Thương Kiêu vừa đăng bài là weibo tê liệt, X quang bùng nổ, toàn thể như phát cuồng.
Toàn bộ top hot search bị bao thầu bởi những từ khóa như [Thiên Thần] [Vết cắn trên nốt ruồi], tin liên quan nhiều vô số kể, các trang web lớn tràn ngập tiếng than vãn của quần chúng.
[… Anh có tin em biểu diễn một màn qua đời ngay tại chỗ không?]
[A a a a a a a a a, em không tin chồng em có người khác!]
[Sao có thể? Mị không đồng ý!!!]
[Vương tổng, có phải anh đấy không! Có phải anh đột nhập vào tài khoản weibo của Thiên Thần để đùa giỡn chúng em không?]
[Các chị em đâu, hãy nói với tôi rằng hôm nay là cá tháng Tư đi, nói hôm nay là cá tháng Tư đi. Không thì tôi phải vào phòng ICU mất hu hu hu]
[Mị vẫn nghi tài khoản bị hack. Cái giọng điệu dịu dàng cưng chiều này… Sao có thể là Thiên Thần nhà chúng ta?]
[Cái người phụ nữ cắn Thiên Thần kia RỐT CUỘC LÀ AI!!!]
[Đúng rồi, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào đã quyến rũ Thiên Thần nhà chúng ta? Dám cắn không dám nhận à?]
[A a a a a, tìm cô ta nhanh cho mị, mị muốn giếccc cô ta!!!]
[Giờ em chẳng những muốn giếcc cô ta phát mà còn muốn lột da… sau đấy em mặc vào người hu hu hu hu hu]
[Bị lầu trên dọa sợ.]
[+1]
[Người qua đường hóng hớt đang cảm thấy khiếp sợ, sờ vào bất cứ trang web nào thì những top cao đều bị chiếm đóng.]
[Đúng vậy, số lượng X quang lẫn lực sát thương đều mạnh đến đáng sợ. Tôi phải trốn khỏi ký túc xá nữ toàn mấy đứa đang phát điên về nhà cho yên tĩnh mà không ngờ chị hàng xóm tri thức hiền lành cạnh nhà tôi cũng là X quang. Tôi thấy chị ấy khóc từ giữa trưa, giờ vẫn thút thít không nín, cả tòa nghe được tiếng khóc luôn. Tôi sợ chị ấy khóc nữa là gọi cả sói đến.]
[Lầu trên, vậy vẫn chưa thấm vào đâu đâu, mẹ tôi vừa bãi công bảo là một tháng tới không nấu cơm nữa, làm tôi với cha tôi phải vào siêu thị kiếm ‘cơm chó’ ăn cho đỡ đói.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ăn ‘cơm chó’ cho đỡ đói, lầu trên muốn chọc em cười chết sau đó thừa kế sự đỗ nghèo khỉ của em hả]
[Bạn gái tôi nói muốn chia tay, lý do là cô ấy thất tình…]
[Hu hu, bị ‘cắm sừng’ rồi.]
[Ha ha ha, người anh em phía trên thảm thế.]
[…]
Trong khi toàn thể cư dân mạng điên cuồng spam, Tô Hà lại ngồi co ro trên ghế sofa đơn trong chung cư, ngón tay run rẩy lướt bình luận.
Đọc những bình luận chất vấn “đau đớn khôn nguôi” của họ cùng mấy câu “uy hiếp”, Tô Hà cứ có cảm giác gió lạnh đang phà vào gáy cô, trên đỉnh đầu ngày càng nhiều oán khí X quang tích tụ lại, chỉ chờ đủ lớn để đánh chết tên phạm nhân nghiệp chướng nặng nề là cô.
Cùng lúc đó, Thương Kiêu có gọi tới mấy cuộc nhưng đều bị Tô Hà nhấn từ chối.
**
Cô vẫn chưa biết mình phải đối mặt với anh như thế nào.
Đặc biệt là khi đó không những tỏ tình mà còn động tay động chân, cuối cùng còn cắn cho anh một phát…
Vừa nhớ tới ký ức đáng xấu hổ ấy, Tô Hà không nhịn được ra sức đấm thùm thụp vào cái gối mình đang ôm.
Lúc Kế An An mang cơm tối đến, cô nàng trông thấy bà chủ nhà mình ngơ ngẩn ôm gối, ánh mắt hơi dọa người.
Kế An An dừng chân, dè dặt hỏi: “Bà chủ, chị không sao chứ?”
“Hả?”
Tô Hà yếu ớt ngẩng đầu.
Phần trán trắng mịn bị cô đập đỏ ửng hết cả.
Kế An An: “…”
Kế An An: “Thôi, coi như em chưa hỏi.”
“Ồ…” Tô Hà đáp lại một cách yếu ớt rồi tiếp tục nằm úp sấp.
Đúng lúc này, di động Tô Hà lại đổ chuông, là chuông báo cuộc gọi đến.
Tô Hà: “!”
Cầm di động lên, suýt chút nữa cô đã phản xạ có điều kiện nhấn từ chối cuộc gọi, nhưng khi ngón tay chuẩn bị chạm vào cái nút màu đỏ thì khựng lại.
Màn hình hiển thị người gọi đến là Thương Nhàn.
Tô Hà vội vàng cầm di động chạy vào phòng ngủ.
Kế An An vào bếp bày đồ ăn ra mâm xong đi ra nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, cau mày tự hỏi.
*
Sáng hôm sau.
Trong một quán café có tính bảo mật cực cao ở phía Đông thành phố A, có cô gái đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang lén lút đi tới chỗ ghế dài ở góc khuất quán.
Thương Nhàn đang ngồi chờ ở ghế dài nghe tiếng động lập tức ngẩng đầu nhìn, hai giây sau bật cười thành tiếng.
“Khá đấy, Tô đại minh tinh. Giờ ra cửa phải trang bị kín cổng như một minh tinh thực thụ rồi nhỉ?”
Tô Hà không ngừng quay đầu quan sát xung quanh, vừa ngồi xuống là xoay người gỡ khẩu trang, bực mình lườm Thương Nhàn: “Đến nước này rồi mà còn trêu tớ. Anh Nhàn, cậu càng ngày càng không có lương tâm rồi đấy.”
“Tớ ăn ngay nói thật mà. Cậu nghĩ lại xem, trước kia chúng ta có tay trong tay nghênh ngang đi dạo phố cũng chẳng ai biết cậu là người nổi tiếng. Giờ thì khác rồi, đặc biệt là sau khi chương trình kia chiếu, mức độ nổi tiếng của cậu cứ phải gọi là tăng vùn vụt… Này không phải dáng vẻ của sao lớn thì là gì?”
Tô Hà bưng cốc café đã được gọi trước đó lên uống, nghe bạn nói vậy cũng không buồn ngẩng đầu, nói: “Cậu có thấy cô minh tinh nào đi xe bus đến gặp bạn không? Lên xe bị người ta nhận ra, xuống xe suýt bị đuổi theo cả đường.”
Thương Nhàn cười: “Cậu đi xe bus tới à? Thân thiện thế? Cái bạn fan chạy theo cậu đó là muốn cậu ký tên à?”
Tô Hà liếc cô bạn: “Đáng tiếc người đuổi theo không phải fan tớ mà là fan anh cậu. Đuổi theo tớ cả đường là muốn hỏi xem tớ với anh ấy rốt cuộc là có quan hệ gì.”
“Còn có thể là gì nữa, vợ chồng chứ sao.”
“!”
Tô Hà sợ run người, thiếu chút nữa thì hất đổ cốc café trong tay.
Cô vội vàng nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định không có ai dòm qua góc này mới thở phào nhẹ nhõm, ảo não quay đầu, nhỏ giọng nói: “Giờ tớ mà bị lộ chắc chắn sẽ bị X quang đánh chết, mà cậu ngồi cùng bàn với tớ cũng đừng hòng yên.”
“Ha ha ha, xem cậu bị dọa kìa.” Thương Nhàn đứng dậy, chuyển sang ngồi sát Tô Hà, cười chọc ghẹo: “Cơ mà sau hai hôm thám thính, tớ phải công nhận là sức chiến đấu của X quang quá đáng sợ, nếu để các cô ấy biết vết răng trên cổ anh tớ là cậu cắn…”
Tô Hà vội vàng đưa tay bịt miệng bạn.
Có nhân viên phục vụ ở ghế dài kế bên đi ngang qua thấy hai người có hành động kỳ lạ không khỏi liếc mắt nhìn một cái.
Chờ nhân viên phục vụ đi xa, Tô Hà mới quay đầu tức giận mắng, vẫn chưa hết sợ: “Biết thế hôm qua tớ không kể cho cậu nghe, thế này thì không sớm thì muộn cũng bị cậu hại chết.”
Thương Nhàn tỏ vẻ mình vô tội.
“Thế không được đâu. Nếu không phải tối qua lúc nói chuyện điện thoại cậu nói đó là vết cậu cắn thì có khả năng tớ sẽ vác đao đi tìm Thương Kiêu báo thù cho cậu đấy.”
Tô Hà nhìn cô nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, lướt một lượt từ trên xuống dưới.
“Hơn hai mươi năm qua lúc nào cậu cũng khúm núm trước mặt anh mình, tự dưng hôm nay gan to thế?”
Thương Nhàn: “…”
Thương Nhàn: “Tớ sao so được với cậu?”
Tô Hà: “…”
Chị em cây khế sau khi tổn thương lẫn nhau, thành công làm hòa.
Thương Nhàn tiến sát lại: “Hôm qua nói chuyện điện thoại cậu cứ lắp bắp mãi tớ nghe chưa hiểu lắm. Nhân cơ hội nay rảnh mau nói rõ tớ xem nào, tối hôm trước cậu làm gì anh tớ thế?”
Tô Hà lạnh mặt nhìn cô: “Rốt cuộc cậu tới an ủi tớ hay tới nhiều chuyện?”
“Đương nhiên là an ủi, hóng chuyện là tiện thể.”
“…”
Thương Nhàn cứ nhõng nhẽo năn nỉ mãi, Tô Hà hết chịu nổi, ấp úng kể tình cảnh tỏ tình đầy “vinh quang” của mình tối đó.
Nghe xong, Thương Nhàn cười không dừng được, sau cùng phải ngồi tựa vào ghế thở dốc.
Tô Hà tức giận trừng mắt.
“Tớ tới tìm cậu để nghe an ủi, kết quả cậu lại vui sướng khi thấy người khác gặp họa?”
“Không… không phải… lúc trên đường tới đây tớ đã tự thôi miên mình rồi, bình thường tớ không cười đâu, trừ phi không nhịn được ha ha ha.”
Tô Hà: “…”
Phải một lúc sau Thương Nhàn mới khôi phục bình tĩnh.
Má cô nàng đỏ ửng như trái táo, lúc này vừa một tay xoa má, vừa nén cười ngồi thẳng dậy.
“Khụ, núi băng thành tinh như anh tớ mà cậu còn dám áp lên ghế sờ soạng, Tô đại minh tinh, giờ hình tượng của cậu trong lòng tớ cao đến 2 mét 8 luôn đấy.”
Tô Hà: “…”
Tô Hà: “Cậu cút đi.”
“Khụ khụ, đùa thôi, đùa thôi.” Thương Nhàn hắng giọng, cố nghiêm mặt lại, tới gần nhỏ giọng nói: “Cơ mà, anh tớ uống một champagne thật à?”
“Ừm, thật 100%”
Tô Hà chán chường đưa tay ước lượng thử giữa không trung.
“Một ly chừng này. Lúc đó hình như tớ nhìn ly nào trên bàn nhiều nhất mới lấy đưa cho anh ấy uống.”
Dứt câu, Tô Hà liếc sang Thương Nhàn, ngừng động tác.
Hai giây sau, cô cảnh giác nhích ra sau: “Sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt ấy?”
“Tớ đang nghĩ, rốt cuộc nhan sắc cậu đỉnh cao tới đâu mới có thể trong một thời gian ngắn đã lừa được anh tớ đi mất?”
“?”
Tô Hà ngớ ra chừng mấy giây rồi đưa tay sờ trán Thương Nhàn.
“Anh Nhàn, cậu sốt à? Nói nhảm cái gì thế?”
Thương Nhàn đập nhẹ tay cô: “Không đùa cậu đâu, nghiêm túc đó.”
Tô Hà: “Ừm, có vẻ sốt cao rồi.”
Thương Nhàn: “…”
Thương Nhàn đưa tay búng trán Tô Hà một phát khiến cô hơi ngửa người ra sau.
“Cậu mới là đứa phát sốt suy nghĩ mông lung chưa thông suốt ấy. Kể từ sau khi ra mắt anh tớ không chạm vào giọt rượu nào, anh ấy chán ghét rượu đến mức nào cậu cũng biết rồi… lấy cho cậu ví dụ này, năm ngoái tớ với Bạc Ngật ra nước ngoài, có tới một quán bar khá lãng mạn để uống rượu, đến tối thì tớ tới biệt thự anh ấy tìm người. Cậu đoán xem kết quả ra sao?”
Tô Hà chăm chú nghe, tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thương Nhàn cười khẩy: “Đêm khuya gió rét, thời tiết âm mười độ, anh ấy xách cổ em gái ruột là tớ đây ném thẳng ra ngoài cửa, ngã trên nền tuyết trắng.”
Tô Hà: “Phụt.”
“Quá đáng nhất là gì cậu biết không? Tống tớ ra cửa rồi anh ấy không về phòng ngay mà còn bảo tớ là chờ bao giờ trên người hết mùi rượu mới được vào cửa! Lúc đó anh ấy đứng trên tớ ba bậc thang, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, chẳng có tí nào giống anh em ruột cả. Ánh mắt ấy cứ như đang nhìn chó trông nhà ấy.”
Thương Nhàn tức giận chống nạnh.
Lần này thì Tô Hà thật sự không nhịn được, ngụm café vừa mới uống hòng áp chế cơn cười phụt thẳng ra bàn. Cô nhanh chóng lấy khăn giấy che miệng, cười như nắc nẻ.
“Đừng hạ thấp bản thân thế. Anh Nhàn, cậu xinh thế chí ít cũng là khách quý.”
Thương Nhàn: “…”
“Tớ lại cảm ơn cậu quá.” Thương Nhàn liếc cô, nói: “Vậy cậu đã hiểu chưa? Anh ấy chịu chủ động đi đón cậu, không ngại đưa cậu về nhà đã phá vỡ nguyên tắc của bản thân đến cực hạn rồi chứ đừng nói là uống rượu. Hơn nữa…”
Vẻ mặt Thương Nhàn đột nhiên trở nên vô cùng ranh mãnh.
Cô nàng làm mặt quỷ, trêu chọc Tô Hà: “Từ nhỏ đến lớn, người có ý đồ với anh tớ nhiều không đếm xuể… nhưng nếu anh ấy không cho phép, ai có thể làm gì?”
“…”
“Đấy là còn chưa kể cậu cắn anh ấy một phát. Hừ, căn cứ theo độ sâu của vết cắn cộng thêm việc cả đêm không hết sưng… cô gái, răng khỏe đấy, chơi một vố công khai đánh dấu chủ quyền quá xuất sắc.”
Tô Hà thẹn quá hóa giận: “Cút cút cút.”
Thương Nhàn khựng lại: “Cậu không tin anh ấy có cảm tình với mình?”
“Không tin.”
“Được thôi.”
Thương Nhàn cười tủm tỉm ngồi ngay ngắn.
“Cậu nhất định không được tin đâu.”
Tô Hà ngờ vực nhìn bạn: “Sao trông cậu giống đang ủ mưu thế?”
Thương Nhàn ôm vai Tô Hà, nói: “Đâu có, tớ hoàn toàn đứng về phía cậu… không tin anh ấy là tốt nhất, anh ấy không xứng.”
“Suốt hơn hai mươi năm qua, vị anh trai “Thiên Thần” của tớ sống cao cao tại thượng, cẩn trọng dè dặt, không có nhân tính, tim như tảng băng, sắp thăng thành Phật tỏa ra muôn trượng hào quang ngồi trên mây trắng rồi… Phải để anh ấy nếm thử cái gọi là cầu mà không được.”
Trong mắt Tô Hà chợt lóe lên chút xíu rung động.
Ngay lúc cô định mở miệng đáp thì di động trong túi đổ chuông.
Thương Nhàn: “Ai thế?”
“Anh tớ.”
“Lại là điện thoại của anh tớ? Đừng quan tâm anh ấy, từ chối đi.”
Tô Hà bất lực huơ huơ điện thoại: “Không phải anh cậu, là anh họ tớ.”
Thương Nhàn ngạc nhiên: “Nghiêm Dịch? Tự dưng anh ấy gọi cậu làm gì?”
“Không biết, chắc có liên quan đến Hình Thiên.”
Tô Hà nhận cuộc gọi.
Không chờ cô kịp mở miệng, đầu kia Nghiêm Dịch đã sốt ruột nói: “Tô Hà, đến Hình Thiên mau, dượng muốn đánh chết Thương Kiêu tới nơi rồi.”
Tô Hà: “???”
*
Thương Kiêu tới Hình Thiên là vì công ty có hợp tác với văn hóa Vũ Tụng sản xuất chương trình <Vượt qua dị giới>, anh tới để thu âm giọng hát cho phần mở đầu.
Thời gian đã được định sẵn từ trước, chẳng ngờ lại vừa khéo lúc đó là thời điểm Thương Kiêu có scandal. Người trong công ty không ai biết anh và chủ tịch Hình Thiên có quan hệ cha vợ – con rể nên với việc anh tận tâm đến tận đây chỉ khiến họ thấy anh quá chuyên nghiệp, không ít người đều lén bàn tán chuyện này sau lưng.
Xong chẳng biết như nào cái tin ấy lại lọt vào được văn phòng chủ tịch.
Thế là, Thương Kiêu vừa đặt chân vào phòng thu âm, lát sau đã thấy Tô Nghị Dân xanh mặt đi xuống.
Trời đất bao la, sếp là lớn nhất. Phòng thu âm vốn mở sẵn chờ nhân viên vào, lớn có quản lý bé có trợ lý nhưng chỉ cần một câu là tất cả bị đuổi hết ra ngoài.
Cách một tấm kính cửa sổ cách âm, mọi người ai nấy đều choáng váng.
**
Mọi người chỉ thấy sau tấm kính Tô Nghị Dân sắc mặt vô cùng khó coi lớn tiếng cãi cọ gì đó với Thương Kiêu nhưng chẳng thể nghe được bọn họ nói gì.
Người chờ bên ngoài ai cũng nôn nóng, sợ hãi.
Người ở bên trong một người là ông trùm của giải trí Hình Thiên, một người là thiên tài giới giải trí hot nhất hiện nay, cả hai đều là nhân vật không thể đắc tội. Giờ phút này, trông hai người họ như nước với lửa, không biết rốt cuộc mâu thuẫn tới mức nào…
Vì thế, vài phút sau, rất nhiều nhân viên của Hình Thiên lấy lý do “đi ngang qua” để ngó vào trong xem mấy lần.
Tô Hà chậm chân hơn bọn họ.
Quán café đang ngồi cũng cách Hình Thiên không xa lắm nên Nghiêm Dịch vừa báo động cái là cô lên xe Thương Nhàn chạy vội đến công ty.
Chờ cô chạy được tới cửa phòng thu âm bên ngoài đã có kha khá người tụ tập.
Bọn họ vây kín tấm kính chắn cách âm nên Tô Hà chẳng thấy gì, chỉ nghe được hai nhân viên đứng trước mình thảo luận:
“Thương Kiêu quen chủ tịch Tô hả?”
“Trông có vẻ không chỉ quen thôi đâu, giống có thù truyền kiếp hơn đấy… Tuy nói bình thường tính tình sếp cũng chẳng tốt lắm nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy giận dữ như vậy.”
“Đúng, trông dữ quá, sẽ không đánh nhau chứ?”
“Chịu, cũng không biết giữa họ rốt cuộc là quan hệ gì. Sao Thương Kiêu với chủ tịch Tô lại thù nhau thế nhỉ?”
“Mẹ nó, Thương Kiêu nói gì thế? Trông nét mặt chủ tịch như muốn ra tay đến nơi rồi!”
“!!!”
Tô Hà nghe đến ngây người, không kịp suy nghĩ thấu đáo đã chuẩn bị chen lên phía trước, nhưng không đợi cô cất tiếng nói “cho qua” thì phía sau có người níu cánh tay cô lại.
Tô Hà quay đầu: “Chị Quách.”
Quách Như nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Gọi điện thoại thì không nghe, em chạy ra đây làm gì?”
“Chị Quách gọi cho em ạ?”
Tô Hà vốn định lấy điện thoại ra xem lại nhớ ra trước đấy là tình huống khẩn cấp, không rảnh để ý chuyện khác nên cười gượng: “Ngại quá, chắc em không nghe thấy tiếng chuông.”
Quách Như: “Không sao. Vừa hay em đang ở công ty thì đi xuống dưới với chị, có chuyện muốn bàn với em đây.”
“Hả?”
Tô Hà ngớ ra, vội vã xoay người: “Chị Quách, không được đâu, bên trong…”
Quách Như cau mày nhìn lướt qua tình huống bên trong phòng thu âm rồi lại nhìn Tô Hà: “Cho dù em có quen Thương Kiêu thì chuyện này cũng không đến lượt em nhúng tay vào. Người còn lại là ông chủ Hình Thiên đấy, em chán sống hay sao mà còn muốn lượn lờ trước mặt ông ấy để người ta khó chịu?”
“Em…”
“Mà chuyện của bọn họ thì liên quan gì tới em?”
Tô Hà: “…”
Liên quan lắm chị ơi!
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Nghị Dân: Thằng nhóc đó dám cắm sừng con gái tôi??? Ở đây không có chuyện ly hôn, chỉ có góa chồng!
<Nhật ký ảo tưởng của cha vợ>
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận