Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Gái Điếm
  4. Chương 12: Con, đời đáng sinh ra, hay đáng ghét (1)

Gái Điếm

  • 559 lượt xem
  • 2159 chữ
  • 2021-02-17 21:47:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

1.

 

Không thể diễn đạt được mình đã chịu khổ, đau đớn thế nào trong mấy ngày này. Sự thất học và nỗi sợ chỉ cho phép tôi nói với ai đó bằng nước mắt khi họ hỏi. Nhiều ý nghĩ ma quái phảng phất trong đầu, chỉ một chút nữa thôi, có thể tôi đã kết liễu đời mình, về sà vào lòng mẹ nhân từ nơi thế giới khác, không phải nơi này.

Ban ngày lê la ngoài chợ, tối chui vào mái hiên ngồi, chịu muỗi đốt, thèm khát bàn tay ai đó bố thí một chút hơi ấm, một miếng ăn, ít tình người. Môi run, hàm răng va vào nhau, môi lẻ bật máu. Loạng choạng đứng lên đi, chân tôi quáng quàng, xiêu vẹo, và ngã. Tôi lê bằng mông và hai cánh tay đẩy. Lạnh mỗi lúc quất vào người tôi, liếm vào mặt tôi cái lưỡi rét mướt. Gần như thoi thóp. Không biết mình sẽ đi đâu...

Tôi quyết định tìm vào gian nhà trọ Hoàn mới thuê được, sau ba ngày vạ vật, đói mềm. Sương sa ngấm vào người, những vết thương lở loét và sự hành hạ của cơn hắt hủi phũ phàng kia đã làm tôi kiệt quệ sức lực, đổ ốm, chìm vào mê man. Hoàn chăm sóc tôi tận tình. Đó là một sự may mắn trong lúc này, bĩ cực nơi đất khách quê người còn được nó giúp đỡ, bỏ cả việc để săn sóc tôi, mua thuốc về tẩy rửa thương tích. Tình thương của người bạn này làm tôi khoẻ lại. Hoàn lành như cục đất dắt kẽ chân trâu, không kềm được sự bức xúc. “Con chó ấy, nó đâm đầu vào đâu chết mẹ cho rồi. Mày đừng có luyến tiếc cái gì nữa”. Tôi không nói gì, nhìn trân trân vào nó. “Mày ở đây thôi, khỏi thì đi làm, kiếm tiền. Chị Dung độ này khá lắm, tao sẽ gọi cả bà ấy đến đây cho biết thảm cảnh của mày”.

Cũng rất đơn giản để biết mình đang mang thai. Lúc này vết thương trên da thịt đã tạm ngậm miệng, chờ bung da non.

Tôi cười, vì niềm vui mới, hay một mầm mống của xuân nõn. Sự kiện này giúp tôi bớt chao đảo, chán sống. Đặt niềm hy vọng vào cái thai. Khi tuyệt vọng, tôi muốn tìm điểm bấu víu. Và, một đứa con sẽ mở lối cho tôi đi trên đường. Hoàn muốn tôi bỏ cái thai trong bụng đi, tiện cho đường làm vịêc. “Không, tao muốn giữ lấy nó”. “Mày còn luyến tiếc gì nó, ba tháng nữa ôm cái bụng tướng, tiếp khách làm sao! Với lại, con của thằng ấy...”. Tôi nói không luyến tiếc gì thằng đó, nhưng đây là con tôi, là chỗ dựa cho cuộc sống này, có nó cũng tốt, may sao, tôi còn có người thân, để còn được hâm nóng khi lòng nguội lạnh, đời bạc bẽo. “Nhưng tao thương mày quá, Vy à”.

 Và tôn trọng tôi, Hoàn đã cười, rất thân thiện, cũng được, có con trẻ là vui lắm.

2.

 

Mẹ rất muốn con ra đời, con ạ, dù con là gái hay trai. Nếu là gái, mẹ sẽ đặt tên con là Tuyết Trinh, để con luôn trinh trắng trong đời, trong ý nghĩ, đừng như mẹ. Và con trai, mẹ sẽ đặt tên con là Nhân, để cho con đời biết mẹ đã sống ra sao, chịu đựng thế nào. Con hãy làm việc tốt, nhân nghĩa, thay cho kẻ - là bố con, đang sống vất vưởng ngoài kia. Mẹ đi làm, kiếm tiền nuôi con, chúng ta không cần bố. Con giống mẹ, sẽ không có bố trong niên thiếu, con cất tiếng khóc, hay khi chập chững bước, chỉ mình mẹ nhìn, mẹ cười và dõi theo con. Con đợi mẹ đi làm về, mẹ đi chợ, mua quà, mẹ đặt lên má, lên môi con rất nhiều nụ hôn. Con đẹp đẽ, hồn nhiên, chỉ cần sống với tình yêu của mẹ là đủ. Mẹ sẽ hãnh diện lắm, con ơi.

 

3.

 

Tôi đi làm trở lại, ngày ngày ôm con đi theo. Nơi này, chúng tôi không bị bắt buộc phải ở nhà nghỉ, ổ chứa. Chúng tôi có tự do của mình, chỉ hợp đồng miệng với chủ mấy tiếng đồng hồ buổi tối, ban ngày chúng tôi kiếm khách bằng kiểu khác, có tự do và được hưởng trọn số tiền khách đưa.

 

- Mày thế nào hả Vy, chúng nó có chê bai gì không?

- Không, mày không biết đấy thôi, nhiều thằng thích tao lắm. Chúng nó thích gái chửa mà, nó là lạ, hay hay.

- Mà mày phải giữ gìn con chứ.

- Biết rồi.

- Mày chịu ăn vào, bóc của bọn đàn ông mà ăn.

- Biết rồi.

- Giọng mày làm sao thế?

- Có sao đâu, tao trả lời mày mà.

Hơi thở của hai đứa hầu như phả vào nhau. Hoàn đang trăn trở điều gì mà không ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, thấy nó ngồi đếm sao trời. “Sao vậy hả Hoàn?”. “Không sao, à... mà nghĩ buồn cho tụi mình quá. Bọn con gái như tuổi mình, đã chồng con đề huề rồi”.

Tôi hỏi nó, hay là muốn lấy chồng rồi. Nó he hé cười, cái cười tội nghiệp của đứa con gái quê từng ngoan hiền nết na, bị đẩy đến con đường này, tìm một con đường về, mà đã bị bịt kín, lút cỏ giăng đầy. Ngồi dậy, tâm sự với nó, không muốn nó ngồi một mình.

- Mày giờ mơ ước điều gì hả Hoàn?

Hoàn thở dài, ngao ngán, mãi sau mới nói.

- Mơ ngủ với một thằng đàn ông sạch.

- Gì mà lạ vậy mày?

Hoàn cười phe phé, giải thích. Không thường đâu, đàn ông sạch là đàn ông gì? Không dính sâu bọ, bệnh tật, hay người đàn ông chung thuỷ. Có kiếm được đàn ông sạch trên cõi đời này? Giọng Hoàn mỉa mai, đàn ông giờ khô cằn quá, đến nỗi không còn một chút thuỷ chung, tình yêu với con cái cũng teo tóp dần mòn, ham của lạ. Chỉ khổ cho lũ đàn bà, cun cút tin, và yêu, hiến dâng, phục tùng, chịu đựng. Mà có bao giờ đàn ông hiểu cho điều ấy.

 

- Thế theo mày không bao giờ có cái gọi là đàn ông sạch?

- Không có nữa - Hoàn quả quyết một cách tuyệt vọng - mày cứ để ý mà xem.

 

Màn đêm chìm sau tiếng thở than, tôi đứng lên, làm cái gì đó ăn sáng, để mọi chuyện buồn bã lui dần. Tôi đón bình minh mới, phiến lá rập rờn trong rạng ngày, nghe rõ tiếng ập oà biển khơi.

Tàu lại về, những người khách sẽ theo đó mà về, mà tìm đến, mà hưởng thụ. Và chúng tôi sẽ lại bán đi những cảm xúc, những nụ hôn, hay vị đậm đà của cơ thể. Chuyện xác thịt dục tình không còn đáng trách, nó diễn ra như chuyện phải thực thi để có cơm ăn nước uống hằng ngày. Nhằm nhò gì vài ba cơn oi ói đau ở bụng, ở giữa hai đùi, nhằm nhò gì mấy ngày máu ộc như cắt tiết ngan. Tôi đã thành trơ đá với sợ hãi, chấp nhận nó, một cách bình thường.

 

4.

 

Hôm nay có người nói bố con đã đi tìm mẹ con mình. Mẹ phải lẳng lặng trốn ngay. Dù kẻ đó có tìm mẹ con mình về, nói lời xin lỗi, cũng đừng hòng. Con chắc cũng đồng ý với mẹ nhỉ? Mẹ yêu con biết nhường nào. Có con, mẹ còn biết mình sống có ý nghĩa, còn biết là mẹ đang tồn tại. Nhưng một điều này, con đừng trách mẹ, con sinh ra, sẽ chẳng có bố đâu. Mẹ không giấu đi của con, mà chính bố con đã lấy đi cái đáng thuộc về con, con chỉ có sự chăm sóc của mẹ thôi, cả cô Hoàn nữa.

Con cùng chịu cảnh ngộ của mẹ ngày bé. Khi bà ngoại mang thai mẹ, bà chưa chịu cảnh xa chồng, mẹ được sinh ra rồi, thì người đó đi hay ở, bà ngoại đâu biết. Nhưng bà chịu khổ hơn mẹ, hơn rất nhiều. Mẹ không biết nghị lực nào đã giúp bà sống đến ngày đó (Dù bà chết còn rất trẻ). Có lẽ bà vì mẹ, cũng như mẹ vì con bây giờ.

Mẹ xin lỗi con, dù không muốn nhưng vẫn phải mang con đi cùng, giá có thể gửi con vào một chỗ nào đấy. Nhưng không được, con hãy mau chóng chui ra đi, để mẹ đi làm, thấy rằng mẹ đã sống như nào, mai này, con còn biết yêu đàn bà, nếu là đàn ông.

 

5.

 

Một thoáng niềm vui đã đong đưa trên mặt Hoàn. Nó kiếm được nhiều khách. Cả tôi nữa, lao vào kiếm tiền, tiêu diệt đàn ông bằng cách tìm mọi lời lẽ để họ sử dụng mình với giá cao nhất. Đôi khi, thấy tàn nhẫn với chính mình ở các cuộc thương lượng giá cả, bán cái nhân phẩm và chút ít nhan sắc. Đàn ông, luôn bị hai đứa chúng tôi bẫy vào một cái thế đứng không được, đi không xong, đành phải rút tiền ra, nhắm mắt và, sử dụng. Vậy còn không quên có lần sau, bởi chút lọc lõi tiềm tàng trong người sau ngần ấy thời gian, đã khiến cho khách an tâm vì đang dùng đồ xịn, gái xịn. Mà xịn ở đâu ra.

Tin tưởng ở cái lẽ muôn đời, gieo gió gặp bão. Và, Chúa trời sẽ trừng phạt kẻ tội lỗi, những kẻ gây ra tiếng khóc than cho dân lành. Nên tôi không còn ý định tiếp quan trên để nhờ họ trù dập gã Trưởng thôn. Tư tưởng trả thù gã gần như tắt ngấm, nhường chỗ cho tình yêu con, và kiếm tiền. Biết đâu, đeo đuổi chuyện đó, tôi phải lỗ thêm vài cái đo lên mình, của Chủ tịch huyện hay người quyền chức nào đó. Xong việc, họ chùi mép, rung rinh vuốt râu, bước đi, bỏ mặc tôi thờ thẫn chán chường như đã từng vấp phải. Vậy thì cầu cho gã bị trừng phạt là hơn cả, khi nào có dịp, sẽ cho gã biết thế nào là... tôi!

Vị khách này tên Đế, nói anh trai ông ta là Hoàng, em ông ta Gia. Đều những người có cái tên trong tầng lớp cao quý. Ông ta nói chỉ cần sự nhiệt tình, cảm xúc, còn tiền nong không thành vấn đề.

Tôi đã làm ông ta thoả mãn, nằm khoả thân trên giường, vuốt ve thân thể bạn tình, chờ đợi sự hồi phục mới, cho hưng phấn tiếp theo.

- Anh ngoại tình, có sợ bà xã bắt gặp không?

- Sợ gì chứ, đã sợ thì không ngoại tình, đã ngoại tình thì không sợ. Khách khinh khỉnh nói.

- Vậy thì anh tài quá.

- Tài? Em dùng từ hay nhỉ! Này, em có tin có văn hoá ngoại tình không? Ngoại tình cũng phải có văn hoá, có mẹo, có cách để người kia không biết mình ngoại tình. Dùng đến kiến thức, mà đa dạng thế, kiểu gì cũng có, có ở khắp nơi, các tầng lớp. Vậy là văn hoá quá.

Tôi cười ô hô, reo lên. Vậy thì cave cũng có văn hoá chứ, văn hoá làm cave. Cave cũng đa dạng dăm bẩy loại, cũng cảnh ngộ, số phận, cũng cười cợt, cũng khóc ngả ngớn, cũng yêu, phân ly, phản bội, ghen tuông. Anh công nhận là có văn hoá không?

Khách ôm đầu tôi, hôn chùn chụt, vít lại đầu tôi lại gần ngực mình. “Có, có cô em ạ, cái quái gì cũng là văn hoá tất”. “Ui giời ơi, anh, nói hay quá!”

Bữa nay, vừa được boa hậu, vừa thoải mái tâm sự, còn học được mấy điều, sâu xa.

 

Tôi được một chủ quen gọi đến, nói có người cần dùng gái chửa, em có đi được không? Boa hậu. Tôi nhận lời. Không ngờ, bữa đó có ba người, họ rủ nhau đi chơi sau một vụ làm ăn, cả ba muốn thử với gái chửa. Tiếp cùng một lúc, ban đầu, thấy hơi run, nhưng miệng nhẩm tính, cố gắng lên, cùng lắm trong hai tiếng đồng hồ. Con ba trịêu nhảy múa, bằng ba ngày bình thường.

Bị đo lên người, chịu đựng và sợ hãi, nhưng vẫn phải cười, phải chiều. Họ ngoáy vào tôi, nhồn nhột, nhoi nhói. Họ xộc vào bằng nhiều cách, và hổn hển thở ra điều hưng phấn dâng lên. Điều đó khiến tôi vui. Những động tác của họ gấp gáp, như lâu ngày chưa được một lần, làm tôi có lúc phải gồng mình, nghiến răng. Tôi nghĩ đến những con chó hành động theo bản năng của chúng, hay chăng con người, cái sự gần gũi này, rất dễ xảy ra. Người ta phải kìm nén, vì một điều gì đó gọi là nhân tính, con người như đã từng nghĩ, không thì...

Sau cuộc truy hoan bạo liệt, họ vật vã tôi, và bỏ đi, ném lại thêm một nắm tiền ngoài thoả thuận. Tôi bất động, thấy nhừ mỏi toàn thân, không muốn nhấc xác. Giống kẻ đang thoi thóp giờ phút gần đất xa trời.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top