Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 24: Nàng Meow Cá

Hành Lang Hai Lớp

  • 749 lượt xem
  • 4300 chữ
  • 2020-10-20 17:02:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mặt trời còn chưa tỏ Trí đã lục đục bỏ hai lọ sữa vào cặp, vội vàng chào mẹ rồi rời nhà.

"Đi học gì giờ này hả con?!" Nghe tiếng chào vọng từ ngoài cửa, mẹ cậu lật đật bỏ dụng cụ xuống, chạy khỏi bếp la lớn lên hỏi.

"Hôm nay con có việc phải đi sớm!"

"Việc gì mà mới 5h30 đã đi rồi?! Ăn sáng đã... Này thằng kia!!"

Tiếng gọi của mẹ chỉ chạm đến vành tai khi thanh niên Trí đã yên vị trên con ngựa sắt của mình, vượt sương sáng với nụ cười rạng rỡ thường có.

"Bảy giờ mới học mà 5h30 đi..." Đứng ở cửa, chỉ kịp nhìn chiếc áo trắng của con trái lấp ló rồi biến mất, mẹ Trí không khỏi nhăn mặt lầm bầm.

Bà đâu biết con trai bà tính thế nào.

Từ nhà đến trường tốn 30 phút, từ trường đến nhà vị lớp trưởng nhà cậu lại tốn 15 phút, từ nhà lớp trưởng chạy lại về trường thêm 15 phút, tổng cộng là 1 giờ. Có nghĩa thời gian thực sự có mặt tại trường là 6h30, vừa vặn.1

Đúng như Trí tính trước đó, khi chiếc xe đạp của cậu vừa dừng trước cổng nhà to lớn của Nhật Luân, đồng đồ vừa chỉ 6 giờ 15 phút.

Sương chưa tan, mặt trời chưa rõ, áo Trí thấm ướt mồ hôi.

Trước cổng nhà Nhật Luân, Việt Chinh đã đứng đó, vẻ mặt cứng ngắt, mà bên cạnh vẻ mặt của Ý Lan và Nhật Luân cũng không mấy dễ chịu.

"Việt Chinh!" Trí gọi.

Tưởng chừng mình nghe nhầm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn ra cổng, cái dáng cao cao ốm ốm quen thuộc trong bộ đồng phục vừa đơn giản vừa quen thuộc đập vào mắt, Việt Chinh hết ngạc nhiên rồi lại vui mừng. Cô nàng cười tít mắt, rất tự nhiên gọi lại:

"Trí!" Khuôn miệng vừa bật tên người con trai kia, cũng là lúc đôi chân Việt Chinh không tự chủ chạy về phía ấy, mặc kệ Ý Lan và Nhật Luân đang như thế nào.

"Sao cậu ở đây?"

"Nghĩ xem?"

Việt Chinh nheo mắt, cười cười, lòng vui vẻ và thoải mái, cái cảm giác khó xử khi thấy Ý Lan khi nãy cũng không cánh mà bay. Có Trí ở đây rồi thì mọi chuyện không có gì phải khó khăn nữa.

Trí thu hết nụ cười của Việt Chinh vào mắt, lưu giữ vào tim, sau đó mới ngẩng đầu chào đến hai người vẫn còn ngơ ngác cách đó không xa:

"Hi."

Ý Lan cười gượng đáp lại, còn Nhật Luân thì không tỏ thái độ gì.

"Hai người có đi học chưa? Chưa thì đi sau nhé, mình chở Việt Chinh đi trước đây." Trí không quan tâm lắm thái độ đáp trả lời chào của Ý Lan hay Nhật Luân. Cậu vẫn luôn giữ thái độ niềm nở, vẫn có nụ cười vui vẻ trên môi, trực tiếp "đánh nhanh rút nhanh."

"Đi trước đi, bọn này đi sau." Nhật Luân không nóng không lạnh đáp lại.

"Vậy lát gặp ở trường." Trí gật đầu, vẫy vẫy tay với cả hai.

Việt Chinh cũng cười cười, lúng túng vẫy tay rồi ngồi lên yên xe cùng Trí rời đi.

Trí đèo người đạp một đoạn khuất nhà Nhật Luân, Việt Chinh mới lên tiếng hỏi:

"Cậu đi từ sớm hả?"

"Cũng vừa sáng."

Việt Chinh không nói gì, bản thân con nhỏ biết đường từ khu nhà mình cách nhà Nhật Luân là bao xa. Nghĩ đến quãng đường xa tít kia, trái tim Việt Chinh như được rót một dòng nước vừa ấm áp vừa ngọt ngào, khoé môi không tự chủ khẽ cong cong nụ cười hơi hơi e thẹn.

"Cậu có mệt không?"

"Không."

"Không tin đâu, áo ướt cả rồi kìa."

"Sương bám đấy."

Việt Chinh bật cười.

"Tối ngủ có ngon không?" Trí nghe tiếng cười từ phía sau truyền đến tai, tâm trạng cũng vui vẻ.

"Ngon, nhạc ru ngủ khi nào không hay."

"Thế tối nào mình cũng mở nhạc cho cậu nghe nhỉ?"

"Ừ."

"Người nhà Nhật Luân tốt với cậu không?"

"Tốt. Bà cụ vui lắm, mình trông cũng vui lây."

"Vui là được rồi."

"Oh, nhưng kể bạn nghe cái này...."

Trong khi Trí và Chinh vui vẻ cùng nhau đến trường, thì Nhật Luân và Ý Lan vẫn chưa di chuyển ra khỏi cổng, thậm chí cả hai còn đang trong tình trạng lúng túng không đáng có.

"Cậu bệnh à?" Mãi đến khi mặt trời sáng tỏ, nhìn thấy Ý Lan không có mấy sức sống, Nhật Luân mới lên tiếng hỏi.

"Không, mấy nay thiếu ngủ nên hơi mệt thôi... Nên mình mới định qua đi ké với cậu." Ý Lan lắc đầu giải thích, giọng cô nàng nho nhỏ, không biết vì mệt hay vì ngại ngùng.

"Hay ở nhà ngủ đi."

"Chắc cậu đùa." Ý Lan cười. "Cứ thiếu ngủ là ở nhà ngủ bù thì học hành gì nữa. Không sao đâu, lên trường tranh thủ giờ nghỉ ngủ tí là được. Thế đi ké xe cậu có tính phí không?" Ý Lan hít một hơi, lấy lại chút mạnh mẽ cho bản thân, cũng khéo léo giản bớt không khí kì cục của cả hai.

Rõ ràng là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng bây giờ mọi thứ lại như hai kẻ mới quen biết nhau, xa lạ vô cùng.

"Có tính phí." Nhật Luân cười cười, đưa tay búng nhẹ lên trán Ý Lan. "Đi học, sắp trễ mất rồi."

Ý Lan mím môi, cái búng tay kia nhẹ tênh, nhưng lại như cơn sóng ập đến, làm tâm tình thiếu nữ mới lớn như Ý Lan bấp bênh khó mà bình tĩnh lại được.

Hành động của Nhật Luân tự nhiên như những năm tháng trước đó, đối với cậu là bình thường, nhưng Ý Lan thì không.

"Có thời gian mình giải thích chuyện Việt Chinh ở nhà mình cho cậu nghe."

"Ừ."

"Cũng mới đầu năm thôi, đừng học hành gì nhiều quá, sức khoẻ mới quan trọng."

"Ừ."

Ý Lan ôm cặp, nhìn chằm chằm vào tấm lưng đã quá quen thuộc với mình. Bây giờ lại không thấy xa lạ, Nhật Luân vẫn là Nhật Luân Ý Lan biết. Có lẽ vì tình cảm của Ý Lan thay đổi, không chỉ đơn giản là tình bạn nên nhiều khi nhạy cảm cho rằng mọi thứ không còn như xưa.

Ý Lan thở dài, tay bám vào áo sơ mi Nhật Luân mệt mỏi nhắm mắt.

Nếu có thể, Ý Lan chỉ muốn mình bỏ được thứ tình cảm đặc biệt dành cho Nhật Luân.

Tình bạn vẫn tốt hơn đơn phương thế này.

____

Lúc Việt Chinh cầm lọ sữa từ tay Trí bước vào hành lang đã thấy cảnh tượng khá quen thuộc. Cái Tâm tay cầm chổi, miệng ngậm bịch Fami, mắt liếc đến độ tạo ra tia lửa với người đối diện là nam thanh niên 10A2, cậu ta cũng cầm chổi, mắt cũng mạnh mẽ đối lại cái Tâm.

"Móc mắt giờ!" Cái Tâm cầm lấy bịch sữa, đanh đá nói với cậu trai lớp kế.

"Cứ liếc đi, liếc đến lé rồi ế tới già!" Cậu trai kia cũng không vừa mà đáp trả.

"Không mượn cậu lo chuyện chung thân đại sự của tôi, biến!"

"Chắc tôi lo! Cậu điên à?!"

"Có tin là bịch sữa này vào mặt cậu không?!"

"Con gái gì đã không đẹp còn dữ như cọp cái!"

"Thứ con trai đã không lịch sự còn miệng mồm như đàn bà!"

Việt Chinh giật giật khoé môi, kẻ tám lạng người nửa cân kia cứ đứng đó đấu võ mồm đến già cũng không dứt được.

"Vào lớp thôi." Việt Chinh lại gần, kéo tay cái Tâm hướng vào lớp.

"Coi chừng cái miệng cậu đó!"

Sau vụ A2 đăng bài mỉa mai Việt Chinh trên Facebook, rồi cả hai lớp ầm ĩ bị phạt quỳ ngay hành lang thì quan hệ giữa hai lớp càng ngày càng gay gắt.

Tính tình cái Tâm không cao thượng, không phải kiểu dễ dàng bỏ qua mọi thứ mà hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn, nên cứ chạm mặt A2 là cái Tâm đều giơ nanh vuốt ra, muốn cấu xé cho nát xương thịt.

"Ôi đây là chuyện tình Romeo và Juliet phiên bản học đường à? Không thể hiểu được tại sao các cậu lại hẹn hò trong khi lớp cậu ta cứ hại cậu thảm *** mèo ra, còn lớp mình cũng không ưa nỗi bọn xấu tính đó." Vừa ngồi vào chỗ, liếc mắt thấy lọ sữa trên tay quen thuộc của Việt Chinh, cái Tâm đã gác chân như bà bán cá, ca cẩm một đoạn.

"Kệ bọn họ đi." Việt Chinh chỉ cười cười.

"Kệ gì mà kệ? Hôm đó mình bị gọi lên nghe biết bao nhiêu thầy cô mắng chửi, trong khi con nhỏ đăng bài lên Facebook thì chỉ cảnh cáo nhẹ."

"Ai bảo cậu đánh nó." Phía cuối lớp, xóm nhà lá đang vừa ăn vặt vừa chép bài của nhau lên tiếng.

"Các cậu còn bảo mình đánh hay lắm, giờ thì quay lại bảo tại mình."

Ý Lan bước vào lớp, vừa nghe được đoạn đối thoại thì chậc lưỡi, lớn giọng bảo:

"Qua rồi thì thôi."

Lớp trưởng nghiêm túc nhắc, chẳng đứa nào lên tiếng nữa. Vụ vừa rồi chỉ bị quỳ trước hành lang, không bị nhắc nhở trước toàn trường, không bị mời phụ huynh bọn nó cũng mừng. Thế nên đúng là qua rồi thì thôi.

"Ghim thì ghim trong lòng thôi." Ý Lan nhìn cái Tâm nói.

Cái Tâm bĩu môi, nhún vai quay sang tám chuyện với đứa khác.

Việt Chinh chạm phải ánh mắt Ý Lan, tự dưng thấy không tự nhiên.

Có nên giải thích với Ý Lan chuyện lúc sáng?

Có nên cho Ý Lan biết nguyên nhân ở nhà Nhật Luân?

Có nên....

Một ngàn không trăm linh một "có nên" trôi nổi trong đầu Việt Chinh.

Nhưng mà... hình như không gì để không tự nhiên thì phải. Việt Chinh nghĩ.

Quyết định được suy nghĩ, Việt Chinh thả lỏng cơ thể, cười nhẹ với Ý Lan một cái. Mà Ý Lan đối với cái cười kia của Việt Chinh cũng rất thân thiện cười lại.

Ý Lan không trông chờ gì ở Việt Chinh cả, Nhật Luân nói sẽ cho nó biết thì nhất định cậu ta sẽ nói thôi.

_____
"Cậu với Việt Chinh là một cặp thật hả?"

Trí vừa vào chỗ đã có mấy đứa A B C xúm lại, mặt nghiêm túc hỏi.

"Ừ." Trí cười cười, trả lời ngắn gọn.

"Trời **! Hu hu hu! Mình crush Trí từ cái nhìn đầu tiên hôm nhận lớp đó!" Nữ sinh A vờ vịt ôm mặt khóc lóc, nỗi đau chưa tán đổ người ta đã thất bại không phải ai cũng thấu.

"Mặc dù rất đau lòng, nhưng mình rộng lượng chúc phúc cho hai cậu, mong hai cậu sớm chia tay."

Thành Trí: "..."

"Oh thế lớp mình là nhà trai ấy à?" Một đứa ở mãi góc lớp lớn tiếng hỏi.

"Có thế thì mình cũng không nhịn bọn bên kia đâu, thề, nhìn mặt đứa nào cũng không ưa."

"Này Trí, mày không lấy tình cảm ra làm mấy chuyện như cầu thân đó chứ?"

"Các cậu bớt đọc truyện lại đi." Trí cười cười, lấy sách vở ra đặt lên bàn.

"Ví dụ có một ngày lớp mình với A1 chiến lớn, cậu có từ bỏ tình yêu để làm chuyện đại sự không?"

"Không."

"Các cậu thấy gì chưa? Nuôi ong tay áo!"

Trí chỉ tiếp tục cười, mặc cho bọn cùng lớp nhốn nháo ra cả tỉ chuyện của bản thân và Việt Chinh.

Nhật Luân bước vào trong lúc cả lớp lấy Trí và Việt Chinh ra bàn tán như cái chợ, cậu ta không rõ trước đó là gì, nhưng nhìn thái độ chính chủ và bọn cùng lớp, cậu cũng hiểu mối quan hệ của hai người kia là xác nhận và công khai rồi.

Nhật Luân không vui, rất rõ ràng là không vui, nhưng cũng chỉ có thể là không vui thôi. Cậu ta nhìn Trí vẫn luôn giữ nụ cười khó đoán, lại nhớ đến hình ảnh vào một sáng nào đó, cô bạn lớp bên tìm mình nói chuyện vệ sinh giữa hành lang hai lớp... Nếu cậu nhanh nhạy hơn, có lẽ nụ cười như nắng của cô bạn ấy chỉ dành cho cậu.

________

Ra chơi, A1 và A2 lại đại chiến tranh chiếc ghế đá bé tẹo. Ý Lan theo thông báo lên phòng Đoàn họp, Việt Chinh từ chối việc đi họp như thế.

"Trước giờ cũng chỉ mình cậu đi họp mà." Việt Chinh cười cười nói với Ý Lan.

Ý Lan thở dài, không nói tỏ thái độ gì, cũng không nói gì nhiều một mình rời lớp. Cô nàng cũng biết Việt Chinh thế nào rồi. Nhưng lại không nghĩ Việt Chinh thế mà lại là người đầu tiên yêu đương trong lớp.

"Sao cậu không đi với cậu ấy?" Cái Tâm từ căn-tin trở về lớp, tay xách nách mang đủ thứ loại bánh trái hỏi.

"Trước giờ chỉ mình Ý Lan đi mà."

"Lớp nào cũng lớp trưởng, lớp phó đi có đôi có cặp, cậu lên không làm gì nhưng đi với cậu ấy cho vui." Cái Tâm lại nói. "Cậu đã nhận cái chức này thì cũng làm cho trọn chứ."

Việt Chinh siết chặt trang giấy, nhìn ra ngoài sân trường mông lung một chút rồi lựa chọn im lặng.

Cái Tâm chỉ nhún vai, Việt Chinh đầu đất, ai cũng biết.

"Người yêu cậu cũng đi, cậu cũng nên đi cho biết." Cái Tâm nhìn ra sân thấy Trí cùng Nhật Luân cùng nhau lên phòng Đoàn, lại huých huých tay Việt Chinh nói.

"Gì mà người yêu..." Việt Chinh đỏ mặt, chỉ liếc sơ ra ngoài sân rồi lúng túng chăm chú vào cuốn sách của mình.

Đẹp trai, cao, áo sơ mi trắng, quần tây thẳng thớm, đã vậy còn cùng nhau sóng vai giữa cái nắng vàng ươm. Chỉ trong tíc tắc, hủ nữ quanh trường dậy sóng, có đứa đứng ngoài lớp la lớn rằng:

"Uhuhu, mẹ ơi! Hai bóng lưng cực phẩm! Việt Chinh, xin lỗi nha! Mình muốn chèo thuyền Luân Trí rồi."

Việt Chinh: "..."

Việt Chinh đưa mắt nhìn dáng Trí sáng trưng đã đi khá xa, trong lòng tự dưng nhốn nháo, trong lòng tự dưng muốn cũng được đi cùng với Trí giữa sân trường này.

"Vẻ mặt của những đứa đang yêu đều đáng ghét! Tạm biệt!" Cái Tâm nhai bánh tráng đầy miệng, ghét bỏ nhìn Việt Chinh rồi bỏ đi.

"Cậu cũng yêu đi."

"Mẹ mình dặn tao đủ thứ, và không quên dặn không được yêu đương. Bố mẹ thì còng lưng ra làm, yêu với chả đương."

Việt Chinh khẽ cười.

Lúc Ý Lan từ phòng họp trở về vẻ mặt không tốt lắm, bọn A1 tự dưng thấy có gì đó không ổn.

Hết giờ ra chơi, Ý Lan lên bục giảng, gõ mấy lần thước xuống bàn, đợi cả lớp im phắc mới bắt đầu nói:

"Nhà trường tổ chức thi văn nghệ, nhạc kịch cho 20/11. Mình bốc thăm trúng nhạc kịch."

"Oh." Mấy chục đứa ngồi dưới phản ứng rất nhẹ nhàng.

"Thầy Tổng Phụ Trách nói là trường nhiều lớp quá, để rút bớt thời gian thì trong một khối cứ hai lớp gộp lại làm chung."

"Oh."

"Và mình bốc thăm trúng A2."

"Oh... Cái gì cơ?!"

"Có rất nhiều cán sự chứng minh, mình bốc thăm trúng."

"Không! Không thể nào!"

"Xin đổi lớp được không? Nói rằng sát lớp chai mặt nhau rồi, chúng ta cần có cơ hội giao lưu với lớp khác. A3, A4, A5, A6, A7, A8, A9, A10, A11, A12."

Ý Lan chỉ tỏ thái độ "chịu thôi", cũng không quản cái sự ồn ào vỡ chợ dưới lớp.

Trong khi A1 nổ tung vì biết tin phải một lần nữa "hợp tác" với A2, thì cách vách không khí cũng không nhẹ nhàng gì cho lắm.

"Oh man!"

"Phản đối!"

"Phản đối +1."

Nhật Luân cũng như Ý Lan, lười quan tâm đến thái độ dưới lớp.

"Lớp trưởng, có đổi được không?"

"Không."

"Hời ơi! Mình chẳng háo hức gì nữa!"

"Ai có ý kiến về nhạc kịch gì thì gửi tin nhắn qua Facebook cho mình, cuối tuần mình bàn với Ý Lan, sang tuần lên kịch bản, chọn người, chia công việc, đầu tuần sau bắt đầu vừa làm dụng cụ vừa tập dần là vừa." Nhật Luân bỏ qua hết ý kiến đòi đổi lớp, cậu chăm chú vào cuốn sổ mà bản thân đã lên kế hoạch đầy đủ, lưu loát nói xuống với cả lớp.

"Lớp trưởng!"

"Không thay đổi được đâu, thầy chốt sổ, đem biên bản họp gì đó kí tên đưa lên ban giám hiệu duyệt rồi."

A2 yểu xìu, bọn nó chưa kịp ý kiến gì thêm giáo viên đã vào lớp, chấm dứt hoàn toàn việc phản đối.

_______

Dù rất không muốn, nhưng cuối cùng cả hai lớp vẫn phải đưa thái độ không bằng mặt cũng không bằng lòng cùng nhau tập trung để bàn chuyện nhạc kịch. Chúng nó có ghét nhau nhưng ham muốn được thể hiện, mong muốn được cạnh tranh, và nhiệt huyết của tuổi trẻ nên bọn nó không thèm chấp nhặt gì...

À thì... có chấp nhặt, nhưng một tí thôi.

"Nhạc kịch thì làm theo mấy bộ hoạt hình của Disney ấy." Một đứa A1 ra ý kiến.

"Bớt bớt lại đi, tài giỏi cỡ nào mà làm theo Disney hả?" Một đứa A2 phản đối.

"Bọn mình có thể Việt hoá lại..." Một đứa A2 rụt rè lên tiếng, nó chỉ sợ bị chửi vì theo ý kiến A1.

"Thấy chưa? Người ta biết nghĩ hơn cậu nhiều."

"Nói gì đó!"

"Thôi!" Ý Lan quát nhẹ.

"Lấy kịch bản các phim hoạt hình của Disney làm nền, chúng ta có thể cải biên lại đơn giản hơn bằng bản Việt." Ý Lan nói tiếp.

"Nhưng bộ bào? Disney có hàng chục bộ hoạt hình."

"Nhạc kịch các kiểu thì quan trọng diễn xuất, kịch bản, muốn ăn điểm thì ý nghĩa hay là dựa vào tác phẩm gửi gắm thông điệp gì đó." Trí ngồi một góc, vừa lướt máy tính tìm thông tin vừa nói.

"Hic, Trí nhà tôi vừa đẹp trai vừa thông minh." Một nữ A2 ôm má cảm thán.

A1: "..."

A2: "..."

"Khụ... cái này... trên mạng nói." Trí cười cười lên tiếng.

"Còn khiêm tốn nữa."

"..."

Có Việt Chinh ở đây là con nhỏ kia không biết nể nang hay kiềm chế gì cả.

"Không ăn điểm dựa vào nội dung nếu lấy nền là của Disney, nên chỉ dựa vào thông điệp thôi." Nhật Luân cũng góp vào một ý.

"Chúng ta có thể dựa vào Nàng Tiên Cá để gửi thông điệp bảo vệ biển cả..." Việt Chinh cúi đầu tìm thông tin trên điện thoại, lẩm nhẩm một vài câu.

"Nàng Tiên Cá được đấy." Trí nhìn Việt Chinh ngồi đối diện mình, lên tiếng đồng ý.

Trí vừa lên tiếng, cả hai lớp đều đưa ánh nhìn mờ ám dán lên người Việt Chinh và cậu.

Xem kìa, mấy đứa yêu nhau, kẻ tung người hứng trông đáng ghét cực kì.

"Việt Chinh nói gì cũng vừa lòng Trí cả. Việt Chinh, nói tiếp đi."

Việt Chinh: "..."

"Vấn đề biển cả tốt này, mấy nay tình trạng rác làm chết nhiều động vật dưới biển cũng đang hot." Ý Lan cũng gật đầu đồng ý.

"Có ai có ý kiến gì không?" Nhật Luân nhìn quanh hỏi.

Hai lớp chỉ im lặng nhìn nhau, không ai có thêm tí ý kiến.

"Vậy đi."

Cậu muốn chốt nhanh, để nhiều ý lại càng loạn, lại càng không vừa lòng nhau.

"Có thể để mình viết lại kịch bản không?" Một bạn nữ của A2 nhỏ giọng, trông nhút nhát sợ hãi nhưng vẻ mặt lại vô cùng hào hứng và mong đợi. "Mình vừa nảy một ý tưởng lạ, với lại mình có quen một số chị tác giả trên Wattpad, mình có thể nhờ các chị ấy góp ý hay chỉnh sửa cho tốt hơn."

"Cậu là tác giả trên Wattpad?" Một đứa ngạc nhiên hỏi.

"À... chỉ viết chút truyện thôi." Cô bạn ngượng ngùng lí nhí.

"Cậu có biết các chị YuuNg hay JiFumyy không? Đâm Bang Hội các kiểu?"

"Oh biết, người mà mình sẽ nhờ vả là các chị đó đó."

"Deabak! Mình tin tưởng kịch bản sẽ sáng chói, nhờ hết vào cậu nhé!"

Cô bạn gật đầu như gà mổ thóc:

"Giờ cho mình mượn máy, mình gõ ngay kịch bản."

"Đây." Trí truyền chiếc laptop của mình sang tay cô bạn. "Thế chuyện kịch bản đã xong bước đầu rồi. Giờ tính đến chuyện phân vai nhỉ?"

"Còn cần phải lựa chọn à? Ban cán sự lớp là đủ rồi. Những con người ưu tú sẽ làm mọi thứ ưu tú thôi." Cái Tâm chống cằm, nhìn sơ qua mấy gương mặt cán sự hai lớp, phát biểu ý kiến.

Ý Lan nheo mày, liếc cái Tâm một cái rồi từ chối ý kiến của cái Tâm:

"Ai tự tin và muốn tham gia thì xung phong trước đi, mình tôn trọng thái độ tích cực của mọi người. Không ai xung phong thì bỏ phiếu vào vai."

Nói một đoạn, Ý Lan nhìn sang Nhật Luân nói tiếp:

"Mình không biết lớp cậu như thế nào, nhưng ở lớp mình, mình muốn đứa tất cả mấy chục cái mặt này lên sân khấu."

"Ý Lan này, sân khấu có hạn..."

"Sân khấu có hạn thì khoảnh khắc cùng nhau làm cái gì đó cũng có hạn, dù chỉ xuất hiện trên sân khấu cùng nhau chỉ một giây mình cũng muốn."

A1 mắt long lanh nhìn Ý Lan. Hic xem kìa, Ý Lan là nhất.

"Nếu mấy bạn A1 năng nổ như vậy thì A2 bọn mình cũng nên đáp lại, A2 bọn mình cũng sẽ có mặt đầy đủ trên sân khấu nhé." Không đợi Nhật Luân lên tiếng, một nữ lanh lợi của A2 đã đáp lại ý của Ý Lan.

Tất nhiên bọn nó cũng phải đầy đủ, cớ gì mà A1 có thể có mặt hết mà bọn nó lại không?

Ý Lan chỉ cười nhẹ.

Trong khi chờ cô bạn kia lên kịch bản, mấy chục mạng bắt đầu tiến hành bỏ phiếu phân vai vì không ai mạnh dạng xung phong.

Kết quả Trí trở thành hoàng tử, Ý Lan vào vai Nàng Tiên Cá.

"Trí đã làm hoàng tử thì các cậu nhân từ để Việt Chinh làm Nàng Tiên Cá đi." Cái Tâm chống cằm nhìn cặp nhân vật chính, lại nhìn sang Việt Chinh rồi lên tiếng.

"Nhưng Việt Chinh không thể đâu, đâu xinh bằng Ý Lan, đâu lanh lợi bằng Ý Lan. Bạn Minh Tâm thân mến, xin hãy lấy đại sự làm trọng." Một đứa A2 nghiêm túc trả lời lại.

"Nếu mọi người đã bỏ phiếu thì tôn trọng kết quả bỏ phiếu. Được không?" Ý Lan không có ý kiến, chỉ quay sang hỏi Trí.

"Được." Trí gật đầu.

Kịch thôi, không sao cả. Mọi người tin tưởng tín nhiệm thì cậu cũng đóng góp hết sức.

Cô bạn kia thật sự múa phím thành văn, chỉ trong một chốc, bạn trẻ đã đưa ra một đoạn tóm tắt ngắn gọn cho vở kịch.

------

Nàng Tiên Cá (Phiên bản remake)

Vua thuỷ tề Triton duy trì vương quốc dưới lòng biển sâu cả ngàn năm hùng mạnh, xinh đẹp, trong xanh. Nhưng đến một ngày, nước biển bỗng trở nên kì lạ, nhiều con dân của Triton không hiểu vì sao mắc nhiều bệnh không thể chữa được. Ngay cả thú cưng của công chúa Ariel cũng mắc phải bệnh khó lòng qua phải.

Quá đau lòng cho Seameow của mình, công chúa Ariel quyết tâm đi tìm hiểu sự việc.

Ariel phát hiện được nguyên nhân có bệnh lạ là con người ở đất liền thải quá nhiều chất có hại xuống lòng biển. Vua thuỷ tề sau khi nghe con gái báo lại, rất tức giận trước hành động này. Ông lợi dụng vào ngày sinh nhật Hoàng Tử Eric tạo nên cơn bão lớn, làm đắm thuyền rồi cướp Hoàng Tử đi để lại lời nhắn với vua đất liền rằng: Nếu không giải được chất độc ở biển, Hoàng Tử sẽ không bao giờ được trở về.

Từ ngày vua Triton đưa Hoàng Tử Eric hôn mê xuống lòng biển sâu, công chúa Ariel đã phải lòng chàng. Nàng vì đau lòng khi thấy Hoàng Tử không có sự sống liền tìm đến mụ phù thuỷ Ursula cầu mong một phép lạ. Mụ phù thuỷ cho nàng hay, cha nàng sẽ thả Hoàng Tử nếu biển cả được trong sạch trở lại.

Ariel mạo hiểm tìm hiểu phong tục tập quán, thói quen của loài người, mạo hiểm đánh đổi giọng hát để có được đôi chân lên bờ tìm cách làm biển trong sạch trở lại. Nhưng nàng bất lực, con người không thức tỉnh, biển ngày càng ô nhiễm, vương quốc của vua Triton suy sụp vì bệnh dịch và dần biến mất.

Biển không trong sạch đồng nghĩa Hoàng Tử cũng không được trở về, không được sống sót, công chúa Ariel vì kết quả này cũng tự sát, tan biến cùng vương quốc của cha.

Mụ phù thuỷ Ursula trước tình cảnh này liền sinh lòng thương cảm, bà dùng phép thuật khiến Hoàng Tử đang dần chìm sâu xuống biển tỉnh dậy, trở về đất liền với sứ mệnh làm sạch biển cả. Bà cũng động lòng trước tình yêu của Ariel nên đưa linh hồn nàng vào xác Seameow, còn duyên phận giữa nàng và hoàng tử, chỉ trông đợi vào ngày biển xanh, nụ hôn giữa biển cả , hai sẽ thật sự được ở cạnh nhau.

Hoàng tử Eric trở về đất liền nhận ra được biển cả đang chết, mà đất liền cũng không tồn tại lâu dài liền thực hiện sứ mệnh làm biển cả sống lại. Sau rất nhiều năm, chàng gầy dựng đất nước hưng phụng, biển xanh hiền hoà với đất liền.

Vào một ngày nọ, chàng dạo biển thì bắt gặp con mèo đang sắp chết đuối. Chàng cứu lấy con mèo, dùng hơi thở của mình để cứu sống lấy sinh mạng nhỏ bé. Khi môi chàng chạm vào, từ trong con mèo phát ra ánh sáng loá mắt, con mèo biến mất, thân xác và linh hồn Ariel nhập thành một, xuất hiện trước mặt hoàng tử. Nhìn thấy Ariel, kí ức bị chôn vùi của hoàng tử được khơi dậy, chàng mừng rỡ đưa Ariel trở về, cả hai cùng nhau sống đến cuối đời với sự dung hoà của đất liền và biển cả.

Hết.

"..."

A1: "..."

A2: "..."

"Việt Chinh bé con nhất, để cậu ấy làm Seameow là vừa hợp." Trí cười cười, đọc đến cuối kịch bản thì lên tiếng.

Seameow mang hồn công chúa, cuối cùng nhận nụ hôn của hoàng tử mới lấy lại được hình người. Có nghĩa là hoàng tử hôn con mèo, không phải hôn công chúa.+

Những đứa yêu nhau thật sự rất đáng ghét!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top