Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Ai Bắc Nhịp Cầu
  4. Chương 14: ...

Ai Bắc Nhịp Cầu

  • 521 lượt xem
  • 3094 chữ
  • 2020-09-19 09:33:58

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vừa xoa những huyệt dọc theo sống lưng cho bà cụ Thượng, Phương Phi vừa nghe bà nói bằng giọng eo éo của người già:

- Mẹ con chúng mày có ngu cũng vừa thôi, đi đánh ghen mà rần rần như xem hát làm sao bắt tại trận được. Phải tao mà còn khỏe, tao đi với mẹ con bây thì đố thằng nào chạy thoát.

Bà Lệ ngọt ngào:

- Con biết má thừa kinh nghiệm.

Không nghĩ cô con dâu mỉa mai mình, bà cụ Thượng hào hứng:

- Ông nội thằng Bo thì khỏi phải nói. Chủ ghe bầu mà, ghé bên nào lại không có chỗ để tòm tem. Hồi đó, đi bắt ghen tao luôn luôn dắt ba thằng Bo theo. Bến nào, tỉnh nào tao đi cũng tới, ổng đâu qua mặt tao được. Ai đâu như mày, chồng hú hí đằng đông, mày đi rình đằng tây.

Bà Lệ trách:

- Hồi đó đi đánh ghen má dắt ba thằng Bo theo, anh rành .. 6 câu quá rồi, bởi vậy con bắt hổng được là phải.

Bà Thượng hứ 1 tiếng khô khốc:

- Ông nội thằng Bo rày đây mai đó nên mới lăng nhăng, còn chồng mày ở có 1 chỗ mà giữ không được thì thôi, chớ trách ai.

Bà Lệ nói:

- Con muốn nói "Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh". Vái sao thằng Bo đừng giống ông cũng khác ba nó là mừng rồi.

Bà Thượng càu nhàu:

- Nói vậy cũng mở miệng nói được. Thứ chua cay như mày, chồng chán là phải.

Phương Phi nhột nhạt khi phải ngồi nghe lời qua tiếng lại của mẹ chồng và con dâu.

Bà Thượng tiếp tục:

- Chuyện vợ chồng con Đào ra sao rồi ?

Bà Lệ ậm ự:

- Dạ, hòa thuận lại rồi ạ. Thằng Tưởng vẫn còn thương vợ nên giận vài bữa cũng về.

Bà Thượng cao giọng:

- Cô phải dạy lại con gái. Phụ nữ không vào bếp, không quán xuyến trong ngoài thì gia đình không hạnh phúc.

Phương Phi thấy bà Lệ nhếch môi khinh khỉnh:

- Má nói vậy chứ chăm bẳm cho chồng, cho con cả đời cũng chưa hẳn đã có 1 gia đình hạnh phúc. Con đã hy sinh cả đời, rốt cuộc cũng khóc thầm. Trẻ khổ vì chồng, già khổ vì con, vì cháu. Đúng là phận đàn bà.

Căn phòng bỗng im lặng lạ thường. Có lẽ ai cũng đang nghĩ tới phận đàn bà của mình.

Bà Lệ lại nói:

- Con không muốn Xuân Đào bị thiệt thòi như con hay má. Thời buổi bây giờ khác xưa rồi. Nó cứ sống thoải mái cho nó trước đã. Hy sinh cho chồng rồi chỉ thiệt thân. Như cô Cầm mà sướng .. Khỏi chồng khỏi con chi hết:

- Nếu sau này vợ thằng Bo cũng có suy nghĩ như vậy, thì còn đâu nề nhếp gia đình nữa.

Bà Lệ im lặng. Cuối cùng bà đứng dậy:

- Con về đây.

Bà Thượng vẫn nằm sấp cho Phi xoa bóp:

- Thằng Bo lâu rồi không thấy tăm hơi:

- Nó đi Hà Nội , tuần sau về nó sẽ thăm má. Trước khi đi nó có gọi điện cho má mà.

Bà Thượng bắt bẻ:

- Gọi điện khác , ghé thăm khác:

- Với bọn trẻ, gọi điện là ngoan lắm rồi đó má:

- Hừ! Dạy con như vậy bảo sao nó không hư.

Bà Lệ vỗ nhẹ vào vai Phi:

- Cô về nhé!:

- Vâng ạ.

Phương Phi lễ phép chào bà Lệ. Nhìn vẻ lúc nào cũng buồn buồn của bà , Phi chợt thấy tội. Cô không hiểu cuộc sống riêng của bà Lệ ra sao , nhưng qua những gì vừa nghe , Phi đoán chừng người phụ nữ này không được hạnh phúc.

Bà Thượng hỏi:

- Nãy giờ chắc cháu lùng bùng lỗ tai hả?

Phương Phi ngập ngừng:

- Dạ . cháu không để ý lắm đâu ạ.

Bà Thượng thở dài:

- Cháu để ý bà cũng không trách. Gia đình bà có nhiều phụ nữ bất hạnh. Bà buồn, lắm lúc thích có người để nghe bà nói , nhưng chẳng thấy ai. Lũ cháu nội nó chê bà lẩm cẩm , nói nhiều chả có gì hay nên mỗi khi nghe bà cất giọng là nó lảng đi hết.

Phương Phi tò mò:

- Bà đông cháu không bà ?

- Bà chỉ có 2 đứa cháu nội thôi. Nếu cô Cầm lập gia đình , chắc bà có thêm ít nhất cũng 2 đứa cháu ngoại nữa. Thế gia đình cháu đông anh em không ?

- Dạ ít ạ. Nội có mình ba cháu là con. Ba mẹ cháu sinh ra 2 chị em gái .:

- Cháu là chị hay em ?

- Dạ em. Chị cháu đã đi làm rồi:

- Còn cháu thì vừa làm vừa học ?

- Vâng , cháu thích tự lập.

Bà Thượng khoan khoái ngồi dậy:

- Vậy là tốt rồi. Gia đình cháu chắc hẳn là 1 gia đình nề nếp. Bà rất quý những gia đình như thế.

Mắt nhìn xa vắng , bà Thượng nói:

- Cháu có thích nghe bà già này ca cẩm không ?

Phương Phi dịu dàng:

- Cháu thích nghe. Bà cũng như nội cháu ở nhà. Nội cháu bảo già mà không được trò chuyện thì buồn lắm. Bởi vậy sáng nào cháu cũng dậy sớm đưa nội ra công viên tập dưỡng sinh. Ở đó có nhiều người lớn tuổi , nội cháu có bạn nên bà vui lắm.

Bà Thượng tấm tắc:

- Bà nội cháu thiệt có phước.

Phương Phi nói:

- Bà nên tập dưỡng sinh như nội cháu.

Bà Thượng xụ mặt xuống:

- Đâu ai thèm đưa bà đi.

Phi điềm đạm:

- Nếu bà thích , cháu sẽ làm việc đó:

- Thật hả? Còn bà cháu thì sao ?

Phi mỉm cười:

- Dạo này bà cháu đi chung với 2 bác ở kế bên , nên cháu có thời gian giúp bà.

Bà Thượng vỗ tay reo lên như trẻ con:

- Vậy thì hay quá. Nhưng có biết gì về dưỡng sinh đâu.

Phi ngập ngừng:

- Cháu nghĩ trước hết bà ra công viên chơi đã. Rồi sau đó sẽ học vài ba động tác hít thở. Rất dễ. Cháu thấy cụ nào cũng làm được vì có người hướng dẫn mà.

Bà Thượng nôn nóng:

- Sáng mai đi được chưa ?

Phương Phi kéo dài giọng:

- Dạ được nếu .. trời không mưa.

Bà Thượng thở phào:

- Chắc không mưa đâu .

Nhìn Phi chăm chú , bà bỗng hạ giọng:

- Này! cháu có bồ chưa ?

Phi nghĩ ngay tới Hãn rồi vội gạt anh ra khỏi tâm trí mình. Anh có còn là của Phi đâu. Phi biết Hãn về lâu rồi , anh đã phục hồi hoàn toàn , nhưng Hãn không tìm Phi để chơi đá cầu hay bế cô lên xoay 1 vòng như anh từng mong muốn. Phi rất đau đớn nhưng cô không trách anh .. Không hề trách anh.

Bà Thượng móm mém cười:

- Không trả lời , chắc là chưa chứ gì. nè! Làm cháu dâu bà nghen. Cháu bà .. ngon lành lắm đó.

Phương Phi đỏ mặt , cô vừa xấu hổ vừa buồn cười vì cách nói của bà cu. Thượng. Anh chàng cháu cưng của bà chắc .. ú na ú nần như 1 cái trứng ngỗng nên mới trông ngon lành.

Bà Thượng tiếp tục tiếp thị thằng cháu yêu:

- Thằng BO nhà bà đẹp trai lắm nghen , đã vậy còn học giỏi nữa.

Phương Phi chớp mi:

- Vậy chắc ảnh không .. chịu cháu đâu bà ạ:

- Chuyện đó không quan trọng. Cháu chịu là được rồi.

Phương Phi chỉ cười chớ không biết nói sao. Bà Thượng bước xuống giường:

- Ăn chè rồi mới được về nha:

- Ăn chè thì cháu không từ chối ạ.

Bà Thượng dứ dứ tay về phía Phi:

- Còn thằng Bo nhà bà thì từ chối phải không ?

Phi cười trừ. Cô xuống bếp với bà Thượng và thấy tự nhiên như ở bên bà nội mình.

Chi. Nhuỵ giúp việc đặt trước mặt Phi 1 chén hột sen , củ năng , nhãn nhục thơm phứt. Phi không thể đừng ồ lên:

- Cháu thích món này nhất.

Bà Thượng mừng rỡ:

- Thằng Bo cũng vậy.

Phương Phi tròn mắt:

- Con trai mà hảo ngọt:

- Có sao đâu. Hảo ngọt nhưng kén chọn lắm à nghen. Đâu .. phải món ngọt nào cũng hạp với nó.

Bà Thượng trầm ngâm:

- Nói nó kén chọn cũng không đúng. Chắc thằng bé chưa gặp người vừa ý , dù cạnh nó con gái . cả đống.

Phương Phi chợt không có chút cảm tình nào với gã có "cả đống" con gái kế bên. Cô nhớ tới Hãn , Cần và thấy món chè khoái khẩu chả còn chút hấp dẫn.

Về nhà , Phi chui và xó chật hẹp của mình. Đó là góc nhỏ gần bếp đủ kê cái giường chiếc. Chi. Hoài đã làm như đã nói , Hoài không ở chung với gia đình mà đi thuê 1 căn phòng gần trung tâm thành phố , khá đầy đủ tiện nghi. Chi. Hoài đã khiến bà nội tức muốn chết vì sự ích kỷ của mình. Nội đã đặt hết niềm tin lẫn sự tự hào vào chi. Hoài , vậy mà ch. đã làm nội thất vọng hoàn toàn. Chi. Hoài cũng đã thôi việc ở công ty Phú Định nên Phi cũng không biết tin tức gì của Hãn. Rồi cô và anh sẽ quên nhau đúng như ý người lớn muốn. Xa nhau , không có cơ hội gặp nhau , thế là phai nhạt , thế là quên. Tình yêu gì nhạt nhẽo vậy. Phương Phi đã yêu như vậy sao ?

Cô nhếch môi nhưng không cười nổi. Bà Túy lẹp xẹp dép ra mở cổng rào khi có tiếng xe ngừng lại. Chắc chi. Hoài về , Nội giận thì giận , chớ Phi biết bà trông chị từng ngày.

Phương Phi cũng ra theo bà , cô phu. Hoài mang mấy bọc trái cây vào nhà.

Hoài hỏi cô:

- Ba mẹ đâu ?

Bà Túy trả lời hô. Phi:

- Đi Mỹ Tho ăn đám cưới con ông Quỳ. Mai mới về.

Bà chép miệng:

- Chả biết chừng nào ba mẹ chúng bây mới làm sui cho nhẹ lo.

Thư Hoài cười:

- Cũng không còn lâu đâu nội , chỉ cần con gật đầu là nội có cháu rể ngay.

Bà Túy hứ trong họng:

- Chỉ giỏi nói phét:

- Con nói thật đó:

- Vậy dắt nó về cho tao xem tướng tá.

Hoài che miệng:

- Xấu trai lắm nội ơi.

Bà Túy phất tay:

- Trai tài gái sắc , chồng xấu dễ xài. Cứ dắt nó về đây.

Phương Phi nhìn chi. Hoài. Trông chị cô thay đổi hoàn toàn. Sang trọng hơn , tự tin hơn và dĩ nhiên là có kinh nghiệm sống hơn trước đây nhiều.

Lấy trong giỏ ra bao nhiêu thứ hộp , Hoài đặt lên bàn:

- Con có mua nấm linh chi , nội biểu Phương Phi nấu nước uống. Tốt lắm đó , còn đây mấy xấp lụa tơ tầm của nội , mẹ và của nho? Phi nữa .. Mặc thứ này mát lắm.

Bà Túy không buồn đụng tay vào:

- Mua chi cho lắm vậy. Nội có xài tới đâu.

Hoài nhỏ nhẹ:

- Thì nội cứ xài cho biết với người ta. Con đi làm cực khổ cũng vì muốn lo cho gia đình.

Bà Túy không nói lời nào. Bà cầm cái quạt nan ra phía trước nằm trên ghế bố. Mở tivi lên , bà mê mải xem phim , làm như không có Thư Hoài ở đó.

Kéo Phi vào góc bếp , Hoài nói:

- Chị biết nội vẫn còn giận chị, nhưng giận chị cũng đành chịu.

Phi cười cười:

- Lấy chồng đi , nội sẽ hết giận chớ gì.

Thư Hoài nhếch môi:

- Chị sẽ lấy chồng cho nội nở mặt nở mày và cho cô Nhận biết tay.

Phương Phi sững người:

- Sao lại liên quan tới cô Nhận ?

Hoài cười khẩy:

- Cô ấy luôn coi thường con gái nhà nghèo , cô Nhận cho là họ không xứng làm dâu những gia đình như gia đình cô ấy chẳng hạn. Chị muốn cô Nhận phải ân hận vì đã khi dể chị em mình , nhất là đã coi thường em .

Phương Phi lảng đi:

- Chị vẫn còn quen với anh Tân à ?

Thư Hoài nói:

- Mục tiêu của chị là ảnh mà. Chị nghĩ việc ở công ty Phú Định là để cô Nhận đừng chõ mũi vào chuyện chi và ảnh. Hừ! Cô Nhận không chấp nhận em với Hãn nên đâu ưa gì khi thấy Tân đeo đuổi chị. Cô Nhận tốt thật , nhưng trong gia đình cô ấy là người quyết đoán , bởi vậy với chồng cổ đâu có được hạnh phúc. Cổ càng bất hạnh hơn khi ngăn cản em và Hãn. Nghe nói hiện tại Hãn đã di làm và có lẽ đã quay lại với Thiên Ân , nhưng tâm tính hắn thay đổi lầm lì , khó chịu lắm.

Phương Phi như muốn nghẹt thở khi nghe nhắc tới Hãn , cô ấp úng:

- Sao chị biết ?

- Tân nói. Ảnh bảo Hãn không có lập trường trong tình yêu. Chị thấy nhận xét đó vậy mà đúng.

Giọng Thư Hoài chợt trầm xuống:

- Trước đây chị không hề có cảm tình với Tân vì anh chàng xấu trai quá. Người ta bảo "Đẹp trai không bằng chai mặt" mà đúng. Tân kiên trì đeo đuổi và chăm sóc chị từng chút. Chính anh xin việc cho chị Ở công ty khác để tránh lời ra tiếng vào. Đỡ 1 điều me. Tân khác cô Nhận xa lắm. Bác ấy không câu nệ giàu nghèo , miễn sao hợp nhau , đến với nhau chân thật là được.

Phương Phi hỏi:

- Chị có thật với anh Tân không ?

Thư Hoài ngần ngừ:

- Trước đây thì không , giờ thì có.

Phi nói:

- Vậy em mừng cho chị.

Thư Hoài dò dẫm :

- Em vẫn nhớ Hãn à ? Chị nghĩ nên quên anh ta đi , vì nếu Hãn thật lòng yêu em , anh ta đã đi tìm. Thành phố này đông dân thật , nhưng nếu muốn , Hãn vẫn tìm được người mình yêu. Làm gì Hãn không biết chị quen Tân.

Phương Phi im lặng. Chi. Hoài nói đúng. Nếu muốn , Hãn sẽ tìm thấy cô. Có lẽ anh đã không muốn thế. Nhưng vì sao cơ chứ ?

Phương Phi thẫn thờ nhớ tới số tiền bà Nhận đưa nội để đặt cọc thuê nhà. Với cô số tiền đó gia đình Phi sẽ được ở những ngôi nhà tương đối tiện nghi , nhưng bà nội đã mang trả lại với lý do bà Nhận đã giúp đỡ gia đình Phi nhiều nên gia đình không thể nhận nhiều hơn những gì đã nhận. Dĩ nhiên nội cũng hứa sẽ "quản lý" Phi thật tốt để cô không tìm gặp Hãn. Phi vì sợ nội buồn nên không nghĩ tới anh. 2 người bặt tin nhau chỉ vì vậy thôi. Đơn giản đến mức khó hiểu.

Thư Hoài nói :

- Công việc của em ở nhà .. lão bà bà đó thế nào ?

Phương Phi ngồi xuống giường:

- Rất tốt! So với Hãn trước đây , em có 1 khởi đầu rất thuận tiện. Bà cụ già nhưng không trái tính trái nế t. Thích trò chuyện vì bà cụ rất cô đơn:

- Bà ấy không có con cháu gì sao ?

Phương Phi vuốt cái gối ôm :

- có chớ , nhưng bà cụ sống 1 mình với cô con gái lớn tuổi không chồng. Cháu nội thỉnh thoảng mới ghé thăm.

Tủm tỉm cười , Phi nói:

- Bà cụ hỏi em muốn làm cháu dâu của bà không ? Thú thật em sợ các công tử nhà giàu lắm rồi.

Thư Hoài nghênh mặt :

- Đâu phải ai cũng như Hãn. Anh Tân cũng là công tử , nhưng tính tình rất dễ thương:

- Chà ! Khen .. bồ không ngượng ta.

Thư Hoài tỉnh bơ:

- Sự thật là vậy , có gì đâu mà ngượng. Nè! Biết đâu em tới duyên tới phận , làm cháu dâu bà cụ nhà giàu đó không chừng.

Phương Phi bĩu môi:

- Bà cụ nói đùa cho vui thế thôi , dễ làm dâu nhà giàu lắm sao. Với em , 1 lần sai lầm là quá đủ.

Thư Hoài cao giọng:

- Đời mà! Biết đâu để nói trước. Sao em chua cháu quá vậy ? 1 lần thất bại chả có nghĩa gì. Phải lạc quan lên chứ.

Phương Phi so vai:

- Em lúc nào chả lạc quan.

Thư Hoài gật đầu:

- Vậy thì tốt .. nghe đâu chừng cô Nhận đang tiến hành cưới Thiên Ân cho Hãn đó.

Phi cố ra vẻ bình thản dù trong lòng đau điếng:

- Nhanh vậy sao ?

Hoài trầm giọng:

- Họ yêu nhau lâu rồi. Không cưới , bà Nhận sợ 1 trong 2 người lại có những phút giây lãng đãng , lãng mạn với kẻ thứ 3 nữa thì phiền.

Bấu tay vào gối ôm , Phi nói:

- Cưới rồi họ có những phút ngoài vợ ngoài chồng cũng được vậy.

Thư Hoài cau mày:

- Em nghĩ tới cả những phút ngoài vợ ngoài chồng của người ta à? đúng là điên!

Phương Phi nghẹn ngào:

- Em muốn gặp Hãn ít nhất 1 lần để hỏI xem tại sao. Nếu không em không cam lòng.

Thư Hoài lắc đầu:

- Chị nghĩ không nên .. Vì dù Hãn trả lời thế nào chăng nữa cũng làm em buồn. Chị không cho là Hãn giả dối với em. Tình cảm của anh ta là có thật. Hãn từng xúc động từng cảm kích khi được em tận tuỵ chăm sóc. Lúc đó em là chỗ dựa , là cứu cánh của Hãn. Giờ lại khác rồi , Hãn đã bình phục , đã bay nhảy trên đôi chân mình. Anh ta trở về đúng bản chất anh ta. 1 con người khác hoàn toàn với người em từng gần gũi:

- Nhưng em vẫn muốn gặp Hãn.

Thư Hoài nghiêm mặt:

- Em quên đã hứa thế nào với nội rồi à ?

Phương Phi im lặng. Thư Hoài thở dài. Cô không biết bằng cách nào bà Nhận đã khiến Hãn quay lưng với Phi , nhưng cô tin chắc bà Nhận đã giở 1 thủ đoạn nào đó để cậu con trai duy nhất nghe theo mình. Thủ đoạn đó bà Nhận giấu rất kỹ , Thư Hoài có dò hỏi Tân , nhưng anh chàng xấu trai của cô chả biết gì hết.

Suy cho cùng, Hãn dở. Nếu anh ta bản lĩnh thì dù bà Nhận có thủ đoạn tinh vi nào , Hãn cũng nhận ra và vượt qua để giữ tình yêu của mình.

Hoài nhìn Phi và nói:

- Ráng chăm sóc nội và ba mẹ hộ chị.

Phương Phi nhếch môi:

- Vâng. Chị cứ yên tâm mà đi lấy chồng.

Hoài nhăn nhó:

- Mỉa mai chị làm chi. Hay em muốn chị Ở giá như cô con gái của bà cu. Thượng ?

Phi lầm lì:

- Em không ác dữ vậy đâu. Nhưng em ghét những lời chị vừa nói. Giả dối lắm.

Thư Hoài cáu sườn:

- Cái con ranh này ..

Thư Hoài giận dỗi bỏ ra ngoài. Ngồi với bà Túy 1 chút 1 chút rồi Hoài cũng về. Đây không còn là nhà của chị nữa. 1 ngày nào đó chi. Hoài sẽ lấy chồng , chị sẽ trút hết gánh nặng gia đình cho Phi , Phi biết chắc như vậy. Phụng dưỡng ông bà , cha mẹ là bổn phận của con cháu. Phương Phi chả câu nệ gì chuyện đó , nhưng nghe cách nói của chi. Hoài , cô không thích.

Phương Phi ngã mình xuống giường. Tay với lấy radio nhỏ cô mở đài.

Bài "Ướt Mi" tình cờ vang lên làm sũng cả gian bếp chật hẹp.

Bữa nay trời không mưa nhưng lòng em vẫn buồn biết mấy khi nhớ tới anh.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top