Lúc Hoàng Khang tỉnh táo bước từ trong nhà vệ sinh ra thì thấy mặt Thiên Nghi cứng đờ, tay vẫn còn giữ lấy cửa tủ lạnh, mắt cô đỏ hoe...Anh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra: "Sao thế?"
"Thường ngày bạn ăn những cái này thôi sao?"
"À...cũng ngon mà..."
"Ngon?"
Định nghĩa từ ngon với Thiên Nghi không thể chấp nhận, cô ghét nhất là ăn thức ăn nhanh, dù bận đến lúc nào cô cũng phải ăn cơm, dù là cơm trắng. Bỗng nhớ lại những gì trong bức thư của Hoàng Khang viết, có câu 'Xin em hãy cứu vớt anh, tìm cho anh một lối thoát', lúc đọc xong, cô vẫn chưa hiểu lắm, người hay nói hay cười, lúc nào cũng lạc quan như anh thì cần gì cô cứu vớt. Nhưng đến giờ cô mới biết, cuộc sống mà anh phải đối mặt vô cùng khó khăn, anh cô đơn và đầy tăm tối trong căn nhà rộng lớn này. Cô đâu hay rằng, chỉ khi nào có sự tồn tại của Tầng Thiên Nghi thì Hoàng Khang mới là người vui vẻ, thoải mái như cô nghĩ, còn tất cả những khoảng thời gian khác, anh luôn nhốt mình trong bóng tối, một con đường xa khuất đi mãi mà không bao giờ tìm được bến đỗ...
"Tôi không biết...sau này bạn không được ăn những thứ linh tinh thế này nữa..."
"Bạn đến nấu cho tôi sao?"
Hoàng Khang nghiêm túc nhìn Thiên Nghi, anh muốn biết rốt cuộc cô có lo cho anh không, hay chỉ vì lời nhờ giả của Gia Minh mà cô mới ép mình đến đây...
"Tôi chỉ biết chiên trứng thôi."
"Tôi sẽ ăn."
Không gian chùm xuống hẳn, Thiên Nghi bỗng nhìn về tô cháo, cô nâng nó lên và đặt trước Hoàng Khang.
"Ăn cho nóng."
Anh ngồi lên ghế tại bàn ăn, ít khi nào anh chịu ngồi tại đây, thời gian ở nhà anh cứ cắt miếng pizza, lấy một lon nước rồi đi lên phòng lẳng lặng mà ăn. Thiên Nghi ngồi đối diện nhìn Hoàng Khang, cô không ngại ngùng gì nữa, chỉ biết ngắm nhìn anh, Hoàng Khang ăn được vài thìa thì nhăn nhó nhìn về cô: "Bạn làm tôi ngượng đấy."
"Cứ ăn đi." Cô quay sang hướng khác.
Chỉ trong vài phút anh đã xử lí xong tô cháo, vậy mà đau đầu sao? Anh đã khỏe hẳn từ lúc sáng, chẳng qua là do Gia Minh bịa chuyện để dụ Thiên Nghi đến nơi này, tạo cơ hội cho họ. Ăn xong, anh uống mấy ngụm nước rồi cười cười với cô.
"Sao bệnh mà không đến bác sĩ?"
"Nói ra...bạn không được cười đó..."
"Đừng nói với tôi là đến từng tuổi này bạn còn sợ bác sĩ?" Thiên Nghi hoài nghi dọa hỏi.
"Ừ."
Bỗng cô không thể nén cười, môi cô đã biểu hiện rất rõ nhằm trêu chọc anh. Hoàng Khang xụ mặt: "Có gì đáng cười đâu chớ."
Thiên Nghi lắc lắc đầu đưa tay lên ra hiệu: "Được...không cười...không cười nữa..Nhưng bạn chưa trả lời tôi? Sao nhà to thế này mà không có gì hết vậy?"
"Tôi đem bán hết rồi? Không ai nuôi thì phải bán mấy vật dụng trong nhà để sống. Nếu thêm vài tháng nữa...tôi sẽ bán luôn cái nhà này."
"Thật không?"
Anh gật đầu với gương mặt thật thà không dối trá, nhưng có ai mà không nhìn thấy sự gian xảo trong đôi mắt anh.
"Đến lúc đó, tôi sẽ đến sống cùng bạn!"
"Giỡn...nữa rồi..."
"Sao lúc nào bạn cũng cho là tôi giỡn hết vậy. Chuyện tối qua.."
Ngắt ngang câu chuyện của Hoàng Khang, Thiên Nghi xen ngay vào: "Tôi về đây! Bạn giữ gìn sức khỏe."
Dù trước khi đến đây, Thiên Nghi đã nhiều lần hứa với bản thân rằng sẽ dám đối mặt cùng Hoàng Khang, tuy nhiên, lúc gặp anh, cô lại không thể nào đủ can đảm ấy. Bỏ qua gương mặt thất thần của Hoàng Khang, cô quay lưng đi, hãy cho cô thời gian...
"Thiên Nghi!"
Hoàng Khang bất chợt đến ôm chầm lấy cô, từ phía sau, anh như muốn giữ lấy Thiên Nghi mãi mãi, cũng cảm giác này đây, chỉ có cô mới đem lại được cho anh. Thiên Nghi thì mập mờ cảm xúc, cô đặt tay mình xuống hai bàn tay đang vòng lấy eo cô, định gở nó ra...nhưng rồi đứng lặng khi.
"Anh yêu em!"
Đó là câu mà Hoàng Khang đã muốn nói ra từ rất rất lâu, nhưng cho tới tận hôm nay thì anh mới thốt lên được, cô muốn có thời gian nhưng Hoàng Khang đã chờ quá đủ.
"Em đọc lá thư đó chưa?"
"Ờ...r..ồi." Từng tiếng nói vang lên chậm chạp.
"Đồng ý không?"
"Hoàng Khang...tôi.."
Hoàng Khang càng ôm chặt cô thêm, anh thích tựa đầu vào cổ cô để nhận lấy hơi ấm ấy, để sưởi ấm trái tim anh. Đến giờ mà Thiên Nghi vẫn chưa quyết đoán, cô cứ do dự, chần chừ mãi mà không đưa ra lựa chọn. Cô đã chọn rồi mà, sao vẫn không dám nói ra. Cô sợ gì chứ? Cô không yêu anh sao? Không đúng, Tầng Thiên Nghi đã yêu Hoàng Khang, yêu từ lúc nào cô cũng không hay biết, cô chỉ có thể nói, mình đã xem anh là một mảnh ghép đẹp nhất cả cuộc đời.
"Anh không tốt đúng không?"
"Không phải."
"Hay là em còn tình cảm với Gia Huy?"
Lại càng không phải, sao anh đưa ra nhiều lí do vô lý thế?
"Không!"
"Vậy vì lí do gì?"
Thiên Nghi đã tháo tay Hoàng Khang ra, cô suy nghĩ rất kĩ rồi nên mới quay lại, mặt đối mặt cùng anh:
"Tôi...tôi...về đây!"
Cô chạy nhanh ra khỏi căn nhà kia, để mặc anh cô đơn ở lại. Sao lúc nào cũng chỉ là anh ở lại, lúc nào cô cũng bỏ lại anh, để anh phải đứng đó nhìn theo bóng dáng cô càng ngày càng xa. Thất vọng não nề, anh thở dài rồi quay lưng định trở về phòng. Rồi bước chân kia không thể tiếp tục khi nghe tiếng bước chân chạy càng gần, anh quay đầu nhìn cô đang thở hỗn hểnh mà vẫn cố nói ra rành mạch từng từ một.
"Hoàng Khang...em cũng yêu anh."
Hạnh phúc trước mắt thì phải nắm giữ, nếu còn do dự mãi không quyết, cô lại lo Hoàng Khang sẽ chạy mất, nếu thế thì bản thân cô phải ra sao đây. Dù không là bạch mã hoàng tử thì Thiên Nghi cũng chấp nhận, lỡ rồi biết làm sao hơn để chống lại sự sắp xếp của vận mệnh. Cô quay lại, quay đầu lại để nhìn anh và từ nay, cô sẽ không bao giờ bỏ chạy mà để anh phải trông hoài bóng hình cô trong xa xăm.
Tia sáng trong đáy mắt Hoàng Khang bừng dậy, nó che lắp tất cả mọi thứ quanh anh, giờ chỉ còn có Thiên Nghi ngay trước mắt Hoàng Khang. Cô không để anh chen vào nên nói tiếp: "Giờ mới biết em yêu anh rất nhiều, em sợ, sợ anh sẽ còn tình cảm với An An, người ta nói tình đầu thì khó quên...em sợ anh còn yêu An An...thật sự em không bằng cô ấy...về tất cả."
"Ngốc quá...ai cần em phải bằng An An."
"Anh biết không? Từ trước em luôn mong ước tìm ngựa trắng, hết Gia Huy rồi đến Nhật Hoàng, nhưng hai người đó chỉ thoáng qua cuộc đời em như một cơn gió nhẹ...chỉ có anh, anh đến bên em âm thầm và mang cho em vô vàn cảm xúc khác nhau, từ ghét đến hận, rồi nhớ rồi thương...và hôm nay...là yêu."
Lòng anh chứa chan bao niềm vui mà bất cứ từ ngữ nào cũng không thể diễn tả được, mắt anh đẹp long lanh, ánh mắt có thể hút hồn bất kì ai khi nhìn sâu vào nó. Thiên Nghi đặt tay mình lên má Hoàng Khang...cô nói rất nhỏ nhưng cũng đủ anh nghe thấy.
"Em sẽ tìm ánh sáng cho anh...sẽ cùng anh bước đi trên con đường của chúng ta. Được không?"
"Ừm...cảm ơn em.. Thiên Nghi..!!!"
Lại lần nữa sự hạnh phúc hân hoan khiến anh không kiềm lòng được, anh lại ôm lấy cô, Thiên Nghi không ngang bướng xô đẩy anh như những lần trước, cô cũng ôm lấy anh, tựa vào vai Hoàng Khang và cảm động. Nước mắt không chỉ rơi khi đau đớn, mà đôi lúc nó rơi vì ta quá hạnh phúc, quá đong đầy tình cảm của thực tại...Cô mít ướt thế đấy, chuyện vui thế này mà vẫn rơi được nước mắt.
"Sao phòng anh cái nào cũng đen thui hết vậy? Hắc bạch lưỡng đạo."
Đây chính là lí do khiến Hoàng Khang bật cười khi lần đầu vào phòng Thiên Nghi, tất cả những thứ ở phòng cô đều toàn trắng, còn anh thì trang trí riêng cho mình mỗi một màu đen bí ẩn, khiến cô muốn khám phá mãi...muốn giải mã tim anh để còn có thể bước vào trong và ngự trị nơi đó. Thiên Nghi có phải lo nghĩ nhiều quá sao, vì vốn trái tim Hoàng Khang đã chỉ còn dành riêng cho mỗi mình cô rồi, còn ai có cơ hội bước vào xô cô ra khỏi đó đâu, sức đề kháng của tim rất mạnh…nó chỉ cho phép người ngốc nghếch như Tầng Thiên Nghi ở lại thôi.
"Vào phòng anh không sợ sao?"
"Sợ gì?" Thiên Nghi tiện tay sờ vào từng ngóch ngách tại nhà Hoàng Khang.
"Sợ những gì con gái hay sợ."
"Em..tin anh mà." Cô tự tin cười tủm tỉm quay đầu ngó về phía anh, Hoàng Khang có điện thoại nên đứng ngoài cửa nghe, sắc mặt không tốt lắm. Thiên Nghi ở trong phòng Hoàng Khang, cô ngồi xuống giường, ôi sao nó mềm mại làm sao, chắc phải đắt lắm. Phòng anh chắc cũng dọn đồ đi bán hết rồi, chỉ còn mỗi chiếc giường với chăn niệm toàn một màu đen, xung quanh bốn bức tường vô cùng giản đơn, phòng anh có nhà vệ sinh riêng, cánh cửa gỗ được đóng kín, trông khá thoáng mát, một cái bàn chất đầy tập vở bừa bãi của anh, phía trên là hình của bà Tô – mẹ ruột Hoàng Khang, người này Thiên Nghi đã từng độc thoại tại nghĩa trang một lần...Nhưng cô vô cùng bất ngờ khi....
Ấn tượng nhất ở Thiên Nghi là tấm kiếng rất to, đó không phải là kiếng mà là cửa, là cửa thông ra ban công, buổi tối thì thế nào nhỉ? Nếu là Thiên Nghi thì chắc không dám ngủ đâu, dù đã có tấm rèm màu đen khá dày. Cô bước đến kéo tấm rèm ra, mở cửa kiếng...bầu không khí thật dịu ngọt, tiếng chim ngoài cửa reo ríu rít mãi...bầu trời bao la rộng lớn, nó xanh thẳm vun vút, Thiên Nghi vươn vai hít thở không gian dễ chịu...Anh đến, lại ôm lấy cô.
"Em trắng trợn thật!"
"Sao mà trắng trợn?"
"Vào phòng anh còn dửng dưng như nhà mình, định làm nữ chủ nhân hả?"
"Đến nhà ai em cũng thế." Thiên Nghi cười nghiêng mặt qua anh.
"Từ nay về sau, chỉ được làm thế với mỗi anh thôi, nghe chưa?"
"..."
Cô biết đáp gì hơn, anh độc tài thế mà, bỗng quay phắt lại nhìn anh, cô hỏi: "Nhưng...có thể đừng cho mọi người biết chuyện này được không anh?"
"Tại sao?" Khi nghe xong lời đề nghị, mặt Hoàng Khang tối sầm lại.
"Vì...vì... " Cô cúi đầu, tay vẫn giữ lấy vạt áo anh: "Em...chưa chuẩn bị tâm lí."
"Vậy thì anh là người tình trong bóng tối của em rồi."
"Anh nói gì mà ghê vậy? Không có đâu."
"Anh sẽ giúp em."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận