Giấc mơ kia bị Thiên Nghi phá hủy bởi cái trở mình không chút ý tứ của cô, hai tay lại vòng ôm lấy eo rắn chắc của anh, mặt lại vùi vào ngực anh, hơi thở rất đều, Hoàng Khang hoàn toàn có thể biết được từng nhịp thở ấy.
Có gì đó đang chạm vào môi Thiên Nghi...có gì đó đang phả vào khắp mặt cô. Dù muốn ngủ vẫn không sao ngủ được. Cô mơ màng mở mắt, từ đôi mắt còn mê ngủ giờ đã to hẳn. Anh hôn cô. Dám hôn lúc cô còn đang ngủ, như thế có thể định tội được không?
"Ngủ đủ chưa?"
"Ờ..."
Cô lùi người lại tránh đôi môi cứ không muốn yên phận. Hoàng Khang không để Thiên Nghi có cơ hội xa anh thêm một mili nào cả, anh nhanh tay kéo cô lại, mặt đối mặt, khoảnh cách giữa hai sống mũi giờ chỉ còn tính là xăng ti. Sao anh có thể buông tha cho cô khi anh đã rất nhân từ để cô ngủ suốt bốn tiếng trên người mà cô cứ quyến rũ ôm lấy anh thật chặt thế kia.
"Vai anh bị em làm mất luôn cảm giác rồi..."
"Xin...xin lỗi...em mệt quá nên..."
Cô nhanh tay dùng tay mình mát xa nhẹ nhàng vào vai trái của Hoàng Khang, điều này giúp ích được gì, anh mỏi vai là thật nhưng cổ họng lại nóng rát lên đây. Sự báo đáp đơn giản như vậy mà có thể làm Hoàng Khang vừa lòng sao?
Anh dùng tay mình kéo cô lại gần hơn nữa, nhân lúc Thiên Nghi không hề có chút phòng bị, Hoàng Khang bế xốc cô ngồi lên đùi mình. Thiên Nghi ngẩn ra: "Anh định mỏi chân nữa sao?"
"Mặc kệ..."
"Hoàng Khang...càng ngày anh càng gian xảo!" Cô buông tay mình khỏi vai anh rồi dùng nó nhéo mạnh vào má Hoàng Khang: "Rất gian xảo." Thiên Nghi mỉm cười. Anh thích nụ cười ngây ngô này, đây mới là điều anh yêu nhất ở cô, nụ cười như ánh sáng đã giúp anh thoát khỏi bóng đêm.
"Ồ...anh cũng thấy mình ngày càng gian xảo...vì ai đó cứ ôm chặt lấy anh, cứ muốn quyến rũ anh, thử thách sức chịu đựng của anh."
"Em...em...đang ngủ nên đâu biết...gì."
Âm thanh vô cùng trầm ấm, nhẹ nhàng, cô lại lấy tay vân vê mép áo sơ mi của mình, đầu cúi hẳn xuống để che đi sự ngại ngùng của bản thân. Hoàng Khang ngắm cô hồi lâu, trông dáng vẻ này...sao đáng yêu đến thế kia.
"Nghi ngốc à..."
"Em không ngốc mà..." Ngẩn ngay đầu lên mà biện minh.
Ai ngờ anh gian xảo tột đỉnh thế đâu, dụ cô ngẩn đầu để mà thực hiện âm mưa xấu xa. Đầu tiên chạm môi vào trán cô, rồi hôn đến mí mắt vẫn còn sưng mọng ấy, anh hôn nhẹ vào má Thiên Nghi. Kéo hai tay cô đặt lên vai và choàng lấy cổ của anh, Thiên Nghi ngoan ngoãn làm theo như chú mèo nghe lời chủ, hay nói rõ hơn cả cô cũng không còn sức phản kháng và không hề muốn phản kháng...Cuối cùng anh hôn nhẹ lên đôi môi kia, anh ngắm gương mặt Thiên Nghi suốt bốn tiếng nhưng thứ anh muốn chạm vào nhất là đôi môi này đây...Đầu tiên anh chỉ chạm môi mình vào môi cô, tay anh càng quấn chặt vào eo cô, tránh để cô cứ run lên mỗi khi lưỡi anh tiếng sâu vào...Thiên Nghi thả lỏng hơn nhiều...bị anh hôn rồi thành thói quen...nhưng không biết mỗi lần cảm nhận đầu lưỡi anh là cô cứ run lên, không tài nào kiềm chế.
Nụ hôn anh sâu hơn...chầm chậm rồi chuyển thành cuồng nhiệt, anh cứ ôm chặt lấy Thiên Nghi, muốn biến tất cả của cô trở thành của anh.
Tình yêu...nhiều lúc cũng nên biểu hiện.
****
"Diệp ơi.... Diệp! Ngọc Diệp!"
"Hả? Chuyện gì vậy?"
Ngọc Diệp thẩn thờ đưa đầu nhìn sang Tiểu Quỳnh đang bức rứt đi qua đi lại trong nhà Thiên Nghi.
"Sao Hoàng Khang không đưa Thiên Nghi về? Đã gần mười giờ đêm rồi..."
"Ai biết...Nhưng bộ Quỳnh không đi hẹn hò với anh Kỳ Dương sao? Thời gian rảnh rỗi nên dành cho ông bạn trai gia trưởng của Quỳnh đi mà..."
Tiểu Quỳnh đứng dậy rồi đi sang ngồi cạnh Ngọc Diệp, giật lấy laptop của cô ấy.
"Nè...Diệp đang học bài đó."
"Học bài?" Tiểu Quỳnh nhìn qua màn hình laptop, đôi chân mày cô chau lại, mặc cho Ngọc Diệp cố ý dành lại máy, Tiểu Quỳnh nhanh tay gõ mấy chữ vào khung tin nhắn rồi đóng luôn laptop, cô nhìn Ngọc Diệp chăm chăm : "Lại nữa?"
"Chỉ là...là...anh ta có ý với Diệp thôi mà..."
"Diệp tiểu thư à...làm ơn đi, anh Đại Phong đã về rồi, có muốn ham chơi cũng nên vừa vừa thôi, định cho mọi chuyện nghiêm trọng hơn mới vừa lòng sao? Diệp còn như thế nữa mình không tha đâu."
Ngọc Diệp gật gật đầu cho qua rồi mở laptop lên, nhìn lại mấy dòng chữ 'Tên khốn, đừng phiền tôi, nếu không tôi cho anh ăn đấm đó', mắt Ngọc Diệp mở to lên nhìn lại hiển thị đã xem của đối phương. Ôi, đàn anh của trường đại học Y vừa mới xin được địa chỉ liên lạc đã bị từ chối, nhưng có phải chủ nhân từ chối đâu...Cô tức giận bỏ laptop qua một bên rồi chống hai tay lên eo mình.
"Quỳnh...vừa phải thôi nha. Sao có thể mạo danh Diệp làm thế được?"
"Ai mới là người vừa phải, Diệp coi Diệp làm thế là đúng sao? Đừng có lăng nhăng nữa, anh Phong mà biết là không hay đâu, mình không có ý định che giấu cho Diệp nữa..."
"Không cần Quỳnh che giấu...anh Đại Phong là gì của Diệp chứ?"
Giọng hai cô nàng thanh thoát cả căn nhà vốn vẫn yên tĩnh của Thiên Nghi.
"Anh Đại Phong là người yêu của Diệp đó...Nghe rõ không???"
Có vẻ Ngọc Diệp đã nhượng bộ Tiểu Quỳnh, cô quay mặt sang hướng khác chẳng thèm lên tiếng, mặt đỏ phừng phừng. Thấy thế, Tiểu Quỳnh kéo kéo vai Ngọc Diệp, hạ thấp giọng: "Người như anh Phong mà đánh mất thì Diệp sẽ hối hận đó...Nghe mình đi Ngọc Diệp à..."
"Anh quan trọng vậy sao?"
Là tiếng của Đại Phong, anh đứng sừng sững giữa cửa, tim Ngọc Diệp như bị gián đòn thật mạnh, Tiểu Quỳnh lập tức đứng bật dậy, ấp úng...
"Anh...anh..."
Không những có Đại Phong mà còn cả Thiên Nghi và Hoàng Khang đang đứng ở cửa. Mặt Thiên Nghi có chút khó coi...
"Hôm nay...hai người ngủ ở nhà Nghi được không?"
Để phá tan không khí ngột ngạt, cô ấy lên tiếng trước. Ngọc Diệp thở phào nhẹ nhỏm rồi cũng đứng dậy: "Không cần đâu...Diệp về nhà ngủ được rồi."
"Diệp này...Diệp và mình phải ngủ lại đây với Thiên Nghi, nếu không Hoàng Khang lại thừa cơ hội."
Hoàng Khang bật cười, không tránh khỏi ánh mắt thăm dò của Tiểu Quỳnh. Cô ấy luôn đề phòng Hoàng Khang dùm Thiên Nghi như đề phòng một tên háo sắc. Nhưng có điều, việc Tiểu Quỳnh nghi ngờ không hẳn đã sai. Hoàng Khang không những háo sắc mà còn là một tên đại háo sắc.
"Được rồi...hai người ngủ lại cùng Nghi ngốc của tôi đi. Tôi về nhà là được chứ gì..."
Cô quay sang nhìn Hoàng Khang, ánh mắt lưu luyến chưa dứt thì đã bị Tiểu Quỳnh kéo lại phía mình. Còn Đại Phong nhìn lại Ngọc Diệp đang bình thản đứng gần anh, anh mỉm cười cùng cô.
"Sáng mai anh lại đón em đến trường."
"Ờ...Anh về cẩn thận."
Sau khi khóa cổng, cả ba trèo lên gác phòng của Thiên Nghi. Ngọc Diệp như tội phạm bị phán tội, Thiên Nghi cùng Tiểu Quỳnh đều đưa ánh mắt trách móc về phía cô.
"Hai người đừng nhìn Diệp thế mà..."
Thiên Nghi ngồi xuống giường nắm tay Ngọc Diệp: "Đừng như thế nữa được không?"
"Ừm..."
Diệp tiểu thư gật đầu kiên quyết, còn dám giơ tay lên hứa hẹn với hai người còn lại. Tiểu Quỳnh đang ngồi trên ghế cũng thở dài không biết nói câu gì cho phải. Lần này không biết là lần thứ mấy đám bạn bao che cho sai lầm của Ngọc Diệp. Cô có Đại Phong nhưng vẫn hay cùng những chàng trai khác tỏ ra thân mật, như thế có phải đang phản bội Đại Phong không? Anh yêu cô nhiều vậy mà đổi lại không dành được trái tim Ngọc Diệp...Đại Phong thiếu gia một thời lộng lẫy chỉ thua trong tay một người con gái.
"Anh Phong...chuyện đó.." Chưa để Hoàng Khang nói những câu tiếp theo, Đại Phong vội lãng sang chuyện khác: "Chúc mừng cậu...từ nay được ở bên Thiên Nghi rồi."
"Cảm ơn anh...em thực sự rất vui."
Hoàng Khang đưa đầu ra cửa xe để hóng lấy làn gió đêm lạnh buốt, anh không cảm nhận thấy mình lạnh, chỉ toàn hơi ấm của Thiên Nghi, chỉ toàn hình ảnh những nụ hôn quyến luyến không rời của hai người đã có thể khiến anh không cảm nhận được cái gì là gió đông. Anh tự mình cười rất tươi, cây răng khểnh trắng muốt lộ ra tôn thêm nét đẹp cuốn hút của anh chàng này.
Một người hạnh phúc, còn một người đang tự mình ôm trọn đau khổ.
Rất lâu sau, khi không gian trong xe hoàn toàn yên tĩnh thì Đại Phong lại lên tiếng.
"Chưa bao giờ anh cảm nhận được cái hạnh phúc mà cậu đang có...cậu yêu Thiên Nghi, Thiên Nghi còn yêu cậu hơn cả cô ấy. Anh rất ngưỡng mộ cậu đó Hoàng Khang."
"Anh..." Sắc mặt Hoàng Khang cũng dần trở nên đong cứng bởi sự đường đột chia sẻ này của Đại Phong. Hoàng Khang ngồi ngay ngắn lại rồi nhìn qua Đại Phong, anh đang chăm chú lái xe nhưng gương mặt lại lộ rõ nét buồn phiền khó tả. Nhưng là một người đàn ông, Hoàng Khang hiểu mình nên làm gì...
"Chúng ta đến đâu đó uống vài ly không?"
Lời đề nghị của Hoàng Khang quả thực rất đúng lúc. Đại Phong quay đầu xe về hướng một quán Bar sang trọng. Hai người ngồi trong một phòng Vip riêng, Đại Phong châm một điếu thuốc rồi chống tay lên thành cửa, nhìn ra những ngọn đèn lấp lánh của những tòa cao ốc nguy nga. Khói thuốc ngào ngạt tỏa khắp nơi...Hoàng Khang rót một ít rượu mạnh vào hai ly, anh uống trước, nhưng khác Đại Phong, Hoàng Khang uống để mừng cho niềm vui của anh và Thiên Nghi.
"Cậu không hút thuốc sao?"
"À...từ lúc yêu Thiên Nghi, em bỏ rồi. Thiên Nghi không thích."
Môi Đại Phong khẽ cong lên, anh quay đầu lại, gác chân lên hàng ghế đối diện, rồi uống cạn một hơi, ly rượu đầy giờ chẳng còn một giọt.
"Nhiều lúc tôi mong mình được như cậu. Thiên Nghi rất ngốc."
Nếu Thiên Nghi mà nghe được những câu này, cô ấy sẽ tức chết mất. Hoàng Khang chê cô ngốc thì thôi đi, cả anh trai nuôi Đại Phong cũng thế, cô cũng đâu ngốc gì mấy.
Hoàng Khang nghe Đại Phong nhận xét thế, không những không biện hộ cho người yêu mà còn bật cười, tay xoay xoay chiếc điện thoại màn hình đen phẳng lặng trên tay, rất thành thạo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận