Hải Băng bỏ chạy ra ngoài, cô chỉ mặc bộ áo pull trắng mỏng manh, gió thổi lạnh, chạy ngang nhà Nhật Hoàng, nhìn vào trong, đèn vẫn sáng nhưng cô không muốn làm anh lo. Nên nén nước mắt mà chạy nhanh hơn nữa…
Một lát sau.
"Nhật Hoàng! Bạn ra quán Coffee Me gần sân vận động được không?"
"Giờ này hả?"
"Ừ. Hải Băng đang ở đây..bạn ra an ủi Băng đi!"
Nghe tới Hải Băng, anh lại lo lắng cho cô bạn gái yếu đuối, mặc nhanh áo khoác vào. Anh gọi taxi và đi ngay đến đó.
"Băng đừng khóc nữa mà…"
Thiên Nghi ôm Hải Băng vào lòng, cô đã khóc suốt gần một tiếng, Hoàng Khang ngồi cầm hộp khăn giấy mà thầm nhủ 'Con gái sao nhiều nước mắt thế?'.
"Nghi không biết đâu…Băng đã cố gắng rất nhiều để mình có thể tốt, vậy mà mẹ Băng vẫn không hề hài lòng"…
"Tôi thấy tại bác ấy thiên vị thì đúng hơn." Hoàng Khang lắc lắc đầu khi ngồi nghe hết mọi chuyện và biết rõ ẩn tình bên trong..
Nhật Hoàng từ phía cửa chạy thẳng vào, Thiên Nghi đứng dậy nhường chỗ cho anh.
"Nhật Hoàng khuyên Băng đi! Tôi phải ghé qua chỗ Ngọc Diệp lấy đồ."
"Cảm ơn hai người."
Nhật Hoàng ngước lên nhìn cả hai rồi cười chân thành. Khi thấy bóng Thiên Nghi khuất xa, anh ôm chầm Hải Băng vào lòng: "Đừng khóc nữa…có anh đây…"
"Nhật Hoàng!!!"
"Tình yêu của anh à…anh sẽ bảo vệ em, nhất định!!!"
Mắt anh đầy những nỗi niềm nhưng lại lóe lên một tia sáng, một quyết định và hy vọng mới để có thể khiến cô và anh không còn trắc trở.
Hôm nay Thiên Nghi không đạp xe, khi đến chỗ học thêm là cô Lan tiện đường đưa, về thì nhờ taxi, nhưng anh chàng này lại rất muốn làm tài xế…anh nhìn bầu trời đêm nay rồi yêu cầu Thiên Nghi cùng đi dạo.
"Hoàng Khang này…bạn cũng thích tìm sao đêm hả?"
"Tại bạn thích mà."
"Lúc nào cũng đùa." Thiên Nghi đưa đưa tay qua lại.
"Tôi đùa khi nào hả? Nói thật đó."
Mặt Thiên Nghi đỏ bừng, người cảm giác nóng gan…Cô lại tò mò về cô gái xinh đẹp không chút khuyết điểm ấy.
"Bạn kể cho tôi nghe về An An đi! Mối tình đầu chắc có nhiều kỉ niệm lắm."
"Tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lớn quen nhau, rồi chia tay."
Thiên Nghi quay phắt nhìn Hoàng Khang, cô nhăn nhó: "Kể chi tiết mà."
"Có gì chi tiết đâu, thì cũng như bao cặp tình nhân khác thôi."
Như những cặp tình nhân khác là sao? Cô cố lục lọi lại tất cả những gì mình thường thấy của các cặp tình nhân rồi mới ngập ngừng: "Thế…có…có…"
Tự dưng cô lại muốn Hoàng Khang giải mật mã từ anh để cô hiểu anh hơn, vấn đề là cô muốn biết cô có phải nụ hôn đầu của anh không. Anh đứng lại.
"Có gì? "
"Thì như bao cặp tình nhân khác."
Không lẻ anh bắt cô phải nói ra từng chữ một, thật là Hoàng Khang đang không hiểu thật hay giả bộ như không hiểu.
"Muốn biết lắm sao?"
"Tôi chỉ tò mò thôi."
Hoàng Khang nén cười khi nhìn gương mặt mộc mạc đang thẹn thùng hóa đỏ, anh đi tiếp và không quên nắm tay cô. Thiên Nghi nhanh tay rút ra nhưng lại không thể kháng cự anh.
"Cái này không phải lần đầu tiên. Còn những cái kia thì nói sau, trời lạnh rồi…."
Anh muốn nắm mãi tay người con gái ấy để bản thân anh và cô không còn lạnh giá nữa…tình yêu sẽ ấm áp hơn khi hai trái tim thắt chặt vào nhau.
Lần nào Tiểu Quỳnh cũng đi trễ, dù lớp trưởng như Nhật Hoàng nể mặt Hải Băng cũng không thể không phạt, một tuần đi trễ bốn lần…lau dọn sân khấu hội trường, Tiểu Quỳnh trợn to mắt nhìn Nhật Hoàng khi anh nói với cô giáo về hình phạt. Anh không còn cách nào khác để cứu cô, ai bảo đi trễ làm gì cho khổ thân thì ráng mà chịu.
"Cái tên Nhật Hoàng đáng ghét…bổn tiểu thư sẽ phục thù sau…chờ đó."
Vừa làm mà miệng cô phải bận rộn lẩm bẩm chửi Nhật Hoàng vô tội, thật khó xử cho anh. Cô nhìn xung quanh sân khấu, ôi trời, mỗi lần tổ chức tiệc thì sạch đến khỏi cần lau, khi vắng bóng người lại như nhà cũ để cả trăm năm. Thở dài tiếp tục trách Nhật Hoàng, Tiểu Quỳnh phát hiện Quốc Bảo cũng cầm giẻ lau đi đến.
"Bạn cũng bị phạt hả?"
"Ừ. Tôi đi trễ."
Tiểu Quỳnh hí mắt ra cười, cô chạy đến lau chỗ mà Quốc Bảo đang loay hoay.
"Cúi cùng cũng có đồng minh rồi…Chúng ta cùng làm sẽ mau hơn đó."
"Bạn nghỉ chút đi, tôi lau cho."
"Không được. Có họa phải cùng chịu chứ…Sau này chúng ta cùng trả thù Nhật Hoàng sau nhé."
Quốc Bảo gật gật đầu cười, anh thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cam đoan sẽ không bao giờ anh tìm Nhật Hoàng báo thù như Tiểu Quỳnh đã nói. Nếu không nhờ Nhật Hoàng, Quốc Bảo có thể vào đây giúp Tiểu Quỳnh sao. Cũng tại anh cam tâm tình nguyện làm bức chắn vô hình của cô, tình yêu anh đơn giản là dõi theo và chia sẻ.
Ngồi trong nhà hàng, anh liên tục cho vào chén cô những món mà cô thích nhất.
"Em ốm đó."
"Em thấy vẫn vậy mà."
Ngọc Diệp đặt tay sờ lên má, anh nắm lấy bàn tay còn lại đang đặt trên bàn: "Đừng lo chuyện của Lam Linh nữa. Giải quyết ổn thỏa rồi mà."
"Không lo sao mà được, em lại sợ bố mẹ nó về kiếm nó nữa. Mới chừng ấy tuổi đã phải bôn ba kiếm sống, em thấy mình hạnh phúc nhất rồi, có mẹ, còn có anh nữa…"
Đại Phong cười chỉ để hé vài cây răng đủ làm sáng lên khoảng trời trong cô.
"Một lát muốn dạo thành phố không?"
"Ừm…từ ngày anh đi làm, em không còn cơ hội nhìn thành phố ban đêm trong gió nữa."
"Vậy mau ngoan ngoãn ăn hết chỗ này đi!"
"Anh cũng ăn nhiều vào."
Cô lại dùng nĩa ghim miếng thịt đưa trước anh, anh há miệng thưởng thức món ăn ngon lành. Đêm nay, cô ngồi sau ôm chặt anh, chiếc Yamaha R1 màu bạc lại sáng rực như ngày nào. Lâu rồi anh không lái môtô, muốn được ở bên Ngọc Diệp chỉ còn biết làm những việc nho nhỏ thế này đây. Tay cô ôm ngang vùng bụng rắn chắc của anh, đầu áp chặt vào tấm lưng vững chải. Anh nhanh tay cử động môtô, nó len lỏi qua từng con phố với tốc độ kinh người…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận