Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 21: .

Hành Lang Hai Lớp

  • 760 lượt xem
  • 3020 chữ
  • 2020-10-20 16:55:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Việt Chinh chạm mặt trưởng lớp kế ngay văn phòng giáo viên khi lấy sổ đầu bài.

Nhật Luân trông phờ phạc thấy rõ. Mái tóc thường ngày được rẽ ngôi chia mái gọn gàng, hôm nay lại lộn xộn ngay trán. Dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm, chỉ cần cái lướt mắt nhẹ cũng đủ thấy.

Một người thường ngày toả ra khí chất hơn người ngay từ xa như Nhật Luân, hôm nay lại như bong bóng xì hơi khiến Việt Chinh không khỏi ngỡ ngàng một chút.

Việt Chinh đứng ngay cửa ra vào, tay vẫn cầm lọ sữa ấm nóng từ bạn trai, đối diện là Nhật Luân cao hơn cả một khoảng, bỗng dưng những điều muốn hỏi lại bị nghẹn ngay cổ họng.

"Lấy sổ đầu bài à?" Thấy Việt Chinh ngơ ngơ cầm lọ sữa, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Nhật Luân đành lên tiếng trước.

"À... ừ." Việt Chinh gật gật đầu.

"Việt Chinh."

"Hả?"

Người cúi đầu, người ngẩng cao.

Đôi mắt không mấy phần có tia ấm đối diện với vẻ trong veo không vướng chút bụi đời.

Chút khoảng cách này khiến Nhật Luân nghẹn lại vài từ đơn giản ở cổ họng. Cậu trai hít một hơi dài, thở nhẹ rồi lại lên tiếng:

"Cậu vào lấy đi."

Việt Chinh lại gật gật đầu, cái dáng nhỏ nhắn trong tà áo lướt nhẹ qua Nhật Luân vào trong phòng tìm sổ của lớp mình.

Nhật Luân quay đầu theo, liếc nhẹ cái bóng trắng rồi dời bước chân rời đi.

Tiếng giày chạm đất xa dần, Việt Chinh ngừng tìm sổ nhìn ra phía cửa. Hôm nay trưởng kế bên kì lạ quá!

Gạt bỏ Nhật Luân khỏi đầu, Việt Chinh nhanh chóng tìm được sổ đầu bài lớp mình, lúc trở lại lớp liền thấy cái Tâm yểu xìu nằm dài ra bàn.

"Sao thế?"

"Mệt."

"Ngủ không đủ giấc hay sao?"

"Không, con người không tình yêu vỗ về luôn thấy mệt như vậy đó." Cái Tâm gối đầu trên tay, đưa mắt chứa bảy phần mệt mỏi, ba phần tinh nghịch trêu chọc Việt Chinh.

"Im đi!" Việt Chinh đỏ mặt, đẩy nhẹ cái Tâm một cái, còn liếc mắt cảnh cáo.

"Ù uôi! Đúng là có tình yêu tô màu, con người cũng thay đổi." Cái Tâm cười, càng đùa dai.

Lúc cả hai đứa con gái vui vẻ chọc qua dỗi lại, Ý Lan lại y hệt Nhật Luân - mang vẻ như vừa từ cõi chết trở về bước vào lớp.

"Lạy Chúa! Ai làm gì lớp trưởng đại nhân thế này?!" Bọn con trai trong lớp hốt hoảng cao giọng.

Đối với một người hoàn hảo như Ý Lan, kiểu hiện tại thật sự rất gây sốc.

"Sao thế?" Cả lớp như dừng mọi hoạt động, chỉ đưa mắt về bộ mặt của lớp ngạc nhiên hỏi.

"Sao đâu. Hôm qua có tí chuyện nên hơi mệt." Ý Lan lắc đầu, giải thích đơn giản.

"Lớp trưởng, thế đã học bài cho kiểm tra hôm nay chưa?"

"Sơ sơ." Ý Lan vào chỗ, máy móc treo cặp, lấy sách vở, nhàn nhạt trả lời.

"Lớp trưởng, đừng để bệnh nhá!"

"Lớp trưởng, cố lên!"

"Lớp trưởng,..."

Ý Lan đưa tay chống trán, lật vài trang vở chi chít nét chữ xanh đỏ, mấy lời xung quanh cứ bay bổng bên tai.

Việt Chinh và cái Tâm nhìn Ý Lan một hồi, sau đó hai đứa chúng nó nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu gì. Nhưng Ý Lan như thế này đúng là chuyện lớn cần bàn tán.

Vì cần bàn tán, mấy đứa ngồi góc chân gác lên ghế lại bắt đầu sầm sì.

"Sáng mình gặp thằng Luân ngoài nhà xe ấy, trông cậu ta hệt Ý Lan, như cái xác không hồn."

"Mình cũng thấy, á á nhưng mà kiểu phờ phạc đó đẹp trai dã man!"

"Bọn con gái này..."

"Hai đứa nó làm gì nhỉ? Hiếm khi thấy không đi cùng nhau."

"Chời! Chẳng lẽ chúng nó có gì đó..."

"Có gì đó?"

"Ý tao là, khụ! Chẳng hạn như lỡ lầm gì đó..."

"Cậu im mồm! Còn tí nhỏ bậy bạ. Có ngày tụi nó cắt cả mồm."

"Mình... suy đoán theo thực tế mà..."

.......


Xóm nhà lá thêu dệt ra ti tỉ tình huống để khớp với sự khác lạ của hai trưởng, từ đơn giản nhất đến điên khùng nhất đều được chúng nó bàn tính như những chuyện hệ trọng nhất trên đời.

"Bọn nhiều chuyện này..." Bàn trên, cái Tâm thu hết mấy lời tám nhảm của bọn bàn dưới vào tai, con nhỏ bĩu môi cảm thán kiểu chán đời.

Việt Chinh khẽ cười. Nhưng nhìn Ý Lan con nhỏ lại nhớ đến vẻ của Nhật Luân vừa nãy, thật sự trông rất-rất-rất không ổn.

Chắc có lẽ chuyện bà cụ nhà cậu ấy. Hôm qua Nhật Luân không mang cháu gái của bà ấy về cùng, nhất định bà cụ làm loạn lên rồi.

"Lại nghĩ vẩn vơ đến phó lớp bên à?"

"Á... không..."

"Thế ngẩn người cái gì thế? Mình bảo cho mình mượn cuốn vở Sử ôn lại tí."

Việt Chinh gật đầu, nhanh tay mò trong cặp cuốn vở Sử đưa cho cái Tâm.

"Cảm ơn! Ầy, mà cậu lại không nghĩ tới Trí mới lạ. Hầy, những con người yêu nhau này..." Cái Tâm cầm lấy, vừa lật trang vừa lẩm nhẩm trêu chọc cùng bàn.

Trước sự đùa dai của Tâm, Việt Chinh chỉ biết đỏ mặt giả vờ làm ngơ.

Nhưng mà... thi thoảng có nghĩ về Trí là thật.
____

Cái nắng đầu Đông không còn quá gắt. Xuyên qua khung cửa sổ, nắng như vỗ về mấy tâm hồn đang thấp thỏm vì vừa mở vở vừa làm bài kiểm tra.

10A1 im như tờ, trong không gian của lớp chỉ vang lên tiếng bút, thi thoảng lại vang lên giày cao gót của giáo viên đi từ bục giảng đến cuối lớp.

Bọn A1 hay bảo, giáo viên thường ngày xinh đẹp, đáng yêu, dễ tính bao nhiêu thì vào tiết kiểm tra đều như oan hồn chưa tan. Động tay, nhích chân, liếc mắt đều lọt hết vào mắt các cô thầy.

Chẳng qua là "tôi biết hết chỉ là tôi không muốn vạch trần thôi". Thế nên cho dù sợ, lũ học sinh vẫn thích đùa giỡn với trái tim mỏng manh của chúng nó vì cái sự lười biếng. Không học bài, chỉ muốn nhân lúc giáo viên đứng ở đầu trên thì cuối lớp chép tài liệu, giáo viên xuống cuối thì đầu trên lại tranh thủ.

Y hệt lúc này, khi cô giáo trẻ cầm thước bước chậm xuống những bàn dưới, cái Tâm ở bàn trên nhẹ thật nhẹ kéo cuốn vở ra khỏi hộc bàn, chớp mắt liền tay viết lia lịa.

"Hắt xì!"

Bộp!

"Để ngay đó!"

Chết toi!

Cô trẻ nghiêm mặt bước đến bàn Việt Chinh và Tâm.

"Nhặt lên, đưa cô xem."

Việt Chinh nhìn xuống đất, hoảng hốt tràn cả khuôn mặt khi thấy bìa vở quen thuộc. Con nhỏ nâng mắt nhìn cái Tâm chỉ thấy sự bối rối lẫn sợ hãi trên khuôn mặt mệt mỏi.

"Nhanh lên!"

Cái Tâm giật thót bởi cái gõ bàn từ cô trẻ, nhưng nó chưa kịp phản ứng thì Việt Chinh đã cúi người nhặt cuốn vở, sau đó đứng lên đưa cho cô giáo.

"Việt Chinh!"

Việt Chinh: "..."

"Em không cần làm bài nữa, cầm giấy bút lên phòng giáo viên. Ngay bây giờ!"

Việt Chinh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, khoé mắt đau buốt, hai tay nắm chặt không phản ứng kịp lời cô trẻ nói. Việt Chinh chưa bao giờ lâm vào tình huống này. Nó không sai, nhưng lại không thốt lên một lời giải thích, chỉ nghẹn lại. Cái nghẹn không phải vì ngỡ ngàng, không phải vì sợ hãi.

"Thưa cô..." Trước sự hiểm lầm và lời nói nghiêm túc của cô trẻ, cái Tâm biết mình gây ra hoạ lớn như thế nào, liên luỵ đến ai liền vội vã lên tiếng.

Nhưng chưa kịp làm gì Việt Chinh đã níu lấy cánh tay cái Tâm một cách kín đáo, ngăn lại tất cả những gì cái Tâm sắp làm tiếp theo.

Việt Chinh im lặng cầm giấy và bút rời chỗ ngồi, trước khi ra khỏi lớp, con nhỏ cúi đầu xin lỗi một tiếng thật nhỏ với cô trẻ, cũng khéo léo lắc nhẹ đầu với cái Tâm rồi khuất khỏi cánh cửa xanh.

Cái Tâm hít một hơi sâu nhìn theo dáng cùng bàn xa dần trong nắng, cảm giác ê ẩm ở mũi, chua chát ở cổ họng, đau đau ở lồng ngực cứ thế tấn công lên nó. Nhưng cho dù cảm thấy như thế nào, nó đều phải tỉnh táo buộc mình kìm xuống.

Cả lớp đương nhiên chứng kiến một phen kinh ngạc, nhưng vẫn một mực im lặng theo dõi từ đầu đến cuối. Bọn nó ai cũng rõ, Việt Chinh không xuất sắc, nhưng luôn ngay thẳng. Làm không được sẽ bỏ trống, không thể trả lời sẽ nói không thể trả lời. Hơn nữa, gan phó nhà nó bé hơn hạt cát, chuyện mở vở chép bài hình như không thuyết phục lắm. Như thế, tình huống duy nhất nghe có vẻ chân thực là từ cái Tâm mà thôi.

Trong lúc A1 căng thẳng với bài kiểm tra thì A2 cũng không được thoải mái với tiết Hoá. Trên bục, thầy trẻ cầm phấn viết một dãy phương trình chẳng khác gì tiếng ngoài hành tinh, miệng không ngừng giải thích cái gì đó cũng thuộc về một hành tinh không phải Trái Đất khiến bọn bàn cuối hoa mắt chóng mặt. Bọn nó lơ đãng, trong lúc hóng hớt ánh nắng tìm lại chút hơi ấm trong tiết Hoá, có đứa phát hiện Việt Chinh cúi gầm đầu, tay cầm giấy hướng đường phòng giáo viên mà đi.

"Êh này, bên A1 đang kiểm tra Sử sao Việt Chinh đi rồi?"

"Sử cùng giáo viên lớp mình?"

"Chứ ai?"

"Chắc chắn là quay cóp bị bắt lên phòng giáo viên viết kiểm điểm rồi."

"Chời **! Lớp phó cũng chơi lớn vậy!"

Chẳng bao nhiêu thời gian, một góc lớp liền xôn xao vì chuyện A1 đang kiểm tra Sử.

Cái ồn ào đương nhiên làm thầy trẻ trên bục đang hăng say giải thích nhíu mày.

"Mấy anh chị kia! Giỏi rồi thì lên đây giảng hộ tôi luôn đi?"

"..."

"Không cần nghe giảng nữa phải không? Tốt! Tôi cũng không tốn sức. Tất cả nộp bài tập lên đây!"

Bọn A2 méo mặt!

Khi không lại ăn hoạ.

"Thiếu một cuốn." Sau khi cả lớp nộp vở, thầy trẻ kiểm tra số lượng, thấy thiếu liền lên tiếng hỏi.

"Em không có." Cuối lớp, Nhật Luân giơ tay tự thừa nhận.

"Bài tập em đâu?"

"Em không mang theo."

"Không mang theo hay là không làm rồi nguỵ biện? Mấy anh chị hay nhỉ? Xem lớp 10 không quan trọng hay sao? Nói cho mấy anh chị biết, xem thường kiến thức năm đầu là nát hết cả tương lai. Đừng có nghĩ có tí thực lực rồi coi thường cơ bản. Tôi là người từng trải...."

Thầy trẻ tức giận, nghiêm mặt quát từng câu chữ xuống lớp. Không biết nói đến khi nào, chỉ biết thầy xem lại mớ bài tập liền tức giận thêm, phạt Nhật Luân lên phòng giáo viên viết bản kiểm điểm.

A2 đen mặt. Vừa mới bảo phó lớp kế này nọ, bây giờ trưởng lớp tụi nó cũng phải vác thân lên đấy. Đúng là chẳng khác gì chó chê mèo lắm lông.

Nhật Luân rời lớp, A2 lại nghiêm túc theo dõi mớ bòng bong không giống ngôn ngữ loài người.

Lúc này, chỉ có Trí lơ đãng nhìn ra cửa sổ, trong lòng nổi lên tầng lo lắng ngày càng dâng cao.

Không biết Việt Chinh như thế nào. Tại sao phải hướng phòng giáo viên mà lên khi đang kiểm tra chứ? Rồi Nhật Luân cũng vừa lên đó.

Có lẽ cả Thế Giới không biết hoặc nhầm lẫn Nhật Luân và Ý Lan có gì gì đó, nhưng Trí biết rất rõ — rằng Nhật Luân phải lòng Việt Chinh. Phải lòng một cách tự nhiên không hay biết, như chính cậu những năm trước đó đã từng.

____

"Sao cậu ở đây?"

Bước vào phòng giáo viên, Nhật Luân không khỏi ngạc nhiên khi thấy Việt Chinh đã ngồi bên trong.

Việt Chinh tròn mắt nhìn người đứng ngay cửa. Ơ? Sao trưởng kế bên lại ở đây?

Như hiểu được thắc mắc trong đôi mắt Việt Chinh, Nhật Luân bước vào phòng, kéo ghế ngồi đối diện Việt Chinh, ngắn gọn nói:

"Bị phạt."

Việt Chinh há mồm ngạc nhiên.

Nhật Luân bị phạt!

Con người có tiếng mẫu mực lại bị phạt. Nhưng chẳng mấy tiếng kim giây đồng hồ, con nhỏ lại về với vẻ bình thường. Bản thân mình còn ngồi đây thì Nhật Luân ngồi đây cũng đâu lạ gì.

"Cũng bị phạt à?" Nhật Luân nhìn xuống tờ giấy đang viết lở dở của Việt Chinh, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ." Việt Chinh nhìn theo ánh mắt Nhật Luân, lúc mắt chạm vào bài làm còn dang dở, lòng Việt Chinh có chút hỗn loạn.

Cái nghẹn lại lúc còn trong lớp là vì suy nghĩ ai nên nhận tội gian lận này. Trong vô thức, trong đầu Việt Chinh in rõ vết thâm đen dưới mắt cùng những hình ảnh cái Tâm rơi nước mắt nửa yếu đuối nửa mạnh mẽ. Điều đó làm Việt Chinh run rẩy đến tận não, rồi nhanh chóng nhận hết lỗi về mình.

Không phải thương hại cái Tâm. Việt Chinh chỉ muốn là người có thể yêu thương cái Tâm. Gánh đi một ít phiền phức cái Tâm sẽ bớt bi quan về số phận của cuộc đời mình.

"À, bà của cậu thế nào rồi?"

"Không ổn lắm."

Việt Chinh chỉ mím môi trước câu trả lời của người đối diện. Không ổn lắm. Nhìn vẻ của Nhật Luân cũng biết không ổn đến mức độ nào rồi.

"Mong bà mau khoẻ nhé."

"Ừ, cảm ơn."

Nhật Luân tựa lưng vào ghế, hai tay bỏ trong túi quần, im lặng thu hết tất cả những biểu cảm dù là khó thấy nhất của Việt Chinh vào mắt. Rồi cậu chợt nhớ lại hình ảnh lúc sáng, khi đối diện với vẻ trong veo mang nhiều phần ngơ ngác, cậu muốn gọi tên Việt Chinh, muốn nói với cô bạn một câu: mình thích bạn.

Gọi tên Việt Chinh thì đã gọi, nhưng câu tỏ thì chưa và may mắn là lý trí vẫn còn để làm cậu ngừng lại.

"Việt Chinh."

"Hả?"

"Xin cậu một việc được không?"

Việt Chinh: "..."

"Trở thành người nhà của mình."19

___
Trên Facebook xuất hiện một trạng thái đá đểu, nội dung bảo rằng ban cán sự lớp nào đó gian lận trong lúc kiểm tra, bị phạt trên phòng giáo viên.

Người đăng là một đứa xinh đẹp lớp 10A2.

Dòng trạng thái nhanh chóng lan rộng, nghỉ giữa tiết chỉ vỏn vẹn 5 phút cũng đủ nhóm người vòng vòng trong khối 10 rộn ràng hóng chuyện.

"Ơ *** lúa mèo bọn A2!"

"Gì thế?"

"Lên Facebook mà xem, con nhỏ răng hô bên A2 xàm xí chuyện Việt Chinh rồi."

Nhanh như chớp, những chiếc điện thoại lập tức hoạt động, rồi chẳng mấy giây sau cả A1 lại ồn ào vì dòng trạng thái vớ vẩn.

"Một phiếu rạch mặt!"

"Thêm bột ớt!"

"Tao vote nắm tôm!"

"Đủ rồi!" Ý Lan quát lớn. Khuôn mặt nhợt nhạt trở nên cực kì khó coi. Không rõ là lớp trưởng khó chịu về dòng trạng thái, hay là khó chịu vì mấy đứa cùng lớp tào lao chuyện trả thù.

"Đừng có vào comment bậy bạ hay kiểu gõ tứ tung quên đánh thức não theo. Chuyện gì cũng phải từ từ rồi tính." Ý Lan nói rõ, cố gắng vỗ về mấy tinh thần đang như đàn ngựa bức cương.

"Lớp trưởng! Muộn rồi, cuộc chiến đến hồi đỉnh điểm trong 2 phút." Một đứa chỉ vào màn hình điện thoại trên tay nó, nhẹ nhàng thông báo.

Cách một bức tường, tụi nó "chiến" nhau theo thời đại công nghệ.

"Đừng có comment gì nữa!" Ý Lan cau mày, bước nhanh lên bục dùng thước gõ mạnh xuống mặt bàn.

Nhưng lời nói lớp trưởng hôm nay không hề có tác dụng. Dưới lớp, bọn nó tụm năm tụm bảy thao tác hai bàn tay hệt như dân IT chuyên nghiệp.

"Nghe tôi đi, đừng cãi, cứ nhây lên."

Ý Lan: "..."

Cái Tâm một tay cầm điện thoại, một tay siết chặt cuốn vở của Việt Chinh. Trong phút giây lòng nó liếc nhìn cái tên được viết bởi nét chữ xinh đẹp nơi nhãn vở, ngọn lửa trong lòng cũng đồng thời bốc cháy.

Cái Tâm đứng dậy, hùng hổ lao ra khỏi lớp.

"Ấy! Tâm!" Ý Lan trợn tròn mắt, linh cảm nó mách bảo có chuyện lớn xảy ra. Chưa kịp ngăn cản người đã khuất sau hành lang trước phòng học.

Ý Lan ném cây thước một bên, hốt hoảng chạy theo sang lớp bên cạnh. Nối chân lớp trưởng, A1 cùng ồ ạt chạy theo.

Chiếc hành lang bé tí lại ồn ào một góc sân rộng.

Trái lại với vẻ ầm ĩ của A1, A2 chỉ có một vài thành phần lặng lẽ lên mạng tranh danh anh hùng bàn phím. Hơn một nửa lớp vẫn im lặng làm bài tập cho tiết học kế tiếp. Chỉ mấy phút chuyển tiết, chưa hoàn thành xong một bài Toán ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân giận dữ. Rồi...

Chát!

A2: !!!

"Rảnh quá thì xem lại đã lắp não vào đầu của cậu chưa đi!"

"Tâm!"

"Hay lắm Tâm!"1

"Chời **! Này này này cái quỷ gì thế?!"

Sự việc xảy ra chớp nhoáng đến mức không ai kịp phản ứng. Cán sự như Ý Lan và Trí cũng chỉ biết tròn mắt mà nhìn mớ hỗn độn giữa hai lớp.

Đến lúc Trí nhận ra tình hình thì một nữ lớp cậu đang bị cái Tâm lớp bên nắm chặt tóc, cô bạn kia vừa khóc lóc vừa la hét. Dường như cả lớp A1 đều đứng vây kín cửa lớp cậu.

Trí nhíu chặt mày, nhanh như sóc nhảy qua cả một dãy bàn dài, cùng bọn con trai cùng lớp kéo Tâm ra xa.

Hỗn-loạn!
_____
*Lảm nhảm - ing*

Mình không biết đặt tên chương truyện như thế nào. Tạm thời để trống, nghĩ cái thích hợp sẽ thêm vào.

Mình lên dàn ý tầm 40 chương, có nghĩa là đi gần một nửa đường. Tính mình chập chờn, cảm xúc cũng không dạng bình thường, truyện thì theo phần lớn mình thấy thế nào. 23 chương (hoặc ít hơn, hoặc nhiều hơn) tiếp theo còn mở nhiều chuyện, chưa kết, chưa hết chuyện abcxyz.+

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ.

Yêu thương,

Cỏ ☘️☘️❤️

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top