Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hái Cho Em Những Vì Sao
  4. Chương 11: 11

Hái Cho Em Những Vì Sao

  • 518 lượt xem
  • 1998 chữ
  • 2020-12-24 15:20:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi cả ba người chạy lên sân thượng của trường, Phạm Nguyên quay lại nhìn Thanh Hàn. Anh nhìn cô gái bé nhỏ của mình, ánh mắt của anh dịu dàng, ấm áp, chất chứa sự yêu thương mà không biết xuất hiện từ bao giờ của anh dành cho cô. Anh khẽ vươn tay ra, xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười rực rỡ như tia nắng của mùa hạ. Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn của anh vang lên, anh an ủi cô:

- Nhím con của tôi à, cậu giỏi lắm! Bây giờ, cậu cứ nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại đã có tôi ở đây lo rồi, cậu không còn gì phải lo lắng, sợ hãi nữa. Bọn tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cậu để cậu có thể dựa vào lúc sợ hãi, là nguồn động lực lớn lao nhất của cậu để cậu tiến lên. Vậy nên, đừng buồn nữa nhé, Hàn Hàn! - Tiếng "Hàn Hàn" vang lên, nghe thật êm dịu, khiến cho đôi mắt to tròn, trong veo thanh khiết như mặt nước của Thanh Hàn bỗng đỏ ửng. Những giọt nước mắt không kìm nén được nữa, cứ thế tuôn rơi. Cô với hai cánh tay mảnh khảnh, ôm chầm lấy anh, úp mặt vào lòng anh mà khóc nức nở. Xen lẫn trong tiếng nức nở ấy là những tiếng nghẹn ngào không nói thành lời, cô thì thầm: "Lúc đấy, tôi thực sự sợ, sợ lắm.. Nguyên à!" Cả người Thanh Hàn khẽ run lên nhè nhẹ, làm cho cô trông càng mỏng manh, yếu ớt.

Bất chợt bị cô gái bé nhỏ kia ôm vào lòng, Phạm Nguyên im lặng để mặc cho cô ôm lấy, khóc ướt đẫm cả một khoảng của chiếc áo đồng phục trắng phau. Anh cũng mở rộng vòng tay của mình, ôm chặt lấy cô vào lòng, cánh tay khỏe mạnh hơi siết nhẹ vòng eo mảnh mai của cô. Những ngón tay thon dài của anh khẽ gỡ những lọn tóc bị gió làm rối cho cô, cánh tay còn lại vỗ đều đều, như đang an ủi một cô nhóc vậy. Lúc đó, trong tâm trí anh càng ngày càng quyết tâm giải oan thật nhanh cho Thanh Hàn, để cô nhím con của anh không phải chịu thêm bất cứ uất ức gì nữa.

Chứng kiến tất cả những hình ảnh đó, nước mắt của Hạ Gia Mẫn không biết từ lúc nào mà cứ lặng lẽ rơi. Trái tim cô quặn lên, nhói đau vì thương cho cô bạn thân của mình, và cô cũng cảm thấy mệt mỏi bởi chính sự vô dụng của mình. Trước đây, khi cô gặp bất cứ việc gì khó khăn, Thanh Hàn đều hết mực giúp cô, bảo vệ cô. Cô nhóc ấy không lo lắng rằng mình sẽ gây thù chuốc oán với bất kì ai, mà chỉ mong rằng cô sẽ được yên ổn, vui vẻ nhất. Vậy mà lúc này, khi Hàn Hàn chịu uất ức, thì cô lại chả biết làm gì cả mà chỉ có thể khóc lóc, an ủi bạn, nhìn bạn mình bị tổn thương. Cô đúng thật là không xứng làm bạn của cô ấy mà..
 

***​


Đến giờ tan học, Phạm Nguyên nói rằng anh có việc phải đi trước, nên tạm biệt cả hai cô bạn. Trước lúc tạm biệt, anh khẽ nói với Hạ Gia Mẫn bảo cô đưa Thanh Hàn về. Thanh Hàn vội vàng từ chối bảo muốn về một mình, nhưng chưa kịp nói xong thì Gia Mẫn đã nắm lấy tay cô và kéo cô đi. Trên con đường về vốn đông vui, nhộn nhịp, thân thuộc với cả hai, thế mà hôm nay lại có cảm giác trầm lặng đến lạ thường. Gia Mẫn với Thanh Hàn tay đan vào nhau, khẽ vung vẩy, giống như mọi ngày vẫn vậy, nhưng cả hai lại không cười đùa gì cả. Hạ Gia Mẫn khẽ liếc nhìn cô bạn của mình. Đôi mắt của cô ấy bình thường vốn tròn tròn, trong suốt, đáng yêu và sinh động vô cùng. Nhưng hôm nay, đôi mắt ấy lại chất chứa nỗi buồn không tả được, dưới mắt của Hàn Hàn còn có vết thâm quầng đầy mệt mỏi. Nụ cười đầy năng lượng vốn luôn thường trực trên môi cô ấy hôm nay cũng không buồn xuất hiện nữa.

Bước đến cổng nhà Thanh Hàn, cô quay lại cố gắng gượng cười, nhìn Mẫn Mẫn với vẻ tươi vui để bạn yên lòng.

- Mẫn Mẫn đáng yêu của tớ à, cậu nhanh về nhà đi, trời tối rồi đấy, nhanh về đi không bố mẹ cậu sẽ lo lắng chết mất. Dù sao cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ tiễn em bé đáng yêu này về nhà rồi mà, nếu mà còn tiễn nữa là tiễn lên giường đấy! Hay là.. Hạ Gia Mẫn nhà ngươi có ý đồ gì xấu xa với bổn cung đúng không? Ha ha ha.. Không được đâu nha, chị đây dù có xinh nhưng cũng không dễ dãi! Vậy nha, bye bye Mẫn Mẫn, mai gặp! - Thanh Hàn cố làm ra dáng vẻ mờ ám mà hai người vẫn thường trêu nhau, cố cười thật to nhưng vẫn không được mà biến thành nụ cười gượng gạo.

Thấy bạn mình như vậy, Gia Mẫn cố để không khóc, không khiến bạn mình lo lắng thêm điều gì nữa. Cô cũng cười tinh nghịch, trêu lại cô bạn của mình.

- Ha ha Hàn Hàn của tớ càng ngày càng giống biến thái! Vậy cậu về nghỉ ngơi đi nhé, lấy tinh thần để chiến đấu tiếp chứ! Có vấn đề gì thì cứ gọi tớ, tổng đài Hạ Gia Mẫn sẽ canh bên cái điện thoại suốt đêm nay để luôn nghe máy của cậu nhé! Còn bây giờ thì cậu nhanh vào nhà đi, cậu vào nhà rồi thì tớ mới về cơ! - Gia Mẫn vẫy tay chào bạn, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đấy quay về. Rồi bỗng như không kìm nén được nữa, cô bỗng hét thật to, nước mắt trực tuôn trào.

- Thanh Hàn à! Có phải tớ vô dụng lắm không, khi tớ chả giúp gì được cho cậu cả. Từ trước đến nay toàn là cậu giúp đỡ tớ, đến lúc cậu bị oan uổng thì tớ chỉ biết khóc lóc, an ủi những câu không đâu cả! Tớ thực sự chả xứng làm bạn cậu gì cả! - Gia Mẫn lấy hai tay lau lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Cô cúi gằm mặt xuống, cố giấu bạn mình, không để Thanh Hàn nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt này.

Thanh Hàn bỗng đứng hình mất mấy giây, rồi mỉm cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ như có một ma lực khiến cho mọi người vui theo. Cô cũng hét thật to với bạn.

- Gia Mẫn ngốc này, cậu chả cần làm gì cả, cũng đã là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tớ rồi! Gia Mẫn là đáng yêu nhất, là nguồn động lực lớn lao nhất cho tớ, vậy nên đừng buồn vu vơ nữa đi! Gia Mẫn à, cảm ơn cậu vì đã là chỗ dựa vững chắc cho tớ nha!

Những cơn gió se se lạnh của mùa đông khẽ thổi, lay động từng cành lá, khiến cho nó kêu xào xạc. Những bông hoa tuyết trắng nhẹ tung bay theo làn gió, mang theo buốt giá, long lanh của mình đến mọi nơi. Tớ và cậu đứng đối diện nhau, mỉm cười, giọt nước mắt nhẹ tuôn trào. Tất cả đã tạo nên một kỉ niệm đẹp trong lòng của hai cô bạn thân.

Thanh Hàn: "Cảm ơn cậu vì đã là động lực tinh thần cho tớ, Mẫn Mẫn!"

Hạ Gia Mẫn: "Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ, Hàn Hàn!"
 

***​


Vừa mới bước chân vào nhà, cảm nhận sự ấm áp của gia đình bỗng bao bọc lấy mình, Thanh Hàn bỗng cảm thấy thật ấm áp, khoan khoái, dễ chịu. Đột ngột, có một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy cô từ phía sau, kèm theo đó là tiếng thổn thức không ngừng.

- Con yêu của mẹ à, đừng lo nữa, có bố mẹ ở đây rồi, con không phải sợ gì nữa đâu! Bố mẹ tin con mà, đừng lo, đừng lo! Có bố mẹ đây rồi.. - Mẹ Thanh Hàn không ngừng khóc, bà lấy bàn tay khẽ vuốt nhẹ mặt con gái yêu của mình.

Bố Thanh Hàn đứng ở phía sau, ông ôm chặt lấy cả hai mẹ con bằng đôi tay chắc khỏe của mình - đôi tay luôn bảo vệ gia đình này. Ông ôn tồn nói:

- Con gái yêu của bố à, nếu có ai bắt nạt con, thì cứ nói với bố, bố sẽ bảo vệ con đến cùng! Hay là.. Nhà chúng ta chuyển nhà thêm lần nữa? Xa chỗ bố làm cũng được, miễn là tốt cho con!

Thanh Hàn cảm nhận được sự yêu thương vô bờ bến và sự quan tâm chăm sóc của bố mẹ, cô mỉm cười nhẹ nhàng, rồi nũng nịu y như một con thỏ con:

- Bố à, mẹ à.. Hai người cứ để con tự giải quyết nha! Nếu con không làm, thì con chả sợ gì hết cả! Vậy nên bố mẹ cứ yên tâm ở nhà đợi tin thắng trận của con nhé! - Thanh Hàn tạo vẻ cho giống một vị đại tướng sắp ra trận.

Bố mẹ Thanh Hàn không nói gì cả, chỉ khẽ cười. Họ chỉ mong cô luôn biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng vẫn luôn đứng ở phía sau để ủng hộ cô hết mình, sẽ là nơi bình yên nhất mà cô có thể dựa vào.
 

***​


Tạm biệt hai cô gái xong, Phạm Nguyên quay về phòng nghỉ của giáo viên. Căn phòng được sơn màu xám, mang theo cái phong cách hiện đại, phù hợp với những mục tiêu mà trường cấp 3 Thanh Hoa đang cố gắng đạt được, đó là trở thành một trường chuẩn tầm cỡ quốc tế. Đi vào trong căn phòng yên tĩnh đó, anh nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm Đào Uyển Tử vẫn đang cặm cụi làm việc. Cô mặc một bộ vest công sở màu xám tro nghiêm chỉnh, đeo chiếc kính gọng nhỏ màu vàng. Phạm Nguyên khẽ khàng đi đến bên bàn làm việc của cô, nhỏ giọng nói:

- Cô Đào, có phải cô đang xem xét lại vụ việc của bạn học Thanh Hàn không ạ? Nếu đúng là như vậy, em xin phép cô cho em được điều tra cùng cô vụ này được không ạ?

Đào Uyển Tử ngẩng mặt lên, nhìn thấy cậu học trò ưu tú của mình, cô hơi giật mình. Nhưng chỉ sau vài giây, cô đã ngờ ngợ ra được cái lí do khiến bạn học Phạm đáng yêu đây phải đến phòng nghỉ giáo viên hôm nay. Cô gẩy nhẹ cái kính ra, khẽ xoa xoa mi tâm của mình với vẻ mệt mỏi, cười hỏi anh:

- Lớp trưởng đại nhân của chúng ta tại sao hôm nay lại có nhã hứng đi giúp tôi mấy việc vặt vãnh này vậy? Tôi tưởng bình thường em gặp mấy chuyện thế này thì tránh như tránh tà cơ mà, sao mà hôm nay lại tự nguyện thế? - Cô cười, giọng có vẻ thích thú với việc éo cậu nhóc kiêu căng này nói ra cái lí do mà ai cũng biết của mình. Ha ha tưởng giấu được cô nhóc chắc! Sống đến 27 nồi bánh trưng rồi mà không biết được chút tình đầu ngây thơ của mấy đứa thì sao gọi là cô được chứ!

Phạm Nguyên đỏ bừng cả mặt, nhưng nhìn thấy nụ cười ranh của cô, anh biết không giấu được gì nên nói thẳng ra:

- Dạ thưa cô, em thích Thanh Hàn! - Anh nói giọng chắc như đinh đóng cột, gương mặt tuấn tú càng lúc càng đỏ hơn.

- Được, tôi duyệt em! - Đào Uyển Tử cười sảng khoái.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top