"Không thuộc bài?"
"Em học bài rồi, nhưng em quên."
"Không nói nhiều. Không điểm. Về chỗ."
Thanh niên ấy cười cười, đưa hai tay nhận lại vở rất lễ phép rồi gãi gãi đầu về chỗ ngồi. Thanh niên cười rất đẹp, mấy gái chung lớp ăn ở chung chạ bốn năm trời rồi nhưng lúc nào cũng ngất ngây trước nụ cười ấy.
Thanh niên ấy tên Đỗ Thành Trí.
Cậu ta cao.
Cậu ta rất thân thiện.
Cậu ta thoải mái với tất cả mọi người.
Cậu ta vừa tốt bụng vừa nhiệt tình.
Cậu ta sinh ra là để làm dịu tâm tình hoài nghi, tâm lý soi mói của con người, bởi chỉ cần cậu cười người đối diện liền cảm thấy một trời xanh lá, cực kì dễ chịu, cực kì dịu lòng.3
Chỉ là...
"Tôi thật sự hết chịu nổi cái lớp này rồi. Các cô cậu nghĩ gì vậy? Nghĩ lọt vào A10 là buông là thả luôn hả? Từ khi đi dạy đến nay tôi chưa thấy cái lớp nào tệ như cái lớp này! Các cô cậu có tính tốt nghiệp rồi lên cấp III không hả? Các cô cậu xem thường môn tôi hả? Nói cho các cô cậu biết, không có tôi duyệt học bạ thì đừng có nghĩ đến chuyện thi cử cấp III nghe chưa?! Lớp nghỉ!"4
Chỉ là, cậu ta học A10, lớp tệ nhất khối, rồi tệ nhất trường. Tệ về mọi mặt, thành tích học tập, thành tích thể thao, vệ sinh, nề nếp,... những gì cần xếp hạng, lớp cậu luôn chót bảng trường. Mọi người biết A10 tệ, biết thế thôi chứ chẳng biết gì nữa. Thế nên một con người tuyệt vời như cậu cũng chẳng được ai biết đến.
"Sĩ số là 36, số thứ tự là 34 và cậu đang ở hạng 35 đấy Trí ạ." Thằng cùng bàn vừa thấy giáo viên rời lớp liền huých tay cậu nhắc nhở.
"Ừ." Cậu ta gật đầu, rồi kèm theo nụ cười rạng rỡ không thể nào sáng loá hơn.
"Cậu không lo gì hết sao?"
"Lo gì?" Cậu lại cười. "Ba năm trước mình vẫn luôn ở hạng 35 còn gì."
Cậu bàn cùng bàn lắc đầu thở dài, rồi quay sang chỗ khác nói chuyện.
Cậu ta vẫn giữ nụ cười trên môi, ngẩng đầu lại phát hiện cô bạn ngồi xéo mình ở bàn trên bối rối quay mặt đi. Nụ cười của cậu lại càng đậm thêm.
..............
Thành Trí học A10 suốt 4 năm cấp II nhưng chưa bao giờ cậu ta tham gia mấy buổi tụ tập ở quán vỉa hè với lớp sau giờ học. Kiểu gì cậu cũng về nhà đúng giờ tan trường.
"Cậu nhất định cứ phải về đúng giờ ấy à?"
"Ừ, mẹ dặn thế."11
Ai đó chung lớp vừa nghe câu trả lời liền thở dài, lắc đầu.
................
Lục đục đến cuối năm, khi mà tất cả học sinh lớp 9 bận rộn ôn thi, bận rộn chuẩn bị hồ sơ các thứ để bước vào cấp III, đến cả A10 cũng bể đầu sứt trán vì học hành thì thanh niên Trí vẫn thoải mái như thường ngày.
"Thì đằng nào cậu ấy chả vào trường như tụi mình, cùng lắm thì lại học lớp cuối cùng của khối, và đứng hạng áp chót." Một đứa nhàm chán nói.
Trước lời của bạn, Trí vẫn không tỏ thái độ gì, cậu vẫn nở nụ cười hoà nhã như thế.
..............
"Có ăn tiệc chia tay không thế?" Trí vừa quay bút vừa hỏi khi cả lớp đang trong giờ tự ôn tập.
"Có cần không? Mình nghĩ chúng ta lại chung một lớp khi lên cấp III, cái chỗ này bé tẹo thế mà."
"Sao thế được, các cậu chăm như vậy, có khi ai đấy lại học lớp chọn cũng nên. Phải làm tiệc chia tay, lỡ lại không gặp nhau nhiều nữa thì tiếc."
Chúng nó thật sự chăm chỉ ôn tập, cũng lắm đứa muốn học tốt hơn, tương lai rộng mở hơn nên khi nghe Trí nói, cũng ngẫm nghĩ đến chuyện chia tay, chuyện sau này lỡ may không gặp lại. Thế là A10 làm tiệc lớn, tạm biệt 4 năm cấp II.
"Không phải cậu thích Trí sao? Cuối năm rồi, thổ lộ đi. Nhất là mấy dịp tiệc như thế này."
"Thích thì thích thôi, nhưng Trí không phải đối tượng nên cặp kè đâu."
"Sao cậu nói thế?"
"Cậu cũng thấy đó, cậu ta không lo học. Mặc dù chúng ta đều ở A10, nhưng chúng ta cũng có cố gắng, còn Trí thì không, cậu ta không có tí gì hướng đến tương lai cả. Rồi cậu ta là con trai mà không có tính khí con trai, đến chừng này rồi mà vẫn nghe lời mẹ?"
Trí tựa lưng vào tường gần khu vệ sinh, hai tay khoanh trước ngực lẳng lặng nghe hết cuộc đối thoại, trên môi lại nở nụ cười tươi rói.
.........
Thi học kì, thi cuối cấp, qua hai tháng hè, đến ngày báo điểm, A10 tụ tập ở trường cấp III F tra tên. Chúng nó đều đậu, 35 mạng đều chung một trường, chỉ có cái tên Đỗ Thành Trí mà ai cũng dự đoán học lớp chót khối là không có trong bảng báo.3
"Không lẽ nó rớt?"
Cũng ngày đó, Trí nhàn nhã đạp xe lên trường có tiếng nhất ở trung tâm thành phố, vui vẻ nhìn tên mình suốt mấy năm cấp I, cấp II ở tận hạng chót nay sáng chói ở vị trí thứ 5. Trí còn thấy cuộc đời tươi sáng hơn khi cái tên cậu mong đợi suốt mấy năm cũng có trong bảng thông báo, dưới cậu hai hạng.
Cấp III, Trí thật sự rất mong đợi những ngày mới mẻ ấy. Trường mới, bạn mới, bắt đầu mới, và một chuyện tình cậu mong đợi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận