Ngọc Diệp vừa ra khỏi trường đã nhận được một tin nhắn, cô nhìn trân trân vào mấy dòng chữ ngắn gọn, súc tích rồi leo lên taxi. Trên đường đến nhà hàng Thái Hòa, cô vô cùng bình tĩnh, không tỏ ra gì yếu mềm để người khác đắt ý. Đến nơi, Ngọc Diệp đi xông xông vào trong, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục của The First...Cô nàng đứng lại trước cái bàn tròn sang trọng, cô nhìn chàng trai rồi liếc sang cô gái.
"Trông hai người rất xứng đôi."
"Ngọc Diệp...anh.."
Đại Phong chưa kịp giải thích đã bị cô tạt thẳng cốc nước mát vừa đặt trên bàn vào mặt, cô gái kia sững người rồi cũng đứng dậy nói giọng tiểu thư: "Cô là ai thế?"
"Tôi là ai...? Hỏi anh ấy đi, xem tôi là ai?"
"Ngọc Diệp...em nghe anh giải thích đi!"
Giữa không khí yên tĩnh của nhà hàng bỗng xuất hiện cảnh tượng như thế, làm ai nấy cũng vô cùng bất ngờ, Ngọc Diệp vuốt lại mái tóc mình, trừng to mắt vào Đại Phong.
"Chúng ta! Chia tay!"
Cô lập tức quay lưng bỏ đi sau câu nói, Đại Phong vừa định chạy theo thì bị cô gái kia kéo lại.
"Anh...đi đâu thế?"
"Cô ấy là người tôi vừa nói với cô đó."
"Cô ta ngang bướng như thế sao hợp với anh?"
"Mặc kệ tôi!"
Không chịu nổi sự đeo bám của cô tiểu thư chanh chua ấy, Đại Phong chạy nhanh ra quầy tính tiền rồi quẹt thẻ trong ít phút, dù trong bất kì tình huống nào, Đại Phong vẫn giữ nguyên phong thái của một thằng đàn ông thực sự. Vì mất thời gian đôi co mà anh đã để Ngọc Diệp lên taxi...vẫn còn kịp, cô vừa lên thôi, anh chạy theo phía sau.
"Ngọc Diệp...nghe anh nói này....Ngọc Diệp!!!"
Cô không phải không nghe, nhìn anh qua kính chiếu hậu, Ngọc Diệp vẫn thờ ơ xem như đó là việc hiển nhiên, anh dám phản bội cô thì cô cần gì thương tiếc đến...Mặt vẫn lạnh như tiền, Ngọc Diệp nhìn về phía trước kêu tài xế lái càng nhanh hơn. Đại Phong dù có là siêu sao chạy maratông cũng không tài nào đuổi nổi theo cô, bóng chiếc taxi ấy khuất theo con đường....Đại Phong thở dốc dừng lại, anh cúi người để mình còn kịp thở rồi lại ngẩn mặt nhìn về phía xa.
"Sao lại không nghe anh nói?"
Mồ hôi lã chã, áo sơ mi Đại Phong đang mặc trên người cũng vì thế mà ướt đẫm...con đường tấp nập xe, anh đứng ở đó khá lâu, nhìn về phía cô đi với sự thất vọng nặng nề...Chưa bao giờ, từ ngày anh gặp cô đến nay, không khi nào Ngọc Diệp cho anh một lần biện minh, chuyện gì cô cũng tự áp đặt và bắt buột anh phải nghe theo...Đôi lúc chán nản....
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận