Việt Chinh ôm rổ sơ-ri ngồi ở góc phòng ngủ của ba mẹ, vừa ăn vừa chờ đợi hai vị phụ huynh đưa ra ý kiến với câu chuyện có chút kì kì liên quan đến Nhật Luân.
"Đóng giả một người thân quen của người ta không phải là ý kiến hay đâu con. Nhỡ như đến lúc bị phát hiện thì như thế nào?"
Việt Chinh cũng đã hỏi như thế khi Nhật Luân đề nghị đóng giả thành em gái cậu.
"Lỡ bà của cậu phát hiện ra thì sao? Như thế không được đâu!"
"Bà mình không nhận ra đâu."
"Cậu không thể chắc chắn như vậy được."
"Nhất định là được!"
"Nhưng mà..."
"Mình chỉ muốn biết cậu có thể hay không thôi."
Việt Chinh: "..."
"Bà cụ đã lẫn lắm rồi, hôm nọ gặp con liền chạy đến ôm ấp, nói thế nào cũng không tin con không phải cháu gái bà ấy ạ." Việt Chinh nhớ lại chiều hôm nọ, từ từ kể lại cho ba mẹ mình.
"Cho dù là thế nhưng mà phải làm thế nào? Chẳng lẽ con dọn sang nhà người ta ở?" Mẹ Việt Chinh chau mày, không mấy hài lòng hỏi.
Không phải bà nhỏ nhen, không phải bà vô tình, nhưng hai vợ chồng chỉ có một đứa con gái, bây giờ chỉ mới chập chững lớn lên theo một nhịp điệu khác của cuộc đời, làm sao bà có thể để con gái mình trở thành con gái của người khác? Sinh hoạt nhà người khác? Huống hồ, con gái bà đến tầm này còn chưa bao giờ xa nhà, sống cách xa hai vợ chồng, bà không yên lòng, cũng không đồng ý.
Việt Chinh ngừng ăn, mím môi nhìn ba mẹ. Đúng là... chưa nghĩ đến chuyện này.
"Bạn con chỉ hỏi như thế thôi... chưa nói gì thêm cả."
"Không cần nói gì thêm đâu, mẹ không đồng ý."
Việt Chinh không dám ý kiến gì, chỉ đưa mắt ngó sang ba mình nãy giờ chỉ im lặng nghe chuyện.
Thấy ánh mắt con gái, ba Việt Chinh chỉ kín đáo nhún vai, mặt biểu thị ý rằng: Nữ sĩ của chúng ta đang kiên quyết thì không nên nhiều lời.
"Việt Chinh, mẹ đồng cảm với sự khó khăn của nhà họ. Nhưng nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử(*), bà cụ sống đến cuối đời cứ để mọi việc theo tự nhiên mà diễn ra. Một người già dù có lú lẫn, vẫn có những lúc họ tỉnh táo dùng đôi mắt ở trái tim nhìn lại cuộc đời mình. Gần trăm năm thăng trầm với số phận, mẹ không nghĩ đến lúc gần đất xa trời lừa dối bà cụ là cách hay."
* Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử: đời người ta, từ xưa không ai là không chết.
"Hiểu chưa?"
"Dạ."
"Đi nghỉ đi."
Việt Chinh máy móc gật đầu, ôm rổ sơ-ri trở về phòng mình.
Vừa đóng cửa phòng Việt Chinh liền ngã người nằm ra giường, thở dài mấy lượt.
Nhân sinh?
Một đời người là dài bao lâu?
Một đời người rốt cuộc có mấy ai thoả mãn tất cả những gì họ muốn?
Việt Chinh lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, thở dài lại thở ngắn, cho đến khi có tiếng gõ cửa Việt Chinh mới thoát khỏi mớ suy nghĩ không đâu vào đâu của mình.
"Ba..."
"Nữ sĩ ngủ rồi, ba con mình nói chuyện." Ba Việt Chinh hạ thật thấp giọng, thỏ thẻ nói với con gái.
Việt Chinh mỉm cười, mở rộng cửa cho ông vào.
Xem kìa, nữ sĩ bị bỏ rơi rồi.
"Mẹ con nói không sai đâu." Ngồi vào ghế học của con gái, ông vừa ngó quanh phòng, vừa lên tiếng cho chuyện khi nãy.
"Con biết mà ạ."
"Thế con có muốn giúp người ta không?"
Việt Chinh cười gượng.
Thật ra... không thực sự muốn giúp, nhưng không giúp thì thấy bức bối, cảm giác kì kì.
"Bạn không thân lắm sao?" Ông nhìn thấy vẻ mặt của con gái liền hỏi lại.
"Vâng ạ, có quen biết nhau."
"Bạn tốt không?"
Nhật Luân có tốt không?
Có. Ngoài cảm giác không thân thiện lắm thì Nhật Luân tốt, ai cũng công nhận điều đó.
"Tốt ạ."
"Nếu không là bạn con thì con có giúp không? Ví dụ chỉ là một người xa lạ nhờ vả."
Việt Chinh: "..."
Việt Chinh ôm gối trong lòng, rối rắm suy nghĩ.
"Hầy..." Ông bật cười, đưa tay xoa đầu làm mái tóc Việt Chinh rối tung. "Con lớn rồi, phải tập cách quyết đoán vào, đừng mãi như thế này."
"Nhưng mà câu hỏi khó mà." Việt Chinh đưa tay cào cào lại mái tóc, hơi cao giọng lấy lý do cho bản thân.
"Khó cũng cần quyết đoán, con phải biết bản thân con muốn gì. Như ba ngày xưa nhé, lúc đó nhiều cô theo lắm, nhưng mà ưng ý mẹ con rồi quyết định chỉ yêu một mình mẹ và cưới mẹ về thôi."
Việt Chinh: "..."
"Có liên quan đâu."
Ông cười hà hà, cảm giác con gái đã thoải mái hơn mới bắt đầu nói chuyện tiếp.
"Mẹ không muốn xa con, không muốn con dây dưa vào gia đình người khác nên cứng rắn như thế. Chung quy mẹ thương con nên mới thế. Ba thì ba sẽ ủng hộ quyết định của con, con lớn rồi, cứ quyết định cho bản thân, sai thì sửa. Đừng sợ."
"Nếu mẹ không muốn thì con không làm đâu. Ba cũng nói mẹ không sai mà."
Ba Việt Chinh chỉ cười. Hai ba con nói thêm vài câu ông mới rời phòng con gái.
_____
Việt Chinh nhẹ nhàng đóng cửa chính, từ trong sân nhìn ra ngoài cổng đã thấy Trí sẵn sàn với chiếc xe đạp.
Đã rất nhiều lần, đã rất quen thuộc với hình ảnh cậu thanh niên cao cao, lúc nào cũng diện áo sơ mi quần tây, đội nón lưỡi trai cùng chiếc xe đạp lấp ló sau cánh cổng trắng đục phủ dàn hoa giấy, nhưng Việt Chinh chưa bao giờ khống chế được nhịp tim mình đập nhanh hơn. Dù sáng, dù trưa, dù là chờ cùng đi học, hay chờ chào tạm biệt, hình ảnh ấy đều đẹp một cách lạ thường, đẹp không bao giờ chán.
Việt Chinh hít một hơi mạnh, khẽ cười rồi nhanh chân ra ngoài cổng.
Thanh niên Trí một tay giữ xe đạp, một tay đút vào túi quần, xuyên qua khe hở của chiếc cổng thấy Việt Chinh diện yếm jean, áo thun trắng, đôi chân ngắn đang chạy về phía mình không khỏi mỉm cười một cái.
Cô gái nhà ai mà đáng yêu thế?
"Cậu chờ mình lâu chưa?" Việt Chinh mở cổng, mặt tươi hệt ánh mặt trời hỏi Trí.
"Sáu phút mười ba giây." Trí đưa tay lên nhìn đồng hồ, trả lời.
Trước câu trả lời của Trí, Việt Chinh chỉ nheo mắt cười cười. Thành thật thật đấy!
"Cậu đưa mình đi đâu thế?"
"Đến một nơi xinh đẹp."
Một nơi xinh đẹp là nơi có gió, có trời xanh, có đường chân trời bình yên xanh thẳm, có bạn, và có mình.3
Việt Chinh được Trí dẫn lên sân thượng của một nhà thờ cách trung tâm khá xa. Khi đôi chân vừa đặt lên nơi cao nhất, Việt Chinh đã cảm nhận được mùi vị của sự bình yên và trong trẻo.
"Sao cậu tìm được chỗ này thế?" Việt Chinh tựa người vào lan can quay đầu hỏi Trí đang đứng cạnh mình.
"Tình cờ biết thôi." Trí khẽ cười trả lời. "Lên kia ngồi không?" Trí chỉ tay về phía thành tường cao nhất hỏi lại.
"Cao quá..."
"Không sao đâu." Trí lại một kiểu cười cười, vừa đơn giản hoá nhiều vấn đề, vừa trấn an người cùng nói chuyện. "Mình làm sao để cậu ngã xuống kia được. Lên đi, thích hơn ở đây."
Dưới sự giúp đỡ của Trí, Việt Chinh an toạ trên thành tường cao nhất, hai chân tiếp xúc với không khí và gió tạo cảm giác vừa sợ vừa thích thú.
Ừ công nhận, ở đây khác biệt hơn hẳn dưới kia.
Thấy Việt Chinh đã ngồi ngay ngắn, Trí cũng nhanh chóng nhảy lên, ngồi sát với cô bạn.
Khoảng cách của cả hai... thật ra, cả hai không có khoảng cách. Việt Chinh cảm nhận được sự đụng chạm từ vải vóc của hai, thậm chí là lớp da từ hai cánh tay cũng cảm nhận được, cô nàng hơi ngượng, mặt nóng hổi, tâm trạng nhảy lên nhảy xuống thất thường.
"Không thoải mái à?" Trí nghiêng đầu hỏi.
"À..."
"Như thế này nhé?"
"Á đừng!"
Trí nhích người ra một khoảng, thật sự tạo một khoảng cách giữa cả hai. Nhưng chưa đâu vào đâu áo sơ mi cậu đã bị kéo lại, mặt Việt Chinh vừa nãy đỏ rực giờ lại hơi tái, cánh tay siết chặt mí áo của cậu.
Trí bật cười, nhích người trở về trở cũ. Nhưng lần này cậu rất lịch thiệp chừa một tí ti khe hở giữa cả hai.
Cái níu áo bất ngờ làm Việt Chinh đã ngượng càng thêm ngượng, nhưng khi thấy Trí ngồi gần lại với mình, mà không sát như lúc nãy, Việt Chinh mới thả lỏng một chút.
Quen với độ cao, Việt Chinh bắt đầu đung đưa đôi chân như chơi đùa với gió, thích thú ngắm nhiều thứ trở nên bé xíu từ xa.
"Chỗ này thích thật!"
"Ừ."
"Cậu hay đến đây à?"
"Những lần cảm xúc không tốt thì mình sẽ đến đây."
"Cậu sao thế?"
Việt Chinh ngừng ngắm cảnh xa, quay đầu nhìn vào một bên mặt của Trí hỏi. Từ lúc gặp ở cổng nhà đến bây giờ, cô nàng không hề cảm nhận được Trí không thoải mái.
"Mình có sao đâu." Trí cũng quay đầu nhìn Việt Chinh, khẽ cười nói.
"Thế sao lại đến đây? Cậu nói là..."
"Đến đây là vì cậu." Trí ngắt lời. "Hôm nay chắc phiền lòng lắm rồi."
Việt Chinh ngẩn người, sau lại bật cười.
Đúng là có nhiều chuyện xảy ra sáng, nhưng mọi thứ đã ổn định cả rồi. Chẳng phải lúc trưa khi chở Việt Chinh về, Trí đã nói rất nhiều làm cô nàng tâm ổn lòng cũng ổn lại sao.
"Mình không sao nữa cả." Việt Chinh khẽ nói.
"Ừ, nhưng mà dứt khoác để gió nơi độ cao này cuốn sạch đi."
Việt Chinh gật gật đầu, lại bắt đầu đung đưa đôi chân, cả người thả lỏng, như thật sự để gió cuốn hết những thứ đáng ghét trong bản thân.
Cả hai im lặng một hồi, mãi cho khi Việt Chinh suy nghĩ vẩn vơ, suy nghĩ đến yêu cầu của Nhật Luân mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Hỏi cậu một chuyện nhé?"
"Ừ."
"Nếu như một người nhờ bạn đóng giả người thân của người ấy, mục đích là để an ủi nỗi đau mất người thân của người già trong gia đình họ thì cậu có đồng ý không?"
Trí nhìn sang Việt Chinh, tự dưng lại hỏi vấn đề kì cục?
"Là ấy, bỗng dưng có một bà cụ cậu không hề quen biết cứ khăng khăng nhận cậu là cháu, rồi người nhà bà cụ ấy ngỏ ý muốn cậu đóng giả để bà cụ được vui, thì cậu phải tính thế nào?"
Trí hơi nheo mày, một lúc sau mới trả lời:
"Cái này... liên quan đến nhiều thứ. Trước hết mình phải biết gia đình, gia cảnh, hoàn cảnh người đó như thế nào, có đáng tin cậy hay không. Rồi phải cho gia đình mình biết. Hơn nữa cũng cần biết tình hình của bà cụ đó ra như thế nào. Gia đình mình và gia đình người nọ phải gặp mặt để bàn nhiều chuyện. Quan trọng là cảm giác của mình có thấy tin tưởng họ hay không, có muốn giúp đỡ hay không, giúp đỡ dựa vào phương diện gì, là thương hại hay thương cảm, là thực sự có trách nhiệm hay chỉ là sự muốn làm trong nhất thời. Và có ti tỉ thứ khác nữa. Chuyện này đâu thế cái đùng là giải quyết được."
Việt Chinh ngẩn tò te. Trí nghĩ nhiều thật, không hổ là con cảnh sát.
"Sao cậu lại hỏi thế?"
Việt Chinh trầm ngâm, nghĩ đến mối quan hệ hơn bạn bè của hai người, nghĩ đến Trí trưởng thành đáng tin tưởng hơn mình cả tỉ lần liền từ từ kể lại mọi chuyện.
Gió chiều tự do, vui vẻ đùa vui với mái tóc đen nhánh của đôi trẻ, nhưng Trí lại không có cảm giác vui vẻ với loại chuyện động không khí này.
"Bà của Nhật Luân à?"
"Ừ. Cái hôm cậu gặp cậu ấy đưa mình về ý, cái hôm đó mình gặp bà của cậu ấy." Việt Chinh gật đầu kể lại.
"Ba mẹ cậu nói thế nào?"
"Mẹ không đồng ý, ba thì bảo mình thích thế nào thì làm thế ấy."
Trí đưa mắt nhìn sang người ngồi cạnh, gió chiều thổi tung mái tóc đen nhánh, tóc rối làm khuôn mặt cậu đã nhớ như in suốt mấy năm liền lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng.
Đơn giản như Việt Chinh, Trí cũng hiểu được lý do của ba mẹ cô nàng. Mẹ sẽ lo lắng vì n thứ từ người nhà Nhật Luân, ba ủng hộ vì ông ấy biết con người Việt Chinh lương thiện và tốt bụng đến như thế nào.
Cậu cũng biết.
Và cậu biết, hiện tại Việt Chinh đắng đo không biết phải thế nào, nhưng thâm tâm cô nàng muốn có thể giúp đỡ. Chỉ là bản thân Việt Chinh chưa biết lý giải tại sao để bản thân mạnh mẽ quyết đoán.
"Nhật Luân là người tốt mà nhỉ, nhà cậu ấy cũng có tí tiếng tăm rồi. Nhưng mà mẹ mình không đồng ý, nên mình cũng không thể giúp rồi."
"Sao mẹ cậu lại không đồng ý?"
"Mẹ bảo bà cụ lớn tuổi rồi, không biết có thể sống được bao lâu nên mọi thứ cứ để tự nhiên, đừng lừa dối bà cụ vào những thời gian cuối cùng."
Trí gật gật đầu, cậu hiểu mẹ Việt Chinh có ý như thế nào.
"Mẹ cậu nói đúng rồi. Nhưng mà ấy, ở một góc khác, một ý kiến khác cũng đúng."
"Như thế nào?"
"Như thể, sống cả một đời người, những tiếc nuối vào lúc cuối cùng mà được thực hiện dù cho là phương thức nào cũng là một việc nhân đức, tất nhiên là không liên quan đến chết chóc cướp của các kiểu."
Việt Chinh: "..."
"Ai mà biết được người cháu gái ấy đối với bà cụ quan trọng như thế nào. Ai mà biết được hiện tại bà cụ tha thiết, thương nhớ cháu mình ra sao? Nhưng mà ai cũng có thể biết nếu được gặp lại đưa cháu ấy thì mọi đau khổ suốt cả cuộc đời bà cụ sẽ hoá thành số không. Cuộc sống cuối đời ngắn ngủi mà vui vẻ thì đáng hơn cả quãng đời dài bà ấy từng sống."
Việt Chinh lặng thinh, đưa từng câu từng chữ của Trí vào lòng, mắt hướng ra phía xa xăm nghĩ rất nhiều thứ.
Việt Chinh cũng cảm thấy như Trí, cảm thấy rằng sống ở đời khi đã trở thành người lớn, biết lo biết nghĩ là một thứ khó khăn, có cả đáng sợ. Mỗi con người chịu đựng không biết bao nhiêu bể đau để đến cái tuổi gần đất xa trời. Thế thì thời gian ngắn ngủi còn lại tại sao không để họ được cảm nhận sự ngọt ngào như hồi còn bé?
Hay thậm chí không cần đến già, ở mọi lứa tuổi, trong cuộc sống đầy khắc nghiệt, trong vòng xoáy mà tình nghĩa hiếm hoi, nếu có cơ hội khiến một ai đó trở nên vui vẻ, tạo được một nụ cười thoả mãn thì ngại gì lại không giúp đỡ?
"Mình hiểu rồi." Việt Chinh vén tóc, quay sang nhìn Trí cười nhẹ nhàng.
Trí cũng khẽ cười đáp lại, trong bất giác, cậu đưa tay vén hộ mấy cọng tóc nghịch ngợm cùng gió của Việt Chinh. Ánh mắt dịu dàng nhưng trong lòng không yên lặng.
Việt Chinh ngẩn ngơ, cảm giác như mùi từ tay Trí vẫn còn lưu nơi tóc mình, chỉ cái tíc tắc mặt mũi liền đỏ ửng lên.
A! Ngại quá!
Nhưng mà cảm giác này... không tệ. ><
"Về thôi. Trời sắp tối rồi." Đối diện với khuôn mặt tương đương với màu hoàng hôn của Việt Chinh, Trí lại khẽ cười.
Cậu nhảy xuống trước, sau đó vươn tay nắm chặt bàn tay Việt Chinh, vững chắc để cô nàng tiếp đất an toàn.
Hoàng hôn rực rỡ góc trời tây, tiếng chuông nhà thờ vừa vặn vàng lên từng hồi. Việt Chinh tự dưng sinh ra cảm giác lưu luyến nơi này, ngẩn người nhìn về phía đường chân trời xa thẳm.
"Về thôi, lần sau đến." Trí vẫn nắm lấy tay Việt Chinh, khẽ giục.
"Ừ, rảnh lại đến nhé."
"Ừ, nhất định."
Nhất định sẽ cùng nhau đến nơi này, để mọi thứ được cuốn trôi đi sạch sẽ.
Tuổi trẻ cứ đơn giản là hứa hẹn, nhưng hai bạn trẻ lại không biết rằng, "nhất định" của chiều ngày hôm ấy dường như không thể xảy ra nữa....
Trí vẫn như thường lẹ, tay lái vững chắc đèo Việt Chinh qua mọi nẻo đường. Hai bánh xe đạp tròn tròn cùng hai trái tim bé nhỏ cùng nhau nhịp nhàng rời khỏi ngoại ô.
Mãi đến khi dáng cả hai khuất xa nơi con đường, cái Tâm không biết đã xuất hiện từ lúc nào, bước ra khỏi bức từng có thể che khuất bản thân từ góc nhìn của Chinh và Trí.
Cái Tâm thẩn thờ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Chinh và Trí vừa mời ngồi. Cô gái cũng muốn được ngồi ở nơi đó, cũng muốn được tận hưởng nhiều cảm giác không thể tả được nơi đó. Nhưng bên cạnh cô gái bây giờ không có một người như Trí giúp Chinh để có an toàn.
Cái Tâm bật cười, nụ cười méo mó có vị mặn đắng.
Chiều xuống u tối, cái Tâm dường như cũng chìm theo bóng tối ấy, không thể ngoi dậy được.4
_____
Sau bữa tối, Việt Chinh ra hiệu cho ba mình bằng mắt, hai ba con thủ thỉ trong phòng Việt Chinh, nội dung chính là Việt Chinh muốn đấu tranh chống lại sự phản đối của nữ sĩ nhà mình.
Việt Chinh không lưu loát nói ra những gì mình nghĩ, cả những lời của Trí lúc nhiều, sau đó ôm chặt chiếc gối trong lòng chờ ba mình ý kiến. Bản thân cô nàng biết chuyện này đâu có dễ dàng gì.
"Con nghĩ thế thì cứ thế thôi. Việt Chinh, còn tuổi trẻ cứ theo lời trái tim của mình."
"Nhưng mà mẹ..."
"Nữ sĩ à?" Ba Việt Chinh nhăn nhăn mặt, nhưng lại đưa đôi mắt đầy hứng thú về phía cửa phòng con gái.
Việt Chinh theo ánh mắt ba mình nhìn ra cửa, ngay lập tức hoảng hồn quăng đi chiếc gối, ngồi thẳng lưng, nước nuốt bọt.
Nữ sĩ đứng ở cửa từ bao giờ rồi?!
"Đã nghe rồi, cũng không phải mất công kể lại cho nhau nữa." Ba Việt Chinh nhìn vợ mình cười cười.
Nữ sĩ thở dài, muốn nói gì lại thôi.
"Con gái lớn rồi, suy nghĩ cũng khác hẳn đó."
"Không phải tư tưởng đó đều là từ ông nuôi dưỡng thành à?" Bà cau có, một chút vui vẻ cũng không có.
"Mẹ..." Việt Chinh cười gượng, đưa mặt đáng thương về phía mẹ mình.
"Nói bạn con cho mẹ nói chuyện với người lớn."
Nhật Luân được được tin nhắn Facebook từ Việt Chinh lúc tối, ngay sau khi đọc được dòng tin, cậu đã kích động đứng bật dậy đến nỗi chiếc ghế ngã lăn ra sàn.
Kết quả này cậu dã dự tính được rồi, chỉ là... không dự đoán được cảm giác trong bản thân.
Nhật Luân gõ lại một tin đơn giản gửi đến Việt Chinh, sau đó nhanh chóng tìm ba mẹ mình để nói chuyện.
Mọi việc sau đó diễn ra một cách nhanh gọn lẹ đến bất ngờ.
Việt Chinh trở thành cháu gái nhà Nhật Luân, nghiễm nhiên thành "em gái" Nhật Luân. Thời gian Việt Chinh ở nhà Nhật Luân là tối đến sáng. Bắt đầu một tuần mới, sau khi tan học Việt Chinh về nhà mình, chiều sẽ đến nhà Nhật Luân, ở qua đêm, diễn tốt một người cháu gái của bà cụ đến sáng đi học, trưa lại về nhà của mình.
Mọi thứ được sắp xếp theo trình tự như thế.
"Mình không biết gì về em gái cậu cả..." Ôm balo đựng đồ của mình đứng trước nhà Nhật Luân, Việt Chinh cuối cùng mới ngộ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
Cho dù bà cụ có bị lẫn đi rồi, nhưng nếu thói quen, hay tất cả mọi thứ của người cháu gái thay đổi, bà không để ý mới lạ.
"Không sao đâu, mình nhắc cậu." Nhật Luân khẽ nói.
"Ồ..."
Nhật Luân nhìn sang con người có phần ngơ ngác đứng đang ôm ba lo cạnh mình, không biết cậu đã nghĩ gì, liền đoạt lấy cái balo, sải chân bước vào trong trước để Việt Chinh lại ngơ ngác ngó theo.
Bước vài bước vẫn không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, Nhật Luân thở dài, quay người lại nhắc nhở:
"Vào nhà thôi, Nhật Vy."
Bữa cơm gia đình nhà Nhật Luân chưa bao giờ vui vẻ như thế này.
Sự trở lại của người cháu gái lâu lắm rồi không về khiến bà cụ cười nói không ngớt. Cả ngày trong miệng bà cụ chỉ phát ra âm thanh gọi tên Nhật Vy, mọi thứ bà quan tâm là Nhật Vy, mọi thứ bà cần đến là cần cho Nhật Vy.
Giống như bữa cơm hiện tại, mọi thứ trên bàn đều là món Nhật Vy từng thích.
"Ăn đi, con gầy quá! Ăn trứng từ thịt kho tàu mà con thích đi." Bà cụ già cả, tay không còn vừng vàng vẫn cố gắng gặp quả trứng vào chén cho Việt Chinh.
Việt Chinh cười rạng rỡ, rối rít cảm ơn bà cụ, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia miễn cưỡng khó thấy.
Việt Chinh không hề thích ăn trứng kho! T_T
Nhưng theo lời Nhật Luân, cô em Nhật Vy kia ghiền trứng hơn cả sinh mạng, lại rất biết làm nũng với bà cụ. Nên, cho dù không thích trứng Việt Chinh vẫn phải ăn, cho dù không biết làm nũng Việt Chinh vẫn phải làm nũng.
Sau bữa tối không mấy tình nguyện, cuối cùng Việt Chinh cũng được về lại chính mình, đứng thở dài mấy lượt trên ban công nhà Nhật Luân.
May là bà cụ uống thuốc, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nếu không chắc chắn Việt Chinh đã lòi cái đuôi chuột ra rồi.
"Cảm ơn cậu."
Nhật Luân đứng sau lưng Việt Chinh, khẽ lên tiếng.
Xoay người đối diện với Nhật Luân, Việt Chinh chỉ gượng cười. Cô nàng xứng đáng với lời cảm ơn đó.
Nhưng mà... thật sự thì không có tăng cảm tình với Nhật Luân lên được, mặc dù bây giờ Việt Chinh là Nhật Vy, em gái Nhật Luân.
"Cho hỏi..." Việt Chinh ngập ngừng, muốn nói tiếp lại thôi.
"Cậu hỏi đi."
"Ồ... em gái cậu đâu?"
"Mất rồi." Nhật Luân đặt tay lên lan can, nhìn ra một khoảng tối trong vô định, từ từ lên tiếng. "Ba em ấy mất sớm, bà mình đưa mẹ và em ấy về sống cùng gia đình cho đỡ cực khổ. Bà nội rất thương em ấy, em ấy cũng biết cách bám dính lấy bà. Nhưng mà ba em ấy, là chú của mình ra đi đột ngột, nên thím mình trở nên khác lạ. Sau khi Nhật Vy lớn lên, thím ấy ép em rất nhiều thứ, ép buộc đến mức em ấy tự rời bỏ cuộc sống của mình, rời bỏ bà nội. Thím mình sau đó cũng mất. Bà nội thì trở nên như thế, trách móc rằng Nhật Vy bỏ đi vì ngày đó thím ép buộc em ấy nhiều cái mà bà nội không ngăn cản. Rồi thành như bây giờ."
Việt Chinh nghẹn lời. Cô nàng đoán được Nhật Vy không còn tồn tại nữa, nhưng không nghĩ đến lý do là như thế.
Một cô nhóc lại lựa chọn cách bỏ tất cả để không muốn làm những gì mình không thích.
"Xin lỗi cậu..." Việt Chinh khẽ nói.
"Không có gì phải xin lỗi." Nhật Luân lắc lắc đầu. "Mà về phòng thôi, cậu có cần học bài không? Mai đi học. À... nếu lạ lẫm gì thì thông cảm nhé."
____
Việt Chinh nằm trên chiếc giường lạ hoắc, mọi thứ trong căn phòng lạ hoắc, vừa gắng trấn an bản thân mọi thứ sẽ ổn vừa nhắn tin cho Trí.
"Cậu ngủ chưa?"
Trí trả lời rất nhanh:
"Chưa. Mọi thứ thế nào rồi?"
"Ổn cả, nhưng mình sợ quá T_T"
"Không sao đâu, sẽ ổn thôi."
Trở lại mấy ngày trước, khi mà Việt Chinh nửa hưng phấn, nửa yểu xìu nói Trí rằng cô nàng phải khăn gói đi làm diễn viên, Trí chỉ cười, vỗ vỗ vai bảo mọi thứ sẽ ổn thôi. Và bây giờ cũng thế.
Cái hôm đầy gió nơi nhà thờ ở ngoại ô, nghe Việt Chinh kể đến chuyện nhà Nhật Luân, cậu đã muốn nói rằng Việt Chinh đừng đồng ý. Nhưng cậu hiểu Việt Chinh sẽ bứt rứt, cậu hiểu Việt Chinh sẽ không cam lòng để chuyện mà Nhật Luân nhờ vả theo gió cuốn đi, nên cậu không thốt ra lời nói đó. Thay thế là một đoạn dài dòng giúp Việt Chinh hiểu được bản thân mình muốn gì. Trí không hối hận với quyết định của mình, cậu biết Việt Chinh sẽ tốt hơn khi làm những gì mà bạn ấy muốn.6
Chỉ là từ bây giờ không thể chờ cái dáng nhỏ nhỏ trong tà áo dài tinh khôi, mỗi sáng cười rạng rỡ khi thấy cậu ngay cổng hoa giấy.
Không thể đưa cái bánh, lọ sữa.
Không thể cảm nhận được trọng lượng ở yên xe sau.
Mọi thứ đều không thể nữa, Trí không quen lắm.
"Mai cậu chờ mình về nhé?" Việt Chinh gửi đến một tin.
"Ừ. Mình sẽ chờ mà. Ngủ đi."
"Khó ngủ quá T_T."
"Mình mở nhạc cậu nghe nhé?"
"Nghe thế nào?"
Trí không trả lời lại, nhưng thay vào đó là gọi trực tiếp.
Việt Chinh hoảng hốt... đêm về như thế này... đây là lần đầu tiên Trí gọi.
"Alo?"
"Bạn thích nghe bài gì?"
"Beside you được không?"
"Ừ, chờ tí."
Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc từ đầu dây bên kia truyền đến, Việt Chinh tủm tỉm cười, hai người không nói gì, chỉ có tiếng nhạc xuyên suốt màn đêm.
"Ngủ ngon."
______
Mặt trời ló rạng, sương còn đọng nhiều, Việt Chinh trong tà áo dài căng thẳng nhìn người đối diện.
Ý Lan ôm cặp đứng trước cổng nhà Nhật Luân, tròn mắt không hiểu gì trước sự suất hiện của Việt Chinh.
"Sao cậu ở đây?" Ý Lan cuối cùng cũng thốt lên được một câu.
Việt Chinh hơi cứng họng, sự việc này đâu có dễ giải thích trong một hai câu. Mà chưa để Việt Chinh lên tiếng, Nhật Luân đã dắt xe đạp ra, không để gì bảo:
"Đi học thôi."
Ý Lan: "..."
Việt Chinh: "..."
Một xe đạp, một yên sau, nhưng ở đây có đến hai người đi bộ.
_________
#Lảm nhảm-ing:
Hi các cậu, mình là Cỏ. Mình ra chương mới rồi, gần 5k từ lận đó :>
Mình biết mấy tháng rồi mình mới up chương mới, xin lỗi vì để mọi người đợi lâu. Mình cũng rất cảm ơn mọi người vẫn theo mình và bộ truyện này đến ngày hôm nay, mặc dù chưa đâu vào đâu cả. Nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành nó thôi.
Facebook của mình là Cỏ F, cứ gõ thế là ra thôi, nếu tìm không ra hoặc link ở profile lỗi các bạn có thể gõ email của mình để tìm: Jifumyy@gmail.com
Mình xàm xí rất nhiều cái trên Facebook, mình không siêng rep tin nhắn lắm nhưng comment mấy cái trạng thái bất bình thường của mình thì mình rất siêng rep.
Cảm ơn tất cả mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Gửi yêu thương,
Cỏ <3.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận