Dịch: Hoangforever
* Hoạ bì: bộ da vẽ, đột lốt người, (trong "Liêu trai chí dị" kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên. Ví với vẽ đẹp bên ngoài che giấu cái độc ác xấu xa bên trong)
Bên trong thành Du Lâm.
Vương Thân và thê tử của mình đang dọn dẹp lại phòng ốc của lữ điếm. Hiện tại, thế đạo không yên bình, lữ khách thuê trọ ít dần, ngày thường cũng chỉ có lác đác vài khách tới thuê, chật vật lắm mới duy trì được.
*Lữ điếm: quán trọ dành cho khách lữ hành giống như khách sạn.
Hôm nay, mưa gió bão bùng, e rằng cũng không có khách nhân nào tới thuê trọ.
Đúng lúc này, một thanh niên môi đỏ, răng trắng bước vào. Hắn chính là con trai độc nhất của Vương Thân. Ngày thường hắn có trách nhiệm giúp cha hắn chào hỏi khách.
“Cha ơi!”
Người thanh niên gọi to, sau đó dẫn một cô gái trẻ bước vào.
Cô gái trẻ này có vẻ ngoài tầm 28 tuổi, mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, đầu đội khăn lụa trắng, tướng mạo khá là xinh đẹp. Nàng cúi đầu chào hỏi hai vợ chồng Vương Thân và nói:
“Tiểu nữ vốn là người ở Vọng Trạch Hương, ở cách đây hơn 10 dặm về phía nam. Trượng phu chết sớm, còn chưa có con. Bị cha mẹ chồng độc ác đuổi ra ngoài, bố mẹ thì đã qua đời, nên mới tính tới đây nương tựa vào nhà bác, ai mà ngờ được bác cũng đã qua đời. Hiện giờ không biết đi đâu về đâu, trời thì đang mưa lớn, mong chủ quán phát lòng thiện tâm, cho ở nhờ một đêm…”
Nói xong, cô gái trẻ này hiện ra vẻ mặt đau buồn, che mặt lại khóc.
Vương Thân thấy cô gái này đáng thương, người thì ướt nhẹp hết vì mưa nên động lòng chắc ẩn, đồng ý chứa chấp.
Sau khi cùng nhau ăn cơm xong, cô gái này cũng siêng năng động tay động chân, chủ động dọn dẹp bát đũa, cuối cùng còn giúp Vương phu nhân may quần áo nữa.
Cô gái may quần áo, đường chỉ tinh tế, gọn gàng, so với người bình thường không biết hơn bao nhiêu lần.
Vương phu nhân nhìn mà cảm thán.
“Tướng mạo và tay nghề như thế này… chậc chậc… nhà chồng nhà cô chắc bị ấm đầu rồi mới đuổi cô ra khỏi nhà.”
Nói tới đây, Vương phu nhân nhìn cô gái với vẻ mặt si mê, trong lòng động tâm, nửa đùa nửa thật nói:
“Nếu cô là con dâu của nhà ta thì hay rồi.”
Ai mà ngờ được, cô gái này lại cúi đầu ngượng ngùng gật đầu.
“Nếu như không chê…”
Thế sự hỗn loạn, dân thường cũng đâu có chú ý tới nhiều như vậy.
Hai vợ chồng Vương thân qua loa bố trí một chút. Sau đó tới tối, cô gái và con trai của hai người tiến vào động phòng.
Con trai Vương Thân năm nay bất quá cũng chỉ mới 13-14 tuổi, vẫn đang còn là một thiếu niên u mê, chưa trải sự đời.
“Nương tử, vì sao nàng lại cài then lại?”
Cô gái kia lúc này đang đứng ở cạnh cửa phòng, trên tay cầm một thay gỗ dài.
“Xung quanh đây có rất nhiều kẻ trộm, buổi tối chúng ta nên chú ý một chút.”
Nói xong, cô gái cài then cửa lại, nhìn chú rể đang còn ngồi ở trên giường.
“Da thịt tướng công thật là ngon ngọt.”
“Hả?”
Thiếu niên nghe mà sửng sốt.
“Ý của ta là tướng công lớn lên nhìn rất là đẹp trai đó.”
Lời này vừa nói xong, ngay lập tức da mặt thiếu niên đỏ ửng lên. Hắn lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái nói:
“Vẫn là tỷ tỷ đẹp hơn ta.”
Cô gái cười nhẹ một tiếng, tiến tới gần chiếc giường nhỏ, nắm lấy hai tay thiếu niên.
Thiếu niên vội vàng nói : “Chưa thổi tắt đèn kìa.”
“Không cần lo về nó.”
Nói xong, cô gái đẩy thiếu niên nằm xuống giường, vén chăn bông lên, phủ lên hai người.
Chiếc chăn bông khuấy đảo một lúc. Đột nhiên, nó phình to ra.
Bóng đèn đỏ trong phòng lay lắt, kịch liệt quay cuồng.
Mơ hồ nghe thấy âm thanh tiếng xương cốt bị nhai rùng rợn, yếu ớt phát ra.
……….
“Mẹ, cô dâu là quỷ!”
Vương phu nhân toát hết mồ hôi lạnh, từ trong mơ tỉnh dậy. Mới vừa rồi nàng nằm mơ thấy con trai mình tóc tai bù xù, người đầy máu tươi khóc lóc kể lể với mình.
Nàng vội vàng đánh thức chồng đang ngủ bên cạnh dậy, kể cho hắn biết giấc mơ mình vừa mơ.
“Cưới được con dâu ngoan, em sướng tới phát điên rồi đúng không! Nói mớ gì đó?”
Vương phu nhân nghe vậy lại chìm vào giấc ngủ, nhưng chẳng được bao lâu.
“Mẹ ơi, con trai của mẹ sắp bị quỷ ăn thịt mất rồi.”
Vương phu nhân đột ngột tỉnh dậy. Tiếng khóc lóc thê lương của con trai nàng giống như vẫn đang còn văng vẳng bên tai.
Một lần có thể là mơ, vậy hai lần thì sao đây?
Nàng vội vàng lay chồng mình dậy. Vương Thân lúc này cũng cảm thấy lo lắng ở trong lòng.
Hai vợ chồng rời giường, đi tới phòng tân hôn. Chỉ thấy bên trong ánh nến lắc lư, thế nhưng lại không có bất kỳ tiếng động gì.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ cùng ghé sát tai vào cửa phòng. Thế nhưng lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh gặm xương.
Hai người giật cả mình, lớn tiếng đập cửa hét lớn kêu gọi người bên trong, thế nhưng không có ai đáp lại. Hai vợ chồng lùi lại, ra sức đụng vào cánh cửa, nhưng cửa đã cài then, đụng mãi cũng không thấy đẩy ra được.
Động tĩnh rất lớn ở nơi này đã thu hút những hàng xóm xung quanh.
Mấy thanh niên cường tráng thấy vậy liền lao vào giúp đỡ, hợp lực đụng vỡ cửa gỗ.
Sau đó có tiếng la thất thanh vang lên.
Mọi người đang còn đứng tập trung ở cửa liền tản ra.
Chỉ thấy bên trong phòng máu chảy ra đầy đất. Một con quỷ toàn thân màu xanh biếc, hai con mắt to tròn, hàm răng như cái đục đang ngồi chễm trệ ở trên giường. Tay cầm một cái sọ người, đem tuỷ ở bên trong một hơi uống sạch.
Nhìn thấy đám người Vương Thân đang la hét ầm ĩ bên ngoài cửa, nó giựt con mắt to như chiếc chuông đồng ném đi, chiếc miệng rộng với hàm răng như răng cưa hé mở ra, giống như đang cười. Sau đó, đem chiếc sọ người vẫn đang cầm trong tay ném về phía Vương phu nhân đang đứng ở ngoài cửa. Chiếc sọ người rơi vào ngực của Vương phu nhân.
Vương phu nhân giơ tay bắt lấy.
“Con trai!”
Vương phu nhân nhìn sọ người ở trên ngực, kêu thảm lên một tiếng rồi ngất đi.
Con ác quỷ kia nhân cơ hội này lao ra ngoài cửa, doạ cho đám người kia lui lại, phá cửa nhảy đi.
Hiện trường chỉ còn lại bóng đêm mịt mờ, cùng với đó là tiếng khóc thê lương của Vương phu nhân.
……..
Bên ngoài thành Du Lâm, có hai đạo sĩ kỳ quái đang đứng ở đó.
Lão đạo sĩ già thì nhìn có vẻ bình thường hơn một chút. Khuôn mặt phong sương, râu tóc bạc phơ, áo đạo sĩ trên người đã bạc màu, sắp biến thành áo cà sa tới nơi rồi. Người này chính là Du Phương đạo sĩ.
Người trẻ tuổi hơn thì khác là lập dị. Mặc dù cũng mặc một thân áo đạo bào cũ kỹ, nhưng làn da mềm mịn giống như thiếu gia nhà giàu vậy, đã vậy tóc thì ngắn chẳng khác nào một gã hoà thượng.
Một già một trẻ này đương nhiên chính là Trường An và Lưu lão đạo.
Lúc này, hai người đã rời khỏi chợ quỷ gần được một tháng.
Theo Lưu lão đạo thì Lý Trường An có được bản lãnh “Thông U” từ Hoàng thư, bị lão nhận định từ nhỏ đã có được bản lãnh như vậy, có thiên phú rất tốt, muốn thu Lý Trường An làm đệ tử.
*Hoàng thư: cuốn sách màu vàng.
Mà Lý Trường An thì một là hắn không biết nơi đi nơi nào, hai là lão đạo sĩ này đã có ơn cứu mạng hắn. Hắn cũng không phải là người đạo đức giả, cho nên tựu đáp ứng lão.
Nhưng sư môn lão đạo sĩ này có một quy định, thu đồ đệ thì phải quan sát người đó ít nhất nửa năm, sau khi thấy ok mới thu vào môn hạ. Cho nên Lý Trường An lúc này vẫn chưa chính thức nhập môn vào Đạo gia.
Hai người đi trên con đường lớn, từ xa đã nhìn thấy một tên lính canh cổng thành đang cẩn thận kiểm tra từng người ra vào cổng thành vô cùng cẩn thận.
Lão đạo móc ra từ trong bọc một tờ giấy cũ nát đưa cho Lý Trường An. Lý Trường An cầm lấy và nhìn thì thấy đó là một tờ Độ điệp, phía trên có viết Huyền Tiêu đạo nhân.
* Độ Điệp: tối hậu thư, chỉ một chứng chỉ được cấp ở thời cổ đại Trung Quốc cho các nhà sư, để người đó trở thành người quản lý trong đạo giáo.
“Huyền Tiêu là ai vậy?”
“Sư thúc của ngươi!”
“Đi đâu rồi?”
“Bị yêu quái ăn rồi.”
Tên lính ở cổng thành không chỉ kiểm tra nghiêm ngặt mà cả đám giống như đang lâm vào đại địch vậy, phảng phất chỉ cần có gió thổi liền có thể động đao thương.
Hai người bị cẩn thận lục soát một lần, thế nhưng vẫn không có cho vào thành. Ngược lại còn thấy một tên lính bưng ra một chén nước đưa tới đây.
“Uống!”
Lý Trường An nhận lấy, nhìn màu nước đục ngầu, nhíu mày hỏi:
“Đây là cái gì?”
Ai ngờ, tên lính kia ngang ngược nói:
“Nói ngươi uống thì ngươi uống, hỏi nhiều làm cái gì?”
“Ngươi…”
Lão đạo vội vàng kéo Lý Trường An lại, mũi khẽ ngửi, sau đó cười nhẹ nói:
“Không sao, chỉ là nước bùa thôi.”
Tên lính nghe thấy như vậy, thái độ trong thoáng chốc hoà hoãn xuống, hắn chắp tay lại vái lão đạo sĩ, nói:
“Đạo trưởng, ngài thật là có bản lãnh, sau khi vào thành, nên đọc bố cáo một chút.”
*Bố cáo: thông báo dán trên tường.
Bố cáo được dán ở cạnh cửa thành.
Sau khi vào thành, Lý Trường An dừng lại kiểm tra. Phần lớn thông tin trên bố cáo đều đã lâu rồi, đa phần đều là treo thưởng bắt cướp. Mà bố cáo mới thì có hai tờ, một tờ là thông báo xin cao nhân đuổi quỷ, thông tin là một tên nhà giàu trong thành bị một con quỷ làm náo loạn, muốn xin cao nhân ra tay đuổi quỷ.
Mà tờ còn lại thì treo thưởng diệt trừ ác quỷ hung ác ở ngoài thành, phía trên còn có hình ảnh con ác quỷ, toàn thanh màu xanh biếc, răng như chiếc đục.
………..
Vào thành xong, hai người tìm một lữ xá bình dân giá rẻ trọ lại.
*Lữ xá: giống như lữ quán, quán trọ, khách sạn. Ở đây là quán trọ.
Lão đạo theo thường lệ đi ra ngoài mua rượu, chấn an con sâu rượu ở trong bụng đang còn làm ầm ĩ.
Lý Trường An thì ngồi ở trong phòng, sắc mặt biến ảo không ngừng, thật lâu sau hắn mới thở dài ra một hơi.
Sau đó hắn lấy cuốn sách màu vàng vẫn luôn mang theo bên mình ra.
Hơn một tháng qua, cuốn sách này vẫn không có thay đổi gì nhiều, ngoài trừ hình ảnh ác quỷ có vẻ dần dần có màu sắc hơn.
Lý Trường An mở cuốn sách ra, trong sách vẽ một khuôn mặt ác quỷ hung dữ, vô cùng sống động. Con ác quỷ này toàn thân màu xanh biếc, răng như chiếc đục, rất giống với bức tranh dán ở trên tường thành ở cổng thành.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận