Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hái Cho Em Những Vì Sao
  4. Chương 6: 6

Hái Cho Em Những Vì Sao

  • 509 lượt xem
  • 1905 chữ
  • 2020-12-24 15:18:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thấm thoát đã được một tháng kể từ khi Thanh Hàn đến nơi đây. Chỉ còn một tuần nữa thôi là cô sẽ có bài kiểm tra tháng Mười một rồi. Trong khoảng thời gian này, cô đã phải chịu biết bao nhiêu cực khổ, bị bọn con gái nhìn với ánh mắt ghét, bị tên kia ngày ngày trêu cô ngốc, không biết gì cả. May sao mà lúc đó luôn có Mẫn Mẫn của cô ở bên cạnh, an ủi và động viên cô để cô trở nên tự tin hơn. Bây giờ, trong trận tranh tài đầu tiên giữa cô và tên kiêu căng kia, Thanh Hàn chắc chắn sẽ phải dạy cho tên đó một bài học, khiến cho vị lớp trưởng đại nhân nào đó không còn coi thường cô được nữa.

Giáo viên chủ nhiệm lớp cô trong thời gian này, cũng vô cùng khẩn trương cho các học sinh của mình ôn tập để làm bài kiểm tra tốt nhất có thể. Cô chủ nhiệm vừa giao cho bọn học lớp cô chục đề thi thử Toán, nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói cứ như mẹ hiền vậy:

- Các em đừng có than thở nữa. Nếu các em mong có điểm kiểm tra tốt nhất, thì hãy làm xong hết đống đề này đi. Nguyên à, mai em hãy thu hết tất cả bài của cả lớp, rồi để vào trong văn phòng giáo viên nhé. Cô sẽ chấm để các em ôn tập. Ai không có, tôi sẽ mời phụ huynh các em lên để nói chuyện cùng.
 

***​


Nói xong, cô liền đi ra khỏi lớp, cho học sinh của mình năm tiết Tự học. Thanh Hàn ngồi trước đống đề kiểm tra thử Toán, không ngừng than vãn, đầu óc hoang mang không biết nên làm kiểu gì. Cô quay ra cô bạn Gia Mẫn ngồi ở dãy bên, khóc không ra nước mắt, nói:

- Mẫn Mẫn! Làm sao bây giờ? Đống bài tập nhiều như thế mà cô giao cho có một ngày! - Cô gục đầu xuống dưới bàn, không còn tí sức lực nào nữa. Tên lớp trưởng kia thấy vậy, không tiếc một phút giây nào để trêu cô, giọng nói hí hửng, cười cười:

- Ơ! Mình tưởng bạn học "giỏi" Toán lắm cơ mà? Mới có tí đề Toán thế này mà đã gào thét rồi thì học hành kiểu gì đây? Cậu định mang đầu óc này để thi với tôi à? Hay đây là cách để cậu làm đối thủ tự tin? Cho bọn họ tưởng mình ngu ngốc, rồi đến lúc đi thi cậu Mười điểm tất cả các môn à? - Cậu ta cười, khuôn mặt cứ như ánh nắng mùa hạ chói chang, không khỏi khiến cô ngứa mắt. Đến giờ, cô vẫn không thể hiểu nổi quan niệm thẩm mỹ lệch lạc của mấy bạn nữ lớp này.

- Này, bạn học Nguyên à! Cậu không trêu tôi một ngày thì cậu sẽ chết sao? Bớt chút thời gian trêu tôi để đi làm việc thiện đi, đừng ở đây mà làm tôi khó chịu nữa! - Cô bực tức, đẩy cái bản mặt của tên kia quay về đúng vị trí của nó, bắt đầu ngồi làm bài tập.

Gia Mẫn ngồi phía dãy bên cạnh, khuôn mặt nhăn nhó lại, than thở:

- Đây là lớp học hay là nơi để mấy người làm chương trình tình cảm đây? Nơi sư phạm học đường mà cứ trung bình năm phút một lần lại quay ra khoe cái trò ân ái đấy! - Vừa nói, Gia Mẫn vừa vuốt vuốt tay mình, tránh để thính của các vị bạn học kia dính vào. Gia Mẫn nói xong, liền quay lên làm bài tập, không thèm để ý đến hai bạn ở cuối lớp đang ngượng ngùng, lúng túng.

Lời nói của cô khiến cho Thanh Hàn ngượng đỏ mặt, lầm bầm nói:

- Ai mà thèm yêu đương với cậu ta! Gia Mẫn! Cậu đừng có nói linh tinh nữa!

Nguyên nghe vậy, tâm trạng tốt lên rất nhiều, đôi môi cứ không ngăn được mà tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp. Anh nhè nhẹ lắc đầu, chăm chú làm bài của mình.
 

***​


Thanh Hàn mới làm được đề đầu tiên trên tổng số mười lăm đề mà cô đã phải nằm vật ra rồi. Vậy mà quay ra bạn lớp trưởng đại nhân đã thấy cậu ta làm đến đề thứ tám rồi. Cô gần như bị sốc, tự hỏi không biết cậu ta có phải là máy tính không nữa. "Hỏng rồi! Hỏng rồi! Nếu cứ theo cái tốc độ con rùa bò này thì làm sao mà làm nổi hết đống đề này nữa?" Cô không ngừng thở dài, không biết tương lai mịt mù của mình sẽ đi đâu về đâu. Thanh Hàn lại liếc nhìn sang anh, không biết có nên hỏi anh bài tập không nữa. Cảm nhận được ánh mắt của cô, Nguyên quay ra, cười hỏi làm như thân thiết lắm vậy:

- Cậu làm đến đề mấy rồi? - Ánh mắt anh tràn ngập ánh cười, ấm áp đến nỗi cô phải ngẩn ngơ một lúc, khuôn mặt hơi đỏ đỏ, nói:

- Mới làm được một đề. - Nhận ra giọng mình hiền hậu hơn mọi ngày, lại sợ anh tưởng cô bị u mê trong sắc đẹp giống như bọn con gái kia, cô liền lật mặt ngay. - Hỏi làm gì? Liên quan gì đến cậu không chứ?

Vừa mới tưởng cô tốt tính lên, ai ngờ cô lại lật mặt nhanh như lật bánh, anh cười "có chút" nuông chiều, với tay xoa đầu cô, khiến mái tóc mềm bị rối tung lên.

- Ơ hay! Tôi quan tâm đến cậu là tôi sai à? Mới hỏi cậu làm mấy đề thôi mà!

- Ơ hay! - Cô nhại lại giọng anh. - Cậu cho rằng tôi là đồ ngốc à? Cái giọng đầy sự đá đểu nhau thế kia mà cậu bảo đây là quan tâm á! Với cả bỏ cái tay của cậu ra đi!

Chưa kịp dứt lời, cô đã gạt bỏ tay anh ra, vuốt vuốt lại mái tóc của mình. Rồi cô nhận ra mình vừa làm một việc ngốc vô cùng. Đã nhờ người ta mà lại tuyệt tình như thế này thì ai dám đồng ý mà giúp cô chứ! Cô đành phải lật mặt lần nữa:

- Lớp trưởng đại nhân! Cậu biết gì không? Hôm nay là ngày kỉ niệm một tháng của chúng ta đấy! - Cô nói với giọng ngọt xớt, khiến anh lầm tưởng người ban nãy dám gạt tay anh không phải là cô.
 

***​


Câu nói nửa chừng của cô không chỉ khiến cho anh ngạc nhiên mà còn khiến cho cả lớp ngạc nhiên. "Chẳng.. Chẳng nhẽ hai người đấy đã phát triển tình cảm đến mức yêu nhau rồi á? Có cần nhanh vậy không chứ? Đúng là lớp trưởng đại nhân, đến tán gái mà cũng năng suất vô cùng!" Mấy lời xì xào vừa phát tán ra làm cho Thanh Hàn ngây như phỗng. Rồi cô nhận ra mình nói có gì đó rất sai, cô vội vã giải thích, khuôn mặt lúng túng, đỏ lên vì ngượng:

- Không không! Một tháng làm bạn cùng bàn đấy chứ! Mọi người mau gọi tâm hồn đầy ắp mấy tình tiết ngôn tình của mình về đi! Kẻo nó đi lạc bây giờ! - Cô xua xua đôi bàn tay nhỏ nhỏ, trắng muốt như tay của mèo con, cố xóa tan cái suy nghĩ đang hiện diện trong đầu mọi người.

Nhìn cô lúng túng, đáng yêu như một mèo con, Nguyên cứ thế trầm lặng mà ngắm nhìn cô, cười vui vẻ, làm cô không khỏi bực bội. "Tên này! Tạo nghiệp cho mình xong thì ngồi đấy mà cười à! Không biết giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn gì cả!" Cô vừa phụng phịu giận dỗi, vừa cố gắng giải thích cho tất cả mọi người.
 

***​


Sau khi dẹp loạn được ba mươi hai cái tư tưởng của cả lớp, chỗ ngồi của Thanh Hàn lại trở về trạng thái bình yên. Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi không chần chừ mà quay ra mắng tên đáng ghét kia một trận.

- Nhìn thấy tôi như thế mà cậu không có ý ra giúp tôi gì à hả đồ đáng ghét? Dám bỏ mặc tôi giữa cái dòng đời bạc bẽo đấy!

- Thế à? Phải giúp à? Tôi còn không biết đấy! - Anh nói giọng thản nhiên, xong còn quay ra chớp chớp mắt nói với cô, giọng nói ngọt ngọt, tỏ vẻ mình ngoan hiền lắm. - Mà mình cũng đâu có biết bạn có ý gì đâu! Bạn đừng trách mình thế không mình dỗi đấy!

Thanh Hàn sởn da gà, không biết tại sao anh lại nảy sinh được cái ý nghĩ là tỏ vẻ dễ thương cho cô xem nữa. Nhưng vì việc lớn là hỏi bài cậu ta ở ngay trước mắt, cô không tiện đấm thẳng vào mặt anh một cái, nên đành diễn cùng anh:

- Xin lỗi đã trách nhầm bạn nhé! - Giọng cô vừa trong trẻo, vừa ngọt ngào như một viên kẹo. - Vậy bạn có thể giảng bài cho mình được không?

Khuôn mặt Nguyên bỗng đỏ đỏ, không ngờ cô lại dễ thương đến vậy. "Chẳng nhẽ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén ư? Sao mình lại có ý nghĩ vớ vẩn thế nhỉ?" Anh thầm nhủ với bản thân rằng mình chỉ thấy cô thú vị thôi chứ chưa phải là thích. Nguyên cố che đi khuôn mặt đang đỏ của mình bằng cách cúi xuống làm bài tiếp.

- Thôi được. Vì cậu đã làm tôi vui nên tôi sẽ giúp cậu học vậy. - Anh nói cái giọng thản nhiên, như ban phát phần thưởng cho cô vì đã làm việc tốt vậy. - Cậu cũng biết rồi mà! Tôi là một người vô cùng tốt bụng!

Hình.. Hình như cô cũng đã được nghe câu này ở đâu rồi! À, hóa ra là cái lúc mà cậu ta đồng ý thi với cô. Cũng là cái giọng điệu nâng đỡ bản thân này. Chẳng nhẽ cô lại lấy cuốn vở ra đập cậu ta chắc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cách đấy không ổn, cô liền dùng giọng điệu làm như vui vẻ lắm trả lời vị lớp trưởng kia:

- Cảm ơn cậu nha! Đời này tôi không thể quên công ơn của cậu được đâu.

Tâm trạng anh tốt lên hẳn, bắt đầu quay sang giảng bài cho cô.
 

***​


Hết buổi học, đầu óc Thanh Hàn như được khai sáng ra bao nhiêu. Nhưng mà vẫn còn tận 6 đề nữa, nếu một mình cô thì làm sao làm xong được chứ. Cô quay ra, nhăn nhó hỏi anh:

- Làm sao bây giờ? Một mình tôi làm sao có thể làm được hết chỗ bài tập này chứ?

Trái ngược với cô, anh thản nhiên đáp:

- Kệ cậu chứ! Cũng không liên quan gì tới tôi cả. - Rồi đột nhiên, anh nảy ra một ý nghĩ. - Hay cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi, có vấn đề gì cứ gọi điện hỏi tôi.

Thanh Hàn vui mừng, nở nụ cười đẹp đến mê người. Cô liền lấy điện thoại ra trao đổi số điện thoại với anh rồi vui vẻ đi về với Hạ Gia Mẫn. Lúc này, Nguyên mới từ tốn đi ra, trong lòng thầm nghĩ: "Đêm nay cậu chết chắc với tôi rồi. Tôi sẽ cho cậu thử nghe chục cuộc gọi mỗi tối.". Anh cười khúc khích, vừa trẻ con mà lại vừa đáng ghét. Nhưng lòng anh tự hỏi một câu: "Đây là vì sắp được trêu cô, hay là vì có được số điện thoại của cô nhím con đáng yêu kia nhỉ?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top