Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 9: Có Ma?

Hành Lang Hai Lớp

  • 834 lượt xem
  • 2443 chữ
  • 2020-10-20 16:42:07

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trí gạt chống xe ngay quán trà sữa, không kịp để hơi thở ổn định đã vọt vào trong.

Quán sáng đèn, điệu nhạc nào đó quanh quẩn bên tai. Cậu trai thấy Việt Chinh mắt đỏ quạch, mặt mũi tái nhợt, ngồi một góc với ly sữa nóng trước mặt. Còn Nhật Luân ngồi đối diện, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Trí thấy có gì đó rất không ổn, nhưng cậu không có thời gian để ý đến, cậu đi nhanh đến, lên tiếng:

"Việt Chinh, cậu có sao không?"

Giọng của Trí làm cả Việt Chinh và Nhật Luân giật mình, cả hai đồng thời ngẩng đầu, Trí đứng ở đó, đang cố định lại hơi thở của mình.

"Mình không sao." Việt Chinh lắc đầu trả lời, giọng khàn khàn, có lẽ do khóc quá nhiều.

"Mình đưa cậu về." Trí vẫn đứng đó nhìn Việt Chinh từ trên xuống. "Trời tối lắm rồi."

"Được." Việt Chinh gật đầu.

Sau cái gật đầu đó, Việt Chinh đứng dậy, con nhỏ nhìn Nhật Luân một chút rồi khẽ nói:

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Trí vỗ vai Nhật Luân vài cái sau đó quay người bước đi, Việt Chinh cũng nhanh chóng theo sau.

Có cái gì đó rất gượng gạo, rất không bình thường nhưng không rõ được là cái gì.

Việt Chinh ra khỏi cửa lớp mới chợt nhớ ra chiếc xe đạp của mình, con nhỏ níu lấy tay áo của Trí, khó xử lên tiếng:

"Xe đạp của mình còn ở ngoài khu vui chơi..."

Trí chưa trả lời Việt Chinh thì Nhật Luân ở sau hai người đã nói:

"Cậu cứ về trước với Trí đi, mình giúp bạn dắt xe về trường."

"Nhưng mà ngoài đó..." Việt Chinh hốt hoảng lên tiếng, ngoài đó không hề an toàn. "Hay thôi luôn đi."

"Mình sẽ nhờ người lớn ở đây đi cùng." Nhật Luân cam đoan.

"Vậy... phiền cậu." Việt Chinh nhăn mày, nhìn ra được con nhỏ rất miễn cưỡng, nhưng vẫn đồng ý để Nhật Luân giúp đỡ.

"Đừng lo nữa, về thôi." Trí gạt chống xe, bật chìa khóa nói với Việt Chinh. "Bạn cũng tranh thủ về sớm đi." Sau đó cậu lại hướng về phía Luân nhắc nhở.

"Ờ, hai người đi cẩn thận." Nhật Luân gật đầu.

Đêm tĩnh mịch, bóng người cô đơn nhưng lòng người dậy sóng.

..........

Trí nhường chiếc áo khoác cho Việt Chinh, cả đoạn đường về nhà cậu trai không hỏi bất cứ điều gì cả. Cả hai im lặng mãi cho đến khi chiếc xe đạp điện dừng trước cái cổng trắng quen thuộc.

Trí chủ động lấy lại chiếc áo khoác, cậu tự nhiên vừa mặc vào vừa nói:

"Chân cậu có vết thương, vào nhà khử trùng nhé. Nếu mai cậu vẫn còn mệt thì nhắn tin cho mình, mình ghé nhà lấy đơn xin phép giùm cậu."

Đối với lời nói của Trí, trong lòng Việt Chinh đầy xúc động trước sự thấu hiểu vô cùng chu đáo của cậu bạn.Việt Chinh khẽ cười. Đèn cổng mờ mờ, Việt Chinh không thấy rõ Trí, nhưng trong đầu con nhỏ lại vô thức hiện lên gương mặt của người đối diện, có nụ cười ấm áp và đôi mắt dường như chỉ đặt mình vào trong.

"Cảm ơn cậu. Mình không sao hết, khi nãy mình sợ quá mới khóc nhiều như vậy, bây giờ mình thật sự không sao cả. Mai cậu đến cho mình đi ké với."

Trí gật gật đầu. Cậu tin tưởng Việt Chinh đã ổn.

"Cậu vào đi. Ngủ sớm. Ngủ ngon."

"Cậu về cẩn thận. Ngủ ngon."

Trí gật đầu, theo thói quen đợi Việt Chinh vào trong mới rời đi. Nhưng Việt Chinh đi tới giữa sân lại vội quay lại, con nhỏ đứng cách cậu cái cổng, thấp giọng nói từng chữ chậm rãi:

"Mình không phải không muốn kể với cậu chuyện gì đã xảy ra, nhưng hôm nay mình thật sự không sắp xếp được lại sự việc để kể với cậu, mình..."

"Mình biết mà." Không đợi Việt Chinh nói hết câu Trí đã cắt ngang. "Việc của cậu bây giờ là ăn no ngủ yên thôi, vào nhà đi."

"Tạm biệt!"

Lúc này Việt Chinh mới thả lỏng người vào thẳng trong nhà, Trí nhìn bóng lưng nhỏ nhỏ gầy gầy kia khuất sau cánh cửa mới bật chìa khóa rời đi.

Ngày hôm nay dài và mệt mỏi quá.

Con người chúng ta khi đủ tuổi để suy nghĩ nghiêm túc về một vài vấn đề luôn có chung một dạng tâm lý, mà khi đó chúng ta chỉ muốn bản thân ở một mình, né tránh những câu hỏi từ người xung quanh. Khi đó không phải là chúng ta bất cần, không phải chúng ta xem nhẹ sự quan tâm từ các phía, khi đó não bộ chúng ta đã quá mệt mỏi để tiếp nhận thêm những thông tin (lời nói) khiến chúng phải hoạt động để phản xạ lại. Điều não bộ muốn là không gian yên tĩnh để chúng sàn lọc lại tất cả sự việc.

Việt Chinh đang ở tình huống như thế.

Nghiêm túc và thành thật mà nói, Việt Chinh suýt nữa đã bị cưỡng hiếp hoặc bắt cóc đối với sự việc chập tối. Mà trách nhiệm của một con người còn trẻ đối với bản thân là phải báo lại chuyện này với người lớn ngay lập tức.

Nhưng Việt Chinh đã không làm như vậy. Có thể con nhỏ vẫn bình an, hoặc có thể nó đã quá mệt mỏi. Nên trước câu hỏi của ba mẹ, nó chỉ trả lời qua loa rồi vào phòng.

Việt Chinh tắm rửa sạch sẽ, gội trôi những thứ đáng sợ cả ngay hôm nay rồi ngã người ra giường. Nó nhắm mặt một vài phút rồi mở mắt, bật người dậy nhìn vào cổ chân trái. Nơi đó bây giờ đã đầy đủ hai chiếc lắc như ngày nào. Chiếc bị rơi kia Nhật Luân đã đeo lại cho nó khi nãy.

Nhật Luân không hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng thông minh như cậu ta nhìn bộ dạng của Việt Chinh cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc Việt Chinh đã ổn định lại, cậu ta hỏi tại sao Việt Chinh lại đi ra ngoài một mình vào trời tối. Việt Chinh trả lời rằng con nhỏ tìm vật quan trọng. Chỉ nghe đến đó, Nhật Luân đã hiểu ra Việt Chinh tìm cái gì.

Cả hai rơi vào im lặng một chút, sau đó Nhật Luân lục trong cặp cậu ta tim chiếc lắc, cậu ta vẫn giữ im lặng cúi người, nửa ngồi nửa quỳ kéo ống quần Việt Chinh lên đeo lại chiếc lắc. Rồi cậu ta xin lỗi.

Nhật Luân có thể không cần xin lỗi mà thay vào đó có thể cậu ta nhận được lời cảm ơn từ Việt Chinh nếu như cậu trả chiếc lắc sớm hơn. Nhưng mọi việc đã không xảy ra như thế, mọi việc đã đi theo hướng tồi tệ hơn.

Việt Chinh nhìn chằm chằm vào chiếc lắc, con nhỏ không xác định được mình có tức giận hay không, nhưng lòng cảm kích của nó dành sự xuất hiện của Nhật Luân đã tụt đi một nửa.

Cuộc sống luôn xuất hiện từ 'nếu', thế nên dù có đồng ý hay không đồng ý thì việc Việt Chinh không muốn công nhận sự xuất hiện của Nhật Luân đã là cơ bản đối với một cô gái rồi.

Nếu như Nhật Luân trả chiếc lắc sớm hơn...

Sáng.

Việt Chinh diện áo dài như thường ngày, mở cửa nhìn ra cổng đã thấy Trí đứng ở đó.

Thời đi học, mỗi sáng luôn có một người diện sơ mi trắng, quần tây, đứng cạnh chiếc xe đạp đợi bạn trước cổng nhà chắc hẳn là một điều rất đỗi tuyệt với và hạnh phúc.

Hình ảnh nam sinh ấy kiên nhẫn đợi nữ sinh kia rất đẹp, mà cảnh nữ sinh duyên dáng với tà áo dài tinh khôi từ trong nhà bước ra cũng đẹp không kém. Cảnh đẹp ấy mãi chỉ xuất hiện ở quãng đời cấp III ngắn ngủi mà thôi.10

Việt Chinh chạy ra cổng, khẽ cười thay cho lời chào buổi sáng đối với Trí. Trí đối với nụ cười không còn tươi tắn như thường ngày của cô bạn có phần lo lắng, nhưng sau đó cậu trai nhanh chóng lấy lại tinh thần chào lại.

Có vẻ Việt Chinh vẫn chưa ổn lắm sau chuyện tối qua.

"Chân cậu thế nào rồi?" Trí vừa hỏi vừa lục trong cặp lấy ra lọ sữa, cậu trai chu đáo mở nắp sẵn đưa cho Việt Chinh.

"Không sao cả, chỉ trầy sơ sơ à." Việt Chinh mỉm cười nhận lấy lọ sữa, lắc đầu trả lời câu hỏi từ bạn.

"Cảm ơn cậu." Uống xong một ngụm, Việt Chinh lại cười cảm ơn.

"Lên đi, đi học." Trí vẫn như thường, cậu cười nhẹ, chỉ vào yên xe nói.

Việt Chinh gật đầu, vui vẻ ngồi vào yên sau.

Nắng lên xuyên qua tán lá xanh rì,

Việt Chinh, Thành Trí thầm thì rời đi.

Khi đôi bạn trẻ khuất khỏi con đường, từ hàng râm bụt, ba Việt Chinh phủi phủi mái tóc ươn ướt vì nước sương đọng lại, cười khà khà:

"Thằng nhóc này được, xứng với con gái mình."10

Sau đó ông chú vui vẻ vào trong.

Xe đạp chỉ rời đi một đoạn ngắn, Trí hơi liếc nhìn người ngồi sau nãy giờ vẫn im lặng, khẽ hỏi:

"Cậu có thật sự ổn không? Hay cứ ở nhà đi?"

"Thôi không có gì thật. Khi không lại ở nhà, mình không biết phải nói như thế nào với ba mẹ mình cả."

"Cậu không kể những gì đã xảy ra với ba mẹ cậu sao?" Trí ngạc nhiên hỏi lại.

"Mình...." Việt Chinh thốt lên một câu, sau đó im bặt.

"Thôi, cậu suy xét cảm thấy như thế nào tốt là được. Chúng ta trưởng thành rồi mà." Cảm giác được Việt Chinh khó xử, Trí liền mở một bầu không khí tốt hơn, cũng mở cho Việt Chinh một đường thoải mái.

"Ừ."

"Cậu thật sự ổn phải không? Không có việc gì?"

"Có, nhưng mình..."

"Bao giờ cậu thấy ổn thì kể với mình, nhưng có những chuyện để chậm là để lỡ, bạn hiểu ý mình phải không?"

"Thật ra thì...." Việt Chinh thở dài một lượt, sau đó vân vê tà áo dài, bắt đầu kể lại chuyện tối qua.

Từng câu từng chữ lọt vào tai, đến khi kết thúc, Trí vội vàng thắng xe lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Việt Chinh:

"Như thế này mà cậu không kể với ba mẹ cậu ư?"

Từ lúc tối, cậu đã nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất là chuyện Việt Chinh vừa kể, nhưng sau đó liền gạt khỏi đầu. Nhưng thật sự chuyện tồi tệ đó đã xảy ra, và con người trước mặt cậu lại không nghĩ nó nghiêm trọng như thế.

"Mình không sao cả. Mình cảm thấy... mọi chuyện đã qua rồi thì thôi, mình..."

"Việt Chinh, có thể cậu nghĩ nó không sao cả vì cậu an toàn, nhưng nếu cậu im lặng, người khác có thể không may mắn như cậu. Gần đây rất nhiều vụ nữ sinh xấu số được đưa lên báo, cậu hiểu chứ?"

Việt Chinh đột nhiên giật thót.

"Làm sao biết được những tên thối tha đó sẽ rời đi? Có thể bọn chúng vẫn ở đây. Hay cho dù bọn chúng đi rồi, nhưng ở một nơi khác, người khác thì sao?"

"Mình..." Việt Chinh mím môi, hay tay siết chặt tà áo. Con nhỏ không nghĩ nhiều như thế.

"Hôm nay về cậu kể với ba mẹ chuyện tối qua được không? Đây là trách nhiệm của cậu." Trí thấy Việt Chinh siết chặt tà áo liền đưa tay gỡ, rồi nhẹ giọng lại nói.

"Được."

"Đừng sợ. Mọi người bảo vệ cậu được mà." Và mình cũng bảo vệ bạn cậu.

"Ừ."

"Cậu không sao là được, sốc tinh thần lại được không? Một ngày nắng xinh xắn mà bạn thì héo thế kia không hợp đâu."

Việt Chinh bật cười, ừm... Trí giỏi an ủi đấy.

Việt Chinh vào lớp là cả lớp dường như đã đông đủ rồi, nhưng mọi người trông có vẻ không vui.

"Chuyện gì thế?" Việt Chinh ngồi vào chỗ, hỏi nhỏ Tâm.

"Lớp có tin buồn." Tâm không thèm nhìn Việt Chinh một cái, con nhỏ ỉu xìu nằm dài ra bàn nói.

"Tin buồn? Ai chuyển đi hả? Hay nhà ai có chuyện buồn?"

"Không phải, còn buồn hơn như thế." Tâm lắc đầu, uể oải đáp.

"Việt Chinh, lớp chúng nhận thông báo cùng bọn A2 lập thành một đội bóng chuyền, chuẩn bị hội thao cho ngày 20/10." Thấy Tâm quá dài dòng, nữ ngồi bàn sau hai đứa chúng nó nói thẳng.1

Việt Chinh: "..."

Tình hình giữa hai lớp hiện tại với cái thông báo đó thì đúng là một tin buồn.

"Bóng chuyền thì nam thôi mà, chúng ta đâu cần chung đụng với gái lớp kia." Việt Chinh cười cười, vừa lấy sách vở ra bàn vừa nói.

"Được thế cũng tốt." Tâm vẫn giữ nguyên cái giọng như bánh đa nhúng nước ra đáp.

"Có gì nữa à?"

"Có đội cổ vũ đó."

À, đội cổ vũ.

"Ý Lan đâu?" Việt Chinh nhìn quanh lớp hỏi.

"Còn ở đâu nữa, cậu ta nhận thông báo vui như được Luân tỏ tình chạy sang lớp kế bên bàn kế hoạch rồi. Thỉnh thoảng mình muốn đứng ra viết tờ đơn rồi lớp mình kí vào đấy rồi đẩy cậu ấy sang lớp kia cho rồi, thỏa mãn cậu ấy và không gai mắt bọn mình." Tâm ngồi thẳng người, tay chống cằm liếc về chỗ của Ý Lan giận dỗi nói.

Đối với mấy lời không có tâm của Tâm, Việt Chinh chỉ có nước im lặng mà nghe. Ai cũng rõ đứa này không bình thường rồi còn gì.

A1 giữ vững trạng thái như mèo gặp mưa cho đến khi trống đánh vào lớp.

Ý Lan cũng theo tiếng trống mà về, nhưng sắc mặt con nhỏ lại tái tái, không còn vui vẻ như khi nhận được thông báo. Bạn cùng bàn của Ý Lan thấy con nhỏ không ổn, liền hỏi thăm:

"Ý Lan, cậu sao vậy?"

Theo lời bạn nữ kia, cả lớp đều hướng mắt về bạn lớp trưởng đứng ở bục giảng. Ơ, sao cứ như tỏ tình mà bị từ chối thế kia?

"Mình... mình nghe nói lớp bên kia có ma."

Ma?

"Ấy..." Mấy đứa con gái A1 giật thót, tự động dính sát lại với nhau. "Gì vậy Ý Lan, ma mẻ gì thời đại này."

Ý Lan nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng bình tĩnh bản thân mình lại nói tiếp:

"Nhưng bên kia nói, hôm qua lớp bọn họ không bật đèn, sáng nay lên lớp thấy đèn sáng, cửa lại khóa. Mà trường mình khi nào cũng có bảo vệ trực, hai lớp ở tầng trệt, nếu đèn sáng cũng dễ thấy, bảo vệ nghiêm khắc nhất là chuyện đèn đóm rồi quạt nữa, không lý nào không mở cửa tắt đèn."

"Có khi bảo vệ không thấy." Một nam lên tiếng.

"Bảo vệ không thấy thật." Ý Lan mặt mũi xanh mét nói. "A2 có hỏi bảo vệ, bác ta bảo đêm qua có đèn nào trong trường sáng đâu."

Á?!

Chẳng lẽ... có ma thật?1

____________

(Cont)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top