Phạm Nguyên cầm chai nước có dán mảnh giấy đáp án lên, nhìn kỹ, đầu óc anh càng ngày càng cảm thấy kì lạ. Hầu hết những nét chữ này đều giống hệt của Hàn, nhưng lại có một vài nét rất khác với cách viết của cô, khiến cho Phạm Nguyên hiểu được đây rõ ràng là thói quen khi viết của người này. Những nét chữ cứ thế hiện rõ ràng trong anh, cảm giác đã từng được nhìn thấy nó cũng dần dần xuất hiện. Bỗng, anh bật dậy, giọng nói vô cùng khẩn trương hỏi cô Uyển Tử. Anh cảm thấy như chỉ chậm trễ một giây thôi, thì có thể khiến cho cô gái nhỏ bé kia của mình sẽ phải chịu thêm nhiều ấm ức:
- Thưa cô, em có thể xem những tập đề cương Ngữ Văn đã được thu mấy hôm trước của các bạn trong lớp được không ạ, em muốn so sánh nét chữ của các bạn với nét chữ được viết trong này! Em nghĩ cách đấy sẽ nhanh chóng để tìm ra thủ phạm sớm hơn. Như vậy, ta cũng có thể sớm giải quyết xong vụ này, và giúp giải oan nhanh hơn cho bạn học Thanh Hàn.
Đào Uyển Tử cười, lắc đầu trước tình cảm trong sáng, non nớt của mấy đứa trẻ này, cũng cảm thấy ngưỡng mộ sự năng động của tuổi trẻ tràn đầy sức sống. Cô đứng dậy, bước đến phía chiếc tủ đựng bài kiểm tra, lôi ra một tập giấy lớn. Đào Uyển Tử quay lại nhìn vị lớp trưởng đáng tin cậy của mình, đưa cho cậu nhóc cả tập bài kiểm tra, như trao cho anh một sứ mệnh vô cùng quan trọng, nghiêm túc nói:
- Tập bài kiểm tra này vốn chỉ có thể để cho giáo viên động vào, xem xét, nhưng hôm nay tôi quyết định phá lệ vì em đấy. Dù sao thì ta cũng phải giải quyết nhanh nhanh lên, không thì.. - Cô dừng lại một lúc, che miệng cười, đổi cái giọng vô cùng gian xảo. - Bạn học Phạm Nguyên của chúng ta đau lòng vì bạn gái của mình chết mất.
Mặt vị lớp trưởng đại nhân vốn điềm tĩnh đột nhiên đỏ bừng lên, khuôn mặt nóng rực cảm giác như đun được nồi nước sôi. Nhận được tín hiệu mong muốn, Đào Uyển Tử cười ranh mãnh. Cô bước về bàn làm việc của mình, cầm theo chiếc ví da màu đen và cái điện thoại, nhắc nhở Phạm Nguyên trước khi ra khỏi cửa.
- Xem hết chỗ này không phải là việc dễ dàng đâu, em cứ ngồi yên đây xem đi, tôi đi mua hai cốc coffee cho hai chúng ta rồi sẽ quay về phụ em sau. Có lẽ đêm nay sẽ mệt đấy.
Phạm Nguyên chỉ "vâng" một tiếng, rồi cắm cúi với chồng giấy vừa nhận, cố gắng tìm xem cái nét chữ bí ẩn này là của ai.
***
Trên hành lang dài vắng vẻ tối tăm, chỉ dọi lên ánh đèn mờ mờ từ chiếc điện thoại, Đào Uyển Tử vừa chăm chú nhắn tin cho chồng mình nói rằng mình về muộn, vừa bước những bước dài, nhanh nhẹn đi mua coffee. Hành lang không một bóng người, không một tiếng động, chỉ vang lên đều đều tiếng gót giày cao gót gõ nhẹ trên nền đá hoa. Bất chợt, từ đâu đó vang lên một tiếng cãi cọ, nghe không rõ ràng.
- Cái gì cơ! Cô nói rằng vụ này chắc chắn sẽ được giải quyết ngay và luôn cơ mà? Sao lại có chuyện con nhóc Thanh Hàn đấy chưa bị đuổi học? Còn cả việc Đào Uyển Tử được điều tra lại nữa? Tôi đưa tiền cho cô để giải quyết nhanh gọn, chứ không phải là để mọi chuyện vỡ lở thế này! - Giọng nói oang oảng, chua ngoa của một người phụ nữ thu hút sự chú ý của Đào Uyển Tử, khiến cô nhẹ nhàng tiến gần đến nơi phát ra tiếng nói.
Tò mò không biết còn ai ở lại trường vào lúc này, cô khẽ ghé ánh mắt qua khe cửa hé mở, hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô giáo viên coi thi đang khép nép trả lời, giọng vô cùng ăn năn trước một người đàn bà trung niên phốp pháp, ăn mặc sang trọng. Tuy hơi bất ngờ, nhưng cô cũng bình tĩnh lại ngay, bởi một điều gì đó dường như đang dần được hé lộ. Không chần chừ, cô khẽ giơ điện thoại lên, khẽ quay lại những cảnh "đáng giá ngàn vàng" này.
- Dạ thưa chị, tôi vô cùng xin lỗi.. Tôi.. tôi cũng không ngờ là cô ta có thể cản thầy hiệu trưởng cho tôi đuổi học con bé kia. Là do tôi quá vội vàng để họ nghi ngờ rồi, tôi xin lỗi.. Tôi xin lỗi.. - Cô giáo viên kia rối rít xin lỗi người đàn bà kia, gần như cúi rạp cả cái thân hình còm nhom như que gậy đó xuống.
Người đàn bà kia ngồi trên ghế sô - pha, như một kẻ bề trên nhìn xuống đầy khinh bỉ với cô ta. Chiếc áo bà ta mặc vốn là một chiếc áo bằng nhung dạ màu đỏ rượu vang vô cùng quý phái, tôn lên vóc dáng thon dài, thì bị bà ta mặc trông như giãn ra đến nơi. Người phụ nữ này còn vô cùng khoe khoang khi kết hợp với đôi khuyên tai và chiếc vòng cổ bằng ngọc trai to tướng, sáng choang. Từ người bà ta phả ra một mùi nước hoa nồng nặc, khiến cho Đào Uyển Tử dù đứng ở ngoài cửa cũng bất giác phải nhăn mặt. Mặt bà ta trang điểm đậm, như trát cả tấn phấn lên mặt, làm cho Đào Uyển Tử không nhận ra ngay được. Chợt, cô khẽ "a" lên 1 tiếng nho nhỏ: "Đây.. đây chẳng phải mẹ của Phương Nhã sao?".
Trong ấn tượng của vị giáo viên chủ nhiệm mới được ba tháng là cô đây, Đặng Phương Nhã là một cô học sinh con nhà giàu vô cùng kiêu căng, ngạo mạn, nhưng vô cùng dịu dàng trước mặt Phạm Nguyên - vị lớp trưởng đại nhân tâm đắc của cô. Điều này vốn không khó để phát hiện bởi chỉ khi đứng trước mặt bạn lớp trưởng đẹp trai ngon tươi mơn mởn này, Đặng Phương Nhã mới thể hiện mình là một học sinh ngoan ngoãn, tương lai sẽ là một người mẹ, một người vợ hiền hậu, đảm đang. Nhưng mà cậu nhóc lớp trưởng chưa từng để ý đến cô bé này, mà dồn toàn bộ lên nhóc Thanh Hàn rồi. Hình như.. cô hiểu ra vụ này rồi! "Haiz.. lũ nhóc này bây giờ ghê thật! Khổ thân Thanh Hàn rồi, có người thương đào hoa có khác!" - Đào Uyển Tử khẽ thở dài, thầm nghĩ.
- Đúng là một đứa vô dụng. Chỉ biết cầm tiền tiêu cho sướng cái thân, rồi làm việc thì bung bét! - Trong phòng lại tiếp tục vang lên tiếng cằn nhằn khó chịu của mẹ Đặng Phương Nhã. Bà ta liếc cô nàng giáo viên coi thi kia, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
Cô ả kia càng cúi đầu thấp hơn, lí nhí từng tiếng một, như đang đè nén một điều gì đó:
- Dạ, chị yên tâm, sẽ không có lần sau nữa đâu! Tôi sẽ làm vụ này êm đẹp! Sẽ không có gì sai sót nữa đâu ạ!
- Nhớ đấy! - Bà ta gằn giọng, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, để lại cô giáo kia ngồi khụy xuống sàn, ánh mắt tràn ngập giận dữ. Cô ta nghĩ thầm: "Đào Uyển Tử, tao sẽ không để mày yên đâu!".
Thấy người phụ nữ kia bước rầm rập ra ngoài, Đào Uyển tử khẽ tắt máy, trốn vào mép của căn phòng bên cạnh. Cô cười ranh mãnh, khẽ nói nhẹ nhưng tràn ngập sự kiên định: "Case closed!".
***
Cũng cùng lúc đó, ở trong phòng dành cho giáo viên, Phạm Nguyên khẽ reo nhẹ một tiếng trong cổ họng, hình như, anh đã biết được thủ phạm viết ra mảnh giấy này rồi. Anh cũng cười một nụ cười vô cùng ranh mãnh, cũng nói giọng kiên định:
- CASE CLOSED!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận