Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
  4. Chương 110: Yêu là khổ, nhưng nguyện khổ vì nhau (7)

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

  • 456 lượt xem
  • 1709 chữ
  • 2020-12-23 14:42:28

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Anh như chết tại chỗ. 'Em sẽ chết thật đó'. Câu nói như bóp nghẹt tim Hoàng Khang, anh đau lòng, đau lòng khi làm Thiên Nghi có cảm giác không an toàn. Cô yêu anh nhiều như vậy, xa anh cô sẽ chết sao? Hoàng Khang không dám nghĩ đến nữa...Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra?

"Nghi ngốc...Em biết em trẻ con lắm không? Anh ghét ông ấy nên mãi mãi không giống ông ấy...Anh chỉ yêu em thôi. Chỉ yêu mỗi mình Nghi ngốc thôi."

Cô an tâm gật đầu, cảm nhận bàn tay Hoàng Khang càng ôm chặt lấy Thiên Nghi, nhưng cô không sợ anh sẽ làm điều gì tiếp theo. Bây giờ muốn bỏ mặc anh muốn làm gì thì làm rồi. Cô nhắm chặt mắt lại...mãi sau đó chỉ nghe nhịp tim của Hoàng Khang, cảm nhận hơi thở của anh dày đặt khắp tóc mình...Anh hôn nhẹ lên mái tóc dài và an phận ôm cô ngủ...Giấc ngủ sâu...

*****

Đã sáng chưa mà tiếng nói ai cứ in ỏi bên tai thế này?

Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi...tia nắng lọt qua sống mũi cao ngút của Hoàng Khang. Thiên Nghi mở mắt và ngước đầu ngắm nghía gương mặt anh. Đẹp trai vô cùng...rất đẹp...y như hoàng tử trong truyền thuyết...dẫu có là ngựa đen vẫn không sao. Anh ngủ rất say, chắc tối qua đã rất mệt, cũng phải thôi, đứng ngoài cổng lâu như thế mà. Tay anh vẫn không rời bờ vai cô...Người anh vẫn còn mùi hương ngào ngạt. Nếu sáng nào cũng ôm anh thế này thì hay biết mấy...Vậy có nên kết hôn không? Suy nghĩ lại...

"Còn nhìn ngắm?"

Ôi trời...Tiểu Quỳnh! Tiểu Quỳnh. Thiên Nghi mở to hai mắt lên, lấy tay dụi dụi mắt mình. Có khi nào là mơ không? Sáng thế này còn mơ gì nữa...Định thần lại.

"Không được!" Thiên Nghi như thét toáng lên khi thấy Tiểu Quỳnh cầm cây chổi quét nhà giơ cao.

Gầm...

Ầm...

Hoàng Khang nhanh thật, mới chốc đã ôm gọn Thiên Nghi ngã xuống giường, người anh đau buốt, như thế này không sao, còn hơn để Thiên Nghi đỡ cho anh cây chổi kia.

"Cái tên xấu xa này..."

Chưa hết sao? Tiểu Quỳnh còn cầm cây chổi chỉa thẳng vào Hoàng Khang và Thiên Nghi đang nằm dài dưới sàn bên kia mép giường.

"Hoàng Khang!"

Thiên Nghi nhanh chóng trèo xuống người Hoàng Khang, để anh làm nệm tuy rất êm như chắc sống lưng anh sẽ gãy mất. Cô đỡ anh đứng dậy: "Anh có sao không?"

"Ờ...không."

Hoàng Khang phủi lại tay áo cho phẳng phiu rồi nhìn thẳng về phía Tiểu Quỳnh: "Định giết tôi sao?"

"Đúng vậy...tôi đang định giết anh đây này...Tên Sở Khanh...háo sắc...dám ôm Thiên Nghi ngủ thế hả?"

"Quỳnh....Quỳnh...không có chuyện gì đâu..chỉ là...tối qua...tôi.."

Sao mà rối ren thế này? Có phải ngoại tình bị bắt gian tại giường đâu.

Hoàng Khang không nói không rành kéo Thiên Nghi vào lòng, ngang nhiên tuyên bố.

"Thiên Nghi là người của tôi!"

"Cái gì?" Tiểu Quỳnh gần như thét lớn, không cho Thiên Nghi giải thích, cô đã bay nhanh qua chướng ngại vật mà ném cây chổi vào Hoàng Khang. May mắn, Hoàng Khang nhanh tay lẹ chân né trái né phải. Thiên Nghi la lên rồi chạy đến ôm lấy Tiểu Quỳnh.

"Quỳnh...đừng đánh mà...không phải..không..Quỳnh...Đừng đánh mà..."

Không ngăn được Tiểu Quỳnh, Hoàng Khang lại cứ đứng trơ ra đó, Tiểu Quỳnh từng học võ, dù Hoàng Khang có lợi hại đến đâu cũng không giải quyết được: "Hoàng Khang..anh về trước đi...nếu không Tiểu Quỳnh đánh anh chết thật đó...Hoàng Khang...Hoàng Khang! Anh mà không đi...em sẽ...sẽ...không cho anh ôm em nữa."

Thiên Nghi nói gì thế này? Thời khắc quan trọng mà còn phát biểu linh tinh. Tiểu Quỳnh quay lại lườm cô bạn rồi rút cây chổi từ tay Thiên Nghi lại.

"Anh đợi em ở trường."

Hoàng Khang nháy mắt cùng Thiên Nghi rồi nhân lúc Tiểu Quỳnh không phòng bị đã thoát khỏi vòng vây của địch.

"Nghi buông ra..Mình không cho tên đó một trận không được mà."

Ai ngờ Thiên Nghi lại yếu đến thế, Tiểu Quỳnh lại mạnh đến thế, cô giật lấy chổi, đẩy Thiên Nghi xuống giường và chạy xuống gác theo Hoàng Khang, Thiên Nghi cũng chỉ biết ngồi dậy rồi chạy theo.

"Hoàng Khang...Đứng lại..."

Cây chổi bay khỏi tay Tiểu Quỳnh và hướng về phía cửa.

"Chuyện gì.."

Rầm...

*****

"Ai bảo anh dám nói linh tinh."

Tiểu Quỳnh khoanh tay đặt trước ngực nói vẻ thờ ơ. Hoàng Khang mỉm cười nhìn người bên cạnh, Thiên Nghi nhăn nhó lột quả trứng gà vừa luộc xong.

"Mà chuyện của tôi liên quan gì đến cô...Thiên Nghi và tôi yêu nhau, chúng tôi ôm nhau ngủ thì có sao? Cô làm như bắt gặp Triệu Kỳ Dương trên giường cùng cô gái khác vậy.."

"Anh..."

Tiểu Quỳnh bốc khói, hết đường trả lời, lại chỉ biết nhìn người ngồi cạnh Hoàng Khang đang xoa xoa trán mình.

"Còn nhìn tôi...không biết nói xin lỗi à?" Gia Minh bất bình lên tiếng, trán anh đã u lên một cục khá to, cả mắt kính cũng không còn đeo được. Nó đã thành mảnh vụn thủy tinh.

"Gia Minh...xin lỗi nha...Tiểu Quỳnh không cố ý...lấy trứng gà này xoa lên là sẽ mau khỏi thôi. Không ảnh hưởng tới khí chất anh tuấn khác thường của anh đâu."

Thiên Nghi lột xong liền đưa cho Gia Minh, nhưng anh ta vẫn cương quyết không nhận. Sợ Thiên Nghi mỏi tay nên Hoàng Khang đánh vào vai Gia Minh một cái rõ mạnh: "Thiên Nghi có lòng tốt mà còn làm phách sao?"

"Thằng này...đau...tao chịu dùm mày một cây chổi đã quá tốt rồi...Biết thế không tốt bụng đến đưa quà cho Thiên Nghi đâu."

Vốn dĩ Gia Minh mới từ Úc về, Lam Linh có gửi cho Thiên Nghi rất nhiều quyển sách hay trong thư viện của trường đại họ ở bên đó. Gia Minh có lòng tốt áp tải đến tận nhà, nào ngờ vừa vào cửa đã thấy Hoàng Khang chạy ra, chưa kịp hỏi chuyện gì thì ăn ngay cán chổi vào đầu...

"Gia Minh...em xin lỗi mà...cảm ơn anh đã đưa sách đến đây...cảm ơn.."

"Em có lỗi gì...Ai làm người đó chịu trách nhiệm." Gia Minh bực bội lên giọng rồi nhìn người ngồi cạnh Thiên Nghi.

Thấy cả ba hướng mắt về mình, Tiểu Quỳnh giựt lấy quả trứng gà trên tay Thiên Nghi rồi đứng dậy qua bên ghế đối diện.

"Tránh ra!"

Hoàng Khang cười rất tươi rời khỏi chỗ mình mà qua ngồi cạnh bạn gái: "Chúng ta chưa ăn sáng...vào bếp anh nấu cho em ăn."

"Ừm..."

Thế là cả hai lôi nhau vào bếp chuẩn bị bữa sáng muộn này.

"Chỗ này..."

Gia Minh vén tóc mái lên rồi chỉ chỉ vào vết u trên trán. Tiểu Quỳnh bắt buộc phải làm, ai bảo cô nhắm sai mục tiêu làm hại người vô tội.

"Đau...cô có phải con gái không? Nhẹ tay tí coi!"

"Xoa cho anh là nể tình rồi...Muốn chết không hả?"

"Nhẹ tay..."

"Biết rồi. Anh cứ lầm bầm mãi...có cần nhỏ mọn như con gái vậy không?"

"Rõ ràng cô là người sai mà còn dám lớn tiếng...."

*****

Một tuần nữa lại trôi qua nhanh chóng, việc học ở trường cùng Thiên Nghi cũng vô cùng thuận lợi, anh hay đến nhà cô ăn cơm, tối lại còn định ngủ lại đó. Nhưng ý đồ của Hoàng Khang nhanh chóng bị Tiểu Quỳnh lật tẩy, cô bạn Tiểu Quỳnh bỏ hết những chuyện không cần thiết và dọn đến nhà sống cùng Thiên Nghi, đề phòng bất trắc. Dù sao, Tiểu Quỳnh không muốn Thiên Nghi vừa mới mười chín tuổi đã phải làm mẹ, Thiên Nghi có không muốn thì cũng rất dễ bị Hoàng Khang dụ dỗ, đôi lúc Tiểu Quỳnh cũng nên công nhận sức hút chết người của tên háo sắc kia.

Hoàng Khang về căn nhà của mình, dù không thích nhưng anh không thể bỏ ngôi nhà mà mẹ con anh đã sống gần ấy năm. May mắn thay, trong nhà đã không còn ai, anh thở phào nhẹ nhỏm ngồi xuống sofa.

Có lẻ cô ta hiểu những gì mình nói...

Hoàng Khang tự nghĩ trong lòng, anh lấy hai tay xoa xoa thái dương. Đau đầu thật, sao lúc bên Thiên Nghi anh lại không phát hiện ra mấy quyển tài liệu dày cộm này lại khiến con người ta khổ sở thế kia.

"Mệt lắm sao?"

Không ngờ cô ta lại dai như đĩa ấy. Hoàng Khang tự lầm bầm trong miệng, quay mặt sang nhìn Vũ Bảo Hà đang đứng ở cửa chính, hai tay cầm rất nhiều rau quả, có lẻ vừa mới đi chợ về.

"Tôi nói mà cô nghe không hiểu sao? Biến khỏi đây!"

Anh ngồi bật dậy và chỉ tay về phía cổng. Vừa nhìn thấy mặt cô ta, anh lại nhớ tới thù hận của mẹ anh, ông ta vô trách nhiệm và bạc tình như thế mà mẹ anh chưa từng có nửa lời oán than, bà thật vĩ đại!

"Con biết mình nói chuyện với ai không?"

Từ phía sau lưng Vũ Bảo Hà, một người đàn ông đứng tuổi trông rất trang trọng trong bộ âu phục chỉnh tề. Đó là bố anh. Hoàng Kiệt.

"Ông đến đây làm gì?"

"Nghe Bảo Hà nói con không bao giờ ở nhà ăn cơm, cô ấy ở đây gần một tháng mà con về nhà chưa được ba lần...Nên hôm nay bố đến đây cùng con ăn cơm."

"Ăn cơm gia đình à?" Anh cười nhạt pha chút chế giễu: "Ông Hoàng này...ngôi nhà này không đủ tiêu chuẩn để đón tiếp vị chủ tịch vĩ đại như ông đâu...Đi mà dẫn phu nhân của ông đến ngôi biệt thư sang trọng của ông đi!"

"Hoàng Khang...bố không định cãi nhau với con đâu."

Mặt Hoàng Khang biến sắc, nụ cười trên môi lúc nghĩ về Thiên Nghi đã hoàn toàn biến mất, nhìn đôi nam nữ đang đứng trước mặt mình, lửa giận anh lại bốc lên. Anh nhìn người đàn ông đó khá lâu, cho đến lúc Vũ Bảo Hà lên tiếng, cô ta mỉm cười vui vẻ.

"Tôi sẽ vào bếp làm thức ăn...dù sao cũng chiều rồi...nên ăn gì đó chứ."

"Tự các người ăn đi, ăn xong ra khỏi nhà tôi!"

Hoàng Khang quay lưng đi thẳng lên phòng. Ông Hoàng thở dài rồi nhìn theo con trai.

"Thằng này..." Rồi ông vỗ vỗ vai Vũ Bảo Hà: "Em đừng trách nó...tính khí này, do tôi chiều hư rồi..."

"Không đâu...cậu ấy rất tốt."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top