Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 17: Cái Thơm

Hành Lang Hai Lớp

  • 782 lượt xem
  • 3384 chữ
  • 2020-10-20 16:51:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Việt Chinh có vẻ ổn.

Mà Việt Chinh lúc nào chả ổn. Chỉ mới mấy hôm rõ tí thái độ vì tình cảm abc-xyz vừa rõ vừa mờ với thằng phó lớp bên, chứ muôn đời Việt Chinh luôn kiểu đơ đơ, nhàn nhạt, đâu lạ gì.

Hiện tại cũng thế, con nhỏ vẫn mặt tỉnh bơ, vẫn chăm chỉ đọc sách, cả người cứ toát ra cái vẻ điềm nhiên cao quý.

Trái ngược với kiểu bình thản của Việt Chinh, cuối góc lớp chừng hơn chục đứa cả trai lẫn gái của A1 tụm lại, vừa ăn bánh tráng chấm cốt me vừa bàn chuyện người ta, lại sẵn tiện bỏ rác vào cái sọt sát bên. Lũ học sinh khi ăn thì chỉ cần tiện chứ chẳng cần quan tâm đến khái niệm vệ sinh là gì.

"Việt Chinh là kiểu bên ngoài bình yên bên trong dậy sóng. Chưa yêu đương gì nhưng mình biết giờ trong lòng cậu ấy nổi lửa hoặc ngập dung nham ý." Một đứa tóc dài, áo dài dịu dàng ngồi như thím bán cá ngoài chợ vừa nhai nhóp nhép miếng bánh tráng dai nhách, vừa tỏ vẻ am hiểu nói nhỏ.

"Hẳn rồi." Mấy đứa xung quanh gật đầu phụ hoạ. "Mấy đứa mà kiểu cứ trầm trầm bên ngoài, mỗi lần có chuyện gì đó nó cũng trầm trầm nhưng trong lòng nó sôi sục ghê gớm lắm."

"Mà ý... có khi nào hai đứa nó không có gì thiệt?" Một đứa khác cúi đầu chăm chú cuộn cái bánh tráng thật xinh xắn, khẽ nói. "Tại vì kiểu như thằng Trí, mấy đứa như con Diệp lớp A4 ý, mới xứng đôi vừa lứa, nhan sắc, học vấn, tóm lại là cái khỉ gì cũng hợp nhau."

"Hợ... cũng phải, dạo này cứ thấy trai đẹp là cặp với gái xinh. Điển hình là thằng Luân và Ý Lan." Một đứa đồng ý.

"Hơ! Biết anh của Diệp chứ? Trai đẹp chuyên Toán lớp 12A1 kìa, anh ấy là kiểu cái gì cũng hơn thiên hạ, và anh ấy yêu chị kia lớp 11 chẳng có gì nổi trội hay hợp với ảnh. Lại hơn yêu nhau hơn 1 năm rồi. Thích nhau thì tới thôi chứ đẹp với không đẹp gì." Một đứa khác không đồng ý.

"Tóm lại là tao vẫn chưa hiểu gì vụ mới đây. Là hai đứa nó không có gì hay là hai đứa nó có gì nhưng thằng Trí chơi đểu?" Một đứa ngắt, hỏi lại vấn đề chính. Từ đầu là nói chuyện Việt Chinh mà chỉ trong chốc lại tổ lái sang vấn đề khác rồi.

"..."

"Mình nghĩ chúng nó không có gì thật. Tại ý, nhìn Trí trông không giống người đểu."

"Nó kiểu thế nào làm sao mà cậu biết."

"Người ta toát ra loại khí chất tin tưởng."

"..." Còn cậu thì toát ra kiểu mê trai.

"Mình nghĩ chúng nó chỉ là bạn thôi, nghe bảo cùng đường về nhà và nhà cũng không quá xa, thân nhau là phải rồi."

"Dạo này trai với gái làm bạn thôi mà khiến người khác hiểu lầm ghê quá, nếu không phải vụ vừa rồi chắc hai chúng nó không có người tán đâu."

Cả bọn gật gù đồng ý rồi nói sang chuyện khác. Bánh tráng, sốt me, chuyện học trò chẳng khi nào nhàm chán.

Trong khi bọn dưới lớp bàn tính chuyện của Việt Chinh, góc trên - nơi Việt Chinh ngồi, tự bản thân nó cũng nghĩ về chuyện của mình.

Có vài điều vốn dĩ đã không thông, bây giờ càng trở nên mù mịt.

Thích là gì và thích là như thế nào? Thật sự thì Trí có thích mình hay không, hay chỉ là tính cách của cậu ấy thoải mái, dịu dàng, tử tế. Và đối với ai, cậu ấy cũng đều như thế? Thật sự thì mình có thích Trí, hay là một cảm giác đơn thuần nào đó chẳng có từ ngữ nào diễn tả được? Thật sự là cái tuổi 16 không chín chắn, không mạnh mẽ, không quyết đoán, không đậm không nhạt này, có hiện diện được chữ yêu, hay là chỉ có những cảm xúc mới lạ trong lòng mà sau này lớn lên mới có thể định nghĩa và hiểu được?

Việt Chinh lơ là, dòng chữ dần mờ nhạt trước mắt. Trong vô thức, Việt Chinh chẳng nhận ra móng ngón tay cái đã bị mình cắn đến chẳng ra hình dạng gì. Thật sự thì... nếu Trí có không thích con nhỏ, cũng chẳng sao cả, còn nhỏ mà, chữ duyên còn lạc đâu đó chưa đến thôi. Nhưng đáng lẽ Trí không nên cứ thế mà đưa người lạ kia đi, còn Việt Chinh thì ngẩn ngơ nhìn hồn theo Trí. Vì Trí tạo cho Việt Chinh thói quen được Trí quan tâm, Trí tạo cho Việt Chinh cảm giác mình là đặc biệt, Trí tạo cho Việt Chinh cảm giác rằng Trí thích Việt Chinh, và Việt Chinh lỡ thích Trí rồi. Đáng lẽ Trí không nên hành động như thế, vì bây giờ Việt Chinh khóc rồi.

Đồ quá đáng! Cảm giác như bị phản bội. Cảm giác như lòng người như trang giấy, lật sang trang khác là một trang khác rồi. Cảm giác như tim bị xát muối vào vết thương, đau rát, nhức nhối, giày vò.

Việt Chinh thở dài, mấy giọt nước mắt nong nóng lăn trên má nhanh chóng được lau đi. Con nhỏ tự nhiên ghét bản thân mình ghê gớm, chẳng hiểu sao lại khóc vì chuyện này, chẳng hiểu sao lại vu vơ trong suy nghĩ những thứ kì lạ. Rõ ràng Trí chưa từng nói thích Việt Chinh, cơ bản thì Trí hành động như thế nào cũng là quyền của Trí. Và người là bạn như Việt Chinh cũng chỉ có thể tò mò chứ chẳng vấn đề gì để đau hay thất vọng.

Việt Chinh gấp sách, mơ hồ nhìn ra cửa sổ, mơ hồ thấy bản thân là lạ, mơ hồ nhận thấy mình thay đổi rồi, mình không còn là mình của những năm tháng vô tư lực như trước. Và rồi mơ hồ sợ hãi một vài điều xung quanh mình.

Nắng cuối tháng Mười vàng ươm, vẫn nóng, nhưng chẳng làm ấm được một vài cảm xúc thâm trầm đang trở lạnh.

Trong lúc hai lớp ở dãy hành lang lộn xộn, xôn xao, đứa cao hứng, đứa buồn rầu thì ở phòng Y Tế, Nhật Luân, Thành Trí, gái lạ chỉ có một trạng thái: kì lạ.

Kì lạ ở chỗ mắt thằng Trí đỏ hoe như vừa khóc, kì lạ ở chỗ thằng Luân mặt đỏ bừng như ngượng ngùng, kì lạ ở chỗ gái lạ rất vui vẻ.

Trên tay Nhật Luân vẫn cầm cái cặp nhỏ của gái lạ, cậu trai trông có vẻ bối rối. Ngó qua ngó lại giữa gái lạ và Trí, Nhật Luân nhăn nhó đặt cặp lên giường Y Tế rồi quay người bỏ đi.

"Cậu ta ngượng kìa, đẹp trai mà ngượng lên trông dễ thương phết!" Gái lạ cười cười, rướn người nhìn theo bóng lưng Nhật Luân sắp đi khuất.

"Nghiêm túc chút đi!" Trí nghiêm giọng nhắc.

"Cậu." Gái lạ chỉ tay vào người Trí, nụ cười vừa nãy chẳng còn trên môi, gằng giọng nói: "Get-outta-here!"5

Trí nheo mày nhăn mặt định lên tiếng, nhưng sau cậu cũng thở dài, im lặng rời khỏi phòng Y Tế.

Thỉnh thoảng cần những cái khiến người ta không hiểu gì để minh chứng cho câu mông lung như một trò đùa, và Trí, Luân, gái lạ là như thế.

_____

Việt Chinh về trước khi tan học.

Lúc Trí ra đi qua lớp A1 đã chẳng thấy Việt Chinh đâu, liếc mắt ra nhà xe thì vừa thấy cái dáng nhỏ nhỏ vội vã đạp xe ra khỏi trường.

Việt Chinh tránh mặt cậu rồi. Lúc ra chơi cũng tránh và bây giờ cũng tránh.

Cậu có đủ đầu óc và cảm nhận để biết mình đã hành động kiểu gì và đang trong tình huống gì. Cậu biết mình sai, biết mình hành động thiếu suy nghĩ khi đã gieo vào tim người nọ những hạt mầm tâm tình chỉ dành cho cậu. Nhưng đã xảy ra rồi, bây giờ việc làm duy nhất là đi giải thích, dù cậu biết mình đã sai lỗi lớn, vì cậu làm Việt Chinh buồn rồi.

Trí thở dài, đưa tay vò mái tóc đen nhánh nhìn Việt Chinh dần khuất mà lòng đầy tâm trạng. Nhưng cũng không phải rối rắm lắm đâu, đâu đó trong lòng cậu cảm thấy vui, Việt Chinh tránh mặt, Việt Chinh giận chẳng phải đồng nghĩa với việc cậu và con nhỏ sắp có một mối quan hệ trên bạn bè một cách công khai sao?

Nghĩ đến chuyện tương lai không xa, khuôn mặt với biểu cảm không biết phải làm thế nào liền nhanh chóng thay đổi bằng nụ cười thoải mái. Sau đó, cậu lại thong thả ra nhà xe về nhà.

Hôm nay không về cùng Việt Chinh có buồn nhưng xem như có chút hy sinh cho việc trọng đại sau này.3

Trái ngược với tinh thần như thắng trận của Trí, Việt Chinh lại thê thảm đến mức không tập trung ngã xe đạp. Con nhỏ máy móc dựng chiếc xe sát quán vệ đường, mệt mỏi ngồi vào một góc, lòng nặng trĩu.

Việt Chinh chẳng hiểu mình làm sao nữa, rõ ràng là... không đáng, không muốn nhưng lòng cứ có một cỗ khó chịu chập chùng khuấy đảo.

"Việt Chinh?"

Trong lúc còn nặng nề với mớ hỗn độn không thể gọi tên, trên đỉnh đầu có tiếng gọi nhỏ khiến Việt Chinh giật mình. Ngẩng đầu liền thấy cái Tâm.

"Sao cậu ở đây?" Việt Chinh hỏi. Nhà cái Tâm ngược đường, nó ở đây làm gì.

"Đi học." Cái Tâm ngồi xuống cái ghế gần đó, rồi quay đầu gọi to ra chỗ chủ quán, gọi đồ. "Cô ơi, cho con hai ly nước mía, và một dĩa xoài trộn!"

"Đi học? Đi học ở đâu dưới này? Mà sao lại ăn xoài với uống nước mía được, còn chưa ăn trưa..." Việt Chinh không hỏi ngạc nhiên hỏi lại, còn không hài lòng lắm với thực đơn cái Tâm gọi.

"Đi học thêm." Cái Tâm trả lời. "Trưa nóng mà, mày uống nước mía còn tao ăn cả xoài, không sao đâu."

"Sao lại tận dưới này?"

"Rẻ hơn."

Việt Chinh chỉ im lặng nhìn cái Tâm, rồi cả hai chìm vào khoảng lặng.

Cái Tâm không giống như thường ngày. Việt Chinh không giống như thường ngày. Cả hai đứa chúng nó nhìn nhau, rồi đảo tròng mắt sang hướng khác như che giấu một mảng tâm trạng nào đó.

"Cậu thích Trí rồi?" Sau một hồi im lặng, cái Tâm lên tiếng hỏi.

Việt Chinh đưa mắt nhìn cái Tâm, định chối nhưng lại thôi, nó chỉ giữ im lặng cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày búp bê đang mang.

"Mình biết cậu lỡ thích thằng đó rồi. Mình hiểu mà." Cái Tâm cười cười.

Nước mía, xoài trộn bày ra bàn nhựa, cái Tâm hăng hái ăn uống như thường ngày, đến khi cái miệng nó vừa lòng, nó mới nói tiếp với Việt Chinh:

"Hôm nay mình cũng buồn. Nhưng thiệt tình mình không thể đồng cảm với cậu được, vì nỗi buồn của mình và của cậu khác nhau. Với cả mình cũng không biết là cậu có hiểu được hay không nếu mình nói ra, cơ bản là cuộc sống của mình khác của cậu quá."

Việt Chinh ngậm ống hút, nhìn cái Tâm một hồi rồi lại cụp mắt xuống. Việt Chinh thấy bản thân thật thất bại.

Với cái Tâm, nói thân cũng không thân quá, chẳng có cột mốc nào là điển hình để hai đứa trở thành một cặp bạn bè ăn ý. Việt Chinh và Tâm chỉ là cùng bàn rồi trở thành bạn, trao đổi qua lại, hay nổi bật hơn chỉ là cái Tâm nhiều chuyện, hay làm trò với Việt Chinh. Nhưng sự thật thì cái Tâm đối với Việt Chinh là nhiệt tình và yêu quý, là trên mức bạn bè bình thường, còn Việt Chinh thì ở mức bạn. Chỉ là bạn thôi, bạn như bao người bạn từ cấp I, cấp II, bạn mà sau này xa nhau rồi sẽ trở thành bạn cũ.

Việt Chinh không nhận ra được ở cái tuổi chông chênh này bản thân phải cần một người bạn đúng nghĩa, không nhận ra được cái Tâm là người có thể trở thành bạn, bạn cho hiện tại, cho sau này dù có xa nhau cũng là bạn chứ không thêm sau vào chữ cũ.

Đôi mắt phía đối diện chứa lắm cái khiến Việt Chinh khuấy đảo tâm tình, vì trách bản thân vô tâm với người vì mình, trách bản thân đã ở tuổi sắp phải tự mình lo liệu tất cả nhưng vẫn không thể thấu được một vài tình cảm cơ bản của một người. Suýt thì lỡ.

Hiện tại Việt Chinh chẳng biết phải nói gì cả. Dẫu biết cái Tâm buồn, nhưng nó không muốn hỏi gì nhiều hay lên tiếng an ủi, vì bản thân nó hiện tại cũng đâu ổn để có thể giúp ai đó tốt đẹp lên. Và bây giờ ai cũng lớn rồi, đủ để hiểu được bản thân ra làm sao, nghĩ như thế nào, rõ ràng mọi chuyện đến mức nào đó. Như thế thì những lời nói mang tính an ủi vô tình trở thành lời nói dối khiến người người ta bối rối và hoang mang về bản thân hơn. Việt Chinh hiểu như thế, nhưng Việt Chinh cũng hiểu giữa con người với nhau, có thể nói, nghe, có thể thấu hiểu một khía cạnh và làm dịu lòng người bằng cách im lặng, và nó hiểu giữa nó và cái Tâm phải có ngoại lệ. Thế nên nó dồn nén cảm giác khó chịu của bản thân vào một góc, hỏi nhỏ cái Tâm rằng: "Cậu sao thế?"

"Sao đâu." Cái Tâm nhún vai nói, miệng vẫn nhai miếng xoài vị chua chua, ngọt ngọt, thêm tí mặn, tí cay ngon lành.

Cái vẻ mặt đậm chất bất cần ấy càng khiến Việt Chinh thấy mình sống đến hơn cả chục năm trời đối với tình cảm chỉ vô nghĩa, thất bại.

"Nói nghe xem nào... Có thể mình không thể hiểu hết những cậu đang phải chịu đựng, nhưng mình tin khi nói ra cậu sẽ nhẹ nhõm hơn, có lẽ là... thấy không cô đơn vì có người nghe. Còn có thể làm bản thân tĩnh lại." Việt Chinh nói khẽ, nó thật sự muốn biết cái Tâm như thế nào, để thấy tâm trạng của mình không là gì to tát với cuộc sống một người, để hiểu cái Tâm hơn, và để cái Tâm bình yên hơn.

Cái Tâm hút một hơi đến nửa ly nước mía, nhướng mày nhìn Việt Chinh, khẽ cười, rồi tự dưng nước mắt từ khoé lăn từng dòng xuống đôi gò mà rám nắng của nó.

Việt Chinh hoảng hốt, tay chân luống cuống không biết phải làm gì khi cái Tâm cứ thế mà khóc.

"Mình mệt quá..." Cái Tâm vừa nức nở. "Rõ ràng là mình không cần phải lo nghĩ đến tương lai, rõ ràng là mình nên cố gắng ở hiện tại nhưng mình không làm được. Mình sợ lỡ như như bây giờ cứ đổ hết tiền vào việc học nhưng sau này vẫn không ra gì, sợ lỡ như bây giờ cứ mãi lo lắng vì học quên mất cuộc chơi của tuổi mới lớn, sợ lỡ như không được như mong muốn, ba mẹ mình sẽ buồn lắm. Sợ mình sẽ trở nên xấu tính khi ganh tỵ với người khác... với cậu."

Việt Chinh mím môi, hai bàn tay nắm chặt ly nước mía, cái lạnh thấm sâu vào da thịt ở lòng bàn tay, nhưng có lẽ cái lạnh đó chẳng hề thấm thía gì với cái lạnh tận trái tim mà nó đang cảm nhận.

Việt Chinh mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cái Tâm im một lúc, lau sạch nước mắt trên mặt, có vẻ nó bình tĩnh lại hơn rồi tiếp tục nói:

"Mình luôn ngưỡng mộ cậu, nhưng rồi khi mình quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, mình lại bắt đầu có cảm giác ghét cậu, mình không muốn như thế."

Hút cạn ly nước mía, cái Tâm lục đục đứng dậy rời đi, cũng không cần biết Việt Chinh thế nào. Nhưng chỉ được vài bước, Việt Chinh đã gọi ngược nó lại. Cái Tâm dừng bước, quay đầu lại nhìn với ánh mắt chờ đợi, nó chờ Việt Chinh nói:

"Không biết lời này có ý nghĩa gì không, nhưng mà cậu có ghen tỵ với mình thì mình cũng có ghen tỵ với cậu. Sống với nhau làm sao mà cứ ngay thẳng một mình một kiểu được. Mình cũng ghen tỵ với cậu, một vài nhiều nhỏ nhặt nhưng tạo dựng cả một cuộc sống. Thế nên cậu không phải là một đứa xấu tính đâu."

Cái Tâm chỉ im lặng sau khi Việt Chinh dứt lời, chẳng biết nó nghĩ gì nhưng đôi mắt không còn khiến Việt Chinh bối rối nữa, nó cười nhẹ, một lần nữa quay người đi, ném lại câu nói rằng:

"Tự trả tiền ly nước mía của cậu đi nhé."

Dáng cái Tâm khuất xa, Việt Chinh trầm lại nhìn chằm chằm vào ly nước mía trước mặt, nghĩ sâu xa. Thật ra thì... cũng không nên tự trách bản thân quá đáng với bản thân thì thấy mình vì Trí mà kì cục. Ở cái tuổi 16 này, còn có sức để nghĩ đến mấy chuyện tình cảm là chuyện may mắn, vì nhìn cái Tâm đi, vất vả lắm. Ở tuổi này, nếu có thể bấp bênh vì tình cảm gà bông cũng là một chuyện may mắn, vì sau này khi bản thân lạc lối vào mớ hỗn độn giữa dòng đời, chắc chắn sẽ thèm lắm những lần tâm trạng vu vơ khó hiểu nhưng thực sự con người vẫn bình an.2

Việt Chinh thở mạnh một hơi rồi đứng dậy trả tiền nước, sau đó rời đi.

Việt Chinh về đến nhà đã gần 1h trưa. Cứ ngỡ ngồi với cái Tâm một tí chừng hơn 20 phút, nhưng không ngờ hai đứa ngồi cũng gần một tiếng đồng hồ.

Chiếc xe đạp dừng dưới giàn hoa giấy quen thuộc, Việt Chinh chuẩn bị cổng vào nhà thì bất ngờ bàn tay của con nhỏ bị ai đó nắm lấy, kéo sát vào dãy râm bụt sát đó. Việt Chinh hốt hoảng, chưa kịp la lên miệng đã bị bịt chặt, người đột kích bất ngờ đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng nhưng khuôn mặt vẫn chứa đầy ý cười.

Việt Chinh trợn tròn mắt, hất tay Trí ra khỏi miệng mình, có chút tức giận gằng giọng:

"Cậu điên hả?!"

"Mình chờ cậu cả tiếng đồng hồ, cậu đi đâu vậy? Rõ ràng là cậu trốn mình về trước." Trí bỏ qua thái độ và câu hỏi của Việt Chinh, làm mặt nghiêm túc hỏi ngược lại.

"Mình..." Việt Chinh nhướng mắt, định nói gì đó rất hùng hổ nhưng mới thốt ra một từ đã yếu thế. Có thể là... do người kia cao quá, độ tự tin bị ngoại hình ảnh hưởng nghiêm trọng.

"Cậu đi đâu vậy?" Trí nhẹ giọng, hỏi lại.

"Liên quan gì đến cậu không?" Việt Chinh nghiêng đầu hỏi lại.

"Có." Trí gật đầu.

Việt Chinh lại một lần nữa trợn tròn mắt lên, con nhỏ không nghĩ cậu trai sẽ nói như thế.

"Liên... liên quan... cái gì với cậu chứ?" Việt Chinh không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt xuống, lắp ba lắp bắp hỏi lại.

"Mình thích cậu."

Đây là câu chủ động mang tính khẳng định đúng ngữ pháp, ngữ điệu của tiếng Việt mà giữa trưa cuối Thu, bạn nam cao cao không mang chút bối rối, ngượng ngùng nói với bạn nữ não còn bị đình trệ.

"Hả?"

"Mình thích cậu, người hồi sáng là chị gái, chục năm rồi chưa gặp nhau nên mình kích động quá thôi."

"...."

Trí hơi nheo mắt, có ai tỏ tình hai lần mà người kia vẫn không thông như vậy không?

Trí thở thài hai tay bỏ vào túi quần, ngó trước ngó sau, rồi bất ngờ cậu trai cúi người, thơm vào má Việt Chinh một cái, khẽ nói sát bên tai:

"Mình nói, mình thích cậu!"

Trưa nắng nói chói chang, đoá râm bụt vẫn tươi tắn đỏ thắm bên sắc xanh của màu lá. Hệt nhưng gương mặt Việt Chinh đang ửng đỏ ngượng ngùng bên tình cảm tuổi thanh xuân.
________+

(Cont)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top