Việt Chinh trở thành con mèo kì cục trong kịch bản ngàn chấm của hai lớp.
"Mình chỉ nói một câu vu vơ như thế thôi mà." Trí tựa lưng vào ghế, cười cười nói.
"Ờ. Vớ vẩn vu vơ tí thôi." Một vài đứa bĩu môi, chán ghét nhìn Chinh rồi nhìn Trí đáp lại.
Trí cười theo kiểu một tên chẳng màn cái gì, của mình thì của mình, cậu không ngại. Ngược lại, Việt Chinh đang ngượng chín mặt, đưa tay chống trán che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Cái cảnh này thật...
"Mình sẽ viết cái đơn xin phép không tham gia hoạt động tập thể dài năm ngàn từ. Vì các lý do: Bị vạn tiễn xuyên tâm, viêm ngứa mắt, tâm lý không ổn định có thể đánh người,..."
"..."
Hai lớp giải tán sau khi Ý Lan và Nhật Luân lên kế hoạch một cách trọn vẹn.
"Mình đưa cậu về đó." Trí đứng ngay cổng, sau khi Việt Chinh tách khỏi cái Tâm thì lên tiếng.
"Xa lắm." Việt Chinh lắc đầu. "Có xe buýt mà."
Mấy hôm nay Trí đều đưa đưa đón đón Việt Chinh mấy lượt, trời vào Đông rồi nhưng lúc nào áo cậu trai cũng thấm mồ hôi.
"Mình để xe đạp ở đây, cùng cậu đi xe buýt rồi bắt tuyến khác về lại."
"Đợi tuyến về lại lâu lắm."
"Đi ăn bánh tráng trộn với mình chờ tuyến đó là được."
"Vậy... cũng được." Cuối cùng Việt Chinh cũng gật đầu.
Thật lòng mà nói, Việt Chinh hơi xót khi thấy Trí cứ vì mình mà vất vả, nhưng mà... đâu đó trong lòng lại muốn được như thế rất nhiều.
"Việt Chinh về không?" Từ xa Ý Lan dắt xe đạp cùng Nhật Luân đến cổng, thấy Việt Chinh liền hỏi.
Việt Chinh quay đầu nhìn, trông có vẻ Nhật Luân đã nói hết tất cả mọi chuyện cho Ý Lan nghe rồi.
"Mình đi với Trí." Việt Chinh trả lời.
"Bà trông cậu lắm, về với bà sớm một chút nhé?!" Nhật Luân nhìn đồng hồ rồi thêm vào một câu.
"Được."
Ý Lan vẫy vẫy tay, cùng Nhật Luân rời đi trước.
"Hình như Ý Lan cũng biết hả." Trí nhìn theo dáng hai người, hỏi một khẳng định.
"Ừ, Ý Lan với Nhật Luân thân mà." Việt Chinh gật gật đầu.
"Cậu ở đấy vẫn ổn đúng không?"
"Vẫn ổn. Bà cụ thương mình lắm. Chỉ là... cảm giác được yêu thương như thế nhưng mà mình lừa dối thì nó cứ..." Việt Chinh cúi đầu nhìn mũi chân đang vẽ vời các vòng trên mặt đất, ủ rũ trả lời.
Trí bật cười, đưa tay xoa búa xua mái tóc của Việt Chinh, nhẹ nhàng nói:
"Sao cậu lại cứ nghĩ là mình lừa dối như thế làm gì? Rõ ràng thâm tâm cậu muốn bà cụ vui vẻ tuổi già, xuất phát về mặt tình cảm, cậu không sai gì cả."
"Nhưng mà tình cảm của bà cụ là cho em gái Nhật Luân kìa." Việt Chinh ngẩng đầu nói lại. "Không phải cho mình."
"Thế này nhé, cậu cứ tận tâm thương yêu và chăm sóc bà cụ, xem như cảm ơn bà cụ đã thương cậu, chẳng việc gì cậu cứ áy náy cả. Xe đến rồi, đi thôi."
Đưa ra một câu hợp tình hợp lý xoá tan sự bức rức trong lòng Việt Chinh xong, Trí nhanh nhẹn khoác vai cô nàng kéo lên chuyến xe buýt cuối ngày.
Tuyến buýt giờ tan tầm chật ních người, Trí kéo Việt Chinh lên xe đã không còn chỗ ngồi, cả hai chen chen chúc chúc đứng một góc.
"Bám vào đây này." Trí chỉ vào quai balo của mình, cúi đầu nói nhỏ vào tai Việt Chinh.
Hôm nay Việt Chinh mặc áo hơi ngắn, nếu giơ tay giữ tay cầm trên xe buýt nhất định lộ da lộ thịt ở bụng.
Việt Chinh ngớ ngác nhìn Trí. Tại sao phải bám vào cái quai balo của cậu?
"Mình cầm tới mà." Việt Chinh từ chối cầm quai balo của Trí, vươn tay lên giữ tay cầm trên đầu mình. Nhưng tay chưa chạm đến Trí đã nhanh hơn giữ lại.
"Áo cậu hơi ngắn, giữ đây đi, không khác gì lắm đâu." Đặt tay Việt Chinh vào bắp tay mình, Trí lại nhỏ giọng giải thích.
"Á..." Việt Chinh giật mình, đưa mắt nhìn xuống áo.
Hơi ngắn thật.
Vì thế trên chuyến xe buýt chật chội, Trí giữ chặt tay cầm, còn Việt Chinh giữ chặt cánh tay Trí.
"Phúc lợi khi có người yêu đấy." Trí hơi cúi đầu, nói khẽ.
"Hả?"
"Cậu nói xem?"
"Nói cái gì cơ?"
"Tiện không?"
"... Tiện."
Trí khẽ cười.
Cậu nhìn quanh xe, phát hiện ghế ngồi cách chỗ cậu đứng không xa có nữ sinh khác ôm cột giữ tay, đưa mắt khinh bỉ nhìn về mình.
Trí nâng mày, vẻ mặt tỏ thắc mắc. Nữ sinh kia cười nhếch môi, rất - rất - rất khinh bỉ liếc mắt rồi cúi đầu xuống bấm điện thoại.
Một cao một thấp đứng một góc tình tình tứ tứ, nói to nói nhỏ chói cả chuyến xe còn đưa vẻ mặt vô tội, đáng đánh!1
Trí và Chinh cứ giữ tư thế ngứa mắt đến khi xuống trạm. Cả hai vừa rời xe, news feed trên Facebook cũng vừa bùng nổ mấy tấm ảnh "phúc lợi khi có người yêu".
Hoa Cỏ:
"Mị muốn viết đơn kiến nghị bộ Giao Thông Vận Tải ra luật cấm mấy đứa yêu nhau tình tứ trên xe buýt. #Tổnthương #Tổnthương."
Trí và Chinh không biết mình bị "cào xé" như thế nào, cả hai vẫn vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất với đĩa bánh tráng trộn ven đường.
"Xe tới, xe tới kìa." Việt Chinh vỗ vỗ vai Trí.
"Còn một chuyến sau nữa mà." Trí ngó lơ chuyến xe, nhìn đồng hồ trả lời.
"Trễ rồi ý, về tối nguy hiểm lắm."
"Nguy hiểm kiểu gì? Chỉ ngồi trên xe và về nhà thôi mà."
"Nhưng mà..."
"Mình muốn ngồi với cậu lâu hơn tí thôi."
"..."
Việt Chinh im bặt, sau vài giây lại hắng giọng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu ăn bánh tráng trộn.
Trí cười cười, không biết vì ráng chiều chiếu vào mặt, hay vì ngượng ngùng, cậu thấy hai má Việt Chinh đo đỏ đáng yêu vô cùng.
Ừ công nhận con gái ngượng đỏ mặt đáng yêu thật.
"Cậu có thấy hai đứa mình... thế này là quá sớm không?" Đặt đôi đũa xuống bàn, Việt Chinh bé xíu giọng hỏi.
"Cái gì quá sớm cơ?" Trí nheo mắt, như thật sự không biết ý Việt Chinh là gì.
"Cậu biết mình nói cái gì mà!" Việt Chinh nhăn mặt, đưa chân đá Trí một cái nhẹ, như giận như dỗi.
"Ừ biết rồi." Trí cười. "Vừa đấy chứ sớm trễ gì."
"Thế à?"
"Cậu thấy sớm à?"
"Chỉ sợ mọi người bảo này nọ, rồi cái gì lơ đễnh việc học..."
"Mình lo việc mình thôi, lo gì người ta chứ. Mình có chừng mực của mình là được rồi."
Việc Chinh gật gật đầu.
"Cậu thích mình hả?"
"Ừ."
"Tự nhiên cậu lại thích mình thế?"
Trí bật cười, vươn người đưa tay búng nhẹ lên trán Việt Chinh.
Ngốc nghếch kiểu gì không biết.
"Ừ."
Viết Chinh nhăn mặt, đưa tay xoa xoa trán, càu nhàu:
"Ừ gì chứ."
Trí vẫn giữ thái độ vui vẻ, lần này không trả lời Việt Chinh nữa.
"Mình đưa cậu đến nhà Luân, trễ rồi." Trí đứng lên trả tiền bánh tráng trộn, chấm dứt cuộc nói chuyện có chút buồn cười lại có chút đáng yêu.
"Còn đưa đi đâu chứ? Cậu ở đây chờ xe đi." Việt Chinh lắc đầu từ chối.
"Thì giờ đến đó xong trở ra là vừa xe đến luôn."
"Đi thôi." Trí nắm tay Việt Chinh kéo đi, không để cô nàng có thêm cơ hội nào nhiều lời.
Mùa Đông vừa chạm đến thành phố, mặt trời vừa lặn khí lạnh cũng vừa tràn lên. Trí đi trước nắm tay Việt Chinh theo sau, bàn tay cả hai không ấm nhưng hoà cùng một chỗ lại ấm áp lan đến tận trong lòng. Cả hai không nói chuyện, chỉ im lặng đi qua từng con phố, nghe thấy bước chân của nhau, và nghe thấy nhịp đập trái tim cùng nhau.
______
Tối, cô bạn viết kịch bản cho vở kịch của hai lớp chống cằm nhìn tấm ảnh tình bể bình trên màn hình máy tính, nghi nghi ngờ ngờ. Hai đứa trong ảnh chẳng phải là phó nhà mình và phó nhà bên à? Sao lại lọt vào khung ảnh của chị tác giả mà nó định nhờ vả chuyện kịch bản Nàng Tiên Cá thế kia?
Cô bạn mạnh dạn bình luận:
"Chị ơi, đây là bạn em đấy ạ."
Hoa Cỏ lời bình luận:
"Ui, hai bạn trẻ mới lớp 10 à?"
"Vâng ạ."
"Ui, dăm ba chuyện tình cảm học đường, ra trường lại chả chia tay. Chị đây không hề ghen tỵ!"12
"...."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận