Lam Linh ngồi tại đó mà khóc, tiếng khóc ngày một to hơn, làm cả đám bạn cũng không thể kìm được nước mắt. Năm người chụm đầu ôm chặt nhau và như thế mà khóc…khóc để xóa hết muộn phiền.
Thời gian sau đó, Lam Linh dọn đến nhà sống cùng Tiểu Quỳnh, bố mẹ Tiểu Quỳnh cũng rất quý Lam Linh. Giờ mọi người còn nhận lời giúp Lam Linh giải quyết việc nợ nần. Dù có cảm giác mắc nợ nhưng cô đâu thể từ chối. Mẹ Ngọc Diệp đã lấy danh nghĩa của mình mà giúp Lam Linh vay ngân hàng, vì Lam Linh cương quyết không lấy tiền của ai cho cả, cô không muốn mọi người bố thí cho mình, giờ thà nợ ngân hàng còn đỡ hơn phải ngày ngày đối mặt cùng bọn cho vây. Số tiền ấy đợi đến lúc ra trường cô mới thanh toán sau…
Sau mấy ngày nghỉ, tâm trạng mọi người vui hẳn…
"Alô!"
"Em nhìn thẳng đi!"
Tiểu Quỳnh đứng giữa cầu vượt dành cho người đi bộ. Tay cô cầm điện thoại, mắt vẫn kiếm tìm anh…Trong lúc này, trước mắt cô là Kỳ Dương, tay anh cầm một đóa hoa hồng thật lớn, đếm kĩ có thể đến một trăm hoa. Anh đứng cách cô khoảng khá xa, giữa hai người đang có vô số người đi lại.
"Anh yêu em!" Kỳ Dương nói lớn, lớn hết mức để cô có thể nghe thấy.
Tiểu Quỳnh dần thả lỏng tay mình xuống, bên tai cô nghe rõ ba từ đó. Cô gái mạnh mẽ ấy đã bị anh chinh phục. Anh phong độ bước lại gần, giữ trọn hình tượng chàng luật sư xuất chúng của hai tháng trước.
"Làm bạn gái anh đi! Anh yêu em!"
Mọi người chú ý đến cặp tình nhân này, ai ai cũng đứng lại chỉ chỏ vào Tiểu Quỳnh lẫn Kỳ Dương.
Vẫn chưa thể tin anh vừa mới xuất hiện đã tỏ tình ngay với cô.
"Anh nói với tôi sao?"
"Tiểu Quỳnh …Anh yêu em." Kỳ Dương chân thành trao cho cô bó hoa hồng đỏ thắm.
"Kỳ Dương…"
Nghẹn ngào nhìn anh, lần đầu cô gọi hai từ đó.
"Một trăm hoa…anh yêu em bằng tất cả trái tim anh. Làm người yêu của anh được không em?"
"Ừm…em yêu anh…em yêu anh..." Cô nhận ngay bó hoa và ôm chặt anh. Sau hai tháng xa cách, cô không thể hình dung cuộc sống của cô đã chán ngẩm thế nào đâu, xa anh, nhớ anh…bao đêm nhớ mãi bóng hình anh. Khi anh quay về anh đã cho cô một bất ngờ mà cả nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.
Lý Tiểu Quỳnh. Cô gái mạnh mẽ, phóng khoáng, không câu nệ lễ tiết. Chỉ sống cho hôm nay, không bao giờ lo cho ngày mai và lật về những trang kí ức nằm gọn trong góc tối. Giờ cô đã yêu anh thì tất nhiên sẽ giữ anh bên cạnh, đã yêu anh thì đương nhiên cô sẽ cho tất cả những gì bản thân có thể làm cho anh.
Lại thêm một người thoát kiếp cô đơn.
Ngày hôm sau, tin cô hẹn hò cùng Kỳ Dương đã được cả nhóm biết đến, một tin vui, đã có người quản công chúa ngang bướng này thì mọi người sẽ bớt thêm nhiều rắc rối. Chẳng hạn như Nhật Hoàng và Hải Băng…Gần đây lo chuyện yêu đương nên Tiểu Quỳnh cũng ít khi cấm cản Nhật Hoàng 'dụ dỗ', 'lừa gạt' Hải Băng. Mong là Kỳ Dương sẽ để cô biết tình yêu của bản thân, người khác không bao giờ chen vào chia cắt được.
Hải Băng từ phòng nhạc về, đi vòng dãy sau lớp học thì thấy Quốc Bảo đang ngồi trên ghế, ánh mắt vô thần như mất sự sống. Cô vui vẻ đến ngồi bên cạnh.
"Sao rồi?"
"Hải Băng hả? Tôi đâu có gì." Khi thấy nụ cười của Hải Băng, anh dần quay lại trạng thái bình thường.
"Đừng giấu tôi…tôi biết bạn thích Tiểu Quỳnh nhiều lắm…tôi cũng muốn người chăm sóc Tiểu Quỳnh sẽ là bạn và tôi tin rằng bạn làm được, nhưng bạn thấy đó…"
"Tôi hiểu."
"Quốc Bảo…tình yêu là mong người mình yêu hạnh phúc. Bạn cũng thế nhe…chúc phúc cho Tiểu Quỳnh."
Mắt anh rối loạn, anh không biết mình có bao dung đến độ đó không: "Tôi sẽ cố gắng…cảm ơn Băng đã lo cho tôi."
Trường LB hôm nay bỗng dưng náo động, mọi người xì xào to nhỏ.
"Cô ta sao?"
"Ôi trời...Về làm gì thế?"
"Các người đang nói tôi hả?" Một cô gái bước đến, mái tóc màu hạt dẻ khiến da cô trắng nõn nà. Tóc cô ngang vai, không lấy tóc mái mà thả dài nữ tính. Tai đeo tai phone đỏ.
"Không...xin lỗi chúng tôi lở lời..."
Hai cô gái nhiều chuyện bỏ đi ngay sau đó. Cô gái ấy quay lại nhìn vẻ khinh bỉ, cặp mắt màu nâu mang đậm chất Tây. Định bước đi tiếp nhưng cô lại dừng lại khi nghe phía sau mình có tiếng vỗ tay từng nhịp.
"Khá lắm..."
Tóc Hồng Ngân cũng không kém phần hấp dẫn như cô gái ấy. Hồng Ngân móc line màu tím than ở sau gáy, mỗi lúc buộc tóc là trông rất rõ, bởi thế mà cô hay bị thầy giám thị bắt lên văn phòng làm việc, nhưng chẳng có lợi ích gì.
"Ngân sao? Lâu quá không gặp."
"Quách An An."
Hồng Ngân bước đến trước cô gái kia. Quách An An - con nuôi của một tập đoàn đá quý lớn nhất nhì nước. An An cười xinh hơn cả một đóa hoa đang nở rộ.
"Có cần gọi tôi thế không?"
"An về làm gì thế?"
"Chuyện này Ngân không cần biết. Tôi muốn gặp Gia Minh."
"Lầu 2 phòng cuối."
Nói rồi cô đi qua An An để lại cho cô gái ấy nổi hậm hực không thể nói nên lời. An An tiếp tục đi dọc theo hành lang, bỗng dưng cô đứng sựng lại, mắt nhìn về phía xa, một đôi trai gái đang nói cười vui vẻ, tay anh cầm một bọc bánh snack giơ cao lên, còn cô gái kia cuống cuồng với lên mãi mà không thể bắt được, anh cười như rạng rỡ, cô cười ngất ngây. Họ hạnh phúc.
"Hoàng Khang!" An An lên tiếng, Hoàng Khang theo phản xạ quay sang, vừa chạm gương mặt điểm chút phấn hồng. Anh tắt hẳn nụ cười, tay hạ thấp xuống và như người mất hồn nhìn cô. Thiên Nghi cũng không còn cười vui nữa, đứng bên cạnh Hoàng Khang, cô là con gái, một cô gái khá tinh tế nên dễ dàng nhận ra ánh mắt yêu thương dạt dào mà An An đang nhìn Hoàng Khang, cũng như sự đau đớn biểu hiện ngay khi Hoàng Khang bắt gặp cô.
"Bạn nói chuyện đi! Tôi về lớp." Thiên Nghi biết điều mình nên làm là tránh mặt khỏi nơi này. Cô quay lưng nhưng đột ngột anh giữ tay cô lại.
"Đi đâu? Bạn vắng tiết mà quên hả? Hứa sẽ qua phòng nhạc với tôi còn gì."
An An ngày càng bước đến gần: "Em muốn nói chuyện riêng với anh."
"Để hôm khác đi, anh đang bận."
Thiên Nghi ngước nhìn sắc mặt tồi tệ của Hoàng Khang, cô rút tay mình ra nhưng anh vẫn giữ rất chặt.
"Hoàng Khang." An An lên giọng, cô tỏ ra bực bội rồi nhìn về phía Thiên Nghi như muốn đuổi đi.
"Hoàng Khang…bạn nói chuyện đi, hôm khác lên phòng nhạc sau." Thiên Nghi vẫn không rút tay mình ra được.
"An An, em về thì đi tham quan trường đi! Anh có việc đi đây."
Giao tiếp ngắn gọn xong, anh kéo tay Thiên Nghi đi một mạch lên cầu thang. An An ngước mặt nhìn anh như oán hận. Chuyện lại đến…
Lên đến phòng nhạc, Hoàng Khang thả lỏng tay Thiên Nghi ra, nhìn tay cô đỏ ửng, anh xoa xoa.
"Xin lỗi…lại làm tay bạn đau rồi."
"Cô gái đó là ai vậy?" Cô cố nắn nót ra từng chữ một, Hoàng Khang ngước lên trả lời vô cùng thật thà: "Bạn gái cũ."
"À..thì ra là vậy..hèn chi..có ai còn tình cũ nên xót xa."
Sự hờn ghen khi con người ta yêu luôn biến họ trở nên ngu ngốc quên đi những gì mình nên và không nên nói.
"Tại tôi không muốn dai dưa với cô ấy nên bạn phải giải vây chứ. Sao mà đòi đi hoài."
"Thì người ta muốn nói chuyện với bạn trai cũ, không lẻ bạn kêu tôi đứng đó làm kì đà."
Hoàng Khang đưa mặt đến gần Thiên Nghi: "Lại ghen?"
"Không bao giờ." Cô bị anh ép đến phải ngồi sụp xuống ghế. Hoàng Khang chắp tay đi qua đi lại trước Thiên Nghi.
"Chuyện tình thời còn nhỏ, không biết thế nào là yêu nên đặt hết hy vọng, nhưng bây giờ khi lớn rồi, biết mình nên làm gì cho tình cảm hiện tại."
Anh liếc mắt nhìn Thiên Nghi, cô giật mình quay sang chỗ khác như không chú tâm. Hoàng Khang bỗng đi lại gần, nói lớn.
"Mà sao bạn không đọc tấm thiệp đó?" Sao tự nhiên đánh trống lãng sao chuyện khác thế? Rõ ràng Hoàng Khang có tật giật mình.
"Không thích đọc. Tôi biết chữ bạn xấu nên đọc chỉ mỗi bị cận thôi."
"Ngay tối nay. Về nhà đọc liền đi!"
"Không!"
Thiên Nghi quả quyết nói chắn giọng anh, tiếng nói thanh thót của cô làm phòng nhạc vọng lại y như đứng giữa hai vách núi. Hoàng Khang đành phải đợi.
"Hải Băng!!! Sao con lại làm thế với chị mình hả?"
Bà Phương lớn giọng trước mặt Hải Băng. Cô chỉ đứng ở đó mà im lặng cho bà mắng chửi, không đáp lại lời biện hộ nào cho mình.
Lâm An ngồi chéo chân lên ghế cười khẩy: "Mẹ coi con gái yêu của bố mẹ đấy…dành cả người yêu của chị mình."
"Con hết biện hộ rồi chứ gì, trời ơi…yêu đương chi ba cái thằng chẳng ra gì đó. Thằng đó gia đình nó ra sao? Giàu nghèo gì con có biết không mà bày đặt yêu đương với nó?"
"Anh ấy không giàu đâu." Lâm An tiếp lời, cô quyết định phải ngăn cản cho được tình cảm ấy, thứ cô không có thì đừng ai hòng lấy được.
"Hả? Hải Băng ơi là Hải Băng…con có bệnh không mà đi yêu cái thằng nghèo xơ xát đó?"
"Mẹ." Hải Băng hằn giọng: "Người ta nghèo là không có quyền yêu ai sao? Nếu tình yêu cứ đi đong đem cân tính thì đó là tình yêu hả?"
Bà tức giận đứng dậy chỉ thẳng vào gương mặt đang rưng lệ: "Mẹ nói cho mà biết. Mau chia tay ngay cái thằng đó. Nếu không chúng ta không có mẹ con gì hết."
"Con không làm được."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận