"Em cũng thấy cô ấy rất ngốc...mà có lúc em còn không ngờ mình lại đi yêu một cô gái ngốc như vậy...Bạn gái trước kia của em vô cùng thông minh."
Kiểu này mà nghe được, cô lại thổ quyết lần hai. Chê bạn gái thì không nói đi, lại còn khen người yêu cũ.
Hoàng Khang...anh có biết như thế rất quá đáng không?
"Vì Thiên Nghi ngốc nên chỉ biết yêu cậu."
Hoàng Khang lặng lẽ gật đầu, anh cũng biết vì cô ngốc như thế nên anh mới yêu cô, và cũng vì cô vô cùng ngốc nghếch nên bản thân cô lại vì tình yêu với anh mà hy sinh rất nhiều. Anh nâng ly lên uống ngụm rượu rồi lại bỏ xuống.
Còn Đại Phong, Đại Phong rót đầy một ly, hai ly, ba ly,...mà sao vẫn chưa say. Càng uống càng tỉnh, càng uống càng đau, nếu say đi thì có lẻ sẽ dễ dàng hơn, không cần dằn vặt, gào thét đau khổ trong tim thế này.
"Anh...có lẻ mọi chuyện không phức tạp thế đâu..Ngọc Diệp còn nhỏ, hay ham chơi là đúng thôi. Nên...tha thứ được thì phải tha thứ...Anh yêu cô ấy mà."
"Ừm...anh yêu cô ấy..."
"Vậy thì anh bỏ qua đi..."
Hoàng Khang ngập ngừng, cũng không biết nên khuyên thế nào bây giờ. Nhìn gương mặt anh tuấn rạng ngời ngày nào của Đại Phong giờ trở nên cô đơn trong bóng đêm thế này...cho thấy tâm trạng của anh không những tệ mà còn trái tim đang rất đau. Tối qua, Hoàng Khang còn như thế mà, giờ mới biết bộ dạng khó coi làm sao.
"Nhưng cô ấy không yêu anh."
"Anh Phong..."
Không ngờ Đại Phong có thể thừa nhận một cách bình thản như vậy. Nhưng Hoàng Khang đâu hay, anh không muốn thừa nhận, anh muốn giấu trong lòng, lừa mình, lừa người để có thể ở bên yêu thương Ngọc Diệp. Nhưng khi men say vừa thấm vào người, Đại Phong lại nén lòng mà thừa nhận. Nhìn vẻ ngạc nhiên của Hoàng Khang, anh bật cười rồi lấy tay rót thêm vào ly của Hoàng Khang.
"Điều này cậu cũng biết đúng không?"
Hoàng Khang không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Nghĩ ngợi một lát, Hoàng Khang lại tự mình nói mình: "Lúc đầu Thiên Nghi cũng rất ghét em...em phải chờ cô ấy, nên anh cũng nên chờ Ngọc Diệp đi. Yêu cô ấy nên anh phải chờ."
"Anh chờ cô ấy? Chờ khi nào? Đến khi cô ấy can đảm chấp nhận anh, yêu anh và quên đi nỗi đau tình cũ sao?" Đây là điếu thuốc thứ năm, Đại Phong phả hơi khói vào làn đêm, anh nhìn ra ngoài: "Trước đây Ngọc Diệp yêu thằng bạn của anh, trong khi đó anh lại chỉ biết yêu thầm cô ấy, chờ cô ấy. Đến lúc cô ấy và thằng đó chia tay, anh cũng phải chờ để Ngọc Diệp vơi nỗi đau. Sau đó hẹn hò cùng cô ấy, anh vẫn chờ để Ngọc Diệp yêu anh. Giờ cậu còn kêu anh chờ...?"
Hoàng Khang thẩn thờ. Cái chờ của Hoàng Khang chẳng là gì so với Đại Phong. Một Đại Phong uy danh lừng lẫy lại ẩn sau lớp vỏ là một quá khứ đau thương trong tình cảm thế này.
"Anh cố gắng rất nhiều...cố gắng để tự mình nhủ với lòng là nên chờ, nhưng anh mệt lắm Hoàng Khang à...Anh rất mệt rồi..."
Anh mệt rồi...chờ Ngọc Diệp yêu anh quả là điều không thể nên chỉ còn cách buông tay nhau để cả hai tìm con đường mới sao? Đại Phong làm được không?
Biết là không nỡ, không đành nhưng anh còn lựa chọn nào đây? Tình yêu chỉ đơn giản mà sao có đôi lúc nó khiến con người ta khổ tâm đến thế...
"Vậy bây giờ anh tính sao? Anh không định chia tay đấy chứ?"
Chia tay? Trong lòng Đại Phong chưa khi nào tồn tại ý định đó…
Nhưng bây giờ anh tính sao đây? Cố gắng níu giữ, cố gắng chờ như những năm qua anh đã làm, hay là chạy trốn khỏi cô, khỏi tình yêu mù quáng mà anh tôn thờ suốt một thời gian dài đăng đẳng.
Anh im lặng không trả lời, chỉ nụ cười chế giễu bản thân.
Vài ngày tiếp theo, Hoàng Khang không trở về nhà một giây nào cả, nghĩ tới có một hồ ly tinh đang ở đó và bộ dạng méo mó hay ghen đáng yêu của Thiên Nghi thì Hoàng Khang lại bật cười, anh đành trở thành kẻ vô gia cư, hết chạy sang nhà Hồng Ngân lại thỉnh thoảng ghé thăm Gia Minh, sẵn tiện ăn ngủ miễn phí. Cho đến tuần thứ hai trôi qua…chủ nhật, Hoàng Khang vừa dự tiệc sinh nhật của một người bạn cùng khóa, đi với Thiên Nghi, anh càng phải lộ rõ mình là người bạn trai chuẩn mực nên uống khá nhiều rượu nhẹ thay cô. Hôm nay…đành về nhà…
Bảy giờ tối, Hoàng Khang cho xe vào ga ra rồi bước vào nhà, do có chút hơi rượu nên làm anh quên hẳn việc trong nhà còn đang có một con hồ ly tinh. Bước vào phòng của mình, anh ném cả điện thoại và chìa khóa xuống bàn, cởi đi hai nút áo phía trên rồi mở cửa vào phòng tắm…Nào ngờ, cửa vừa mở ra, anh đã trông thấy…
"Cô làm gì ở đây?"
Vũ Bảo Hà đang nằm trong bồn tắm của Hoàng Khang, xà phòng tràn ngập khỏi bồn lan ra đến sàn, một mùi thơm ngào ngạt của hoa lài bốc lên, đầu óc Hoàng Khang rơi vào trạng thái giữa không trung…
"Tôi…đang…tắm." Làn da trắng như ngọc trai kia lộ rõ ra trước mắt Hoàng Khang, những chỗ cần che đã bị xà phòng che hết, nhưng những đường cong còn lại vẫn có thể quyến rũ người khác một cách đơn giản. Nhưng dù có thế nào anh cũng là hoa đã có chủ, Hoàng Khang vẫn giữ thái độ lạnh nhạt: "Bước ra khỏi phòng tôi!"
Anh quay đầu đi ra khỏi phòng tắm rồi ngã người lên giường, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà. Anh tự mình hỏi, nếu người đang ở trong đó là Thiên Nghi thì sẽ thế nào? Anh sẽ nói câu đó? Hay anh sẽ nhanh như cắt muốn mắt mình rời khỏi cơ thể kia? Hoàng Khang không dám chắc, bởi lúc bên Thiên Nghi, máu cầm thú của anh vẫn luôn sôi sùn sục.
"Cậu chịu về rồi sao?"
Cô ta bước ra với vẻn vẹn một chiếc khăn tắm quấn lấy người chưa chạm tới gối. Hoàng Khang hướng mắt lên trần nhà tiếp tục rồi im lặng. Anh cảm nhận đường ga giường bên cạnh vừa lúng xuống, có người ngồi lên, anh quay sang lại thấy cô ta đã ngồi cạnh mình.
"Làm gì vậy?" Anh ngồi dậy, hai tay chống ra sao tỏ ra vẻ bất cần.
"Cậu…cũng bị tôi quyến rũ?"
"Ý cô là cô đang quyến rũ tôi?" Hoàng Khang nói với thái độ dửng dưng.
Môi cô ta nở nụ cười rất tươi, tay cô đã chạm vào nút áo thứ ba trên ngực anh.
"Thì sao? Tôi biết là cậu không có hứng thú với con nhỏ kia…nó không điểm nào nổi bậc cả…"
Nụ cười khinh bỉ lại lộ rõ trên gương mặt anh tuấn của Hoàng Khang. Anh cầm lấy tay của Vũ Bảo Hà…Cô ta càng đắm mình trong hạnh phúc với sức quyến rũ lạ thường của mình thì bỗng dưng, bàn tay cô đau buốt, như có một tảng đá đang kìm kẹp lấy nó.
"Đau…đau…"
Anh ném bàn tay mềm mại kia ra khỏi người mình rồi anh đứng hẳn dậy, bằng ánh mắt sắt đá nhất, Hoàng Khang nhìn vào Vũ Bảo Hà: "Đừng đem cô so sánh với Thiên Nghi của tôi. Một chút cũng không bằng…quyến rũ tôi à? Nói cho cô biết, trên đời này chỉ có một mình Tầng Thiên Nghi mới khiến tôi muốn chiếm hữu thôi!"
Vũ Bảo Hà còn đang xoa xoa bàn tay còn những vết hằn đỏ từ do năm ngón tay rắn chắc của Hoàng Khang gây ra. Mặt cô ta vẫn không thôi ấm ức, nhưng không biết động lực nào khiến Vũ Bảo Hà lại nắm chặt tay Hoàng Khang, hai bàn tay cô ta nắm lấy những ngón tay thon dài của Hoàng Khang. Mắt cô ta đã ươn ướt: "Hoàng Khang…không lẻ cậu…không hiểu tình cảm của tôi dành cho cậu hay sao? Hai tuần qua…tôi luôn chờ cậu…tôi nhớ cậu…"
"Cô lấy tư cách gì nhớ tôi hả? Cô chẳng qua là người tình của ông bố vô trách nhiệm kia thôi? Lại còn chờ tôi? Nhớ tôi? Tránh xa tôi ra!"
Mắt cô ta rơi vào lạc lõng, bàn tay đang nắm chặt lấy hy vọng bỗng dưng bị hất hủi, trước mắt cô là một Hoàng Khang băng giá, anh luôn như thế, luôn tỏ ra ghẻ lạnh với cô, còn về người còn gái kia, anh lại dịu dàng, ân cần như thể cô ta là ngọc ngà châu báu. Rốt cuộc cô thua cô ta điểm nào?
"Hoàng Khang!" Khi thấy anh định bước đi, Vũ Bảo Hà đứng bật dậy rồi nhìn về tấm lưng mang theo luồn gió đông lạnh giá ấy. Gọi anh, anh không quay lại, cả nhìn anh còn không thèm nhìn lấy cô một lần, cô đáng khinh bỉ vậy à?
"Tôi..không yêu thương gì bố cậu cả…chỉ vì cuộc sống nên tôi mới phải bán mình cho ông ta…tôi nghĩ mình sẽ cam chịu như thế…nhưng từ khi gặp cậu, tôi không muốn vậy nữa…tôi không muốn làm mẹ kế của cậu…"
Tay Hoàng Khang bóp chặt vào nhau, đây là người phụ nữ của bố anh sao? Ông ta ruồng bỏ mẹ con anh để ở bên những hạng đàn bà thế này? Càng nghĩ anh càng không kiềm chế được cơn giận, mẹ anh làm gì sai mà phải bị đối xử như vậy? Anh quay hẳn người lại, đối diện với dáng vẻ quyến rũ chết người đó, nếu là bố anh, ông ta sẽ ôm ngay lấy cô, nhưng còn anh, anh khinh thường người đang đứng trước mặt mình, thậm chí càng muốn cô ta chết đi: "Không muốn làm mẹ kế của tôi? Dù có muốn cũng chẳng được đâu…Nhưng mà tôi cho cô biết…đối với tôi, cô chỉ là thứ phụ nữ có tiền là mua được, còn dám so sánh với Thiên Nghi? Cô ấy không như cô, Thiên Nghi của tôi không cho phép cô đem ra so sánh. Cô không biết tôi khinh bỉ cô tới nhường nào đâu…"
"Cậu khinh bỉ tôi vì tôi yêu cậu sao?"
"Ngay ngày mai, tôi không muốn thấy bất cứ thứ gì liên quan tới cô trong ngôi nhà của tôi. Hiểu không?"
Chỉ có dùng những lời lẻ này thì Hoàng Khang mới nguôi ngoai được lửa giận trong lòng. Anh liếc mắt vào bộ váy ngủ còn chổng chơ trên sàn nhà rồi nhìn lại vẻ đáng thương của Vũ Bảo Hà lần nữa, sau đó anh đá mạnh vào cánh cửa gỗ, cửa va vào tường phát ra âm thanh kinh khủng. Âm thanh ấy chấm dứt cũng là lúc bóng dáng anh biến mất đây.
Người phụ nữ kia lạnh lẽo giữa không gian vắng lặng, chiếc rèm cửa bị gió thổi tung, gió luồn vào da thịt cô khiến cô lạnh buốt, và đau điếng đến tận xương tủy, cô ngồi xuống sàn nhà, một tay tựa vào giường rồi thét lên thật to.
Yêu đã sai giờ lại đi yêu con của người tình? Cô thật hết thuốc chữa rồi, cứ nghĩ Hoàng Khang sẽ giống bố cậu ấy, không thoát khỏi lưới tình của cô. Hai tuần qua, cô trông ngóng bóng dáng của anh, điện thoại của ông Hoàng cô cũng chỉ trả lời qua loa, mong sao người hỏi thăm cô là Hoàng Khang thì dù có chết cô cũng cam tâm. Vậy mà anh lại mất hút sau cái đêm ngồi khóc ở ban công của căn phòng này…Đêm đó cô tận mắt chứng kiến vẻ yếu đuối hiếm thấy của Hoàng Khang…Anh khóc…anh thực sự khóc vì người con gái kia.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận