Nụ cười trên gương mặt cô cứng lại, đôi mắt mở to, cố nhìn cho kĩ xem có phải bản thân mình nhìn nhầm không. Thôi rồi.. tên đáng ghét đấy đang thực sự ngồi trong lớp này, cái tên "âm hồn bất tán" ý! Bốn mắt nhìn nhau trong một cuộc "đối thoại đàm tâm" vô cùng "sâu sắc". Thanh Hàn khẽ lườm cậu ta, nhưng chỉ một thoáng, cô liền lấy lại bình tĩnh của mình, quay ra cười nói với mọi người:
- Mình mới chuyển đến đây, rất mong được thầy cô và các bạn giúp đỡ! - Hừ, cô không thể để tên này có thể làm hỏng hình tượng của cô trước các bạn học mới. Mới đến lớp người ta mà đã lườm nguýt rồi thì quả là không hay ho cho lắm.
Nhìn thấy cô gái vừa phút trước còn đang bàng hoàng sửng sốt nhìn mình, vậy mà giờ đây lại có thể tự nhiên quay ra nói chuyện với mọi người, Nguyên không khỏi tán thưởng cô nàng này: "Cô nàng hổ báo này cũng thú vị đấy! Ngày tháng mai sau của chúng ta còn dài". Anh nghĩ vậy, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười mà khó ai có thể nhận ra.
Cô giáo lại dõng dạc nói:
- Vậy bây giờ chúng ta xếp chỗ cho Thanh Hàn nhé. Bên cạnh bạn Nguyên còn một chỗ trống, Thanh Hàn, hãy xuống đó ngồi với bạn nhé. Bạn ấy là lớp trưởng của lớp ta, tên là Phạm Nguyên. - Cô giáo chỉ xuống chỗ ngồi trống ở cuối lớp, nói với cô.
Một lần nữa, khuôn mặt cô lại cứng đờ. "Ôi mẹ ơi! Hôm nay mình vừa tạo nghiệt gì để bị trừng phạt thế này vậy? Bây giờ mình không chỉ cùng lớp với tên kia mà còn ngồi cùng bàn luôn á? Hức hức cô giáo mới yêu quý của con ơi, cô ban nghiệt duyên cho con rồi!" Cô muốn khóc để giải tỏa nỗi lòng nhưng không khóc được, muốn kêu lên tiếng cho bõ tức mà cũng không xong. Cuối cùng, cô đành nuốt đắng cay vào trong lòng, thất thểu về cuối lớp.
***
Vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, vị lớp trưởng đại nhân kia đã quay ra "chào hỏi" cô:
- Ồ! Hóa ra là người quen à? Mới gặp nhau sáng nay mà bây giờ đã nhớ tôi quá, bây giờ phải đến học chung một lớp?
Thanh Hàn cố không quan tâm đến những lời nói khích này, nhưng cuộc đời đâu dễ dàng buông tha cô thế. Mấy vị bạn học xung quanh cô tò mò quay ra hỏi:
- Hả? Lớp trưởng của chúng ta bây giờ còn quen cả vị mỹ nhân này ư? Này, Nguyên! Cậu quyết định bỏ đi tu để gần nữ sắc rồi à?
Chuyện này đúng là rất rất nóng hổi nha! Có phải bạn nữ nào cũng được lớp trưởng đại nhân của họ quan tâm đến đâu. Đừng nói đến quan tâm người ta, đối với nữ sinh trong trường, hễ ai có ý định ra làm quen hay khen Phạm Nguyên một câu "đẹp trai", cậu nhóc này đều nhìn với vẻ lạnh lùng. Đám con trai bọn họ thấy những bạn nữ dễ thương ấy bị lườm, trái tim đau chết đi được, vậy mà mấy cô nàng này vẫn u mê người ta. Chính vì những hành động rất "không gần nữ sắc" của cậu ấy, mà bọn họ còn cá cược nhau xem có phải lớp trưởng của họ không thích con gái không. Bây giờ thì vui rồi, những đứa cá lớp trưởng không thích nữ sắp phải bao bọn này rồi. Mặt người nào người nấy của mấy cậu học sinh đều tươi cười rất vui vẻ. Riêng cô bạn học đằng trước Thanh Hàn thì ngây ra, lắp ba lắp bắp hỏi lại:
- Cậu.. Cậu quen bạn học mới này hả Nguyên? Sao có thể thế được cơ chứ?
Nguyên cười, để lộ nụ cười nhẹ nhàng, nói một cách thản nhiên:
- Không phải đâu! Hôm nay, mình cũng vừa gặp cô ấy thôi. Không nói chuyện nhiều lắm, mà nói đúng hơn là cô ấy chửi còn mình nghe. Đúng là mỹ nữ có khác, nghe chửi cũng êm tai hơn người thường!
Thanh Hàn tức suýt hộc máu. "Tên điên này! Đã không làm được gì thì thôi lại còn khiến bạn học hiểu nhầm tôi nữa! Mà hôm nay tôi đã kịp nói gì cậu đâu, chưa kịp nói đã không còn thấy bóng dáng cậu đâu ý! A A A!" Mấy cậu bạn xung quanh nhìn anh cười cười chúc phúc như kiểu anh vừa báo tin có đại hỷ vậy. Còn cô thì cố lấy hết sức bình sinh từ thời cha sinh mẹ đẻ để không đứng dậy đập tên kia một trận. Thanh Hàn quay ra cười với tên kia:
- Bạn học à, bạn vui tính thật đấy! Mình nào có thế đâu mà bạn cứ nói mình như thế nhỉ?
Thanh Hàn kéo dài chữ "nhỉ" ra, tức tối nhìn tên tội đồ đem lại rắc rối cho mình kia. Thấy thế, bạn lớp trưởng đáng kính cười vui vẻ. Lâu lắm rồi, anh mới có thể cười một nụ cười thật sự, thoải mái đến thế, không còn là nụ cười giả tạo kia nữa mà là nụ cười của niềm vui.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của bạn lớp trưởng đâu có thể khiến cho cô bạn bàn trên vui đâu. Vừa thở phào nhẹ nhõm vì anh không quen cô, bây giờ lại thấy anh cười với cô nụ cười đó, cô nàng khó chịu, cắn chặt môi, dùng ánh mắt thù địch nhìn Hàn Hàn.
Cảm nhận được ánh mắt đó, cô tự nhủ: "Thôi xong rồi! Mình vừa được lớp trưởng yêu quý kéo về cho một tình địch rồi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận