Vì yêu cô mà anh sẽ chấp nhận, dù ngay thời khắc cô nói yêu anh, anh đã muốn gào thét thật to cho cả thế giới đều biết, yêu nhau thì có gì sai, yêu anh làm Thiên Nghi mất mặt sao? Anh đã tự hỏi thế lúc mà cô đưa ra lời đề nghị hết sức vô lí đó, nhưng dù nó vô lí đến mức nào, làm anh khó chịu tới đâu thì anh vẫn chấp nhận, vì anh biết, anh yêu cô. Thiên Nghi nghe anh nói thế nên vô cùng yên tâm, có chút ái nái nhưng rồi cũng thôi, do có nụ cười ấm áp của anh. Hoàng Khang vuốt nhẹ mái tóc đen mượt mà rồi hôn lên đấy, sau đó mặt anh chuyển phương hướng, thì thào bên tai cô.
"Trả cho anh!"
"Trả gì?"
Cô đứng lùi xa Hoàng Khang ra, giả làm mặt nai ngây ngô hỏi anh. Hoàng Khang phì cười, xòe bàn tay ra: "Anh có thể tố cáo em tội trộm đồ trong nhà người khác đó. Mau đưa ra đây."
"Em có lấy gì đâu." Xòe hai bàn tay ra trước Hoàng Khang.
Anh tiến lại gần: "Hay là muốn anh xét người em?"
"Không! Cái đó của em mà."
"Ở nhà anh thì của anh!"
Thiên Nghi lấy trong túi áo ra một tấm hình, cô luyến tiếc nhìn nó, trông trong hình mình cũng dễ thương đáu để đấy chứ, Hoàng Khang cũng rất biết cách chụp hình, lựa đúng góc độ. Thiên Nghi chưa kịp nhận xét thêm thì Hoàng Khang lấy lại ngay.
"Ai cho em nhìn người yêu anh như thế."
"Vậy anh cứ nhìn người trong hình đi! Người yêu anh mà, em về đây!"
Nói là làm, Thiên Nghi mau chóng chạy xuống lầu, Hoàng Khang mỉm cười đuổi theo, đến tầng trệt, anh đã tóm được tay cô.
"Không ở lại lo cho anh sao?"
"Anh bệnh?"
"Ừ, rất nặng".
Thiên Nghi đạp mạnh vào chân Hoàng Khang làm anh giật chân lên theo phản xạ và ôm lấy nó.
"Em định mưu sát anh nữa à?"
"Cũng tính thế đó, cái tội giả bệnh lừa em."
"Anh bệnh thật mà, hôm quá sốt nặng lắm...chỉ là..sáng nay khỏe rồi thôi."
Nụ cười không vơi trên môi Hoàng Khang, Thiên Nghi giơ tay dọa anh, làm mặt giận: "Còn dám nói? Ai cho anh chụp lén em thế hả?"
"Hìhì... " Hoàng Khang cố cười cho qua chuyện, anh lại nắm tay cô đung đưa: "Em phải hạnh phúc vì được hotboy chụp lén thì đúng hơn, không có ai ngoài anh chụp hình của em đâu."
"..."
Cô thừa nhận là chỉ có Hoàng Khang mới chụp lén mình, biết cãi gì hơn giờ, ai bảo cô không làm được hot girl. Một lát sau, Thiên Nghi phải về nhà nếu không cô Lan sẽ nghi ngờ, Hoàng Khang định lấy xe tiễn cô về nhưng cô lại muốn anh nghỉ dưỡng, phải nghe lời bạn gái nên anh đành nằm dài ở nhà giết thời gian.
Trên đường về, lòng Thiên Nghi lại có nhiều bon chen cảm xúc, cô biết mình là thật lòng yêu Hoàng Khang, nhưng rồi có chút hụt hẫn khi nhận ra giấc mơ ngựa trắng đã tan vỡ. Mặc kệ, không cần ngựa trắng nữa, miễn sao cô thấy hạnh phúc bên Hoàng Khang là đủ. Tình yêu đầu của cô gái ấy bắt đầu như thế, cô luôn làm theo cảm tính, chưa khi nào suy nghĩ cho tương lai, anh cũng thế, tuổi của cả hai chỉ biết yêu cho bản thân nhưng chưa biết suy xét mọi thứ....để rồi khi chợt nhận ra mình sai lầm với tất cả...hối tiếc cũng không còn cơ hội..vì đã yêu mất rồi....
*****
"Hải Băng à...Nghi từng nói là không lừa Băng nữa...nên hôm nay Nghi muốn nói với Băng một chuyện."
"Nghi nói đi!"
Hải Băng bỏ Boo ra để lắng nghe Thiên Nghi tâm sự, nhìn gương mặt của cô bạn, cô biết ngay là có chuyện rất quan trọng. Thiên Nghi đi lại, nắm lấy tay Hải Băng: "Nghi yêu Hoàng Khang!"
"Đến giờ Nghi mới biết sao? Băng biết lâu rồi."
"Sao Băng biết?"
"Ủa..Nghi tưởng Băng ngây thơ không nhìn ra hả, ai ai cũng thấy rất rõ, chỉ có hai người là ngu ngơ chưa biết gì thôi."
Thiên Nghi thẹn thùng đỏ cả mặt, cô kể cho Hải Băng nghe về chuyện lúc sáng, vừa kể mặt Thiên Nghi lại nóng bừng lên, cô nhớ Hoàng Khang. Ôi thật kì lạ, khi chỉ là bạn bè thì sao lại có thể xa cách vài tháng, nhưng lúc trở thành người yêu lại thấy nhớ nhiều đến thế này. Điện thoại cô reo lên, khỏi đoán cũng biết người đó là ai rồi.
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa, nhưng a...anh khỏe không vậy?"
Hải Băng bật cười khi nghe giọng điệu ấy của Thiên Nghi, cô tìm cách chọc mặt Thiên Nghi càng đỏ hơn.
"Nói chuyện đi! Băng không nghe gì hết..."
"Anh chưa khỏe...nhưng mai sẽ đến đưa em đi học."
"Không cần phải vậy...thôi anh nghỉ ngơi đi, em đi ăn cơm với Hải Băng."
Thiên Nghi tắt máy, sắc mặt lại biến đổi, Hoàng Khang cũng thở dài tự trách mình. Hải Băng thấy bộ điệu Thiên Nghi không được tốt nên mới quan tâm.
"Nghi không định sẽ để mọi người biết sao?"
"Nghi không biết..."
Chỉ mình Hải Băng hiểu Thiên Nghi, cô dựa đầu vào vai Hải Băng, để cô tự suy nghĩ, làm thế có công bằng với Hoàng Khang hay không, cái tôi của bản thân luôn khiến con người ta trở nên lần lự, khó quyết. Thiên Nghi không hề hối hận khi yêu Hoàng Khang, chấp nhận ở bên anh, nhưng cô vẫn không thể nghĩ thấu lí do vì sao cô không đủ can đảm đứng cạnh Hoàng Khang với vai trò là một cô bạn gái...
Đầu tuần học mới, ngồi ở ghế sinh hoạt trường, lớp Hoàng Khang cách Thiên Nghi ba dãy ghế, anh cùng ngồi ngang với cô, bị những người ở giữa ngăn cách, nhưng ánh mắt ấy vẫn không thể rời Thiên Nghi. Còn cô cứ cặm cụi vào quyển Hóa học dày cộm...cô phải kiểm tra liên miên trong vài ngày sắp tới nên coi ra không thể có thời gian ở bên anh. Hai người họ ở trường thì như người xa lạ, đến tối...anh hay nhắn tin cho cô, cũng không biết là nhắn những gì, đơn giản chỉ một icon mặt cười đã làm đêm ấy Thiên Nghi phải mất ngủ vì hạnh phúc.
Nun nhìn ra những khác lạ từ chị của mình, Hoàng Khang vẫn chưa báo cho Nun biết nên con bé cứ hay rình xem những cử chỉ của Thiên Nghi để còn làm tình báo cho Hoàng Khang. Đôi lúc đi ngang mặt nhau, Hoàng Khang lén nắm lấy tay Thiên Nghi, cô thì vội vàng rút lại để tránh ánh mắt mọi người, làm anh vô cùng thất vọng, buồn bã, thế rồi khi anh nhận được một lời xin lỗi từ Thiên Nghi, mọi nỗi thất vọng kia đều tan biến, anh lại vui vẻ chấp nhận mối tình của mình, tình cảm chính đáng mà không hiểu vì sao lại khó cho người khác biết được.
Gia Huy lại tìm đến Thiên Nghi, anh dẫn cô đến White ăn tối...Cô sẽ giấu những người trong trường, nhưng bản thân cô tự biết, người đầu tiên không nên che giấu là Gia Huy, cô sẽ nói rõ tất cả với anh, để anh yên tâm mà đi tìm một hạnh phúc mới, một cô gái tốt hơn Thiên Nghi để có thể bù đặp vết thương lòng mà anh đã gánh chịu.
"Em và cậu ta chính thức hẹn hò rồi ư?" Giọng anh trầm lắng đến xót xa, cô nghe cũng não nề bất lực, nhưng sự thật vẫn mãi không thể nào đổi thay, Hoàng Khang yêu Thiên Nghi, anh có thể vì cô mà nổ lực rất nhiều, nên cũng đến lúc cô làm một việc gì đó cho tình yêu của hai người rồi.
"Dạ...em sẽ ở bên Hoàng Khang."
"Ừm...tốt lắm..." Anh gật gật nhẹ đầu, mặt cúi xuống để không cho Thiên Nghi nhìn thấy bộ mặt thảm hại đến thương tâm của mình, Gia Huy là người có lòng tự trọng vô cùng cao, anh không cho phép bất cứ thứ gì rời xa mình, anh luôn cố chấp tìm bằng được mọi cách níu giữ Thiên Nghi ở bên, nhưng rồi, anh cũng thất bại, chỉ do anh vô dụng hay là anh đã từng chọn sai phương hướng để đi, con đường anh chọn trong mười năm trước, từ cái ngày anh bước lên máy bay thì đường của anh và Thiên Nghi cũng chia thành hai ngã rẽ, mãi mãi không tìm được bất kì điểm chung nào.
"Anh Huy...anh là người con trai tốt, lại có tài, em tin dù không có Tầng Thiên Nghi thì cuộc sống của anh vẫn không có biến động gì cả. Đừng đặt bất cứ hy vọng gì ở nơi em, bởi vì, em yêu Hoàng Khang, em rất yêu anh ấy...nên ...em không có cách cho anh một hy vọng nào đâu."
"Anh biết chứ Thiên Nghi. Từ lúc anh về, anh nhìn thấy em nói cười bên Hoàng Khang, anh đã phát giác rằng thời gian đã cuốn em xa anh, nhưng anh không thể chấp nhận, làm sao anh cam lòng, tự lừa dối bản thân để cố giữ em bên cạnh...nhưng anh sai rồi...em không thể quay về bên anh được nữa..." Mắt anh u buồn như những giọt pha lên sắp vụn vỡ.
Thiên Nghi nắm lấy bàn anh anh đang đặt trên bàn, cô vỗ nhẹ lên nó rồi tha thiết hướng về Gia Huy, sự ăn năn đã không còn, với Thiên Nghi, giờ Gia Huy như một người anh trai, một người mà cô chịu rất nhiều ơn huệ.
"Tha thứ cho bản thân, anh sẽ tìm được niềm vui, đừng để quá khứ trói buột anh mãi như thế...."
Gia Huy hiểu, anh hiểu mình đã không có cách để Thiên Nghi yêu anh trở lại, anh cũng từng giành, muốn dùng những hồi ức tốt đẹp giữa cả hai để khiến Thiên Nghi thay đổi suy nghĩ, đề rồi tất cả đều vô nghĩa khi Thiên Nghi đem lòng yêu một chàng trai khác. Sự nổ lực bấy lâu đến đây không còn nữa...Gia Huy thất bại hoàn toàn khi thử thách với một trái tim non nớt dễ đổ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận