Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Dạ Thiên Tử (Dịch)
  4. Chương 223: Trò cười ! Truyền thuyết!

Dạ Thiên Tử (Dịch)

  • 173 lượt xem
  • 2938 chữ
  • 2023-11-12 04:09:25

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Chương này bản dịch gốc không có, cũng không có ai có ả, do mình thấy thiếu nên mình lên mạng tra tiếng trung và dịch ra luôn cho các bạn đọc cho đủ.

----

Khi Diệp Tiểu Thiên phát hiện ra Triển Ngưng Nhi có tình cảm với mình, hắn vô cùng mừng rỡ, nhưng mà lúc đó hắn đã thích Liễu Oánh Oánh rồi, hiển nhiên không dám vọng tưởng theo đuổi đại tiểu thư Triển Gia nữa. Giấc mộng có được 2 mỹ nữ tay ôm tay gối, ai mà chả muốn chứ? Chỉ là hắn không phải là Thuấn Đế, không có tư cách hưởng thụ hai nàng tiểu thư xinh đẹp như hoa như mộng này. Và hắn cũng không phải là Từ Bá Di, người không thích nghèo khổ, chỉ thích tiền bạc. Đã yêu Liễu Oánh Oánh rồi thì chỉ một lòng một dạ với nàng thôi, không nghĩ tới chuyện kia nữa.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không ngờ rằng, Oánh Oánh lại là một cô gái có xuất thân cao quý giống như Triển Ngưng Nhi vậy. Gần như ngay lập tức, hắn liền hiểu ra vấn đề, biết được Oánh Oánh đã phải khổ tâm như thế nào để che giấu thân phận của mình, không cho hắn biết. Nếu như hắn sớm biết được thân phận của Oánh oánh, hắn còn có thể ở trước mặt Oánh Oánh biểu hiện ra được sự tự tin và bá đạo kia sao?

Từ Bá Di thấy Diệp Tiểu Thiên xuất thần suy nghĩa, tưởng bị mình làm cho nói không nên lời, liền cảm thấy vui mừng, không khỏi cười lạnh:

“Thế nào, không còn gì để nói sao?”

Bỗng nhiên, Diệp Tiểu Thiên cúi đầu hướng về phía Từ Bá Di trịnh trọng nói: "Cám ơn ngươi!"

Từ Bá Di nghe thấy vậy, cảm thấy kỳ quái nói:

“Cám ơn ta cái gì chứ?”

Diệp Tiểu Thiên nghiêm túc nói:

“Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này. Có vậy ta mới biết được Oánh Oánh tốt với ta như thế nào.”

Từ Bá Di nghe mà vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Diệp Tiểu Thiên đang nói cái gì.

…..

Bên kia đường là một dãy nhà tửu lầu cao cấp. Ở khu vực gần Quan nha luôn có rất nhiều tửu lầu. Hầu hết đều là tửu lầu có chất lượng cao.

Trên tầng 2 của một trong những tửu lầu xa hoa, lộng lẫy đó, có một cái cửa sổ nhỏ mở ra, bên trong cửa sổ này là hai vị lão nhân ngồi đối diện nhau. Trên bàn ăn có vài món ăn đơn giản và một bình rượu cũ.

Hai vị lão nhân này, một người có thân hình cao lớn, uy mãnh và người còn lại thì mảnh khảnh, khoan thai. Nhưng họ có một điểm chung là, trong lúc họ nhìn xung quanh, từ trên người họ toả ra một cỗ oai phong, cái loại khí chất của một người làm cấp trên lâu năm được toát ra một cách tự nhiên trên người họ. Trừ phi bọn họ cố tình thu liễm lại, bằng không rất dễ khiến cho người khác đoán ra được họ là những người không tầm thường.

Do không có ai canh gác ở cầu thang, nên một vị thực khách bình thường hữu duyên vô ý đi lên tầng lầu này. Trước tiên hắn chú ý tới vị lão nhân cao lớn, uy mãnh kia. Sau khi nhìn một lúc lâu, sự chú ý của hắn chuyển dời sang vị lão nhân mảnh khảnh, khoan thai.

Mặc dù vị lão nhân này trông có vẻ hơi gầy trước vị lão nhân tóc trắng uy mãnh, thế nhưng thần vận từ trên người lão toát ra lại mạnh mẽ giống như nước trong vực sâu, như núi sừng sững trong dãy núi đá. So với vị lão nhân cao lớn kia, càng dễ khiến cho người ta có cảm giác như đang ngước nhìn một ngọn núi cao vời vợt.

Hai vị lão giả này chính là An Quốc Duy - Lão cáo già của An Gia và Hạ lão gia tử - Hạ Nhân Dũng.

Hạ lão gia tử nghiêng mắt nhìn tình tình trước cửa nha môn ở phía xa xa, lông mi trắng khẽ cau lại nói:

“Cái tên tiểu tử thối kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cháu gái bảo bối của ta. Uớc gì ta có thể lột da được hắn. Mà lão gia hoả nhà người bảo ta tiến cử cho hắn một cái chức danh đỗ đạt cử nhân. Kết quả là ta phải nín một bụng tức giận. Còn lão, sao lão có thể nhìn hắn đi làm một chức quan huyện tam đẳng nho nhỏ, rồi sau đó không quan tâm tới hắn nữa?”

An Quốc Duy mỉm cười nói:

“Hắn đứng vị trí 30 trong số những người đỗ đạt Cử nhân, nếu như thoáng cái cho hắn chức vị quá cao, có thể sẽ khiến cho mọi người chú ý tới. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa, trong chốn quan trường chìm nổi, phong ba hiểm ác, người xông về phía trước đầu tiên chưa chắc đã là người có thể đi tới cuối cùng.”

Hạ lão gia tử nhíu mày nói:

“Chắc có lẽ ngươi chưa nghe tới việc, Dương Ứng Long đang có kế hoạch sắp xếp Triệu Văn Viễn, con trai của Triệu Hâm, một vị A Mục Châu, đi làm ở huyện Hồ. Và Điền Gia với thế lực mạnh cũng tiến cử Từ Bá Di tới làm ở Huyện Hồ. Dương Ứng Long mặc dù chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, nhưng tham vọng của hắn lại khiến cho những lão già như ta đây cũng phải cam bái hạ phong. Cử động lần này của hắn chắc chắn có thâm ý sâu xa. Điền gia cũng vậy, đối với con trai của hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Huống hồ Từ Bá Di và Diệp Tiểu Thiên đã có hiềm khích với nhau từ trước. Diệp Tiểu Thiên bị hai người bọn họ kiềm hãm, còn có thể làm ra được chuyện gì nữa chứ?”

An Quốc Duy nghe thấy vậy cười như được mùa:

“Ha ha ha…ngươi nha, đây là đang quan tâm tới cháu rể của mình sao?”

Hạ lão gia tử sắc mặt trầm xuống, nói:

“Ta không hi vọng đứa cháu bảo bối của ta phải ở nhà goá chồng chỉ sau mấy năm gả đi. Hai người bọn họ tuyệt không có khả năng!”

An Quốc Duy cười dài nói:

“Được rồi. Chuyện của bọn nhỏ, chúng ta không bàn tới nữa. Ngươi đang lo lắng hắn sẽ gặp khó khăn?? Đó là vì ngươi chưa biết trước đó hắn đã làm gì ở huyện Hồ thôi. Hắc hắc! Lúc trước, tuy rằng mới chỉ là một vị quan hư cấu mà hắn đã làm một cách sinh động và hiệu quả rồi thì giờ đây khi đã là một vị quan hàng thật giá thật rồi, hắn còn bị ăn thiệt thòi nữa sao?”

Hạ lão gia tử nghi hoặc nói:

“Gì mà giả giả thật thật chứ?? Cái lão già nhà người, lại đang chơi trò bí ẩn gì nữa thế?”

An Quốc Duy mỉm cười nói:

“Ngươi chỉ cần biết rằng, tên tiểu tử kia lông của hắn không khác gì lông Hầu Tử vậy?”

“Hắn ư?”

Hạ lão gia tử khinh thường nhìn ra phía ngoài, đột nhiên cười ha ha nói:

“Ha ha, ngươi nhanh nhìn con khỉ trong miệng của ngươi kia, ngay trước cổng nha môn còn đánh người ta nữa. Dựa vào cái tính tình này mà cầm tinh con khỉ được ư?? Ta thấy đầu hắn không khác con lừa là bao ý!”

An Quốc Duy kinh ngạc, hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua. Do ở xa nên khó có thể nhìn rõ được, nhưng không thể nghi ngờ, người ra tay chính là Diệp Tiểu Thiên, chỉ là không biết hắn đánh nhau với ai.

Hạ lão gia tử vui mừng cười nói:

“Một người có tính tình nóng nảy như vậy sao có thể cầm tinh Hầu tử được chứ?? Lần trước ở Tây Vân Đình, hắn chửi Thôi Đại Nho thối đầu thối mũi, ngoài ra còn đắc tội với Vương Hạo Minh, một vị quan Án sát nữa. Hôm nay thì làm ra chuyện không thể tin được, đường đường là một vị Cử nhân lại ở trước cửa nha môn của Bố Chính Sứ đánh nhau?? Chuyện này chắc chắn sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của Bố Chính Sứ. Trong ba Sở ở Quý Châu, ngoài trừ Sở Chỉ Huy Sứ cầm binh quyền ra, không ai dám động tới Bố Chính Sứ cả. Mà hai vị còn lại hắn cũng đã đắc tội mấy lần rồi, với tính tình như vậy, hắn vào chốn quan trường thì có thể làm ra được cục diện gì chứ?? Có lẽ người đầu tiên chìm vào vực sâu sẽ chính là hắn, ha ha….”

An Quốc Duy nhìn ra ngoài một lúc, sau đó nhẹ nhàng giơ chén rượu lên, húp một ngụm rượu nhỏ, mỉm cười nói:

“Con lừa có lẽ không biết náo Thiên cung, nhưng Hầu tử…. có thể!”

…….

Trước phủ nha môn, Diệp Tiểu Thiên túm lấy cổ áo Tạ Truyền Phong, tát “Bôm bốp” thẳng vào mặt hắn.

Mao Vấn Trí ôm chặt lấy Tạ Truyền Phong, vòng tay qua người, không cho hắn thoát ra và hét lên:

“Trời ơi, hai người đang làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói với nhau. Đừng đánh nhau nữa. Đều là cử nhân cả, đừng đánh nhau nữa, hoà khí sinh tài, hoà khí sinh tài.”

Tạ Truyền Phong tức tới nỗi sắp ngất tới nơi rồi. Nếu muốn hoà khí sinh tài, sao ngươi lại ôm ta chặt như vậy??  Nhưng hắn biết Mao Vấn Trí làm như vậy là để chệch hướng vụ ẩu đả này đi. Hắn ngay cả thời gian phản đối còn không có nữa là, chứ nói chi tới đánh nhau. Bởi vì  Diệp Tiểu Thiên ra tay như một cơn lốc vậy, làm cho mặt hắn sưng vù lên như trái bí đỏ.

 “ Thằng chó chết này! Một lần, rồi lại một lần, đã ba lần liên tiếp rồi nhảy ra vu khống danh tiếng của tao, mày nghĩ rằng tao, một vị cử nhân, chỉ biết dùng bút, nên không đánh được một thằng chó đẻ như mày sao?? Tao nói cho mày biết, Diệp mỗ ta, về văn giơ bút lên liền có thể đậu Cử nhân, về võ giơ chưởng lên liền có thể tát tiện nhân!”

Diệp Tiểu Thiên ra sức đánh, miệng cũng không có nhàn rỗi nói:

“Hôm nay là ngày đẹp trời, Bố Chính Sứ cho triệu kiến sĩ tử trong khoa cử tới, thế mà mày từ đây chạy tới ném bát phân thối này lên đầu tao. Đây là mày đang đánh lên mặt Diệp mỗ tao đây hay là đánh lên mặt Bố Chính Sứ đại nhân vậy? Mày nói đi? Mày nghĩ rằng tới đây vu khống tao là sẽ có người đứng ra giúp mày sao?? Ha ha! Ai có thể đứng ra giúp mày chứ?? Mày nói ra người đó cho tao! Hay là mày nghĩ nước bọt có thể giết chết được người?? Mày không biết rằng Cử nhân tao đây có nuôi chó trong nhà sao??”

Diệp Tiểu Thiên đánh Tạ Truyền Phong, cũng cố tình để lộ ra lời nói này cho Từ Bá Di nghe. Hắn nghi là Từ Bá Di giựt giây Tạ Truyền Phong tới đây để làm khó hắn. Mới vừa rồi hắn và Từ Bá Di có đấu miệng nhau mấy câu. Do cố kỵ sắp tới giờ hai vị đại nhân Bố Chính Sứ và Án sát triệu kiến tới, nên không muốn ở trước phủ nha môn làm ra chuyện ồn ào. Vốn định giải tán, ai ngờ cái tên Tạ Truyền Phong này ở đâu nhảy ra.

Tạ Truyền Phong vừa nhảy ra liền ở trước mặt mọi người khóc lóc, kể lể rằng mình bị Diệp Tiểu Thiên cướp mất tình yêu. Ngoài trừ bóp mép sự thật ra, hắn còn thêm thắt chí tưởng tượng bay cao bay xa của mình thêm vào nữa. Nào là, cái gì mà đôi cẩu nam nữ này, đôi gian phu dâm phụ này, tên tiện nhân không biết vô liêm sỉ này… tất cả đều được hắn khoa môi múa mép nói ra hết.

Diệp Tiểu Thiên ban đầu cũng không có để ý tới, chỉ là mỉm cười nghe hắn nói, nghe một hồi, cũng không biết có câu từ nào xúc phạm, đã chạm vào nghịch lân của hắn, thế là hắn nổi giận bừng bừng, xông tới Tạ Truyền Phong với khí thế “ngất trời”, đánh cho Tạ Truyền Phong ứng phó không kịp.

Mao Vấn Trí thấy đại ca đánh người liền lập tức chạy ra, sau đó hai tay ôm chặt lấy Tạ Truyền Phong, miệng thì nói “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”

Từ Bá Di ở một bên tức giận nói:

“Diệp Tiểu Thiên, ngươi cũng quá hỗn xược rồi. Ở trước cửa Bố Chính Sứ lại làm ra hành động thô lỗ như vậy.”

Diệp Tiểu Thiên nói:

“Tiện nhân! Hắn là tiện nhân! Ngươi cũng là tiện nhân! Nói ta thô lỗ sao?? Ta nay đã là một người đỗ đạt. Hôm nay được Bố Chính Sứ và Án Sát đại nhân triệu kiến tới, hắn từ đâu nhảy ra nói xấu ta, đến tột cùng ai mới là người thô lỗ đây??”

Diệp Tiểu Thiên thực sự hận cái tên Tạ Truyền Phong này. Hắn và Thủy Vũ đã chia tay.  Mặc dù trong chuyện này, nguyên nhân một phần lớn là do mẫu thân nhà họ Tiết, thế nhưng cái tên Tạ Truyền Phong này cũng có công góp phần thúc đẩy một phần. Đó là mối tình đầu của hắn, đột nhiên bị chia rẽ, nhắc tới há có thể không giận sao??

Còn nữa, sau hắn lại nghe Oánh Oánh kể rằng Thủy Vũ bị Tạ Truyền Phong làm cho thổ huyết. Vốn đã có ý định ra mặt thay Thủy Vũ trút giận, hiện tại cái tên Tạ Truyền Phong này lại chạy tới cửa nha môn Bố Chính Sứ nói xấu hắn, thù mới hận cũ, há có thể không tức sao??

Từ Bá Di bị Diệp Tiểu Thiên mắng tới tức đỏ cả mang tai. Thật ra, lần này Diệp Tiểu Thiên thật sự đã hiểu lầm Từ Bá Di rồi. Tạ Truyền Phong đích thực bị người khác giựt dây mà tới, thế nhưng người này cũng không phải là Từ Bá Di mà là Lý Thu Trì.

Lý Thu Trì mấy lần liên tiếp bị Diệp Tiểu Thiên làm nhục, bị người ta chỉ trỏ, bàn ra tán vào. Ở Quý Châu, hắn là thầy kiện số 1, có mối quan hệ rất tốt với nhiều nhà giàu có. Thanh danh và sự thành công của hắn là nguồn giá trị và địa vị của hắn, bị Diệp Tiểu Thiên làm nhục như vậy, hắn sao có thể không hận được chứ?

Hắn biết Bố Chính Sứ – Khương Hân ở Quý Châu là một người có tính tình chính trực, liền giựt giây Tạ Truyền Phong kêu hắn ra mặt, hy vọng có thể khiến cho Diệp Tiểu Thiên mất mặt ở trước cổng nha môn Bố Chính Sứ. Một khi làm cho Bố Chính Sứ đại nhân không vui, dù không thể xóa tên hắn ra khỏi danh sách Cử nhân, thì cũng có thể ngăn cản hắn cầm được một công việc béo bở. Nói không chừng, Diệp Tiểu Thiên còn không được giao bất kỳ công việc gì, chỉ được mỗi cái danh hiệu Cử nhân.

Đám người Triệu Văn Viễn ngày trước cùng Diệp Tiểu Thiên ở Tây Vân Đình đôi bên đối chữ, tranh luận thấy đánh nhau, cũng vội vàng rối rít tiến lên khuyên can.

Đám nha dịch thấy đám cử nhân ầm ĩ huyên náo bên ngoài, liền bảo một người chạy như bay vào bên trong báo tin cho Bố Chính Sứ đại nhân. Những người còn lại thì tiến lên cường ngạch tách Diệp Tiểu Thiên và Tạ Truyền Phong ra.

Tạ Truyền Phong nhếch nhác, tả tơi, khóe môi nhuốm máu, tức giận mắng Diệp Tiểu Thiên:

“Tên họ Diệp kia, đừng tưởng ngươi leo lên được chức cao là có thể muốn làm gì thì làm. Thiên lý chiêu chương, báo ứng bất sảng (1), người làm xằng làm bậy, tội ác tày trời, không có ai phạt người rồi trời cũng phạt ngươi thôi, cuối cùng không tốt đẹp gì đâu!”

Diệp Tiểu Thiên nghe thấy vậy ác độc nói:

“Tâm ta tuy nhỏ, nhưng không có thiếu. Tính tình ta tốt, nhưng không phải là không có ác! Nếu như mày vẫn không biết điều, tùy ý làm bại hoại thanh danh của tao, vu khống Thủy Vũ cô nương, vậy thì nhớ kỹ cho ta, gặp lần nào tao đánh lần đó!”

Từ Bá Di nghe vậy, cười nhạo nói:

“Hừ, đam mê nữ sắc, cưỡng đoạt người khác làm vợ, đạo đức thối nát đến thế là cùng! Bị người ta đuổi theo tới tận đây công khai lên án, xấu hổ tức giận, lấy thế hiếp người, hay cho một vị Cử nhân không có tri thức! Thật đúng là trò cười cho thiên hạ!”

Diệp Tiểu Thiên sửa sang lại quần áo, lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngạo nghễ nói:

“Trò cười?? Diệp Mỗ ta hôm nay có lẽ ở trong mắt người và người đời là một trò cười, thế nhưng ngày sau ở trong mắt các người chắc chắn sẽ là truyền thuyết!”

----

(1) Thiên lý chiêu chương, báo ứng bất sảng : ý nghĩa rằng nếu ai đó làm điều ác, thì không thể tránh khỏi sự trừng phạt, và sự trừng phạt đó sẽ xảy ra một cách công bằng và không chậm trễ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top