Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 28: Bão Trong Lòng

Hành Lang Hai Lớp

  • 729 lượt xem
  • 3224 chữ
  • 2020-10-20 17:08:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trời bỗng âm u như tâm tình lũ trẻ.

Tan học đã lâu, nhưng 10A1 rơi vào trầm tư kì lạ. Chúng nó cứ như những người trưởng thành, im lặng để tìm cách gì đó giải quyết tình hình hiện tại.

"Ý Lan, tính sao đây?" Một đứa nằm dài ra bàn, ủ rũ gọi tên lớp trưởng.

Ý Lan một tay chống trán, một tay cầm bút nguệch ngoạc mấy đường không nét đứt xuống giấy. Bây giờ hỏi Ý Lan, rồi Ý Lan biết hỏi ai? Bản thân nó cũng chỉ là một đứa trẻ vừa ở ngưỡng trưởng thành thôi, không phải là một kẻ đã lão luyện đời người để ngồi đây dùng một cái đầu lạnh rồi "giải quyết".

Không thấy lớp trưởng nói gì, mấy đứa lại như bánh đa nhúng nước, thở dài thành tiếng.

"Mình thấy có cái gì mà ngồi ủ rũ ở đây đâu? Tập trung đến thăm Tâm một buổi, động viên cậu ấy này nọ. Mình đọc nhiều bài trên mạng mình biết, tuổi chúng ta tâm lý dễ lung lay, cậu ấy sinh ra suy nghĩ tự tử cũng nên. Chuyện trên mạng sáng nay còn chưa ai xác thực gì hết, thật giả gì đó chưa chắc cái gì để ngồi đây nghĩ ngợi." Một đứa nữ tóc ngắn ngồi thẳng người, sắp xếp sách vở vào cặp lên tiếng.

"Tôi thấy cậu với con nhỏ bên A2 chảy chung một dòng máu rồi đó." Một thằng tóc vuốt vuốt keo vừa nghe xong đã nhíu mày, nhếch miệng nói lại.

Ôi không hiểu sao nó lại có thể phát ngôn như thế được.

"Mình không muốn có lục đục trong lớp đâu, nên là cậu có ý kiến gì cũng nên im lặng đến khi chúng ta không còn liên lạc nữa nhé!" Đứa cùng bàn thằng tóc vuốt keo cũng nói theo.

"Thôi đi!" Ý Lan chậc lưỡi, khẽ quát. "Chắc giờ Tâm không muốn gặp ai đâu. Đợi vài ngày nữa rồi đi thăm. Còn chuyện khác để mình hỏi chủ nhiệm."

"Về đi. Đừng nói gì không biết trên Facebook nữa." Ý Lan nói thêm, sau đó ôm cặp ra khỏi lớp trước.

Ý Lan khuất khỏi cửa, mấy đứa cũng lục đục đứng dậy ra về.

Trước khi ra khỏi lớp, cậu trai tóc vuốt vuốt lạnh mặt, gằng giọng với nhỏ tóc ngắn:

"Cậu đó!"

Tóc ngắn siết chặt tay vào quai cặp, mím môi rồi cũng rời lớp ra về.
____

Lúc Ý Lan đến phòng giáo viên đã thấy Trí khoanh tay tựa lưng vào tường ở phía ngoài.

Ấn tượng của Ý Lan đối với cậu bạn lớp kế này không đặc biệt, cũng không mờ nhạt. Chỉ khi sau này Việt Chinh và cậu ấy thành một đôi, Ý Lan mới để ý đến nhiều. Ừ... cậu bạn này phần nào đó giống Nhật Luân, suy nghĩ và hành động rất người lớn. Nhưng so với Nhật Luân, cậu ấy vẫn có phần còn trẻ con. Không biết là tính như thế, hay cố ý như thế.1

"Cậu đợi Việt Chinh hả?" Ý Lan bước lại gần, hỏi nhỏ.

"Ừ." Trí gật đầu, trả lời bằng âm mũi.

Ý Lan cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó chờ. Mục đích của nó là muốn tìm chủ nhiệm, mà Việt Chinh chưa ra thì phải chờ thôi.

"À..." Im lặng một chút, Ý Lan lại lên tiếng.

"Hả?"

"Hôm qua là như thế nào cậu có biết không?"

"Biết những gì cậu biết thôi." Là biết Tâm tự tử và được cứu sống. Còn chuyện sau đó hình như không tiện, cũng không thân thiết để kể lại.

Ý Lan chỉ thở dài.

Hai bạn nhỏ một đứng một ngồi ngoài hành lang thêm vài phút thì cánh cửa phòng giáo viên mở ra. Trí lập tức đứng thẳng người, chờ nhìn Việt Chinh rõ hơn.

Đối diện với một Việt Chinh mắt đỏ hoe, mặt nhợt nhạt, những lời muốn hỏi thăm của Trí đều nuốt lại vào trong, cậu chỉ nhẹ giọng nói:

"Về thôi."

Việt Chinh gật gật đầu.

"Cứ nghỉ thêm vài ngày đi, bài vở có gì mình gửi sang Facebook." Ý Lan từ đằng sau bước lên, nhìn Việt Chinh nói.

"Cảm ơn." Việt Chinh khàn giọng trả lời.

"Mình có chuyện cần gặp chủ nhiệm, hai người về đi."

Việt Chinh lại gật đầu, vẫy vẫy tay chào rồi bước đi trước, Trí cũng theo đó bước theo sau. Ở đây là khu vực của giáo viên, cậu trai có gan lớn cũng không dám nắm tay nắm chân công khai người yêu mình.

Đi được vài bước, Trí chợt dừng lại, quay đầu gọi Ý Lan:

"Sẵn cậu nói với Luân, tìm cớ nói với bà cậu ấy Việt Chinh không ở nhà mấy hôm đi."

"Biết rồi."
____

12h trưa, Trí dắt Việt Chinh xuống khỏi xe buýt, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của bạn gái, cậu cúi đầu hỏi:

"Mình cõng cậu nhé?"

Việt Chinh gật gật đầu.

Trí khom lưng thật thấp, Việt Chinh theo đó trèo lên, hai tay ôm chặt cổ cậu. Thấy người trên lưng đã ổn, Trí đứng thẳng người rồi bước từng bước thật vững.

"Cao thật." Việt Chinh tựa đầu trên vài Trí, lẩm nhẩm.

Trí khẽ cười.

"Vừa cao vừa rộng vừa ấm." Việt Chinh lại nói. "Nếu chúng ta cứ mãi như này đến già, thì mình may mắn nhất trên đời này rồi."

"Thì sẽ đến già mà."

"Thật nhỉ?"

"Thật."

"Mình sợ giờ cái gì cũng an ổn, đến một lúc nào đó có chuyện ập đến, bên cạnh mình không còn ai, mình sẽ không chịu nỗi. Hôm qua mình cũng nghĩ như nhiều người nghĩ về Tâm, tại sao lại dại dột như thế, cuộc sống còn dài, chuyện gì cũng sẽ có cách. Nhưng bây giờ mình biết hơn một chút rồi, có những lúc bản thân mình thấy đâu cũng là ngõ cụt, nhất định sẽ hoảng hốt không biết làm thế nào, rồi làm gì đó để giải thoát bản thân cho dù là dại dột..."

"Nghĩ gì tào lao thế." Trí dừng chân, nhăn mày, nghiêng đầu ngắt ngang Việt Chinh. "Mỗi người mỗi số phận rồi, thay đổi hay không là chuyện của mỗi người quyết định. Cuộc sống của Tâm là của Tâm, của cậu là của cậu, đừng nhìn chuyện của người khác mà nghĩ tiêu cực chuyện của mình."

"Bạn nghĩ Tâm sẽ ổn không?"

"Sẽ mà." Trí trả lời, tiếp tục bước đi.

Sẽ ổn là lời an ủi cậu dành cho Việt Chinh, còn thực sự có hay không là chuyện mà tự Tâm quyết định lấy, cậu không thể đoán được.

Giống như chuyện ồn ào lúc sáng, náo loạn cả trường nhưng không hề có hình phạt nào. Mấy thầy cô cũng chỉ thở dài, quyết định cho bọn học sinh các cậu trở về tự thẩm hành vi của mình mà thay đổi. Hành động của mấy đứa mới lớn bốc đồng vội vã, chưa biết nghĩ về hậu quả thì người lớn cũng chỉ có cách để chính chúng nó nhìn lại hậu quả đã gây ra mà suy nghĩ. Nhưng chung quy thì vẫn là chuyện hôm qua và chuyện hôm nay, chúng nó vẫn là bọn trẻ mới lớn, chuyện có suy nghĩ khác đi, có thay đổi một cái gì đó hay không đều là ẩn số cả, đoán thì đoán, chứ sự thật thì không thể biết được.

"Cậu biết gì không?" Việt Chinh khẽ hỏi.

"Hửm?"

"Tối hôm qua Tâm đã trải lòng tất cả những gì cậu ấy đang chịu đựng cho mình nghe, và sau đó bọn mình không còn là bạn nữa. Đến khi mình thật sự hiểu một người bạn, thì cũng là lúc mình đánh mất một tình bạn."

"Không phải lỗi của cậu đâu."

"Thật à?"

"Mình đọc được trong cuốn sách nào đó, người ta bảo mỗi người xuất hiện trong cuộc đời mình dù ngắn hay dài, dù tốt hay xấu đều có lý do của nó. Chắc chắn Tâm cũng làm cậu thay đổi nhiều thứ và ngược lại, có lẽ duyên hai người không dài thôi."

"Chuyện gì cũng muộn mất rồi." Việt Chinh úp mặt trên vai Trí, lí nhí nói.

Chẳng ai nhận thức được những con người bản thân mình gặp gỡ ở thời gian mình thay đổi nhất về tính cách, suy nghĩ quan trọng như thế nào. Người xấu không nói, nhưng người tốt đến lúc rời xa mới thấy tiếc nuối. Đến cuối dù cho lý do gì cũng đều muộn màng. Có lẽ bản thân sẽ nhận được một bài học quý giá, những kỉ niệm khó quên, nhưng người thì không còn bên cạnh, chuyện này thật sự đau lòng. Nói rằng, "đừng buồn" là không bao giờ có thể. Có khi cái đau lòng ấy cứ theo mãi đến cả cuộc đời.

Trí vẫn vững vàng bước từng bước trên con hẻm, người trên lưng không nặng, nhưng nước mắt lại như hàng tấn thứ, làm đôi vai cậu trĩu nặng.

"Cậu cứ cầu nguyện cho Tâm sống thật tốt là cách đáp trả những gì cậu thiếu hụt đối với cậu ấy tốt nhất rồi."

"Ừ."

_____
Nhật Luân thấp thỏm đứng trướ cổng dàn hoa giấy, khi thấy Việt Chinh từ trong bước ra liền áy náy mở lời:

"Xin lỗi. Nhưng mà bà của mình..."

Việt Chinh nhìn chằm chằm Nhật Luân, câu nói lấp lửng nhưng ý thì đầy đủ cả rồi. Việt Chinh cúi đầu chớp mắt, nước mắt theo đó nặng nề mà rơi.

"Bà yếu đi thôi." Nhật Luân thấy Việt Chinh khóc, vội vàng lên tiếng.

"Ừ, mình đi với cậu."

Nhà lớn Nhật Luân xuất hiện rất nhiều người. Việt Chinh vừa lo vừa sợ, chỉ cúi đầu lướt qua tất cả mọi người đến gần ba mẹ Nhật Luân.

"Đừng sợ, bác có nói với mọi người rồi, con cứ là Nhật Vy, được không?"

Việt Chinh ra sức gật gật đầu.

"Bác hai nói bà muốn gặp Nhật Vy." Nhật Luân từ trong phòng bước ra, khẽ nói.

Việt Chinh nuốt nước miếng, đôi chân trần bước trên sàn nhà lạnh ngắt theo hướng phòng bà cụ đi vào.

Cái người gọi là bác hai mở cửa phòng cho Việt Chinh.

"Con vào đi."

Việt Chinh run rẩy, sóng lưng lạnh toát, mãi một hồi mới lên tiếng:

"Dạ."

Cửa phòng đóng lại, căn phòng ấm áp đầy mùi thuốc và mùi dầu sộc vào mũi Việt Chinh. Trên chiếc giường chỉ lót tấm chiếu từ thời xưa, nhìn không hề êm ái, bà cụ nằm đó nhìn đứa nhỏ dè dặt mà mỉm cười.

"Cứng không ạ?" Việt Chinh quỳ gối bên giường, khẽ hỏi.

"Cứng gì đâu, già nằm vậy mới không đau lưng. Mà trẻ cũng tập nằm đi, nằm mấy cái đệm mềm mềm kia dễ đau lưng lắm." Bà cụ cười hiền nói lại.

"Dạ." Việt Chinh ngoan ngoãn gật đầu.

"Nhật Luân nói con đi tập nhảy gì đó với bạn mấy ngày nay hả?"

"Dạ..." Việt Chinh cúi đầu trả lời. Chắc chắn Nhật Luân đã nói dối cho sự vắng mặt của mình, nên thế thì Việt Chinh cũng nhắm mắt lao theo.

"Vậy thì tốt. Con cứ chạy theo ước mơ của con, ngày trước là nội sai nên con mới bỏ nội đi lâu như vậy. Bây giờ con cứ làm những gì con thích, nội ủng hộ và bảo vệ con hết."

"Dạ." Việt Chinh lại gật đầu, nước mắt không kiềm được cứ trào ra.

"Con đã là bản thân của mình chưa?"

Việt Chinh liên tục gật đầu.

"Đứa nhỏ này..." Bà cụ bật cười, đưa bàn tay yếu ớt nhăn nheo vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt.

"Con tên gì?"

Việt Chinh dường như ngừng thở, trợn tròn mắt nhìn bà cụ. Mãi sau cũng nó cũng không biết làm gì.

"Vừa dặn phải sống thật với bản thân, con lại vẫn không làm theo lời bà."

"Việt Chinh ạ." Việt Chinh run run trả lời.

"Việt Chinh. Việt Chinh, cảm ơn con."

"Bà ơi, con xin lỗi!" Việt Chinh bật khóc nức nở, hai bàn tay còn trơn trắng nắm chặt đôi tay đầy vết nhăn, vết đồi mồi của cụ già nhận lỗi.

"Không có, con làm rất tốt. Đứa nhỏ tốt bụng này." Bà cụ vỗ vỗ tay Việt Chinh, hiền từ không trách móc. "Bà rất vui vẻ những ngày trước đó khi có con, một đứa cháu gái tốt bụng, ngoan ngoãn."

"Bà biết sự thật từ khi nào ạ?" Việt Chinh thút thít hỏi.

"Gần đây thôi, khi cảm giác gần trời lại thấy minh mẩn. Mấy đứa kia nghĩ ra trò này cũng hay." Bà cụ thở dài.

Việt Chinh cảm giác được bà cụ buông xuống mọi chuyện, cảm giác đau lòng kì lạ dâng lên rồi con nhỏ lại bật khóc.

"Cảm ơn con." Bà cụ khẽ nói. "Hứa với bà không nói chuyện này với mấy đứa kia được không? Bà hiểu chúng nó vì bà."

Việt Chinh càng siết chặt tay bà cụ, gật đầu.

"Sống như con thật tốt. Về sau cứ là con thôi được không?"

"Gọi một tiếng nội bà nghe."

"Nội, con là Việt Chinh."

"Cháu ngoan."

Bà cụ xem Việt Chinh như cháu ruột rồi, nhưng Việt Chinh là Việt Chinh, mãi mãi không là Nhật Vy của bà. Việt Chinh cũng như Nhật Vy, là đứa cháu gái ngoan ngoãn, sống tốt bụng, dễ bị người ta làm cho xiêu lòng, xúc động. Hai đứa cháu này, bà nên để Việt Chinh là chính Việt Chinh, bà nên đến với Nhật Vy sau từng ấy năm xa cách.

Bà thật sự làm thế.

Đến cuối cùng, người làm khán giả lại chính là người đang sắm vai diễn viên chuyên nghiệp. Còn người tưởng chừng là diễn viên theo chân vở kịch, lại vô tình làm khán giả .

Tiếng khóc thất thanh của Việt Chinh vang ra phía ngoài phòng. Tang thương vây kín căng nhà rộng lớn.

_____
Đám tang bà cụ được tổ chức lớn.

Có lẽ bà không thích như thế, nhưng nhà Nhật Luân là thương nhân, muốn nhỏ chắc cũng không được.

Việt Chinh như lời bà dặn giữ kín bí bật của hai bà cháu nên vẫn là đứa cháu trong mắt mọi người, vẫn chịu tang.

Tiễn bà cụ đi, Việt Chinh đứng sau họ hàng nhà Nhật Luân, mông lung nhưng cả người lại trở nên nhẹ nhàng. Có lẽ bây giờ bà đã ôm được Nhật Vy vào lòng rồi.

"Việt Chinh phải không?" Sau lưng xuất hiện một dáng người cao to cùng giọng nói ồm ồm. Việt Chinh giật bắn người, trời không nóng nhưng lưng đổ mồ hôi.

"Dạ..." Việt Chinh nuốt nước miếng, từ từ quay người lại.

Người nọ là bác hai của Nhật Luân.

"Thật lòng cảm ơn con đã cùng bà cụ quãng cuối đời."

"Chuyện nên làm thôi ạ." Việt Chinh khẽ đáp.

"Đây là chuyện rất lớn, đại gia đình rất mang ơn con." Bác hai vẫn tỏ thái độ chân thành, đưa vỗ vỗ lên vai Việt Chinh.

Như có dòng điện chạy ngang qua người, Việt Chinh giật mình bước lui vài bước, sợ hãi nhìn bác hai.

"Con... con..." Nhìn đôi mắt đang híp lại của người đàn ông, Việt Chinh lắp bắp muốn đưa ra một câu giải thích thoả đáng nhưng cuối cùng vẫn nghẹn cứng cả lại.

"Cậu ấy nhát lắm, đối với người lớn càng sợ, không chỉ như vậy với một mình bác đâu." Đến lúc cảm giác như muốn bỏ chạy, sau lưng Việt Chinh vang lên tiếng nói trầm thấp của thiếu niên, không mấy quen thuộc nhưng đủ làm tâm tình của con nhỏ thả lỏng vài phần.

"Ra vậy. Xin lỗi con."

"Dạ... không có gì..."

"Hai đứa nói chuyện đi, bác đi lo chuyện."

"Dạ."

Người đàn ông rời đi, ánh mắt vẫn cố liếc đến Việt Chinh làm con nhỏ lạnh run cả trái tim.

"Cậu có sao không?" Nhật Luân cúi người hỏi Việt Chinh mặt mũi đang xanh lét.

"Không có gì." Việt Chinh lắc đầu.

"Mọi chuyện xong cả rồi. Cảm ơn cậu."

"Đừng cảm ơn nữa, mình xem bà như bà mình vậy." Đến giờ phút này không hề tồn tại một kịch bản nào nữa, nên không cần lấy lời cảm ơn làm cát-xê.

"Bác của cậu...." Việt Chinh nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đã đi xa, ngập ngừng hỏi.

"Vừa rồi à? Doạ bạn hả? Mình cũng sợ sợ bác ấy. Từ nhỏ không gần gũi lắm, cũng không rõ bác ấy như thế nào." Nhật Luân trả lời.

"Thế à."

"Ừ. Ý Lan chờ bạn bên kia."

Việt Chinh theo hướng Nhật Luân chỉ, nhìn từ xa thấy Ý Lan ngồi ở gốc cây chờ mình.

Nghe được bên cạnh có tiếng động, Ý Lan nhìn sang, khẽ cười:

"Có khoẻ không?"

"Cảm ơn, mình khoẻ."

"Mình biết là mọi người đều biết mình có cảm tình đặc biệt hơn bạn bè với Luân. Nên cái sáng cậu xuất hiện từ nhà cậu ấy, cảm giác của mình... Nói chung là, mình có suy nghĩ rất ghét cậu. Sau hôm ấy Nhật Luân mới kể mình nghe. Mình cũng suy nghĩ kĩ hơn. Cậu với Trí... thế nên không thể nào với Luân được, cho dù không thích cậu thì mình vẫn hiểu được cậu không phải người như thế. Xin lỗi cậu."

"Không sao đâu mà."

"Mình rất ngưỡng mộ cậu nữa, cậu đã làm một việc thật tốt."

Việt Chinh chỉ cười cười.

"Bà nội cậu ấy nhất định sẽ phù hộ cho cậu."

Việt Chinh ôm chân nhìn về phía xa xăm. Người đã ra đi rồi, chỉ mong người cũng bình an thanh thản.

"Tâm đưa cái này cho cậu." Ý Lan chìa ra một phong thư xinh xắn trước mặt Việt Chinh. "Cậu ấy đi rồi."

"Đi đâu?"

"Không biết. Lúc cả lớp lên bệnh viện thăm thì người ta bảo đã xuất viện. Kéo nhau đến nhà thì hàng xóm bảo gia đình cậu ấy chuyển đi gấp gáp. Cậu ấy cũng tính được sẽ có người đến tìm nên gửi hàng xóm mấy cái lá thư."

Việt Chinh cầm lấy phong thư, trong lòng vừa nặng nề vừa chua chát.

Người già đi mà người trẻ cũng đi.

"Chuyện tin đồn về Tâm cũng đã gỡ xuống rồi. Nhà trường đích thân đăng cái tin rộng rãi tẩy sạch sẽ cho cậu ấy. Giờ chỉ tuỳ vào suy nghĩ của mọi người thôi. Đứa bên A2 bị phạt cũng nặng, ba mẹ nó cũng xin chuyển sang trường khác rồi. Mọi chuyện cứ như thế trong 1-2 ngày bạn vắng mặt. Chuyện tập kịch cũng không như đã tính, vì Tâm đi rồi, bên A2 bà Nhật Luân mất, hai lớp quyết định huỷ cái kịch hát."

Việt Chinh siết chặt phong thư, thở dài. Cứ ngỡ như trãi qua một đời.

_____

Việt Chinh đeo balo ra khỏi cổng nhà Nhật Luân đã thấy Trí cao khều đứng cách đó không xa.

Cậu trai cười tươi, vẫy vẫy tay với nó.

Việt Chinh thấy hốc mắt mình nóng bừng, chạy một mạch lại chỗ Trí.

Tính ôm một cái, nhưng... khựng lại. Ừ Việt Chinh chưa có gan như vậy.

"Mọi chuyện qua hết rồi." Trí đưa tay vé mấy cọng tóc loà xoà ra sau tai cho bạn gái, khẽ nói.

"Ừ."

"Giờ lại tiếp tục học hành với yêu đương."

Việt Chinh: "...."

"Về nhà thôi."4

"Ừ."

Về nhà, nơi ấm ấp nhất cuộc đời này.

Ngồi trên yên xe đạp nắm chặt áo Trí, Việt Chinh khẽ cười. Cảm giác bình an này không biết đã bao lâu rồi mới chiếm lấy cả tâm hồn con nhỏ.

Hai đứa trẻ vui vẻ xa dần căn nhà hoa lệ, Việt Chinh ngồi sau đung đưa chân thoải mái bổng cảm giác một áp lực nè nặng cả người. Chiếc xe hơi đen sang trọng chạy vụt qua, bên gương chiếu hậu, người đàn ông như có như không đưa ánh mắt đáng sợ nhìn Việt Chinh.

"Trí..." Việt Chinh siết chặt áo bạn trai, mơ hồ sợ hãi gọi.

"Sao thế?"

"Cái chuyện rất lâu hồi trước, chỗ công viên một tối nào đó... hình như mình nhầm lẫn gì rồi."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top