Khi Phá Nguyệt chạy tới đầu ngõ thì bên trong đã vô cùng yên tĩnh.
Người chết, dưới mặt đất toàn là xác người, mùi máu tanh xộc vào mũi, từ đằng xa chỉ có một nam tử áo đen lưng hổ eo ong ngồi xổm bất động.
Phá Nguyệt cố gắng không giẫm vào những thi thể rách nát này, nhưng đi được vài bước, suýt chút nữa nàng đã nôn ra. Đám ác nhân của Lục Lâm Minh này chết rồi thì thôi. Nhưng chúng lại bị chém thành nhiều mảnh, bên trái là nửa cái đầu, bên phải là một cái chân to, xung quanh là chân tay bị đứt lìa và dấu máu phun thành vòi, khiến ngõ nhỏ tối tăm giờ toàn là màu máu.
Đây đâu phải là nhân gian, rõ ràng là Tu La địa ngục mà.
Phá Nguyệt rùng mình, thấy nam tử phía trước chầm chậm quay đầu, gương mặt thanh tú tuyệt mỹ lạnh lẽo như một tử thần.
Hắn chính là tử thần, là kẻ đã chém giết những người kia.
Phá Nguyệt nhìn hắn đến quên cả run rẩy, nhưng khi nàng thấy Lăng cô cô đang thở yếu ớt trong lòng hắn, lập tức quên cả sợ hãi, vội vàng lao tới.
Ở bụng Lăng cô cô có một vết thương rất sâu, máu tươi chảy xối xả. Sắc mặt bà nhợt nhạt, có lẽ không sống nổi nữa. Ánh mắt thường ngày lạnh lùng nay mơ màng như bị phủ một lớp sương mù nhìn Phá Nguyệt, ánh lên vẻ dịu dàng.
Lăng cô cô! Phá Nguyệt há hốc miệng nhưng không lời nào thốt ra. Chỉ cảm thấy khó có thể tin được. Một canh giờ trước, bà vẫn còn hiền từ dạy nàng nội lực, sao lúc này đã sắp ra người thiên cổ!
– Bảo vệ… nàng… – Bàn tay thô ráp của bà nhẹ nhàng túm lấy vạt áo Đường Thập Tam, sau đó buông thõng xuống.
Ánh mắt bà không còn tiêu cự, khí đã tuyệt rồi.
– Vâng. – Đường Thập Tam trầm mặc rất lâu mới thốt ra tiếng ấy trước thi thể bà.
Phá Nguyệt bắt đầu khóc thút thít.
Dường như hắn vẫn không phát hiện ra, gương mặt lạnh như nước, bế thốc thi thể của Lăng cô cô lên.
Phá Nguyệt đi theo sau lưng hắn, nước mắt rơi lã chã. Đường Thập Tam đặt Lăng cô cô lên yên ngựa, lần này, tốc độ của hắn rất chậm, dắt ngựa trầm mặc đi về phía trước.
Đi gần nửa canh giờ mới tới một dãy núi ở ngoại thành. Hắn nhìn chằm chằm xuống chân một lúc lâu, đưa tay về phía Phá Nguyệt:
– Hàn Nguyệt đao.
Phá Nguyệt chẳng hiểu gì, cởi Hàn Nguyệt đao xuống đưa cho hắn, bỗng kinh ngạc, sao hắn nhận ra thanh đao này? Chẳng lẽ hắn quen Bộ Thiên Hành?
Nàng vốn vô cùng kinh ngạc, mà hắn lại không định giải thích, đưa tay cắm Hàn Nguyệt đao xuống đất.
Phá Nguyệt vẫn còn nghi hoặc, môi mấp máy liên tục mà vẫn không nói được tiếng nào.
Rồi đột nhiên một tiếng “bụp” xé gió lao tới, ngực nàng lại tê buốt.
– Huynh định làm gì? – Nàng lên tiếng được rồi!
– Đào hố, chôn tỷ ấy.
Phá Nguyệt hiểu ra, hắn đang muốn chôn Lăng cô cô. Hắn dùng Hàn Nguyệt đao đào nhanh xuống đất, bùn đất bắn tung tóe, không lâu sau thì xuất hiện một cái hố nhỏ, rồi càng lúc càng to.
Nhưng chẳng phải hắn cũng có binh khí sao? Vì sao phải dùng đao của nàng? Chẳng lẽ trong Hàn Nguyệt đao còn ẩn chứa huyền cơ gì mà nàng không biết?
Tim Phá Nguyệt đập thình thịch, thăm dò hỏi:
– Đại hiệp, vì sao phải dùng đao của tôi? Dùng kiếm không được à?
– Sẽ bẩn. – Hắn không ngẩng đầu lên, tiếp tục đào hố.
Phá Nguyệt ngẫm nghĩ giây lát mới khó nhọc hiểu ra.
Lẽ nào… hắn sợ làm bẩn kiếm của mình nên mới dùng đao của nàng để đào hố?
Phá Nguyệt im lặng không nói.
Không lâu sau, hắn đã đào được một cái hố rộng chừng một trượng vuông, đặt Lăng cô cô xuống, rồi lại lấp đất lên. Sau đó hắn đưa mắt nhìn xung quanh, gọt lớp vỏ cây vuông vắn từ một gốc đại thụ, cắn đứt đầu ngón tay, dùng máu tươi viết một hàng chữ, cắm xuống trước mộ, không nói lời nào.
Phá Nguyệt đưa mắt nhìn, trên đó chỉ có bốn chữ:
“Lão Bát chi mộ”
Lăng cô cô có ơn với Phá Nguyệt, nàng thực sự không thể nhịn nổi nữa.
– Có cần viết tên húy của bà không? Hoặc viết là Lăng cô cô?
– Không cần.
Phá Nguyệt nghĩ ngợi, cũng đúng, ngộ nhỡ kẻ thù của Lăng cô cô phát hiện ra thì chẳng phải chúng sẽ tới đây làm nhục thi thể của bà?
Nàng ngậm lệ dập đầu mười cái trước mộ Lăng cô cô rồi mới đứng lên.
Đường Thập Tam không dập đầu, đột nhiên hỏi nàng:
– Cô là gì của Bộ Thiên Hành?
Phá Nguyệt nghĩ bụng, Hàn Nguyệt đao trong tay mình, nói không có quan hệ gì thì có lẽ cũng chẳng đáng tin, chỉ đáp qua loa:
– Bằng hữu.
Đường Thập Tam cũng không truy hỏi, leo lên ngựa. Phá Nguyệt thấy mắt mình hoa lên, thắt lưng bị siết chặt, hai chân rời khỏi mặt đất, rơi lên lưng ngựa.
Nàng còn chưa kịp điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thoải mái thì người sau lưng đã lỏng dây cương, con ngựa trắng vút đi như điện xẹt, lao xuống chân núi!
Vào thành, nó chạy một mạch tới cửa khách điếm, Đường Thập Tam mới xuống ngựa, đạp cửa xông vào.
Ông chủ khách điếm bị đánh thức dậy vội vàng chạy ra, khúm na khúm núm. Đường Thập Tam móc một ít bạc vụn trong ngực ra, ném lên bàn:
– Một gian phòng hảo hạng.
Ông chủ thấy họ một người toàn thân máu me, một người loang lổ những máu là máu, sợ hãi hồn phi phách tán, vội vàng nhặt bạc rồi dẫn họ lên phòng.
Tới phòng, Đường Thập Tam lạnh nhạt nhìn nàng một cái.
– Một canh giờ. – Nói xong lại xách kiếm bỏ đi.
Phá Nguyệt nghĩ một lúc lâu, đoán rằng có lẽ hắn nói mình sẽ ra ngoài một canh giờ. Thế là mình tự đi tắm rửa, thay y phục, không lâu sau đã dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật.
Nàng đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa cọt kẹt, Đường Thập Tam đẩy cửa bước vào.
So với đêm qua, mùi máu tanh trên người hắn càng nồng hơn, đôi giày như thể được ngâm trong máu. Nhờ ơn hắn mà Phá Nguyệt đã phân biệt được mùi của người chết, chỉ ngửi trên người hắn là hiểu, ban nãy hắn lại đi giết người.
Hắn vừa vào phòng đã ôm kiếm ngồi xếp bằng trước cửa, chẳng nhìn Phá Nguyệt lấy một cái, nhắm mắt như ngủ.
Phá Nguyệt lại gần:
– Đại hiệp…
Đường Thập Tam nể mặt mở mắt ra, ánh mắt thoáng dừng lại trên mặt nàng, không có chút xao động:
– Thập Tam.
– … Thập Tam, huynh định xử lý tôi thế nào?
– Đỉnh Vô Cưu.
Phá Nguyệt giật mình, võ lâm đại hội?
Nghĩ lại, nàng hiểu ra, có lẽ ban đầu Đường Thập Tam định đi gặp đám người của Dương Tu Khổ, hắn đã nhận lời Lăng cô cô bảo vệ mình nên mới đưa mình theo cùng.
Nàng nghĩ bụng cũng tốt, phân đường Huy Châu này có nội gián, có thể thấy cơ cấu bên ngoài của Hình đường cũng không nghiêm mật lắm. Bây giờ chẳng có ai là người đáng tin, nàng ở lại tổng đường có khi càng thêm nguy hiểm.
Chỉ có điều người này thực sự quá tàn nhẫn, hiếu sát, đi theo hắn liệu có an tâm hơn không?
Nhưng dường như nàng chẳng còn lựa chọn nào khác, bởi vì Đường Thập Tam đã nhắm mắt cau mày, vẻ như không muốn trò chuyện với nàng lắm.
Phá Nguyệt nghĩ bụng, thứ đã tới thì sẽ phải đối mặt nên về giường đi ngủ.
Đường Thập Tam ngủ khoảng hai canh giờ thì tỉnh giấc. Hắn ngẩng đầu lên thấy Phá Nguyệt vẫn đang ngủ say, hơi thở ổn định, bèn mở cửa đi ra ngoài.
Tới con ngõ nhỏ ngoài khách điếm, hắn huýt một tiếng dài. Lát sau, một con bồ câu đưa thư màu trắng bay lòng vòng trên đầu rồi đậu xuống cánh tay hắn.
Tuy rằng Hình đường xuất quỷ nhập thần nhưng cũng có khả năng thu thập một số tin tức. Tháng trước hắn đã nghe nói Bộ Thiên Hành bị biếm chức xuống canh giữ kho lương ở Thanh Châu, sau đó bị kẻ gian hãm hại, may mắn được sư phụ hắn tương cứu. Sư phụ còn đưa một nữ nhân từ tay Bộ Thiên Hành về đây.
Mấy ngày gần đây, hắn gửi cho Bộ Thiên Hành bức thư thứ hai.
Bức thư gửi đi vào mười ngày trước, thư viết: “Không chết là tốt”.
Lần này, hắn móc bút than ra, chần chừ giây lát rồi viết: “Nữ nhân ở chỗ ta.”
Hôm nay trời quang mây tạnh, Phá Nguyệt thức giấc, thấy Đường Thập Tam đã mua một con ngựa chờ trước cửa khách điếm. Hai người không nói nhiều lời, cắm cúi lên đường.
Chỉ là khi đi qua cổng thành, Phá Nguyệt loáng thoáng nghe thấy tiếng đám lính canh đang thảo luận:
– … Đêm qua, toàn bộ phân đà của Lục Lâm Minh, phân đường Hình đường đều bị người ta giết…
– Không biết là do thích khách của địch quốc làm…
– Có thể là Thanh Tâm giáo… đám nhân sĩ võ lâm này, chậc chậc…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận