Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Truyện Việt Nam
  3. Yêu Thôi Sao Phải Cưới
  4. Chương 5: Đà Lạt, ngày cuối của một bắt đầu

Yêu Thôi Sao Phải Cưới

  • 763 lượt xem
  • 2889 chữ
  • 2020-09-05 17:51:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Mèo W

Đà Lạt mùa đông buồn như cô gái tuổi đôi mươi thất tình. Những cành hồng khẳng khiu, trụi lá ngoài hiên  run rẩy trong cơn gió lạnh. Hơi sương sớm ùa vào phòng tự lúc nào.

Có lẽ từ mờ sáng.

Có lẽ từ đêm qua sau hơi men ngâm mềm bên những câu chuyện tình yêu dài bất tận.

Em vẫn thế, vẫn tìm đến tôi sau những tổn thương như một lẽ hiển nhiên.

Tôi vẫn thế, vẫn vô thức đưa bờ vai đón em về chẳng cần lấy một lý do.

Với tôi, em như một tiên đề. Với em, tôi như một định lý.

Với nhau, chúng tôi như một thói quen.

Có khi là một góc quán café, em ngồi thu mình lại bên ly cappuccino còn nóng, mắt thẫn thờ nhìn ra vô định, chẳng buông nổi một tiếng thở dài.

Có khi là một bờ hề nhỏ, em tựa người vào cánh cửa sắt của một nhà nào đó đã đóng từ lâu, nước mắt lặng lẽ rơi không kiểm soát, bờ vai run lên đến nao lòng.

Có khi... chỉ đơn giản là một cuộc điện thoại không lời, ngập đầy tiếng nức nở khi tôi đi công tác xa, chẳng thể chạy ngay đến bên em.

Nhưng, lần này lại khác. Em gọi cho tôi, báo một câu đã chia tay, giọng bình tĩnh như chuyện vừa xảy ra là một lẽ thường tình, rồi rủ tôi lên Đà Lạt. Không phải chuyến đi đầu tiên với nhau, nhưng là chuyến đi giải sầu thất tình cho em đầu tiên có tôi trong đó. Có gì đó rất sai nhưng tôi lại chẳng thể gọi tên. Chỉ biết rằng giờ tôi đang ở đây, cuộn tròn trong tấm chăn lạnh đẫm vì hơi sương Đà Lạt.

Mặc cho tôi chìm đắm trong cơn ủ ê, não nề vô cớ, em vẫn xúng xính hớn hở trong chiếc váy len vàng rực như nắng mặt trời. Tôi không hiểu sao em lúc nào cũng tràn ngập năng lượng như thế.

- Anh, anh dậy đi! – Em nì nèo gọi tôi.

- Mới sớm mà em, dậy làm chi? – Tôi thực sự không muốn chui ra khỏi chăn.

- Dậy đi hái dâu với em. Hôm qua anh hứa rồi mà. - Em nũng nịu.

- Sớm mà, để trưa mình đi đi. - Tôi vẫn không có chút hứng thú nào để thức dậy.

- Không được! – Em dứt khoát trả lời.

Thấy tôi lười biếng không chịu dậy, em rón rén lại gần rồi giật tung tấm chăn của tôi. May mà tôi vẫn quần áo chỉnh tề khi ngủ.

-Lạnh quá! Em là đồ ác ma. – Tôi hét lên.

Em cười ha hả, đắc chí, quấn lấy tấm chắn chạy biến. Vậy là tôi đành phải dậy đưa em đi hái dâu.

Rõ ràng người thất tình không phải là tôi mà là em. Thế nhưng bây giờ mà nhìn cảnh em ríu rít trong vườn dâu còn tôi lững thững theo sau thì chắc mọi người sẽ nghĩ ngược lại.

Chà, thật ra tôi cũng muốn thà mình thất tình đi cho xong. Tình yêu được nói ra còn dễ chịu hơn rất nhiều tình cảm phải giấu kín.

Tôi phải lòng em từ năm lớp 10. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã bị thu hút bởi nụ cười tươi tắn như ánh nắng mùa hè ấy. Em là một cô gái đặc biệt với sức sống tràn trề và trái tim vô cùng trong sáng, dịu dàng. Em như mặt trời tỏa sáng ấm áp đến mọi người bên cạnh. Và tất nhiên một cô gái như thế thì luôn được rất nhiều người theo đuổi.

Ngay từ khi học cấp ba, em đã nhận được vô số lời tỏ tình. Tất nhiên trong số đó không có tôi. Không phải bởi vì tôi không có can đảm để nói một lời “Tớ thích cậu”, mà bởi vì tôi luôn nghĩ sau này sẽ còn rất nhiều thời gian để yêu. Bây giờ việc của chúng tôi là học hành chăm chỉ để thi vào đại học. Thế nên tôi chỉ ở bên cạnh em như một người bạn tốt. Chúng tôi thân thiết rất nhanh. Lý do vì em cảm thấy bên tôi an toàn, không phải lo tôi thích em.

Thời gian trôi qua, cả hai chúng tôi đều bước vào cuộc sống mới ở giảng đường đại học. Tôi chưa kịp nói lời yêu em thì đã biết tin em có mối tình đầu. Tôi đành chúc phúc cho em. Khi em thất tình thì lại đến lượt tôi có người yêu. Nói chung cho đến hôm nay chúng tôi chẳng bao giờ độc thân cùng vào một thời điểm. Em vừa chia tay người yêu cũ, còn tôi thì cũng đã không yêu ai trong suốt cả năm nay.

Tôi vẫn luôn yêu em bằng tình yêu trong sáng, dịu dàng của tuổi học trò. Dù cả em và tôi đã trải qua nhiều mối tình khác nhau thì tình cảm tôi dành cho em vẫn luôn ở đó, sâu thẳm trong trái tim. Có lẽ nhiều người sẽ thấy thật kỳ lạ rằng nếu tôi yêu em thì sao tôi không đợi em mà lại hẹn hò với người khác. À thì, đời là thế, đôi khi chúng ta yêu một người và hẹn hò với một người khác và rối thì mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Chợt vào lúc này tôi nhận ra phải chăng mọi mối quan hệ trước của tôi tan vỡ vì tôi luôn tìm kiếm bóng hình em trong các cô gái tôi yêu. Ừm, không phải đầu, tôi đùa thôi.

Thật lòng mà nói thì các chuyện tình trước đây của tôi không đi đến đâu là vì tôi là một thằng khốn, ích kỷ và chẳng hiểu gì về phụ nữ. Còn bây giờ mọi thứ thật hoàn hảo, tôi đã trưởng thành hơn, biết cách khiến đối phương hạnh phúc và em thì đang độc thân. A. Phải. Tôi biết em mới chia tay người cũ. Nhưng dù sao thì, vết thương nào cũng sẽ lành lại mà, đúng không?

- Anh, chụp ảnh cho em đi. - Em đứng vẫy vẫy, cười toe như một đóa hướng dương mùa hè.

Với tinh thần làm việc chuyên nghiệp, tôi cũng nhanh tay đưa máy ảnh lên chộp lấy nụ cười ấm áp của em. Em tiếp tục tạo dáng. Phải nói là em rất đẹp, góc nào cũng đẹp nên mỗi tấm ảnh tôi chụp em đều hết sức có hồn. Tôi không thể chụp ai đẹp như chụp em. Hoặc là do tôi yêu em nên tình yêu cũng vì thế mà thấm vào những tác phẩm của tôi.

- Này, có thật em đang thất tình không vậy? – Tôi lại gần em và hỏi.

- Ừm, thật mà. Trái tim em đau như muốn chết ấy.

- Em thành thật trả lời.

-Ừm, trông em có vẻ không giống vậy lắm.

– Tôi bâng quơ đáp lại,

- Anh biết đó. Buồn hay vui thì cũng phải sống. Yêu thì cũng đã yêu rồi, chia tay thì cũng đã chia tay rồi. Dù buồn nhưng em không nuối tiếc. Em và anh ấy đã có những thời gian hạnh phúc nhất bên nhau. Bây giờ thì hai đứa không còn hợp nhau nữa, không thể đi chung đường nữa nên chia tay thôi. Còn em không thù ghét gì anh ấy, cũng không oán hận gì bản thân. Bọn em đã cố gắng hết sức mình cho nhau rồi. Em buồn vì thật khó để chấp nhận một người mình từng yêu hết lòng giờ chỉ còn là người xa lạ. Em buồn vì mỗi sáng thức dậy không còn được gặp anh ấy nữa. Em buồn vì những kỷ niệm cũ cứ ùa về.

Giọng em nghẹn ngào.

Tôi không nói gì nữa, lặng lẽ đưa em một hộp dầu. Tôi nhớ em thích ăn dầu nhất. Em kể, hồi nhỏ em từng ăn hết cả một hộp dâu to đùng đến mức bị đau bụng mà vẫn không thấy sợ. Có lẽ điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và em là ở đó.

Em luôn can đảm để sống thật với những gì mình muốn. Từ chuyện tình cảm, công việc đến học hành em đều sẵn sàng lựa chọn thứ mình đam mê và sẵn sàng trả giá cho nó. Còn tôi lại luôn sợ quá nhiều thứ. Như việc yêu em. Tôi sợ rằng mình nói ra rồi thì mọi thứ sẽ thay đổi.

Nếu tôi và em yêu nhau, rồi chia tay chúng tôi sẽ chẳng còn được làm bạn với nhau nữa. Nếu em không yêu tôi thì em cũng sẽ ngại ngùng mà tránh mặt tôi và tình bạn của chúng tôi cũng đi tong. Thế nên có lẽ giữ mãi tình cảm đó trong tim thì tốt hơn.

- Anh này! – Em bất chợt hỏi khi chúng tôi đang lững thững bước đi trong không gian yên ắng dọc đồi chè.

Tôi ừ một tiếng rồi quay sang nhìn em.

- Em hỏi anh chuyện này. Trả lời thật nhé! Não tôi chợt đóng băng trong một phần trăm giây, rồi cũng hồi lại và khẽ gật đầu.

- Hồi đi học, anh có từng thích em không?

Nhịp thở tăng dần. Con tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp không kiểm soát. Toàn thân khẽ nóng bừng lên một cái rồi dịu đi. Tôi cười xòa, hỏi lại.

- Sao tự dưng hỏi thể:

- Thì anh cứ trả lời em đi! Tại sao ngày đó cả khóa có mình anh dửng dưng với em. Có đứa còn bảo em là anh gay. Mãi đến lúc anh có người yêu em mới tin anh thắng.

- Vớ vẩn. - Tôi viện cớ câu chuyện giới tính khẽ cốc đầu em một cái, hy vọng có thể phớt lờ đi câu hỏi lúc đầu.

- Ơ. Em hỏi thật. Hồi đó anh từng thích em không? - Em vẫn rất tỉnh và gặng hỏi.

Con tim tôi đang gào lên là “Có! Tôi thích em từ cái nhìn đầu tiên đó!”, nhưng lý trí lại đang chìm tôi lại. Em vừa trải qua tổn thương. Dù là một cuộc tình đậm hay nông, mọi chấm dứt đều để lại những nỗi đau nhất định. Bản tính quân tử nửa vời trong tôi không cho phép tôi thừa nước đục thả câu. Vả lại, để em đến với tôi khi con tim chưa lành, mối quan hệ của chúng tôi cũng sẽ chẳng thể nên cơm cháo gì. Tôi cười, cốc đầu em thêm cái nữa, rồi nói nửa đùa nửa thật.

- Em tỉnh chưa? Tự dưng mơ ngủ giữa ban ngày thế?

- Ừ. Không có thì tốt. Vậy cũng đỡ. - Em nói, giọng nhỏ dần, rồi rảo bước lên phía trước, hòa mình vào màu xanh đồng chè bạt ngàn, khẽ ngửa đầu lên đón cơn gió lớn vừa chợt tới.

Con tim tôi rơi xuống một nhịp. Nửa tiếc nuối. Nửa thờ phào vì vừa qua một kỳ sát hạch nhẹ mà nếu không cẩn trọng tôi có thể mất cả chì lẫn chài trong chuyến đi hiếm hoi này.

Hồ Xuân Hương về chiều khoác dần tấm áo mờ sương. Thời tiết tiếp tục chuyển từ thu sang động vào phút cuối chiều. Tiết trời đỏng đảnh của Đà Lạt vẫn luôn là thứ hấp dẫn cả tôi và em, khiến chúng tôi luôn vô thức trở lại mảnh đất này hằng năm như một thói quen cổ hữu. Chỉ là, không cùng một thời điểm. Không như lúc này. Khi tôi đang đi cạnh em, dọc bờ hồ lãng mạn nhất thành phố.

- Anh biết em ước gì không? Em hỏi, kéo tay tôi ngồi xuống bên cạnh hồ. Cứ ngồi bệt hẳn xuống, chẳng cần ghế đá, chẳng cần dép lót. Em vẫn giữ thói quen tiện đâu sà xuống đấy như một chú ngựa hoang.

- Chuyện gì? – Tôi hỏi lại để nối câu chuyện như em đang đợi. - Em ước tìm được người bạn trọ đủ thân để hiểu em, không quá yêu em để không ràng buộc em, sống cùng em tử tế mấy chục năm, nuôi cùng em lũ nhỏ khôn lớn vui vẻ, không áp đặt. Hôn nhân như thế, vui hơn, nhỉ?

Em vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ khiến ngực tôi tức dồn lên, không cách nào dịu xuống. Tôi không biết phải hồi đáp em ra sao. Chắc lúc đó, trong tôi buồn cười lắm.

Em bật cười lên khanh khách, lấy tay huơ huơ trước mặt tôi.

- Anh sao thế? Alo! Blo! Hey! Anh!

Tôi giật mình định thần, nói chống chế, giả vờ như chưa từng nghe thấy lời em lúc nãy.

- À. Không. Gái... Ờ. Gái. Có em xinh lắm vừa đi qua sau lưng em. Sorry. Em vừa nói gì ý nhờ?

Em khẽ nhăn mặt cảnh cáo, rồi hùa theo câu chuyện của tôi, coi như chưa từng nói những lời vu vơ kia.

- Đâu? Ai? Như nào? Đâu rồi?

- Người ta đi xe đạp điện. Qua mất rồi. Tổi gạt đi, kéo em trở lại phía mặt hồ, lại câu chuyện sang những hướng vô thưởng vô phạt khác. Nhưng rồi, lòng vòng một hồi, em lại kéo câu chuyện về đúng với mạch ban đầu.

- Anh! Anh thích cưới người như thế nào?

- Như em! – Tôi trả lời rất nhanh, đầy vô thức.

Em ngạc nhiên, tròn mắt nhìn tôi. Tôi cũng vừa kịp định thần để nhận ra mình đã lỡ làng vạ miệng. - Đùa thôi. Như em, để mà anh chết đói.

Tôi cốc khẽ đầu em như một thói quen, rồi cười xòa trên điểm yếu vụng bếp núc của em, làm cớ chống chế cho mình.

Em khẽ lườm tôi một cái, rồi cũng hòa vào tiếng cười của tôi. Hai hơi thở quyện chung vào màn sương đầu tối, se lại cùng nhau rồi nhẹ bay lên.

Buổi tối, tôi đưa em đi chợ đêm rồi ghé vào tiệm bánh ngọt. Em chọn một chiếc bánh kem thật to nói mang về phòng liên hoan. Tôi hỏi liên hoan thứ gì thì em không nói.

- Đà Lạt đẹp nhỉ? – Em nói.

- Ừm, Đà Lạt luôn là thành phố anh thích nhất. – Tôi trả lời.

- Sau này không được đi Đà Lạt chơi nữa thì thật là buồn. - Giọng em trầm lại.

- Lúc nào em thích thì anh cũng có thể đưa em đi Đà Lạt chơi mà. - Tôi vỗ về.

- Anh này. - Em gọi.

-Ừ, sao em?

- Em... em... sắp đi Mỹ rồi. Hồ sơ định cư của em đã xong rồi. Em mới nhận được thông báo tuần trước. Đó cũng là lý do vì sao em chia tay người yêu. Anh ấy không muốn rời xa gia đình. Còn em thì lại luôn mơ ước được bay nhảy khắp nơi. - Em kể.

- Oh... chúc mừng em. Em còn trẻ, cứ đi đi. Theo đuổi ước mơ. Kiểu gì cũng tìm được người ủng hộ em, sẵn sàng đi theo em đến mọi chân trời. – Tôi vỗ vai em.

- Hì, chỉ có anh là hiểu em nhất. Em đi rồi anh có buồn không?

Tôi chỉ cười trừ, không đáp.

- Thôi đừng buồn. Về mình ăn bánh kem liên hoan chia tay em. Đi.

Tôi lặng đi giây lát, rồi lững thững bước theo em về khách sạn.

Buồn ư? Tôi buồn chứ. Buồn vì phải tạm biệt em. Buồn vì em đi rồi mà lời yêu tôi cũng không dám nói. Buồn vì những băn khoăn ấn hiện trong suốt chuyến đi về những hành động, những câu nói của em mà tôi chẳng dám gặng hỏi cho rõ ràng.

Tôi muốn chờ thời gian khi em nguôi ngoai vì người tình cũ,

muốn chính thức độc thân dài hạn để canh chừng em và trao em lời tỏ tình vào một thời điểm thích hợp nhất, lãng mạn nhất và chân thành nhất.

Có khi nào, mọi điều vụ vợ suốt chuyến đi này là em cố tình dành trọn cho tôi.

Có khi nào, em cũng đang đợi nơi tôi một lời ngỏ sớm trước khi cất cánh.

Có khi nào, nếu giờ tôi nói ra, em sẽ xé ngay tấm vé đã đặt như trong các thước phim ngôn tình khác và ở lại Đà Lạt với tôi như chúng tôi vẫn đùa nhau ngày trước, rằng đến lúc nào không chịu nổi cuộc sống bon chen nơi thành phố, sẽ dọn lên Đà Lạt ở cùng nhau.

Nhưng, cái sự quân tử nửa vời ở tôi không cho phép tôi như vậy. Em còn tương lai, còn ước mơ, còn hoài bão đang đợi chờ phía trước. Tôi chẳng thể vì tình cảm vị kỷ nơi mình mà níu chân em. Tôi không muốn em phải suy nghĩ hay vướng bận gì trước tương lai. Em có quyền đi trên con đường của mình và em sẽ thành công, hạnh phúc với nó. Còn tôi, có lẽ tôi sẽ ở đây, thực hiện lời hứa canh chừng em cho đến một ngày hợp lý... dù ngày đó có đến hay không. Đôi khi yêu một người chỉ đơn giản là cầu chúc, ước mong cho người đó hạnh phúc theo đúng ý nguyện của mình.

Em quay lại, chạy về phía tôi, nắm lấy tay tôi kéo đi nhanh hơn trong niềm háo hức sắp được khui chiếc bánh kem trắng muốt thơm lừng. Lần đầu tiên. Hình như thế. Tôi cũng chỉ biết lẳng lặng chấp nhận điều hiển nhiên vừa đến, chẳng cầu thêm.

Đà Lạt vẫn đẹp như vậy. Có duyên biết đâu chúng tôi sẽ gặp lại... vào một ngày hợp lý.

“Đừng đợi người không nên đợi.

Có những người, định mệnh vốn dĩ chỉ có thể làm khách qua đường”.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top