Vũ Bảo Hà không thể chấp nhận, Hoàng Khang mạnh mẽ biết bao nhiêu giờ trong đêm tối lại cô đơn ngồi khóc đau khổ vì một đứa không ra gì.
Và lúc nghe tiếng xe của anh vào ga ra, cô chỉ còn kịp vào ngay phòng tắm của Hoàng Khang. Cô nhớ anh, nhớ đến cả ruột gan đều muốn nổi loạn, chưa khi nào cô khát khao mình trở thành người phụ nữ của một người đàn ông như thế…
Nhưng cô thua…cô thua bởi chính ông trời…Thảm hại hơn là không thể khiến Hoàng Khang có chút dao động nào. Ngược lại chẳng còn tư cách đem so với cô bé luôn tỏ ra ngây thơ kia…Vũ Bảo Hà…Ngươi chấp nhận được sao?
*****
"Anh…anh…"
Thiên Nghi không cất nổi từ nào nữa khi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hoàng Khang đang đứng trước cổng nhà mình. Đã gần mười hai giờ đêm rồi…Hoàng Khang đã đứng đây bao lâu? Nếu tối nay cô trằn trọc không yên mà đưa đầu ngắm sao thì làm thế nào chứng kiến được cảnh tượng này. Anh chỉ lặng lẽ đứng trước cổng rồi nhìn lên cửa phòng cô…Gió đang rất mạnh.
Giờ phút hai mắt gặp nhau, Hoàng Khang mỉm cười còn Thiên Nghi thì không tin nổi mắt mình, cô chạy ngay xuống nhà, mở cửa cổng rồi đứng đối diện cùng anh…
Trông dáng vẻ ngây ngô ấy…anh sẽ phát điên lên vì cô mất thôi.
"Giờ này còn ngắm sao trăng gì nữa?"
"Anh…đến đây khi nào vậy?"
"Không biết nữa…từ lúc đèn nhà em vừa tắt."
Đèn vừa tắt? Lúc ấy chỉ gần tám giờ…Gần bốn tiếng rồi…Hoàng Khang, anh bị gì thế này?
"Sao lại đứng đây?"
"Nhớ em…"
"Hoàng Khang à…" Định hỏi thêm gì nữa nhưng trông sắt mặt anh tệ đến vậy thì cô lại không nỡ, Thiên Nghi kéo tay Hoàng Khang vào trong nhà, cửa vừa khép lại anh đã ôm chặt lấy cô, ôm rất chặt.
"Sao…vậy?"
"Anh nhớ em."
Thiên Nghi cố gắng để anh buông cô ra, nhưng hai tay anh vẫn giữ chặt eo cô. Mặt đối mặt, cô ngắm kĩ đôi mắt anh, sao gần đây lại chứa nhiều nỗi buồn đến thế. Anh không còn cười thường xuyên nữa, chẳng còn là một Hoàng Khang ngông nghênh như khi cô quen anh.
"Anh không nghe Tiểu Quỳnh cảnh cáo à? Cô ấy nói sẽ đánh gãy chân anh nếu anh dám ở đây riêng với em đó."
"Cứ để cô ấy đánh đi!"
Anh thừa biết Thiên Nghi không thể để cho Tiểu Quỳnh đánh mình, anh biết nên rất tự tin. Chỉ tại cô quá kém cỏi, bao giờ cũng để anh đoán được suy nghĩ của mình. Nhưng từ trước đến nay có khi nào nửa đêm anh lại đến đây đâu...Hôm nay chắc lại xảy ra chuyện, biết khuyên Hoàng Khang thế nào? Lúc anh buồn anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà im lặng, vậy thì có thể hỏi thăm chút không? Hay là im lặng để anh ôm?
Mỗi lần suy nghĩ nhập tâm là chân mày cô lại chau lại, mắt cúi cúi xuống để tìm một đáp án thích hợp.
Cô có nhiều điều để nghĩ thế à? Đâu hay rằng Hoàng Khang luôn theo dõi từng biểu hiện trên gương mặt đáng yêu kia?
Thiên Nghi...thú tính của anh bộc phát rồi, chỉ trách em nửa đêm dám mở cửa cho sói vào nhà...
Vẫn chưa tìm câu trả lời thích hợp thì cô giật bắn mình khi phát hiện hai chân đã không còn chạm đất, người cô bị Hoàng Khang ôm trọn vào lòng.
"Sao...sao lại bế em? Bỏ em xuống đi!"
Vô ích thôi, sự vùng vẫy của Thiên Nghi không còn hiệu lực nữa. Hoàng Khang dụi mặt mình vào mặt Thiên Nghi rồi mỉm cười: "Đi ngủ!"
'Đi ngủ', hai từ trong sáng này khi thốt ra khỏi miệng Hoàng Khang lại vô cùng không trong sáng.
"Em không muốn đi ngủ."
Hoàng Khang đứng hẳn lại, anh dùng cặp mắt đăm chiêu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô rồi lại mỉm cười: "Vậy vận động trước khi ngủ, em nghĩ được không?"
"Em...em..."
Câu nói chưa thốt ra hoàn chỉnh đã bị nụ hôn anh chèn ép. Môi anh vẫn lạnh giá vì phải đứng ở ngoài quá lâu. Bàn tay bế cô vẫn còn vương chút sương đêm, mái tóc cọ vào gương mặt Thiên Nghi cũng ướt đẫm vì sương. Anh đứng ngoài lâu thế này rồi...Thiên Nghi nghĩ mà quên mất việc phản kháng. Anh muốn hôn thì hôn, bởi lẻ nụ hôn này vĩnh viễn luôn là của anh mà.
Chiếc giường mềm mại thật...Thiên Nghi tự mình khen rằng bản thân đúng là biết chọn loại ga giường tốt mà. Giường sao? Cô đã nằm trên giường của mình? Ôi...chuyện bắt đầu nghiêm trọng rồi...
Hoàng Khang ôm chặt lấy Thiên Nghi, đặt cô xuống giường rồi cũng trèo lên nằm bên cạnh, anh một tay giữ gương mặt Thiên Nghi, một tay tìm chiếc chăn ấm áp đắp lên cho hai người. Anh mở mắt nhìn đôi mi vẫn luôn động đậy của Hoàng Khang, hai bàn tay cô bơ vơ giữa chiếc ga giường...Anh dừng nụ hôn cuồng nhiệt như muốn lấy hết hơi thở của đối phương lại.
"Em...muốn bỏ mặc anh muốn làm gì thì làm à? Nghi ngốc?"
Cô mở to đôi mắt, trong sáng biết bao? Nghĩ đến gương mặt cô Vũ Bảo Hà là anh bắt đầu ớn lạnh, mắt cô ta luôn tìm đến dục vọng…Còn đây, tình yêu của anh trong sáng thế này mà.
"Sao?" Anh nhíu mày tìm câu trả lời từ người vẫn đang bị vòng tay anh khống chế.
"Ngày mai…em tìm anh Kỳ Dương, bảo anh ấy giúp em kiện anh."
"Tội gì?"
"Cưỡng bức em."
"Hả?"
Hoàng Khang bật cười rồi hôn nhẹ lên má Thiên Nghi, anh ngóc đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Em định kiện chồng mình ngồi tù vì lên giường với vợ?"
"Em không phải vợ anh."
"Ồ...thế ai từng nói muốn làm người phụ nữ của anh?"
Ai nói? Thiên Nghi đang cố lục lại toàn bộ trí nhớ? Có lẻ không phải cô? Gương mặt hồng hồng giờ đã đỏ ửng. Cô chỉ nhìn thấy nụ cười tinh quái từ người đang ngã nửa thân trên lên người cô.
Bởi thế không nên hứa hẹn gì với Hoàng Khang...anh học dở nhưng trí nhớ vô cùng tốt.
"Hoàng Khang à..."
Chỉ còn cách tự mình tìm đường thoát. Vừa nói cô vòng tay lên cổ Hoàng Khang, chớp chớp mắt mình anh. Hoàng Khang lại giữ trên môi nụ cười ấy...Nó cuốn hút làm sao?
Thật quá đáng mà...sao anh có thể quyến rũ em mãi thế? Nói không chừng em không kiện anh cưỡng bức thì ngay tối nay bị cáo sẽ là em.
Cô sẽ cưỡng bức anh mất...
"Anh mà làm thế thì đừng trách em."
"Trách em? Sao phải trách em?" Vẫn thái độ dửng dưng ấy, không tác dụng.
"Em...em...sẽ..sẽ..." Nói có một câu mà lại khó khăn vô cùng...
"Em sẽ làm gì?"
Làm gì anh thừa biết mà còn hỏi.
"Sẽ không cho anh hôn em nữa!"
Lời cảnh cáo quá có tác dụng...
Hoàng Khang gật đầu, nhưng lại lấy giọng: "'Hoàng Khang à...anh mà làm thế thì đừng trách em cưỡng bức anh'. Em định nói vậy đúng không?"
Thiên Nghi bất lực thú tội: "Sao em nghĩ gì anh điều biết hết vậy?"
"Hả? Em định làm vậy thật sao? Anh chỉ đoán thôi mà...Không ngờ em cũng rất háo sắc?"
Anh thật quá đáng. Thiên Nghi xô anh ra khỏi người mình rồi cô ngồi bật dậy.
"Anh về nhà đi...về nhanh!"
Hoàng Khang nhanh tay ôm lấy cô vào lòng, anh thì thào bên tai Thiên Nghi, như bùa mê khiến cô không sao cưỡng lại.
"Thôi mà Thiên Nghi...sự thật đó anh có thể cho qua...tại anh quá có sức hút. Không sao...anh cam tâm tình nguyện để em cưỡng bức..." Nói xong, Hoàng Khang buông Thiên Nghi ra, tự tay cởi từng nút áo trên người.
Vừa cởi đến nút thứ ba, Thiên Nghi đã la toáng lên, nắm chặt tay anh lại.
"Hoàng Khang...Hoàng Khang...em...em không giỡn."
"Anh nghiêm túc mà...không kiện em cũng không bắt em chịu trách nhiệm. Anh thề đấy."
Anh khôn cũng vừa phải thôi. Gian xảo cũng phải có chừng mực chứ. Chịu trách nhiệm à? Ai là người nên nói câu đó?
Thiên Nghi cố dùng tốc độ nhanh nhất gài lại từng nút áo cho Hoàng Khang, gài lên đến nút tận trên cổ. Như thế an toàn. Hoàng Khang mỉm cười rồi tháo nút đầu tiên trên cổ ra. Thiên Nghi mím môi nhìn sắc mặt Hoàng Khang...Đúng là dẫn sói vào nhà.
"Nhìn anh như thế là có ý gì?"
"Em ngủ!"
Cô nằm bịch xuống giường rồi quay lưng lại phía anh. Thiên Nghi không thể không thừa nhận cô thật sự mất kiểm soát mất rồi. Ai bảo anh đẹp trai như thế, ai bảo anh lừa tình như thế và ai bảo cô yêu anh như thế. Nhìn thêm một giây nữa thì cô sẽ...'cưỡng bức' anh thật đấy.
Một vòng tay thật ấm áp ôm lấy cô từ phía sau. Cái chăn bông màu trắng cũng kéo đến tận vai, Hoàng Khang tựa đầu vào mái tóc của Thiên Nghi.
"Kết hôn với anh đi!"
Thiên Nghi lắc đầu.
"Sao vậy?"
"Kết hôn rồi anh sẽ không còn yêu em nữa."
Cô cảm nhận được nụ cười của anh sâu hơn, chưa cho Hoàng Khang hỏi, Thiên Nghi đã biện minh: "Mẹ em từng nói con trai sẽ giống bố...em không muốn như mẹ anh."
Người Hoàng Khang cứng đờ, anh từng nghi ngờ Thiên Nghi sẽ có ý nghĩ này, nhưng lại càng không thể tin cô lại dám nói ra. Cô quay người lại, vòng tay ôm lấy Hoàng Khang, tựa mặt mình vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim hỗn loạn ấy.
"Em biết mình không nên nói ra, em biết anh sẽ buồn vì khơi lại quá khứ....Nhưng em sợ lắm...em yêu anh như vậy, anh mà bỏ em...em sẽ chết thật đó."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận