Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 32: Gió Nổi Lên Rồi!

Hành Lang Hai Lớp

  • 698 lượt xem
  • 2109 chữ
  • 2020-10-20 17:11:38

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mùa hoa nở có một chuyến đi xa.

Nhà trường tổ chức chuyến dã ngoại cho học sinh.

Xa tít phía chân trời, khi cả đám leo đến ngọn đồi xanh mướt thơm đầy mùi cỏ liền vui vẻ vứt hết mệt nhọc mà la hét về phía khoảng không:

"Thoải mái quá!"

Trên là trời xanh ngắt, dưới là cỏ mát rượi, xung quanh là đầy gió và nắng chiều dịu êm.

Thể lực Việt Chinh kém, phải nắm lấy quai balo của Trí chậm chạp ở nhóm cuối cùng mới lên được chỗ tụ tập.

Thả balo xuống nền cỏ, Việt Chinh thở mạnh muốn ngồi bệt xuống nhưng lại bị ngăn bởi người kế bên.

"Đừng ngồi vội! Cậu đứng điều chỉnh lại hơi thở đi, một chút nữa hẳn ngồi."

Việt Chinh nói không ra lời, chỉ đưa bộ mặt không mấy dễ chịu nhưng cuối cùng vẫn nghe lời bạn trai.

Vài phút sau khi nhịp thở đã ổn định lại, Việt Chinh liền nhắm mắt, ngã lưng nằm thoải mái trên nền cỏ.

"Cậu ổn không?" Trí ngồi xuống bên cạnh, tay cầm chai nước đã mở lỏng sẵn nắp. "Uống chút nước này.

"Thích!" Việt Chinh ngồi dậy uống một ngụm nước rồi lại nằm ra nền cỏ, mắt nhắm, miệng cười thật thoả mãn trả lời.

"Ừ." Trí khẽ đáp.

Cậu nhìn khuôn mặt tròn tròn đầy ý hạnh phúc ngay bên cạnh, lại quay đầu nhìn khoảng trống giản dị trước mắt, nếu có thể cậu thật sự muốn kim đồng hồ đừng quay ngay thời khắc này.

Việt Chinh kê đầu trên tay, da thịt tiếp xúc với thứ mát lạnh, bên tai có âm thanh nhẹ nhàng của hoa cỏ. Việt Chinh bỗng mở mắt, nghiêng đầu nhìn vài chiếc hoa dại nhỏ xíu nở thật xinh đẹp bên cạnh, khẽ hỏi:

"Cậu biết gì không?"

"Hửm?"

"Mình nghe được tiếng hoa nở."

Trí chẳng hiểu được lời Việt Chinh nói.

"Cái Tâm từng hỏi mình có nghe được tiếng hoa nở không. Khi đó cậu ấy nằm trên giường bệnh, mình ngồi bên cạnh cậu ấy, và bọn mình chẳng nghe thấy gì ngoài sự rối loạn trong lòng. Thật ra mình không hiểu ý cậu ấy là gì, mình chỉ cảm thấy ngay bây giờ lòng mình chẳng chất chứa thứ gì nặng nề, mình nghe được âm thanh hoa nở. Không biết cậu ấy ở một nơi nào đó có nghe thấy chưa."

Nhắc tới Tâm, Trí mơ hồ hiểu được một chút ý trong lời Việt Chinh. Cậu ngắt một cánh hoa dại, mân mê trong tay một hồi lâu mới khẽ trả lời:

"Không biết nữa. Nhưng cậu ấy sẽ nghe được thôi."

Trí thả lỏng tay, cánh hoa gặp gió bay đi mất.

Rồi ai cũng sẽ buông bỏ những thứ nặng nề trong lòng xuống mà.

Đôi trẻ gần kề nhau không nói gì, để gió, để mây, để trời xanh, để cây cỏ kia quanh quẩn thấu hiểu tâm tư khó nói.

Phía đỉnh đồi xanh xanh với tuổi trẻ xanh xanh có những đứa trẻ cảm thấy bình yên thoải mái như Chinh và Trí. Cũng có những đứa trẻ mang đầy khó chịu chẳng biết phải làm thế nào như Ý Lan.

Ý Lan cầm danh sách tự điểm danh thành viên lớp mình sau khi mọi người đã tập trung ở đỉnh đồi. Nhìn thấy Việt Chinh và Trí gửi hồn vào nơi này bản thân lại thấy không dễ chịu, nói thản nhiên trước cảnh này là nói dối, thừa nhận mình ghen tỵ thì thấy có điều thất bại.

Ý Lan thở dài rồi xoay người trở về nơi báo cáo cho giáo viên.

Xong nhiệm vụ của mình, Ý Lan nhìn quanh mãi mới thấy Nhật Luân ở một chỗ trống với đám con trai lớp cậu ấy. Cô nàng bước nhanh đến, nhưng chỉ vừa nhấc chân lại khựng người lại. Ý Lan nắm chặt tay, sau một vài giây lại thả lỏng mà quay người tìm lấy hai chai nước, lúc này cô nàng mới chậm rãi đi đến bên cạnh cậu bạn.

Mấy cậu con trai đang chọc phá đùa giỡn cùng Nhật Luân thấy Ý Lan lại gần rất biết điều mà tránh đi, trước khi cuốn xéo còn nháy mắt lưu manh với cậu lớp trưởng.

"Biến lẹ!" Nhật Luân cau mày cáu gắt.

Đám con trai cười ha hả chạy biến.

Ý Lan khẽ cười ngồi xuống cạnh Nhật Luân, thuận tay đưa sang một chai nước.

Đón lấy nước từ cô bạn, Nhật Luân dùng nhẹ sức mở nắp rồi đưa sang cho Ý Lan, còn mình lại tự nhiên cầm lấy chai nước còn lại chưa được mở.

Ý Lan ngẩn ngơ, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô nàng uống một ngụm mới quay sang cảm ơn hành động lịch sư, ga lăng của cậu bạn:

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Cả hai không trao đổi chuyện gì, chỉ im lặng cùng chai nước trên tay. Ý Lan thầm đếm trong lòng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cả hai gần nhau nhưng lại thật xa cách nhau.

Gần đây nhất là khi Nhật Luân nằm viện sau việc chấn động kia. Mỗi ngày cô nàng đều đến bệnh viện điểm danh, hết bánh trái lại mang bài tập giảng lại bài. Rõ ràng là bạn thân thiết nhìn nhau lớn lên, nhưng chẳng hiểu vì sao lại chẳng thể như trước. Ý Lan không thể hiểu được Nhật Luân nữa.

Yêu cũng không được, thậm chí chưa nói lời yêu tình bạn đã từ từ mờ nhạt.

Ý Lan thấy nghẹt thở một cách khó hiểu.

"Cậu ổn chưa?" Ý Lan hỏi.

"Có gì không ổn đâu." Nhật Luân nhìn ra xa xăm trả lời.

"Thế à?"

Nhật Luân không trả lời, cứ nhìn về khoảng không phía trước một cách vô định.

Đến lúc này thì còn cái gì không ổn? Cậu không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Mọi chuyện bây giờ chẳng phải rất tốt ư? Chẳng qua cậu học được một vài bài học nhớ đời, trải qua một vài cảm giác khó nhớ nhưng buộc phải buông xuống để tiếp tục bước đi.

Chuyện qua rồi thì không cần nhìn lại nữa.

"Trước khi đến đây mình đã phải quay lại tìm chai nước đấy." Ý Lan uống thêm một ngụm nước rồi lên tiếng.

Nhật Luân khó hiểu nhìn sang.

"Ừm... mình cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa, phải cần có lý do mới có thể đến tìm cậu. Rất nhiều năm về trước dù khác lớp thì cũng chẳng sao cả, cậu và mình vẫn là bạn bè thân thiết nhất. Nhưng bây giờ mình không thể hiểu được hai chúng ta như thế nào nữa. Cậu có thấy không? Mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường giữa mình và cậu nhưng mọi thứ đã không như trước rồi."

Nhật Luân thoáng sửng sốt, muốn nói một vài lời nhưng phát hiện bản thân không có gì để nói. Cậu cảm thấy mọi thứ giữa mình và Ý Lan vẫn tốt, nhưng lời nói của cô bạn thật sự động đến cái sự không - còn - bình - thường như trước nữa trong cậu. Đúng là đã khác đi rất nhiều rồi.

"Chẳng hiểu kiểu gì nhỉ?" Ý Lan cúi đầu, tay bâng quơ ngắt vài cọng cỏ.

"Xin lỗi cậu." Nhật Luân khẽ nói.

Ý Lan cười khổ.

Làm gì có ai có lỗi ở đây? Hay nên đổ lỗi cho chuyện trưởng thành thì mọi việc sẽ rẽ đến những hướng mà không ai có thể ngờ tới?

Chẳng hạn như một ngày đầu cấp III, Ý Lan tự nhiên thấy cậu bạn thân bỗng dưng khác lạ trong mắt mình, bỗng dưng thấy có chút ngại ngùng, bỗng dưng có chút hạnh phúc khác thường. Ngày trước bị chọc là một đôi chỉ thấy buồn cười, chỉ thấy chẳng là gì cả, bây giờ được ghép thành một cặp lại nao nao trong lòng, lại mong muốn sẽ thành hiện thực. Tính tình Ý Lan không xấu, thậm chí trong lòng còn không có ý ghen ghét với bất kì ai vì bản thân cô nàng hiểu mình đủ may mắn hơn bất kì ai, nhưng một ngày nọ lại thấy chướng mắt Việt Chinh vì cậu bạn thân của mình để mắt một chút xíu đến người ta.

Ý Lan có nghĩ đến rằng nếu Việt Chinh không là một đôi với lớp phó bên kia, chắc chắn cô nàng sẽ ghét Việt Chinh đến mức độ không thể tưởng tượng được.

"Xin lỗi gì." Ý Lan tìm được một chiếc bồ công anh, vừa lúc ánh mắt nhìn trúng Việt Chinh và Trí ở đằng xa, cô nàng siết chặt tay rồi cười cười hỏi người ngồi cạnh. "Cậu thích Việt Chinh hả?"1

Nhật Luân lại sửng người. Vẻ mặt cậu không tự nhiên thấy rõ, cuối cùng lại không đáp lại.

Ý Lan bật cười, như là một cách làm Nhật Luân và cả chính mình tự nhiên hơn.

"Thấy khác nhau chưa? Bây giờ cậu chẳng thèm tâm sự gì với mình cả. Thích ai đó thì có sao đâu, giấu cả mình rồi xa cách dã man." Nếu như đã xác định không thể, chi bằng tự tay chặt đứt hy vọng, Ý Lan có thể không là một mối quan hệ cao hơn tình bạn với Nhật Luân vậy thì cô nàng sẽ mạnh mẽ làm một người bạn tốt như những năm trước đã từng.

Nhật Luân thở dài, từ từ cũng có chút ý cười nhưng không mấy vui vẻ trên môi, cậu nói:

"Để ý một chút."

"Thích thì nói thích, mình xa lạ lắm à?"

"Ừ thì thích."

"Nhưng chưa gì cậu đã phải đội khăn tang cho mối tình này rồi, chậc chậc!"

Nhật Luân nghiêng đầu nhìn cặp đôi cách mình không xa, cười cười cho qua, Ý Lan nói chẳng sai.

"Sau này nếu mình có thích ai, mình sẽ nói cho cậu biết, cậu cũng phải thế! Bực bội thật sự, chả hiểu sao thời gian vừa rồi cảm giác cậu quên mình luôn rồi."

"Không có mà."

"Dĩ nhiên, có thật thì cậu biết tay mình đấy!" Ý Lan nghiêm mặt, giơ nắm đấm uy hiếp.1

Nhật Luân cuối cùng cũng nở nụ cười không chứa muộn phiền, cậu khẽ vỗ vai Ý Lan như một lời hứa chắc nịch không bỏ bê bạn mình nữa.

Ý Lan nhìn sâu vào mắt Nhật Luân, đôi mắt ấy ngay từ đầu không dõi theo mình, sau này cũng sẽ không, mãi mãi là sẽ không.

Hốc mắt Ý Lan chợt nóng, cô nàng quay mặt đi thì gió cũng vừa thổi, mái tóc bay tán loạn che khuất cả mặt.

"Gió nổi lên rồi!" Ý Lan khẽ nói, vươn tay cao để chiếc bồ công anh bay đi mất.

Gió nổi lên rồi, cuốn theo tình đầu của của hai đứa trẻ. Cuốn đi hết mọi sự nặng lòng khó hiểu để bắt đầu lại một vài thứ vốn dĩ ngay từ đầu phải như thế, để không có đau khổ cho ai.3

______

Chuyến đi để gió mang đi những chuyện không vui kết thúc vào chiều tối ngày hôm sau.

Mấy chiếc xe lần lượt rời nơi dã ngoại, thẳng một đường trở về thành phố tấp nập cho bọn trẻ đón một kì học mới.

A1 và A2 chung một xe.

Ngay từ đầu cả hai lớp chẳng đồng ý chuyện này, khối 10 nhiều lớp như vậy, sao lại phải chung với lớp bên cạnh? Tại sao cứ ghét nhau thì dính lấy nhau? Nhưng cho dù bọn trẻ có làm mấy chuyện gà bay chó sủa thì cũng không thay đổi được quyết định.

Cái hôm xuất phát, vì ghét lớp bên cạnh mà không ai để Việt Chinh và Trí ngồi cạnh nhau. Ừ thì... có chút không liên quan đến đôi trẻ đang yêu nhau nhưng vẫn cứ thế mà làm.

Chuyến xe về ai nấy cũng ngồi ngay vị trí cũ, chạy được một đoạn bọn trẻ mệt lã mà gà gật. Chỉ có Trí tỉnh táo nhẹ bước chân đến gần ghế ngồi của Việt Chinh và cô bạn ngồi cùng, cậu khẽ lay cô bạn bên cạnh:

"Cậu đổi chỗ được không?"

Cô bạn: "..."

Thôi được rồi, tầm này cũng chẳng có tâm trạng ngăn cản nữa.

"Cảm ơn cậu." Được nhường chỗ, Trí khẽ cười cảm ơn.

Cô bạn chỉ lườm một cái thật sắc rồi rời đi.

Việt Chinh đã ngủ rất say rồi, đầu tựa vào cửa kính không thoải mái. Trí nhẹ tay nhẹ chân di chuyển đầu cô nàng sang vai mình, sau khi xác định Việt Chinh đã thoải mái hơn mới yên tâm ngồi yên.

Động tĩnh di chuyển chỗ của Trí đã đánh động mấy đứa còn gà gật chưa vào giấc. Tất nhiên bọn nó thu hết vào mắt mấy cái hành động yêu đương của Trí. Nên ngay khi cậu trai ngẩng đầu liền nhận ngay một luồng nóng rực từ các phía vào mình.

"Đường xóc lắm, như thế này sẽ ổn hơn mà." Trí cười cười nói.

Các bạn học: "..."

Mẹ nó! Đang chạy trên cao tốc đấy đại ca ạ!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top