Thứ hai, trời thật đẹp, thật trong, những đám mây trắng bồng bềnh theo gió nó lạc mình phiêu lãng khắp nơi, nó không bao giờ chịu an phận mà lúc nào cũng thế, sự tinh nghịch luôn ẩn chứa sau nó, còn những tảng mây xanh ngắt thì làm trời thêm cao hơn, sương đêm vẫn đọng trên lá, nắng chưa làm nó tan biến, nó vẫn ôm ấp bao hoài bão cho đến giây phút tồn tại cuối cùng.
Trước mắt cô là con đường quen thuộc, con đường dài với những đoạn gồ ghề chông gai, may mắn thay, trong năm km đến trường thì đoạn đường gồ ghề ấy chỉ chiếm khoảng một phần ba, số còn lại đều là đường được trán nhựa lán trơn. Băng qua con đường với một cánh đồng bát ngát, song nó không phải là màu xanh của lúa non, cũng chẳng phải màu ngả vành của lúa chín mộng, mà đây, màu trắng ngây thơ của những cánh hoa bồ công anh, mỗi lần được nhìn thấy bồ công anh, nhìn ngắm những cánh hoa đang bay nhẹ nhàng không vươn chút bụi trần thì cô cảm thấy rất thoải mái, có cái gì đó nhẹ nhàng, có sự gì đó tinh khiết để rột rửa bao bụi đời.
Hoa bồ công anh cũng bay theo gió, nó cũng đang tìm một thứ gì, như cô gái ấy, lúc nào cũng mong bản thân tìm được ngựa trắng của đời mình.
"Nghi thiên tài!"
"Gì?"
"Hôm qua ở nhà thế nào mà bữa nay vào mặt mũi bí xị vậy?"
"Đâu làm gì ngoài việc đọc tiểu thuyết, lướt face, nghe nhạc và vân vân chuyện khác, còn con nhỏ Nun thì sáng sớm đã bắt nạt Nghi làm Nghi muốn lên tăng xông luôn."
Nghe tiếng Thiên Nghi thở dài, thì đối diện cô, một cô nữ sinh với gương mặt rất dễ thương, làn da trắng mịn, đôi môi nhỏ nhắn lúc nào mỉm cười cũng để lộ hàm răng trắng muốt, không những thế, mắt cô ấy còn rất to, rất tròn và lonh lanh còn hơn cả viên pha lê trắng dịu dàng mà không kém phần mạnh mẽ, đó là Hải Băng – Người bạn thân nhất của Thiên Nghi, nghe Thiên Nghi than vản mà Hải Băng vẫn tỏ thái độ bình thường, không gì tức giận thay, thậm chí còn cười thản nhiên trên nổi bực tức của người đang ở trước mình.
"Nun đáng yêu thật đó, nếu là Băng, Băng sẽ tìm nhiều cách phá Nghi hơn nữa, cho Nghi chết luôn…"
"Sao Băng không binh Nghi vậy? Bạn bè mà vậy đó hả? Hôm nay không chở Băng về luôn giờ…"
Giọng Thiên Nghi như đang dọa nạt, hai người họ là thế lúc nào cũng nói chuyện không bao giờ chịu nhúng nhường, nhưng có lẻ Thiên Nghi nhường Hải Băng nhiều hơn, vì tính Hải Băng rất yếu đuối, hay nói khác hơn Hải Băng là hóa thân của cô công chúa Bạch Tuyết, bao giờ cũng dịu dàng mỉm cười thật tươi với tất cả mọi người xung quanh, dù họ có làm gì cho Hải Băng buồn thì Hải Băng cũng lặng lẻ nén trong lòng không để người khác lo.
Ngoại trừ Thiên Nghi, Hải Băng ít khi nào tâm sự với ai, kể cả gia đình. Thiên Nghi luôn là chỗ dựa bình yên của Hải Băng, bất cứ chuyện gì, dù là lớn hay nhỏ thì Hải Băng cũng kể hết cho Thiên Nghi nghe, vì có lẻ trong lòng Hải Băng, Thiên Nghi là người đáng tin tưởng và xứng đáng hơn mọi thứ.
"Nghi xấu xí!"
Thiên Nghi vừa nghe đã biết tiếng gọi kinh khủng ấy là của ai rồi, ngoài Tiểu Quỳnh thì chẳng ai xưng hô như thế với Thiên Nghi, bóng Tiểu Quỳnh tiến đến gần và tự ý kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Thiên Nghi.
"Hai con nhỏ này, xuống căng tin không bao giờ rủ người khác đâu, tự ý xuống một mình không, xem mình như không khí sao hả?"
Vừa nói Tiểu Quỳnh vừa giựt lấy ổ bánh mì Thiên Nghi đang cầm trên tay và tống vào miệng thản nhiên, hình như không để ý đến sắc mặt Thiên Nghi đang bốc khói lên nghi ngút tận mây xanh.
"Tại Quỳnh không chịu xuống đây mà, lớp Quỳnh xa muốn chết, trèo lên lầu hai một lần mệt lắm."
Hải Băng lên tiếng với giọng nói ngọt ngào trầm ấm, mặt Tiểu Quỳnh thì ngẩn ra vì không thể phủ nhận điều đó, leo lên lầu hai một lần rất mệt, nữ sinh bây giờ ai cũng sợ leo cầu thang.
"Không biết, không cần diện lí do, giận rồi."
"Ừ giận đi, cảm ơn nhiều. Nhớ giận luôn đó, đừng tìm Nghi mà hỏi bài, nhe?" Môi Tiểu Quỳnh bĩu ra trông nghộ nghĩnh, y như con búp bê với hai đồng tiền ở má rất đáng yêu.
Còn Thiên Nghi sau khi bị lấy mất bánh mì thì cầm ly chanh đá lên uống, bỗng nhớ ra điều gì, Thiên Nghi vội vàng bỏ ly nước xuống chuyển hướng sang Tiểu Quỳnh: "Ê! Nghe nói có học sinh vừa chuyển vào lớp Quỳnh. Con trai đúng không? Học giỏi không? Đẹp trai không? Ngoan không?"
Nghe tới đây, Hải Băng lắc đầu thương cho đứa bạn thân bị mắc bệnh mê trai: "Bệnh cũ tái phát..hơizz..Suốt đời em tìm ngựa trắng, tìm mãi tìm mãi, rốt cuộc là ngựa đen."
"Ngựa đen gì mà đen, Nghi chỉ yêu mình ngựa trắng thôi nhe."
Hải Băng và Tiểu Quỳnh nhìn nhau rồi cười, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng cũng đủ chọc mặt Thiên Nghi phải xụ xuống bởi câu thần chú ấy, từ ngày đầu Thiên Nghi tìm ngựa trắng thì Hải Băng luôn đọc câu thần đó, nó không khác một lời nguyền khiến Thiên Nghi nhiều lúc lo sợ, nhưng rồi ảo giác cũng qua, và Thiên Nghi tin, cô sẽ tìm được ngựa trắng.
"Đẹp thì đẹp ời đó, giỏi cũng giỏi, không quậy, nhưng là gay…"
Lại một hy vọng vụt tắt, Hải Băng và Thiên Nghi ừ hử nhìn Tiểu Quỳnh, thời đại này nhiều người thuộc thế giới thứ ba quá, nhiều lúc ra đường, Thiên Nghi phải cảm thấy bất ngờ trước những biểu hiện tình cảm của người đồng giới, cô không phản đối vì cô hiểu đó là tình cảm của họ, không một ai có quyền ngăn cấm tình cảm của người khác, nên với cô chuyện này dần trở nên bình thường.
Nghĩ đến mình, cô lại tủi thân, đã mười bảy đầu mà chẳng có một mảnh tình nào để nhớ thương như bao người, Nun chỉ vừa lớp bảy thôi nhưng con trai cùng lớp cùng trường theo không đếm được. Tự nghĩ, tự buồn rồi tự an ủi, thôi mặc kệ, mình là học sinh ngoan ngoãn, không như con nít quỷ chỉ lo yêu bỏ học.
Giờ là ra chơi chuyển tiết cuối, Thiên Nghi ra hành lang đứng một mình, nhìn xung quanh:
"Gì mà náo nhiệt vậy? Lại nữa sao?"
Một chàng học sinh đang cầm một bó hoa hồng nhung thật đẹp đứng trước cô gái, chuyện tỏ tình như thế thường xuyên xảy ra lắm, mới đầu vào trường còn lạ lẫm đi xem, còn bây giờ hai tiếng nhàm chám dễ dàng thốt lên, buồn tủi cho Thiên Nghi nằm trong hội FA.
Đứng một lát, bầu trời xanh ngoài kia vẫn ngây thơ, vẫn trong xanh và thỏa sức phong tỏa gió mây đang tung hoành bên nó. Thiên Nghi bỗng có cảm giác khác thường, cái cảm giác bị theo dõi, hồi hộp đếm từng nhịp tim, người ta nói cảm giác con gái là chính xác nhất, Thiên Nghi bắt đầu hoang mang nhìn xung quanh nhưng không thấy ai đang nhìn mình cả, họ làm việc họ chẳng thèm đưa mắt dòm ngó cô gái bình thường như cô.
"Đưa tập ra đây Băng cầm cho, vào lấy xe nhanh đi!"
Hải Băng cầm ngay balô của Thiên Nghi và nhanh nhảu nói với nét mặt tươi như đóa hồng nhung khi nãy, Thiên Nghi nhìn Hải Băng bằng cặp mắt ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì Hải Băng đã tiếp lời: "Nhanh lên!"
"Có gian người ta mà nói giọng đó, cho Băng đi bộ về luôn bây giờ, tin không hả?"
"Rồi rồi vào lấy xe đi trễ lắm rồi đó…"
Thiên Nghi lủi thủi vào nhà gửi xe ở trường, hôm nay ra trễ nên hầu hết các xe đã về hết, chiếc queen màu trắng của Thiên Nghi được dựng gọn trong một góc, nhìn thấy xe mình Thiên Nghi mỉm cười thật hạnh phúc rồi tưng hửng chạy đến.
"Xe ơi!"
Giữa trưa nắng thế này, nếu có người nói Thiên Nghi bị khùng thì cô cũng không thể nào phủ nhận những hành động khùng điên mất lí trí của mình, cô bỏ tập vào rổ xe, đá cây chống xe, ai ngờ vô tình đụn trúng chiếc xe bên cạnh và một tiếng động vang lên"ầm", tiêu rồi xe người ta ngã rồi.
"Ôi xin lỗi…"
Thiên Nghi dựng xe mình lại, quay sang nhìn chiếc xe màu xanh dương đáng thương, nạn nhân sau cú liên hoàn cước của cô, rồi nhanh tay lẹ chân cúi xuống dựng nó lên để chủ nhân của nó không bắt được kẻ gây chuyện này, nhưng muộn rồi.
"Bỏ ra đi!"
Trước mắt Thiên Nghi lúc này là người con trai đầy nét cuốn hút của một vị hoàng tử , anh nổi bật với nước da trắng, tóc hơi ngã màu vàng nhẹ, mang balô xanh dương, đôi giày xanh dương, người đó đang trừng mắt nhìn cô. Gương mặt người con trai ấy ngay lập tức đập vào mắt cô và theo đường dẫn truyền lên não phân tích rồi chưa tới ba giây nó đã vụt xuống tim làm thình thịch khiến ai đó quên mất việc cần làm là gì.
"Tôi bảo buông xe tôi ra mà."
"À..xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ tại cái…"
"Tôi không muốn biết lí do và cũng chẳng cần biết, những gì tôi thấy là bạn dùng chân đá nó, còn tại cái gì nữa?" Chàng trai xen vào khi câu nói của Thiên Nghi chưa dứt, anh cầm chiếc xe về phía mình và đang thận trọng xem gương mặt của bị cáo đang chuyển biến ra sao.
"Không phải thế đâu, nhưng dù thế nào thực tình tôi cũng xin lỗi bạn, xin lỗi xe bạn, xin lỗi…"
Mặt Thiên Nghi tỏ ra sự hối lỗi thấy rõ, tiếc thay lời cô nói không bằng con muỗi đang vo ve bên tai anh, anh bỏ qua lời thú tội của Thiên Nghi, mở balô ra lấy cái mũ kết màu xanh dương với chữ BOY to đùn trên đỉnh đầu rồi đội vào.
"Là thật tình mới đúng."
Một câu đơn giản như thế thôi đã khiến Thiên Nghi nhà mình phải cứng miệng, anh dắt xe đi, lòng ấm ức vì có người sửa lời mình như thế, biết làm gì hơn giờ?
"Bộ Nghi ăn cơm trưa trong đó luôn sao?"
Vừa thấy Thiên Nghi bước ra Hải Băng chưa hay biết gì đã phán một câu làm lòng tự trọng của cô bé ngây thơ ấy đang rạn nứt giờ thì vụn vỡ hoàn toàn. Thiên Nghi chẳng còn biết nói gì.
"Không phải ăn cơm mà ăn lụ đạn."
"Là lụ đạn tình yêu của ngựa trắng chứ gì? Có ngựa trắng thì dám bỏ nhỏ bạn thân này phơi nắng hả? Vô tình."
"Không phải ngựa trắng, là con ngựa biển á." Thiên Nghi nhăn nhó, trời đang nắng mà bị tạt một gáu nước lạnh cũng không dịu được sự oi bức của buổi trưa, khi ông mặt trời đang từng giờ mỉm cười và muốn kẻ khác đáp lại.
Hải Băng, người bạn thân ấy của Thiên Nghi cũng là chỗ dựa vững chắc nhất để Thiên Nghi vững bước trên con đường phía trước. Nhóm Ngũ Long Công Chúa của Thiên Nghi đã xuất hiện được ba người, một là Thiên Nghi, thứ hai Hải Băng, và thứ ba, Tiểu Quỳnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận