Vừa đặt máy xuống , Phi đã bắt gặp cái nhìn soi mói của Thư Hoài:
- Lại lão Hãn à ? Sao dạo này lão khoái gọi điện thế ?
Phương Phi nhăn mặt:
- Thì phải có chuyện người ta mới gọi chứ. Sao chị khó chịu vậy ?
Hoài lừ mắt:
- Mà chuyện gì ?
Phi liếm môi:
- Thiếu gì chuyện. Hỏi kỳ cục. Mẹ và nội không thắc mắc, chị lại thắc mắc. Lạ thật!
Thư Hoài cười khẩy:
- Đừng có già mồm. 2 đứa bây chuyển thù thành .. bồ rồi phải không ?
- Bậy bạ không hà!
Hoài hất hàm:
- Mày không qua được mắt chị đâu. Nói thật đi, ranh con:
- Ôi dào! Có chuyện gì đâu mà ầm ĩ:
- Không có mà bà Nhận hỏi tao.
Phương Phi buột miệng:
- Cô ấy hỏi gì ?
- Hỏi mày có bồ chưa ?
Phi dè dặt:
- Rồi chị nói sao ?
- Mày thích chị trả thế nào ?
Phi nói:
- Em muốn biết chị đã trả lời thế nào, chớ em không thích gì hết.
Thư Hoài khoanh tay:
- Em nên nhớ. Thứ nhất, Hãn đã có cô bồ những 4, 5 năm. Thứ hai, hắn là con trai độc nhất, lại giàu có. Em không có "vé" đâu mà mơ. Hắn ta có thể thích em, nhưng chỉ là giai đoạn thôi.
Phương Phi phản ứng:
- Thế tại sao chị mơ đến gã xấu trai cháu gọi cô Nhận bằng dì ?
Thư Hoài kiêu hãnh:
- Tại chị đẹp. Trường hợp của chị khác xa trường hợp của em, bởi vậy không thể đặt câu hỏi với chị.
Giọng hạ xuống, Hoài chép miệng:
- Em nghĩ hắn thật lòng à ? Hắn có thể dễ dàng quên cô bồ hắn đã yêu những ba bốn năm vì em thì hắn vẫn có thể dễ dàng quên em để tới với người khác nữa.
Phi chắc chắn:
- Chị không hiểu Hãn bằng em đâu. Hãn không phải người dễ thay đổi trong tình yêu.
Thư Hoài nhấn mạnh:
- Nhưng hắn đã thay đổi và không ai dám bảo đảm Hãn không thay đổi lần nữa.
Phương Phi cứng cỏi:
- Em dám bảo đảm:
- Đúng là rồ dại. Em nông nổi quá em biết không ? Em lấy gì để bảo đảm chuyện đó. Đừng nói là lấy tình yêu của em nghen. Em thừa biết Hãn sống ích kỷ, hiện giờ hắn cần em vì được em chăm sóc. Sau này khi bình phục hoàn toàn, hắn tự lo được rồi, hắn sẽ quên em ngay. Hãy thực tế đi.
Phương Phi nói 1 hơi:
- Em cần được nghe những lời ủng hộ chớ không phải những lời bàn ra. Em lớn rồi và muốn được làm chủ trái tim mình.
Thư Hoài dọa:
- Tao sẽ mách ba và nội.
Phương Phi gọn lỏn:
- Nếu làm thế chị là người vô ơn. Em đã vì chị, chị không vì em mà im lặng được à ?
Thư Hoài hỏi vặn:
- Tại sao em sợ mọi người biết ? Phải em cũng cho là mối tình này không được ủng hộ.
Phi im lặng. Cô bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Trời đang mưa, không lớn nhưng đủ cho Phi thấm thía buồn, thấm thía những lời chị Hoài vừa lên lớp.
Phương Phi không hiểu tại sao cô sợ mọi người biết chuyện cô và Hãn. Có lẽ tại cô mới yêu lần đầu. Mối tình đầu nào chả thiêng liêng và huyền bí nên người ta thường muốn giấu kín không muốn chia sẻ cùng ai ngoài người yêu, hay cô vì lý do nào khác ?
Hãn bảo sẽ nói với cô Nhận, Phi đã cản anh. Cô dọa sẽ giận, sẽ nghỉ chơi Hãn ra nếu có người thứ ba biết. Thái độ quyết liệt của Phi khiến Hãn ngạc nhiên đến buồn cười.
Anh hôn cô và 2 đứa đã ngoéo tay thề giữ bí mật. Giờ bí mật ấy lộ rồi, cô sẽ phải đối đầu với phản ứng của gia đình.
Giọng Thư Hoài đều đều:
- Khi nghe cô Nhận hỏi, chị linh cảm em và con cưng của cô có vấn đề nên chị lấp lửng bảo em đã có bạn trai, nhưng chưa giới thiệu với gia đình. Cô Nhận lúc nào cũng khen em, nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy chấp nhận em thay thế vị trí cô người yêu của Hãn.
Phương Phi nhìn ngôi nhà Hãn nhòe nhoẹt sau ô cửa kính và cảm giác ngôi nhà ấy không có thật, những lời chị Hoài vừa nói cũng không có thật.
Hãn bảo mẹ anh rất vui khi thấy anh và Phi trở nên thân thiết. Anh bảo cô đừng lo gì về phía gia đình anh. Vậy thì tại sao cô lại thắc thỏm vì những lời chỉ là đoán mò của chị Hoài ? Bên anh, Phi luôn yên tâm với tình yêucủa 2 người, khi 1 mình Phi dễ dàng chao đảo, chả lẽ cô yêu và không tin ?
Có tiếng chân ở cầu thang, Phi nhìn ra và thấy mẹ đang bước lên.
Mặt bà rầu rĩ đến mức Thư Hoài phải ngạc nhiên:
- Mẹ sao thế ?
Bà Miên thở dài:
- Người ta sắp lấy nhà lại rồi.
Phương Phi hốt hoảng nghĩ ngay tới Hãn. Cô hỏi:
- Chừng nào hả mẹ ?
- 1 tháng nữa. Lại phải dọn đi, mẹ Ớn quá!
Hoài nhíu mày:
- Ba biết chưa ?
- Biết rồi và im lặng.
Phi ngập ngừng:
- Mình phải làm sao hả mẹ ?
Bà Miên nhếch mép:
- Phải dọn thôi. Đây đâu phải nhà mình.
Nhìn Phi, bà tò mò:
- Bữa nay sao con hỏi câu ngớ ngẩn vậy ?
Phương Phi im lặng, Thư Hoài cũng thế. Bên ngoài mưa vẫn rơi đều trên ngôi nhà cô sắp phải từ biệt. Trước đây, Phi cũng từng nghe mẹ nói những câu tương tự, nhưng cô rất bình thản khi đón nhận. Lần này thì không, thì không. Phi đang yêu say đắm, cô sợ tất cả những gì liên quan đến phân ly. Dọn nhà phải là 1 điềm của sự chia lìa không ? Rời nơi đây nghĩa là Phi phải sống xa Hãn hơn. Bao nhiêu đó đủ làm cô buồn rồi chớ nói chi tới những chuyện khác như chỗ ở, tiền thuê nhà ..
Bỗng dưng Phương Phi mệt mỏi quá trước hoàn cảnh sống của gia đình. Đó chính là thực tế mà chị Hoài vừa nhắc tới cô.
Giọng Thư Hoài bức bối:
- Chúng ta sẽ dọn đi đâu ? Vào những khu nhà trọ bình dân à ? Chỉ tưởng tượng con đã muốn điên. Nhất định con không ở những chỗ đó. Con sẽ ở riêng.
Bà Miên nghiêm mặt:
- Đồ ích kỷ! Mới đi làm có được vài đồng lương đã quay lưng với gia đình. Con có lương tâm không vậy ?
Thư Hoài lạnh lùng:
- Con muốn có cuộc sống riêng, 1 cuộc sống khác xa hiện giờ. Con muốn đổi đời, mẹ biết không ?
Dứt lời, Thư Hoài sụt sịt khóc. Phương Phi không biết nên trách hay nên tội nghiệp chị mình. Có lần ba đã nói chị Hoài là đứa thích phù phiếm, bà nội không chịu. Bà khen chị Hoài là đứa biết tiến thân. Nhưng cho dù chị ấy như thế nào, Phi cũng không thích cách sống của chị. Nó có vẻ thủ đoạn quá!
Bà Miên giận dữ:
- Nếu thế mày cứ đi khỏi đây trước khi phải trả nhà cho người ta. Tao không cần 1 đứa con như vậy.
Dứt lời, bà đùng đùng đi xuống. 2 chị em nằm mỗi đứa 1 góc trên căn gác đìu hiu.
Thư Hoài vẫn thút thít như bị điều gì oan ức lắm.
Đang khóc, Hoài bỗng bật dậy, giọng ráo hoảnh:
- Chị nhất định lấy 1 ông chồng giàu. Nhất định là như vậy.
Phi hốt hoảng ngồi dậy theo:
- Lấy, cho dù chị không yêu à ?
Đưa tay quẹt mắt, Hoài nói:
- Không. Chị nhường ba chuyện tình cảm ấy lại cho em. Rồi em sẽ khổ vì yêu không phải chỗ. Cô Nhận sẽ không để em yên đâu.
Phương Phi điềm tĩnh:
- Chị chỉ giỏi nói phét. Chị nói vợ chồng cô Nhận mâu thuẫn sâu sắc, nhưng thực tế không có chuyện đó. Họ vẫn đang là 1 đôi vợ chồng điển hình hạnh phúc. Cô Nhận đã rất quý em, cũng như vất thương Hãn. Cổ sẽ không để anh ấy buồn khổ.
Thư Hoài nhìn Phi thương hại:
- So ra em vẫn chưa đủ khôn để nhìn mặt trái cuộc đời. Thôi cứ hãy vô tư đi, em sẽ dễ sống hơn.
Điện thoại reo, Hoài nhấc máy rồi đưa cho Phi:
- Cô Nhận tìm em đó.
Bỗng dưng Phi tái mặt. Sao lại ngẫu nhiên vậy ? Chả phải là chị em Phi đang nhắc đến cô ấy sao ?
Run run, Phi áp tai vào máy. Giọng bà Nhận vẫn ngọt ngào êm ái:
- Cháu không bận chớ Phi ?
- Dạ không. Cô cần gì ở cháu ạ ?
- À, cô muốn nói chuyện .. Được chớ ?
Phương Phi nhắm mắt:
- Dạ được ..
Rất ngắn gọn, bà Nhận vào đề ngay:
- Cô muốn đưa Hãn qua Singapore điều trị. Bên đó có nhiều trang thiết bị hiện đại. Hãn sẽ trở lại bình thường tuyệt đối, nhưng xem ra Hãn không muốn. Cô muốn nhờ cháu thuyết phục vì Hãn rất quý cháu, tiếng nói của cháu có tác dụng lớn với con trai cô. Ý cháu thế nào ?
Phương Phi ngập ngừng:
- Cháu hơi bất ngờ vì không nghe anh Hãn nói gì về chuyện này.
Bà Nhận cười xòa:
- Hãn không thích nên đâu nói năng gì:
- Tại sao Hãn không thích ? Cô biết chứ ?
- Chắc nó không muốn xa Thiên Ân.
Phi nuốt nghẹn xuống. Cô bấu chặt điện thoại đến mức tê cả 5 đầu ngón tay.
Bà Nhận kể lể:
- Khổ lắm cháu ạ. Hãn yêu Ân đến phát cuồng. Nó bả đã xa con bé 4 năm, bây giờ nó không muốn xa thêm ngày nào nữa hết.
Phi liếm môi:
- 2 người giận nhau hoài mà cô. Lần này anh Hãn nói sẽ chia tay luôn.
Bà Nhận cười trong máy:
- Yêu chừng nào, giận chừng nấy. Chắc cháu và bạn trai cũng vậy phải không ? Này! Dắt bạn về giới thiệu với gia đình đi chớ Phi. Cô cũng muốn biết mặt anh chàng của cháu lắm đó.
Phi dở khóc dở cười. Không ngờ bà Nhận vịn vào lời chị Hoài để hỏi cô như vậy. Lỡ như bà hỏi tới nữa, Phi không biết sẽ trả lời thế nào.
May sao bà Nhận đã trở lại vấn đề cũ:
- Cháu sẽ giúp cô thuyết phục Hãn chứ ?
- Vâng, cháu sẽ cố:
- Bắt đầu ngày mai, cháu nhé. Cô đặt hết hy vọng vào cháu đó. Nếu Hãn đồng ý, co không quên công của cháu đâu. Ráng giúp cô Phi nhé. Thôi, cô ngưng đây ..
Phi gác máy và nghe Thư Hoài hỏi:
- Không có chuyện gì chứ ?
- Không.
Phi trả lời với tất cả chua xót. Mưa vẫn đều hạt. Cô bỗng nhớ tới khúc ca cùng nghe với Cần trong quán chiều nào.
"Ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ta nghe chơi vơi ..".
Lòng Phi đang chơi vơi buồn, buồn rơi rơi như mưa ngoài hiên. Cô chợt hiểu mình đã lớn, đã trở thành 1 ai đó khác mình hôm qua, để nhận ra cuộc sống luôn có 2 mặt.
Hãn vùi mặt mình vào tóc Phi và để mặc tâm trí bồng bềnh theo mùi hương cỏ. Mới bên Phi không bao lâu, nhưng anh đã yêu mê mẫn mùi tóc cô. Cái mái tóc ngang vai đẹp hơn bất cứ mái tóc quảng cáo dầu gội đầu nào trên tivi đã khiến anh thèm vùi mặt vào mỗi lần cạnh nhau. Trước đây, Hãn chỉ thầm ao ước, giờ thì điều đó với anh đã là hiện thực tuyệt vời. Tuyệt vời như được hôn Phi vậy. Tình yêu mới khiến Hãn hồi sinh. Hãn đã vượt qua cú sốc quá mạnh đó để có lại cảm giác yêu và khao khát được yêu. Phương Phi đáp ứng tình yêu của anh với tất cả dịu dàng, vụng dại nhưng không kém nồng nàn say đắm. Với 2 người những buổi tập luyện chính là khoảng thời gian ở thiên đường hạnh phúc.
Hãn thầm thì bên tai cô:
- Anh mơ 1 ngày không xa anh sẽ bế em trong tay và xoay vòng đến lúc nào em năn nỉ anh mới thôi. Mà anh không thôi suông đâu. Lúc đó anh sẽ đặt em xuống thảm cỏ xanh êm như nhung và sẽ hôn đến lúc em ngạt thở mới thôi.
Phương Phi lim dim mắt:
- Thảm cỏ êm như nhung đó chắc chỉ có trong cổ tích, nên em không sợ ngạt thở đâu.
Mắt Hãn tinh quái:
- Thật không ? Để anh thử nhé.
Phi kêu lên:
- Coi chừng có chị B .. Ờ ..
Phi chưa nói dứt câu, Hãn đã khóa môi cô bằng nụ hôn dài đắm đuối khiến Phi phải ngửa đầu ra để thở.
Hãn đưa tay âu yếm vuốt má Phi:
- Đã sợ anh chưa ?
Phi phụng phịu:
- Chỉ giỏi ăn hiếp người ta. Ghét!
Hãn trêu cô:
- Anh không ăn hiếp, chắc em còn ghét anh hơn nữa.
Mặt nghiêm lại, Hãn nói tiếp:
- 1 lát nữa anh cũng đi rồi, có muốn ghét cũng huề.
Phương Phi áp mặt vào ngực anh. Buổi sáng ở sân nhà Hãn vẫn nồng nàn hương lan thủy tiên, cô và anh ngồi đã lâu trên ghế đá, nói những chuyện đâu đâu rồi hôn nhau, hôn nhau mãi. Nãy giờ không ai nhắc đến thời gian vì ai cũng sợ phải xa nhau. Phi tốn biết bao nhiêu công sức thuyết phục Hãn mới đồng ý đi Singapore điều trị tiếp cho đôi chân hồi phục hoàn toàn.
Anh viện lý do không cần thiết vì anh tin anh sắp đi lại bình thường. Anh sợ đi xa, sợ chia cách .. Thế là Phi giận, cô nhắc lại lời bà Nhận hôm nào: "Hãn không muốn xa Thiên Ân. Hãn yêu con bé đến phát cuồng", để gài Hãn vào thế. Anh thua cuộc để chứng tỏ anh yêu Phi chớ chẳng còn tình ý gì với Thiên Ân.
Vậy là lát nữa Hãn sẽ đi. Khi trở về, anh thừa sức bế Phi trong tay và xoay vòng y như trong phim. Chỉ tưởng tượng như vậy thôi, Phi đã thấy mình là người hạnh phúc nhất.
Cô tạm quên những khó khăn của gia đình để có những giây phút bình yên bên Hãn.
Giọng anh ngập ngừng:
- Anh muốn thưa với mẹ chuyện của mình trên đường ra sân bay.
Phi đưa tay lên môi anh:
- Đâu cần phải vội như vậy. Cô Nhận vẫn nghĩ anh và chị Ân, nói ra lúc này cô sẽ hẫng. Em sẽ thấy ngại khi gặp cô. Vào lúc không anh kế bên:
- Rồi trước sau gì mẹ cũng biết:
- Ngay bây giờ không nên. Em xin anh đó.
Hãn lắc đầu:
- Đúng là phụ nữ. Yêu mà cũng giấu kín, trong khi anh muốn hét lên cho cả thế giới biết em là của anh.
Phương Phi nói:
- Trong suy nghĩ của họ, chị Ân mới là của anh ..
Hãn bẹo mũi Phi:
- Tại em muốn thế mà ..
Phương Phi nhìn anh:
- Có thật là từ hôm có cả anh Cần tới nay, anh và chị Ân không còn .. qua lại với nhau không ?
Hãn nhíu mày:
- Sao lại hỏi anh chuyện đó vào lúc này nhỉ ? Anh chỉ có 1 trái tim. Hiện tại nó thuộc về em.
Phi tủm tỉm cười. Trái tim anh thuộc về em và ngược lại. Cô thích được nghe những lời ngọt ngào đó vô cùng. Hãn đã thôi cộc lốc, hết hầm hừ với Phi, thay vào đó môi anh luôn là mật ngọt, khiến cô say. Với anh, Phi đã thôi bướng bỉnh. Cô dịu dàng, khép nép như 1 cô thỏ bông ngơ ngác. Tình yêu làm người ta thay đổi. Phi là 1 điển hình. Với Hãn, cô không đặt mình vào 1 ranh giới nào như cô từng đạt ra cho Cần. Cô không tin bà Nhận sẽ phản đối tình yêu của cô và Hãn. Cô thực tế hay ảo tưởng nhỉ ?
Mỉm cười, Phi bá cổ Hãn và nhìn sâu vào mắt anh khiến Hãn phải hỏi:
- Gì thế ?
Phương Phi nói thật khẽ:
- Để nhớ từng chút 1 gương mặt dễ ghét.
Hãn cúi xuống:
- Chỉ bằng mắt thôi thì không nhớ hết được đâu cô bé.
Phương Phi khép mi lại. Nụ hôn này lại nối tiếp nụ hôn kia để bù những lúc xa nhau và cũng để nhớ về nhau. Cô nghe giọng Hãn thì thầm:
- Em thấy chưa ? Sẽ không bao giờ quên..
Phi nhìn đồng hồ. Hãn không muốn cô đưa anh đi vì anh .. kiêng đưa tiễn. Cho nên xem như 2 người chia tay từ đây. Cô Nhận sẽ từ công ty về rồi cùng Hãn ra sân bay.
Phương Phi giật mình khi nghe tiếng kèn ôtô ngoài cổng. Hãn sắp xa cô rồi. Hãn sắp xa cô rồi. Chỉ nghĩ thế thôi, cô đã bàng hoàng. Sao lại .. cải lương dữ vậy. Anh đi giỏi lắm 1 tháng thôi. Bịn rịn như thế chỉ tổ làm anh chùng chân.
Phi dìu anh ra cổng. 1 bên là Phi, 1 bên là đôi nạng. Hãn nói:
- Anh sẽ rất nhớ em:
- Em cũng vậy. Nhưng 1 tháng sẽ qua rất nhanh. Chưa kịp nhớ đã hết 1 tháng rồi.
Hãn thì thầm:
- Anh yêu em.
Phương Phi định nói "Em yêu anh", nhưng thấy bà Nhận nhìn mình nên đành làm thinh.
Mở cửa, đỡ Hãn lên xe xong, Phi đứng lại bên vỉa hè. Trái tim cô thắt lại khi chiếc xe vọt đi. Thẫn thờ cô về nhà mình, đi 1 mạch lên gác và nằm úp mặt vào vách.
Hãn không hề biết, 1 tháng nữa khi anh về, Phi đã không còn ở đậy. Gia đình cô sẽ dạt tới 1 xóm trọ rẻ tiền nào đó. 2 người không còn cơ hội gặp nhau vì anh đã bình phục, Phi chả lấy cớ gì để có mặt ở nhà anh thường xuyên.
Giọng bà Túy gọi vang khiến Phi vội bật dậy. Cô xuống bếp và sững người khi nghe bà tuyên bố:
- Hết tuần này dọn nhà.
Phương Phi hỏi ngay:
- Dọn đi đâu hả nội ?
- Miễn có chỗ thì thôi. Con ngồi xuống đi.
Phi ngơ ngác. Không biết sao mặt bà nội lại nghiêm trang quá vậy.
Đẩy 1 gói giấy được cột cẩn thận ra trước mặt Phi, bà Túy nói:
- Tiền bà Nhận đưa để chúng ta đặt cọc khi thuê nhà. Trước hoàn cảnh gia đình mình, món tiền này còn hơn là tiền cứu mạng.
Phương Phi nuốt nước bọt:
- Nội hỏi vay tiền cô ấy à ?
- Không. Nội chỉ thở than, kể lể và cô ấy đã cho đủ để đặt cọc tiền thuê nhà.
Phi cầm gói giấy lên:
- Sao lại cho nhỉ ? Tiền cọc thuê nhà đâu phải ít.
Bà Túy nhấn mạnh:
- Dĩ nhiên phải kèm theo điều kiện .. Con không bao giờ được phép gặp Hãn.
Phương Phi tái xanh mặt, cô ấp úng:
- Nội nói gì ạ ?
Bà Túy lừ mắt:
- Đừng tưởng không ai biết chuyện của mình. Con thật dại dột khi bồ bịch với thằng Hãn. Nó chỉ lợi dụng con chớ chả yêu đương gì khi đã có Thiên Ân. May mà cô Nhận quý bà nội, cô ấy sợ Hãn sẽ làm con tổn thương, nên tìm cách đưa nó đi trị bệnh. Cô ấy muốn khi Hãn trở về chúng ta đã rời khỏi đây và con sẽ không bao giờ gặp lại nó. Đưa Hãn đi xa là cách để 2 đứa quên nhau sau những phút bồng bột, chớ chân Hãn đã hồi phục, nó không cần phải chạy chữa nữa.
Phương Phi như bất động trên ghế, bên tai cô giọng bà Túy vẫn nheo nhéo, nhưng cô không biết bà đang nói gì. Cô chỉ giật mình khi nghe bà gằn giọng:
- Phương Phi! Con phải hứa mãi mãi rời xa thằng Hãn.
Phi buột miệng:
- Tại sao con phải hứa khi Hãn thật lòng với con ?
- Thật lòng với con ? Khờ quá đi! Chắc Hãn đã hứa hẹn đủ điều, nhưng chỉ là chót lưỡi đầu môi. Nó quen Thiên Ân 4 năm, quen con chưa được 4 tháng và hứa hẹn chắc chưa được 4 lần. Nội nói đúng không ? Nếu Hãn dễ dàng quên cô gái kia, nó cũng dễ dàng quên con.
Phương Phi vén tóc qua 1 bên, cô bướng bỉnh:
- Đó chỉ là suy đoán. Con và chị Thiên Ân hoàn toàn khác nhau, nên Hãn đối với mỗi người mỗi khác. Anh sẽ không quên con.
Bà Túy nhướng mày:
- Nó đã nói y như những thằng đàn ông đang đắm đuối vì mê gái khác, nhưng nó sẽ không cưới 1 đứa không nhà, không tiền như con.
Nếu Hãn chịu đi chăng nữa, bà Nhận cũng gạt ra. Con không đủ tiêu chuẩn lọt vào cửa nhà đó.
Phi đau đớn:
- Cô ấy nói như vậy với nội à ?
Bà Túy hạ giọng:
- Tiền và điều kiện cô ta đưa ra đã nói lên tất cả:
- Con không nhận tiền. Nội mang trả đi.
Bà Túy nhếch môi:
- Cô Nhận thật nhạy bén khi bảo đây là tiền cổ giúp đỡ gia đình mình đi thuê nhà khác.
Phương Phi nuốt nghẹn vào:
- Tại sao phải đặt lên vai con gánh nặng khủng khiếp đó ?
Bà Túy lắc đầu:
- Không có gánh nặng nào hết. Con không nhận tiền nội sẽ mang trả lại, nhưng con phải quên Hãn đi.
Dứt lời, bà chậm chạp bước bằng bước chân người già, nặng nề, mệt mỏi.
Phương Phi gục đầu xuống bàn. Từ bé tới giờ Phi chưa hề cãi lời nội lần nào, dù cô là đứa ngang bướng. Thế lần này thì sao ?
Nước mắt Phi tràn trụa, nhưng cô vần cố không nấc lên. Cô không mít ướt như chị Hoài, vậy mà hôm nay cô đã khóc. Môi mím lại, Phương Phi khổ sở khi nghĩ rồi mọi người sẽ thất vọng vì mình.
Cô yêu Hãn và anh cũng thế. Làm sao cô có thể quên anh chỉ vì 1 câu ra lệnh khó thuyết phục của bà nội.
Trái tim luôn có những lý lẽ của nó và tim cô đang thôi thúc 1 diệp khúc: "Sẽ không bao giờ quên. Không bao giờ quên ..".
Phi sẽ chịu đựng tất cả tới ngày Hãn về. Rồi anh sẽ bế cô lên và xoay vòng giữa 1 cánh đồng toàn hoa cúc trắng ..
Nước mắt Phi lại tuôn trào, cô biết ngày ấy chỉ có trong mơ mà dù cô đã để dành, điều ước thứ ba vẫn không đủ sức mầu nhiệm để biến giấc mơ của Phi thành hiện thực.
o O o.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận