Hoa bồ công anh sẽ bay về đâu?
'Anh ơi…theo anh thì những cánh hoa trắng nhỏ nhắn kia sẽ bay về đâu? Có phải nó cũng đi tìm bến dừng như em đang tìm bạch mã? Mà nếu có bạch mã hoàng tử thật thì người đó có phải cũng chẳng đến lượt em không?'
Giấc mơ ấy....Cô ôm ấp đã từ rất lâu.
Hàng vạn ngôi sao trên bầu trời sáng lấp lánh, màn đêm mù mịt không còn cô đơn, nó dần được những vì sao kia thắp lên thứ ánh sáng vĩnh cửu, ánh sáng của bao ước mơ hy vọng. Bên cánh cửa sổ trắng trong căn nhà nhỏ tại khu hẻm cách trung tâm thành phố khá xa, ngọn đèn vẫn còn thắp sáng, ánh sáng không được rạng ngời, chỉ là những tia len lỏi qua khe cửa, đủ soi sáng thứ gì đó, chiếu vào ánh mắt kia, đôi mắt to tròn đầy tinh nghịch nhưng cũng đầy ắp bao yêu thương. Người con gái ấy với mái tóc đen dài đang ngo ngoe trước gió, cơn gió nhè nhẹ không mời mà đến, chẳng ngừng tìm nơi trú ngụ, và chính căn phòng ấy là chỗ dừng chân của chúng. Cô gái vẫn thế, vẫn ánh mắt đầy hy vọng đưa đầu ra cửa ngắm nghía lên bầu trời đếm từng ngôi sao đang đua nhau tỏa sáng trong đêm.
"Tình yêu của em.... bao giờ anh mới xuất hiện? Hả anh?"
Sau phút chốc tưởng tượng về người yêu trong mộng, cô quay về với việc đếm sao.
Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao…quả là rất rất nhiều sao chẳng thể đếm nổi nữa, mỏi cổ mệt nhọc, cô chán nản thở dài dập tắt ánh sáng diệu kì trong đôi mắt to tròn, nhìn vào quyển vở trắng tinh khôi không nhem nhố bởi bất kì vết tích nào, nó thật sự tinh khiết trong lành như tâm hồn người con gái vừa bước những bàn chân dịu dàng vào ngưỡng cửa tương lai.
Đêm về, bóng đen lại ập đến, sự trống vắng cô đơn tồn tại trong cô khi tất cả mọi người đã say giấc nồng, ai cũng đang miệt mài tìm những giấc mơ đẹp, những thứ ánh sáng ngọt ngào hạnh phúc, niềm vui cho bản thân trong thế giới ảo đó. Còn cô, cô đang ngán ngẩm khi nghĩ về ngày mai, liệu thứ cô mong chờ có xuất hiện? Lại một ngày vô nghĩa trôi qua một cách chậm chạp, sương đêm ngoài hiện đua nhau rơi rớt xuống từng con đường vắng, chắc hẳn giờ này nó cũng đã ngủ, những cánh hoa mang tình yêu và hy vọng của cô. Mãi mãi cô chỉ mong chờ một người, người làm thay đổi cuộc sống tẻ nhạt hiện tại và mang cho cô hạnh phúc thật sự…
Bây giờ cây kim ngắn nhất trên cái đồng hồ mini đặt tại bàn học đang chỉ vào số mười một, nó chuẩn bị cảnh báo điều gì đó, như thúc giục "Cô chủ ơi, đi ngủ đi, khuya lắm rồi" Mặc dù trái tim lạc lỏng vẫn còn muốn lang thang theo mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn, nhưng đôi mắt đang cố cãi lời thân chủ mà chống cự quyết liệt "Tôi đã mệt lắm rồi, làm ơn buông tha cho cái thân tàn ma dại này", có lẻ nếu nó lên tiếng được thì sẽ rên la ngay lập tức lúc này. Cuối cùng nó đã thắng cái lí trí điên rồ của tuổi mười bảy, lim nhim và chìm sâu vào mộng mị, nơi đó, ngựa trắng sẽ xuất hiện, nơi đó cô sẽ hạnh phúc, tạm thời tin là vậy…
Love you and love me
Cong bu ceng qang ji he ni zai yi wi de tain mi
Love you and love me
Cong bu ceng haui yi ni shi wo yong yuan de wei yi
Tiếng hát trong trẻo phát ra chiếc Galaxy S3 vang lên làm náo loạn cả góc phòng nhỏ, cô gái vẫn còn mải mê nén mình bên chăn ấm niệm êm, không biết rằng bản thân đang nướng gần khét cả cái giường rồi. Đôi mắt to đang dần mở ra: "Ố! Mấy… giờ… rồi?"
Đưa tay qua bàn cầm điện thoại lên, gương mặt hốt hoảng biểu hiện ngay, không ngần ngại cô thét lớn.
"Sáu giờ? Sáu giờ?...Trời ơi! Tiêu thật rồi…"
Cô phóng nhanh ra khỏi giường, bỏ ngay cái chăn ấm áp kia chạy vọt xuống gác dù trong lòng vẫn còn tiếc nuối bữa sáng chủ nhật yêu quý. Vì hôm nay là chủ nhật nên người lười biếng thích nướng khét kia là kẻ nhận nhiệm vụ làm bữa sáng cho con bé đang ngồi dưới nhà. Vậy mà lại ngủ quá lố, chưa kịp lao mặt đã cố vụt thật nhanh xuống nhà bếp.
"Hai đúng là người chăm chỉ thật, thức sớm quá vậy? Sao không ngủ thêm một tí nữa?"
Cô biết rõ lời nói mỉa mai đang ẩn chứa trên khuôn mặt đáng yêu của con bé học lớp bảy, đôi mắt nó rất to, môi nhỏ chúm chím khiến ai nhìn cũng muốn ôm lấy ngay, đã có nhiều lần cô ôm hôn nó, vậy mà bị nó dùng chân đá cho một cú muốn bay ra khỏi vũ trụ luôn.
Con nhỏ Nun xấu xa này, Hai sẽ trả thù sau…chờ đó…quân tử trả thù ngàn năm chưa muộn.
Đúng thế, quân tử trả thù ngàn năm vẫn không muộn, nhưng để coi người quân tử ấy có biến thành xác ướp để sống tới ngàn năm sau không cái đã. Cô cố gắng mỉm cười thật tươi dù máu trong não đang sôi sùn sục.
"Xin lỗi Nun..Tại hôm qua Hai thức khuya làm bài tập nên mới ngủ quên. Hai có đặt giờ mà không biết tại sao nó không chịu reo? Chắc nó muốn Hai ngủ thêm để lấy lại calo…"
Cô vẫn thấy kinh tởm trước sự giả tạo của mình, nói dối không chớp mắt, đúng là như mọi người nhận định, mặt cô rất dày đâm không bao giờ thủng.
"Được rồi, biết Hai học bài với quyển Yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc, học theo người ta ngủ gụt trên bàn là quyết tâm cả đời không tiếc nuối, đúng chứ?"
"Có đâu? Hai ngủ trên giường mà, ngủ trên bàn khi nào?"
"Ồ, thế à? Nếu sáng em không lôi Hai vào giường thì Hai đã ôm sàn nhà mà ngủ rồi, công nhận sao Hai hậu đậu quá trời vậy, nếu có người rinh Hai đi bán Hai cũng chẳng hay đâu…"
Tiếng thở dài chán nản của Nun như đang thanh vản vì tại sao người chị của mình lại tệ hại tới thế, còn cô, cô chỉ biết đứng lặng thôi, bây giờ im lặng là trên hết, vì là người có lỗi nên tốt nhất tìm cách chuộc tội thôi.
"Ăn sáng nhe. Hai đi nấu mì cho ăn để còn đi học…nhe?"
Giọng cô nài nỉ, nhỏ nhẹ như đang tỏ ra mình là người chị đảm đan, yêu thương em gái và tháo vát gia đình. Nhưng sự thật không phải thế, nhìn mặt con nhỏ em khinh thường mình mà cô muốn cho nó một trận cho ra hồn.
Rồi Nun ơi, sẽ có một ngày ta lấy lại uy danh của một người chị gái thật sự.
Lòng cô tự nhủ rằng mình phải trở thành một người chị thật xứng đáng để có thể đường đường chính chính đứng trước con bé khó ưa kia mà ra oai.
"Không cần! Đợi Hai thức làm thức ăn sáng chắc em sẽ trễ học mất, coi nè…"
Nãy giờ nói chuyện mà chẳng để ý, trên bàn đang có một dĩa bánh mì bơ sữa vẫn còn nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút. Thì ra Nun cũng là người biết lo cho chị mình, vậy mà lúc nào cô cũng cảm thấy Nun thích châm chọc, chê bai và tìm sơ hở để phá cô. Ông bán bánh mì sáng nào cũng đi ngang, cô thầm nghĩ chắc Nun đã mua lúc mình chưa thức, bèn mỉm cười rạng rỡ.
"Cảm ơn Nun đã lo cho Hai, Hai hứa chủ nhật tuần sau sẽ thức thật sớm làm mì cho Nun yêu ăn."
"Hai đâu cần cảm ơn em, cũng chẳng cần hứa, lời hứa của Hai chỉ là cơn gió thôi, chẳng thể tin được."
Không khác nào dội thẳng vào mặt cô một ráo nước lạnh kèm đá, cô trơ người nhìn theo dáng nhỏ nhắn của em mình tay đang nâng ly sữa uống hết và xách cặp đi, nó thản nhiên bước đi như thế đó, để lại phía sau nổi ấm ức đang lan tỏa khắp nhà bếp, lẩm bẩm nguyền rủa vài câu để xua đi cơn giận.
"Mà nè, mặt Hai còn dính đầy bọt kem kìa, ở dơ quá…Tóc đã dài giờ còn rối tung, nhìn cũng tựa tựa mấy bà điên ở xóm trên đó."
Nó cười mỉa mai rồi đi không chút luyến tiết, các sợi dây thần kinh trên đầu cô đang giật lên nghe rõ từng tiếng, con em gái nhà mình lại dám chửi mình như thế, không tức mới là lạ, lần này không kìm nén được rồi, dù cô có là thánh nhân cũng chẳng chịu nổi cái lối nói đâm chọt vào từng ngóc ngách trong khoang bụng của Nun.
"Ê! Vừa phải thôi nhe…Có giỏi thì đứng lại."
Nghe tiếng đóng cổng rồi, cô mới đưa mặt vào cái gương gần đó, ôi thật kinh khủng, bấy giờ cô chợt phát hiện lời Nun nói chẳng sai tí nào, nếu đem so sánh với bà điên xóm trên vẫn còn hơn rất xa, cô đưa tay lên quẹt nhanh mấy bọt kem còn lắng đọng trên cái cằm xinh xắn, dù thế nhưng nhìn cô vẫn tồi tệ y nguyên chẳng khác gì trước đó, tóc cô rất dài, rất đen, nó óng ánh như những trái bồ kết đen, màu đen không lẩn lộn với bất kì màu nào cả, màu đen của tóc mang bao huyền bí về người sở hữu nó. Nến lấy lại nét xinh xắn vốn có của mình cái đã, cô nghĩ vậy, rồi đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc cho gọn gàng.
"Con nhỏ này, bao giờ cũng chỉ biết bắt nạt mình… Đồ Nun xấu xa..xấu xa! Ta ghét ngươi!!!"
Vừa nói, cô tiện tay quăn luôn ổ bánh mì còn lại trên bàn vào lối rẻ đến phòng khách, ổ bánh mì đáng thương kia bị làm vật trút giận, va vào thanh cửa và rơi bẽm xuống sàn nhà, vừa hối hận trước việc làm quá lố lăng của mình, cô vội vội vàng vàng đi đến định nhặt nó lên, ai ngờ tay chưa chạm tới thì bữa ăn sáng yêu quý của cô đã bị con Boo đóp nhanh vào miệng và biến mất dạng ra sân, nó còn hí hửng nguẫy đuôi như vui vẻ cảm ơn bữa sáng tốt lành của cô chủ đã ban tặng.
"Này Boo à, cái đó… cái đó không ăn được đâu, có độc đó…Boo!" Thiên Nghi gần như gầm lên rồi dậm chân phình phịch.
Nun là em gái cô, đứa em gái duy nhất cô yêu thương bằng tình yêu của trái tim cháy bổng bao khát vọng hạnh phúc. Năm nay Nun học lớp bảy, còn cô học lớp mười một, vừa bước sang tuổi mười bảy, bẻ gãy sừng trâu, nhưng hiện tại sức của cô không biết nắm đuôi trâu có dám không huống gì nói đến chuyện bẻ sừng, nếu bẻ sừng con trâu như cô thì được đấy…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận