Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 64: 64

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 159 lượt xem
  • 1702 chữ
  • 2024-03-02 11:38:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phá Nguyệt nhớ tới mùi máu tanh của Đường Thập Tam hôm qua, lặng yên không nói.

Hai mươi ngày sau, cuối cùng hai người cũng tới chân đỉnh Vô Cưu.

Dọc đường, Phá Nguyệt thực sự phục Đường Thập Tam. Suốt cả một đoạn đường dài mà những lời hắn nói với nàng không quá hai mươi câu, phần lớn đều là “ừ”, “im miệng” với “phiền phức”.

Nhưng hắn là một người rất đáng tin cậy. Mỗi buổi tối, hắn đều ôm kiếm ngồi ngoài cửa phòng canh gác, đêm nào cũng thế. Có lúc Phá Nguyệt ngủ tới nửa đêm tỉnh giấc, nhìn thân hình lặng lẽ, đằng đằng sát khí như tử thần ngoài cửa, bất giác vừa thấy bất lực, lại vừa cảm động.

Hôm nay trời đã tối, lên đỉnh núi còn một ngày đường nữa, Đường Thập Tam quyết định nhanh chóng:

– Ngủ lại.

Họ đi gấp dọc đường nên Phá Nguyệt chẳng có thời gian mà mua nón lá, cứ để lộ mặt mà đi. Nàng vừa theo Thập Tam ngồi xuống, cái khách điếm náo nhiệt một lát đã có rất nhiều ánh mắt hau háu kinh ngạc xung quanh nhìn mình, khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Thực ra, không phải vì nàng đẹp tới mức khiến người ta cảm thán, đám hảo hán võ lâm này cũng không phải là phường háo sắc.

Có trách thì trách ngoại hình của nàng quá yếu đuối, non nớt và yêu mị. Lần đầu tiên Mộ Dung Trạm nhìn thấy nàng, còn tưởng nàng được nhà quyền quý nào đó nuôi dưỡng. Đám nhân sĩ võ lâm này có lẽ đã từng gặp các hiệp nữ hào phóng, cũng từng gặp những mỹ nhân đẹp như tiên tử, nhưng đa số đều là lần đầu tiên nhìn thấy một người trông trắng trẻo xinh đẹp như một con búp bê thế này, bởi vậy ai cũng muốn nhìn thêm lát nữa.

Phá Nguyệt hơi chột dạ, kéo nhẹ tay áo Đường Thập Tam, nói khẽ:

– Huynh kiếm đâu được tấm mặt nạ da người không? Hoặc mai mua cho tôi cái nón lá được không?

Đường Thập Tam ngẩng đầu lên, trước tiên là nhìn ngón tay đang túm lấy tay áo mình, ngón tay thon dài, trắng trẻo, dường như ánh lên thứ ánh sáng hiền hòa. Đường Thập Tam phẩy tay, gạt ra.

Hắn bực bội ngẩng đầu lên, ánh mắt như bị phủ một màn sương mù, nhìn quanh một vòng, vẻ căm ghét dâng lên tột độ.

Đám người xung quanh lập tức yên lặng, cảm giác ánh mắt u ám đó như muốn xuyên qua từng người, hệt như lưỡi dao nhọn vô hình, hàn khí đáng sợ đang đè dưới cổ họng mỗi người.

– Ai còn nhìn nàng, ta móc mắt kẻ đó. –Giọng nói lạnh lùng tàn khốc khiến người ta không rét mà run.

Chúng nhân thất kinh, có người hoảng sợ, có người phẫn nộ. Có người muốn há miệng ra chửi, nhưng lại bị người xung quanh kéo lại, chỉ vào lưỡi kiếm của hắn, nói khẽ:

– Còn không nhận ra sao… hắn là Khoái Kiếm Thập Tam!

Phá Nguyệt nhìn hắn bằng tâm trạng phức tạp, kinh ngạc, ngỡ ngàng, bất lực… đều có cả, và có cả một chút sùng bái.

Hắn bực bội nhìn nàng:

– Không ai nhìn nữa, ăn mau lên.

Phá Nguyệt:

– …

Ở dưới chân núi một đêm, Phá Nguyệt vẫn nhờ tiểu nhị đi mua một cái nón lá. Hôm sau trời còn chưa sáng, hai người đã lên núi.

Sơn đạo nhỏ hẹp gập ghềnh, chỉ có thể đi bộ. Điều này khiến Phá Nguyệt có cơ hội thưởng thức phong cảnh dọc đường. Chỉ thấy hai bên là sơn cốc, vách núi thẳng đứng cheo leo, cao hàng trăm trượng, nguy nga, tráng lệ, khí thế ngút trời. Càng đi lên trên, sương mù càng dày đặc, cảnh núi mơ hồ như tiên cảnh.

Tới gần đỉnh, thế núi đột nhiên mở rộng, trước mặt là một cái sân lớn được người ta gọt giũa, trong khu rừng phía sau thấp thoáng mấy căn nhà thanh nhã, đó là nơi ở của Xích Đao môn.

Ngay trước mặt là một tấm bia đá xù xì cao ngất, trên đó là ba chữ “Đỉnh Vô Cưu” mạnh mẽ. Đã có rất nhiều đệ tử Xích Đao môn mặc y phục đen, đeo thắt lưng vàng đứng trước cổng núi ồn ào, huyên náo để đón tiếp các hiệp khách lên núi.

Hai người theo chân một đệ tử bước vào tòa tiểu viện yên tĩnh. Đường Thập Tam bước vào một căn phòng trong đó, đóng “rầm” cửa lại, vẫn không đếm xỉa gì tới Phá Nguyệt. Một mình Phá Nguyệt không dám chạy lung tung, chỉ đành vào phòng chờ đợi.

Ngủ bù một giấc buổi chiều, nửa đêm nàng trằn trọc không ngủ được. Mở cửa ra định hóng gió thì giật nảy mình.

Một bóng người áo đen ôm kiếm ngồi ngoài cửa sổ, chính là Khoái Kiếm Thập Tam.

Có lẽ hắn vừa bị đánh thức, bực bội nhìn nàng.

– Sao huynh lại ở đây? – Phá Nguyệt kinh ngạc.

Đường Thập Tam nhìn nàng như nhìn một con ngốc, không buồn trả lời.

Phá Nguyệt hiểu ra, kinh ngạc:

– Huynh đang bảo vệ tôi ư?

Hắn không lên tiếng.

Phá Nguyệt ngơ ngẩn nhìn hắn.

Đêm đầu xuân lạnh như nước, hắn chỉ mặc một bộ y phục đen mỏng manh, ôm kiếm ngồi trước cửa. Dung nhan thanh tú trông bớt đi vẻ đáng ghét so với ban ngày, lại thêm phần nhân khí.

Phá Nguyệt thốt nhiên hiểu ra, nơi này đông người phức tạp, vì lo lắng cho danh tiết của nàng nên hắn không vào phòng. Phá Nguyệt gần như có thể tưởng tượng ra, đêm nay hắn đã lạnh lùng ngồi một mình trước cửa như thế nào, mặc mọi người chỉ trỏ.

Phá Nguyệt thấy hơi cảm động. Nàng nghĩ, nam tử trước mắt thực ra là một người rất tận tâm, chu đáo và trung nghĩa. Chỉ một câu ủy thác của Lăng cô cô mà hắn luôn ghi nhớ trong tim.

Chỉ có điều hắn hơi máu lạnh, hơn nữa còn gặp trở ngại trong giao tiếp.

Ừm… hơi đáng yêu.

– Huynh không lạnh sao? – Phá Nguyệt tựa cửa, ngồi xuống bậc thềm.

Lần này hắn chẳng buồn nhìn nàng, hiển nhiên là cảm thấy câu hỏi này không cần trả lời.

– Cảm ơn huynh nhé! – Phá Nguyệt thực lòng nói.

Nghe thấy nàng cảm ơn, Đường Thập Tam mới liếc nàng một cái, đột ngột hỏi:

– Đao pháp của hắn tiến bộ không?

Phá Nguyệt thoáng ngây người, nghi hoặc hỏi:

– Bộ Thiên Hành ư? Có lẽ là có.

– So với ta thế nào?

– … Chàng rất lợi hại, huynh cũng rất lợi hại.

– Nhìn đây. – Hắn đứng lên, rút kiếm.

Ánh trăng trong sân trong sáng như nước, hắn đứng đó thẳng tắp, sừng sững, mày như núi xa, mắt tựa sao lạnh. Trong sát na, kiếm quang như con rắn múa lượn dưới ánh trăng. Nhưng kiếm pháp của hắn thực sự quá nhanh, Phá Nguyệt chỉ thấy từng đốm ánh bạc bao phủ lấy hắn, lát sau, hắn thu kiếm về, điềm nhiên hỏi:

– Thế nào?

– … Rất tuyệt.

– Cô đi một đường đi.

– Hả?

Có lẽ vì thấy nàng quá thất kinh nên Đường Thập Tam bực bội giải thích:

– Sư phụ không cho ta động thủ với hắn, cô học lấy rồi đánh cho hắn xem.

Phá Nguyệt:

– …

Nửa canh giờ sau.

Trong mắt của một thiên tài học võ như Đường Thập Tam thì không có chiêu thức gì là không học được. Nhưng đối với loại gà mờ như Phá Nguyệt thì bất cứ chiêu thức tinh diệu nào cũng có thể bị nàng phá hủy. Chỉ nửa canh giờ, Đường Thập Tam tính tình vốn đã chẳng tốt đẹp gì cho cam cũng đã bộc phát.

– Rút đao! – Hắn xông vào phòng ném Hàn Nguyệt đao cho Phá Nguyệt, kiếm quang đã như gió như mưa ập tới.

Với phong cách không kiên trì trong dạy học của Đường Thập Tam thì có thể nghĩ ra cách quyết đấu để cường hóa các chiêu thức trong ký ức của nàng đã là vô cùng hiếm có. Nhưng với Phá Nguyệt mà nói…

Một kiếm chĩa vào cổ họng!

Lại là một kiếm chĩa vào cổ họng!

Lần thứ mười hai bị Đường Thập Tam đưa mũi kiếm lên chặn ngang cổ họng, sau đó phải chịu đựng ánh nhìn khinh miệt của hắn, cuối cùng Phá Nguyệt cũng bùng nổ!

Người ta cũng là người! Nàng không tin mình không đỡ nổi một chiêu nào!

Lần thứ mười ba công kích, chưa chờ Đường Thập Tam phát chiêu, nàng đã vung trường đao chém tới!

Phá Nguyệt suy nghĩ rất đơn giản: Chẳng phải hắn là Khoái Kiếm sao? Nàng có cố gắng phòng thủ thế nào thì hắn vẫn nhanh hơn nàng! Thế nên nàng dứt khoát đảo thủ thành công! Tấn công hắn trước!

Vậy mà trong luồng đao quang vụng về của nàng, Đường Thập Tam lại ngẩn người: Chậm vậy sao? Nàng dùng một chiêu đao chậm chạp như vậy để tấn công cường địch?

Người đời đều biết, kiếm của Đường Thập Tam là nhanh nhất trong thiên hạ. Ngay cả Bộ Thiên Hành cũng không dám hung hãn tấn công, chỉ dám phòng thủ rồi tìm sơ hở. Nhưng nàng lại bổ đao lao tới, trong mắt Đường Thập Tam, đúng là chậm như một con ốc sên!

Nhưng hắn lại tỏ ra lơ đãng.

Lần đầu tiên trong đời, hắn lơ đãng khi đối địch.

Bởi vì cái bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của nữ tử trước mặt, sự tấn công chậm chạp đến khó có thể tin ấy cũng tương tự như chàng thiếu niên trong ký ức – đó là mình mười năm trước, khi vừa gia nhập làm môn hạ của sư phụ. Tuy rằng hắn là người có công lực kém nhất trong số các sư huynh đệ, nhưng lại cuồng ngạo cầm kiếm, định tấn công đại sư huynh có công lực thâm hậu nhất. Khi đó sư phụ nói:

– Hài tử ngoan, sẽ có một ngày kiếm pháp của con là nhanh nhất.

Hắn vừa sực tỉnh lại, mũi đao của Phá Nguyệt đã tới ngực mình. Còn Phá Nguyệt thì không ngờ rằng đao này thực sự có thể đâm vào hắn, sắc mặt thất kinh, thế đao đã không kịp thu về!

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top