với Kiêu thần của chúng ta chứ?]
[Bạn fan giả lầu trên ơi, thiên thần tự mình bảo vệ hậu bối, bạn lại đi đạp đổ??]
[Đúng. Dù trước kia tui đã từng nói gì, kể từ chuyện này, vì thiên thần tui tuyệt đối không chửi Tô Hà nữa]
[+1]
[+2]
[…]
Còn lúc này, người chưa bao giờ tham gia game show – Tô Hà tất nhiên không biết sau đấy trên sóng comment mọi người đánh giá cô như nào.
Cô chỉ nghĩ rằng, mình và Thương Kiêu không giống nhau. Cho dù cô bị cái ghế này chế giễu một lần cũng không sao, nhưng nếu để thiên thần bị cái ghế này chế giễu là “người phàm ngu xuẩn”…
Chậc, chắc là chương trình không muốn quay tiếp.
Tô Hà suy nghĩ như vậy, đã xác định “thiên sứ” chính là Thương Kiêu rồi.
Nhưng cô vẫn bước từng bước đi tới, thoải mái ngồi xuống ghế, không hề e dè như những người khác.
Ấy vậy mà câu nói “người phàm ngu xuẩn” cao quý lạnh lùng kia không hề vang lên.
Cái ghế im lặng.
Trong lòng Tô Hà căng thẳng.
Ngay sau đó, cô nghe thấy cái ghế vừa lúc nãy còn nói với giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo, mà vây giờ lại nịnh nọt một cách gượng gạo:
“Thiên sứ kính yêu của tôi! Ghế Mokawi khiêm tốn và thành kính tôi đây xin gửi đến cô tình yêu với lời chào chân thành nhất
Mọi người: “…?”
Tô Hà cạn lời.
Mấy giây sau cô mới lấy lại tinh thần, đứng dậy cười ngại ngùng: “Tôi nghĩ rằng cái ghế này được cài đặt là sẽ nói với người áp chót…”
Cô chưa nói xong cái ghế đằng sau lại oan ức nịnh nọt:
“Không phải như vậy thưa thiên sứ của tôi, ngài đừng nghi ngờ tình yêu trung thành và tận tâm của ghế Mokawi dành cho ngài!”
Tô Hà: “…”
Đúng là AI chết tiệt.
Trong sự im lặng đáng sợ, ông cụ đột nhiên cười khà khà.
“Xem ra, thiên sứ của chúng ta đã ra đời. Lâu đài cổ tồn tại nghìn năm, cuối cùng cũng đã nghênh đón vị khách tôn quý nhất của nó rồi.”
“Chủ nhân ơi, ngài có vui không?”
Ông ta vừa dứt lời, chỗ cái ghế đột nhiên có tiếng trống vang lên.
Cả sáu người còn chưa kịp quay đầu xem có chuyện gì vừa xảy ra, bốn ngọn đèn to bằng hạt đậu trong căn phòng bỗng vụt tắt.
Thoáng chốc, toàn bộ lâu đài cổ chìm trong bóng tối.
Cơn gió u ám lùa tới, đánh tan yên tĩnh trong đêm tối, lan toả sự lạnh lẽo vào sâu trong mỗi người
Vào đúng lúc này, trên tầng hai đang chìm trong bóng tối bỗng nghe loáng thoáng tiếng chuông, tiếng sau nghe nặng nề hơn tiếng trước, kèm theo đó là tiếng nhạc kỳ quái vang lên mơ hồ và xen lẫn trong đó là tiếng cười man rợ. Thứ âm thanh đáng sợ ấy quẩn quanh vang vọng khắp lâu đài cổ.
Lần này, ngay cả Tô Hà cũng phải sợ tái mặt.
May mà sau đó tiếng nhạc biến mất, các ngọn nến đèn lại được thắp sáng.
Mà cái ghế ở chỗ kia đã biến mất không thấy.
Mấy giây sau, tiếng chuông cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người dần lấy lại tinh thần, vừa nãy chắc do sợ hãi quá mức nên ai cũng ngơ ngác, ngay cả Kha Du cũng không kêu.
Khi ánh sáng trở lại, dù chỉ là mờ nhạt nhưng cũng đủ để Tô Hà thả lỏng cơ thể. Cô cảm thấy sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, vô thức lẩm bẩm câu: “Mười một.”
“Cái gì cơ?”
Kỳ Lâu đứng bên cạnh cô hỏi.
Tô Hà tỉnh táo lại, giật mình xoa cánh tay rồi cười khổ nói: “Tiếng chuông lúc nãy, vang lên mười một lần.”
Cầu Thần Tường đứng bên cạnh nhìn sang cô, nở nụ cười lịch lãm: “Vào lúc này mà còn có thể đếm được, cô Tô làm tôi thấy hơi sợ rồi đấy.”
Tô Hà: “…”
Lúc này mà còn cười được, anh mới là người làm tôi sợ đấy.
Kha Du và Hạ Thi Ý khuôn mặt tái mét, há miệng run lẩy bẩy nhìn mọi người, dường như ngay cả việc lên tiếng cũng không muốn.
“Các vị khách tôn quý, không còn nhiều thời gian nữa.”
Ông cụ vẫn luôn đứng im lặng trong bóng tối đột nhiên lên tiếng với giọng khàn đặc. Ông ta cười khà khà, sau đó trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng, đi thẳng vào trong bóng tối lên cầu thang dẫn lên tầng hai.
Vừa đi vừa nói vọng lại.
“Thời gian trong lâu đài cổ này và bên ngoài có đôi khi không giống nhau. Lúc tiếng chuông thứ mười hai vang lên, nếu các vị khách tôn quý chưa vào phòng, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ đấy…”
Dưới cầu thang, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói hai lời quay đầu đuổi theo ông cụ.
Đi lên cầu thang đổi chiều 180 độ lên đến tầng hai, đập vào mắt chỉ là một hành lang dài.
Hai bên hành lang chỉ có hai ngọn đèn to bằng hạt đậu, ánh sáng méo mó mờ nhạt khiến cho lối đi càng trở nên đáng sợ hơn.
Mà cuối hành lang không có cửa sổ, không biết là bình thường cũng không có hay là do có người che đi.
Tô Hà bước rất chậm, cô đi tụt về phía sau đội hình vừa đi vừa lẩm nhẩm một mình cái gì đó, vì lo lắng mà ngón tay siết chặt.
Cho dù người khác đi như thế nào, Thương Kiêu vẫn luôn đi phía sau cô một bước.
Lúc này, mọi người lên đến tầng hai đi đến chỗ rẽ đều dừng lại. Thương Kiêu đi sau cùng chú ý đến động tĩnh rồi lắng nghe, nhưng chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng người con gái run rẩy liên tục lẩm bẩm: “Chỉ là một chương trình thực tế thôi chỉ là một chương trình thực tế thôi…”
Dường như cô đang cố gắng tự trấn an bản thân.
Thương Kiêu ngẩn người.
Một lúc sau, một tia bất đắc dĩ đảo qua trong mắt anh.
Anh vươn tay nắm lấy cổ tay người con gái, sau đó trước khi cô quay người anh dùng tay bịt miệng cô, ấn người vào bức tường chỗ góc khuất trước cầu thang.
Tô Hà chưa kịp thét lên đã bị ngăn lại.
Cô hoảng sợ mở to hai mắt.
Mượn ánh đèn mờ ảo ở hành lang, Thương Kiêu nhìn thấy đôi mắt người con gái rươm rướm nước mắt.
Anh vô thức cau mày.
———-
Lồng ngực như bị cái gì đè nặng đau đến nghẹt thở.
Thương Kiêu không quan tâm đến việc này có phải là do tổ chương trình sắp xếp hay không.
Cô gái đang bị ép vào tường biết là anh thì dường như thả lỏng cơ thể, lập tức cúi đầu xuống che đi đáy mắt ngấn lệ.
Thương Kiêu khẽ thở dài.
Anh cúi người về phía trước ghé vào tai cô gần nhất có thể để đảm bảo những người khác không nghe được.
“Đây thật sự chỉ là một chương trình thực tế thôi, em sợ cái gì.”
Tô Hà hạ giọng, thanh âm hơi run, cố gắng cười nhưng lại không làm được: “Em biết…”
“Em nhìn cái này đi.”
Thương Kiêu ra hiệu nhìn về phía bên cạnh của hai người.
Tô Hà nhìn theo hướng anh nói, chợt nhìn thấy một đồ vật nhỏ màu đen trong lòng bàn tay Thương Kiêu.
Nhìn hơi quen.
Tô Hà nhìn chăm chú vài giây, hơi ngẩn người: “Đây là…”
“Máy quay loại nhỏ.”
Tô Hà: “…Em biết, nhưng tại sao anh lại có cái này.”
Thương Kiêu thản nhiên nói: “Anh tiện tay lấy, ở gõ tường phía sau em đấy. Đằng sau vẫn còn dây điện, em thấy không?”
Tô Hà: “…”
Tô Hà suýt bật cười: “Tổ chương trình biết anh làm như vậy không?”
“Ai bảo bọn họ dọa em sợ.”
Thương Kiêu ngừng lại.
“Với lại, chưa rút dây điện nên vẫn có thể sử dụng bình thường.”
Nụ cười của Tô Hà đông cứng lại.
“Ý của anh là bọn họ vẫn có thể thấy chúng ta…”
Cô quay đầu, nhìn cái camera gần như là dí sát vào mặt hai người bọn họ. Sau đó cô chợt tỉnh táo định đẩy Thương Kiêu ra, lúng túng nói:
“Vậy sao anh còn…”
Thương Kiêu nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Không sao.”
Tô Hà đè nén giọng nói, ánh mắt luống cuống: “Đây là chương trình ghi hình thực tế, anh nói xem không sao ở chỗ nào đây?”
“…”
Thương Kiêu hơi cong khóe môi
Anh rũ mắt nhìn Tô Hà khoảng hai giây rồi nâng cổ tay lên, camera được đưa gần lại bọn họ.
Anh hơi nghiêng người, thản nhiên nhìn ống kính nở nụ cười vừa quyến rũ vừa lạnh lùng: “Các người dám đăng à?”
Tác giả có lời muốn nói: Ngô Tụng: Mẹ kiếp, cậu là nhất… camera 250 tệ, bồi thường đi!!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận