- Quách Thái Di
Dù có cách nhau bao xa, ký ức trong tim vẫn luôn tồn tại. Yêu thương, lời hẹn, cái siết tay... chỉ cần ôm ấp những hình dung đó thì sẽ chẳng thể quên. Dù cho sau này không gặp lại, cũng sẽ không thấy buồn.
Hokkaido vào tháng 3, anh đào khoe sắc rực rỡ. Người ta nói hoa anh đào nở rồi tàn ngay khi những cánh hoa vẫn còn đương sắc tựa như tuổi xuân ngắn ngủi đã qua.
Năm ấy, tôi mười bảy tuổi, bước sang năm thứ hai du học tại miền đất mặt trời mọc.
Năm ấy, chẳng vì lý do gì, tôi thích một anh chàng học trên mình một lớp. Sáng sáng, tôi đeo cặp xách đi ngang qua con đường có hàng cây anh đào dài tít tắp, nở hoa miên man mỗi khi xuân về, không kiềm chế được mà nghiêng đầu nhìn xem anh có ngồi ở sát cửa sổ hay không. Nếu có, lòng tôi sẽ lâng lâng như đang bước trên mây bềnh bồng. Nếu không, cơ thể tôi sẽ như quả bóng xì hơi, người nhẹ hẫng, lòng trống trải và cả ngày sẽ không tài nào tập trung dù là làm việc gì đi chăng nữa.
Mỗi lúc nhìn anh ngồi ở đó, chăm chú đọc sách, trái tim trong lồng ngực tôi hân hoan, êm dịu như những cánh đào bay trong gió sớm.
Tôi không biết anh tên gì, thích đọc sách gì, đã có người yêu chưa hoặc có cô gái nào thầm thương anh chưa. Nhưng điều đó có hề chi, tôi sẽ gọi anh là “chàng trai im lặng”. Anh là ai, điều đó quan trọng sao? Chỉ cần biết trái tim tôi thương anh, vậy là đủ. Tôi có thể thích bất kỳ quyển sách nào anh từng đọc qua chỉ vì trên đó có dấu vết của những ngón tay anh chạm vào. Tôi có thể tập bóng rổ không biết mệt vì đó là môn thể thao anh yêu thích, dù chưa lần nào tôi hoàn thành được một cú ném vào rổ cho trọn vẹn.
Tôi âm thầm thương anh như thế, mặc cho anh không hề hay biết tới tình cảm hay thậm chí cả sự tồn tại của tôi. Thời niên thiếu, tôi dùng chữ “thương” thay cho chữ “yêu” và chỉ dám trộm thương như vậy.
Có lần tình cờ gặp anh trên con đường rợp bóng anh đào, câu nói “Chào anh” tôi đã đứng tập trước gương hàng vạn lần cuối cùng cũng được cất lên. Thế nhưng, ánh mắt anh nhìn tôi lại đầy vẻ ngạc nhiên đến lạ.
Tôi cứ tưởng anh sẽ nhận ra cô bé vẫn ngày ngày đi ngang qua lớp học của anh, giả vờ nhặt cánh hoa để len lén nhìn anh và vội vã quay mặt đi mỗi lần anh vô tình ngước lên. Vậy mà, anh chỉ có thể nhớ những cánh hoa anh đào rơi trong gió, chứ không hề nhớ bóng dáng một người đã trở thành một phần quen thuộc trên con đường đầy hoa dài tít tắp.
Ngày nối ngày, tháng nối tháng, bầu trời tiễn xuân ấm, đón nắng hè. Nắng vàng nắng nhạt, hoa nở hoa tàn, tôi thay kẹp tóc mới, vu vơ hát khúc ca anh thường nghe, nhặt hoa ghép thành chữ “thương” trên ban công để ngỏ...
Có lần tan trường, tôi nán lại xem anh chơi bóng. Tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên khán đài, cách rất xa sân, vậy mà hình ảnh của anh vẫn thật rõ nét trong mắt nhìn. Gió hôm ấy rất nhiều. Mây giăng thành hàng gợn lên từng cuộn. Tôi đợi đến khi hoàng hôn nhuộm đỏ rực chân trời. Những người trên sân bóng lần lượt ra về. Anh cầm quả bóng màu cam, đi trước đội, tiến về phía tôi. Trong chốc lát, con tim tôi như ngừng đập. Tôi thật sự muốn bỏ chạy, nhưng tay chân cứng đơ, đành ngồi im, nhìn anh nói cười bước qua.
Cứ như thế, mọi sự cố gắng yếu ớt của tôi, dĩ nhiên, chẳng thể đủ khiến anh để tâm dù chỉ là một chút.
Dư hương của hoa có lẽ vẫn đọng mãi nơi ký ức anh. Còn tôi thì chẳng bằng nổi cánh anh đào khô xơ xác còn sót lại trong mùa hè năm đó.
***
Cuối cùng anh cũng chú ý đến tôi.
Đó là một ngày mưa tuôn xối xả. Dưới sân trường, từng chiếc áo mưa, từng chiếc ô đủ màu sắc đang dần tiến ra cổng. Còn tôi, tay ôm một chồng sách bước trên hành lang, đi về phía thư viện.
Anh từ xa chạy lại, dáng vẻ gấp gáp rồi đâm sầm vào tôi. Chồng sách trên tay rơi xuống đất. Nước mưa bắn vào mặt bìa, nhỏ thành từng dòng ngoằn ngoèo. Anh khom người xuống nhặt giúp tôi, luôn miệng xin lỗi.
Tôi tưởng mình sẽ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, rồi luống cuống làm điều ngớ ngẩn nào đó... thế nhưng, bất giác, tôi lại òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh hột hoảng, lại rối rít xin lỗi.
Nhân lại chồng sách từ tay anh, tôi lí nhí cảm ơn rồi chạy vụt đi. Anh không hay biết rằng đó là những giọt nước mắt chứa đựng niềm vui được tích tụ lâu ngày chỉ chờ dịp thích hợp dồn nén lại rồi tuôn ra như cơn mưa sau nhiều ngày nắng hạn.
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa. Chúng tôi lại gặp nhau ngay chỗ cũ. Anh xoay cây dù màu xanh trong tay, hỏi tôi muốn về à. Tôi gật đầu. Anh nhìn ra màn trời rồi đề nghị tôi đi chung ô một đoạn. Tôi bước vào trong đó như bước vào thế giới của anh, một thế giới ấm áp, nhìn đâu cũng thấy màu nắng tỏa. Giây phút đó, tôi nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Mùi vị hạnh phúc bất tận cứ thể len lỏi.
Nhưng không phải lúc nào trời cũng mưa và không phải lúc nào tôi cũng có cơ hội gặp anh, đi cùng anh như thế.
Có lần, anh vẫy tay chào tôi khi đứng trên lầu ba kèm theo nụ cười dịu dàng làm lồng ngực tôi thổn thức. Bữa đó, tôi bỏ nguyên một tiết học, chạy mấy vòng quanh sân thể dục cho đến khi không trụ nổi, quy gối xuống bãi cỏ, thở dốc hết ra những bồi hồi, xao động. Năm mười bảy tuổi ấy, tôi bị cơn sóng mang tên tình đầu dâng tràn, càng lúc càng cao đến nhiều khi nghẹt thở như thế.
Đó là quãng thời gian đẹp nhất trong những tháng năm niên thiếu. Ánh mặt trời chói lọi, hương anh đào thơm ngát, không gian trong veo, ngọt lành. Tôi nhìn nơi nào, nơi ấy đều trở nên lấp lánh, kỳ diệu.
Tôi bắt đầu tìm hiểu thông tin về anh, được biết anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường. Anh đến từ một thị trấn xa xôi, ngày hay đêm cũng đều rét mướt. Tôi tìm được bài báo viết về anh trong tờ tạp chí học đường: kỳ nghỉ đông anh đến Aspen trượt tuyết cùng gia đình, anh thích mặc những bộ quần áo với màu sắc đơn điệu nhưng vẫn nổi bật, thích ăn bánh Pavlova và đọc sách khi nắng tắt, thích những cô gái có làn da trắng, tóc vàng và xoăn nhẹ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi thuộc lòng tất tần tật mọi điều về anh. Còn tôi trong mắt anh vẫn là con số không mờ nhạt. Tôi không bận lòng về điều đó. Có thể thoải mái, tự do thích anh, có thể ngày ngày đi ngang qua lớp học của anh, lắng nghe anh nói cười. Với tôi vậy là đủ. Thi thoảng, chúng tôi tình cờ gặp nhau. Anh bắt đầu mỉm cười với tôi. Nụ cười xã giao thôi mà lòng tôi như thấm ướt như những cơn mưa hè.
Cậu bạn thân hỏi tôi rằng sao lại thích người không thích mình. Tôi trả lời, không suy nghĩ: “Bất kể thứ gì làm người tớ thích cảm thấy vui vẻ, tớ cũng sẽ thấy vui. Tớ mong ước người đó có thể vui vẻ mãi mãi bất cứ thời điểm nào, trong hoàn cảnh nào. Dĩ nhiên tớ sẽ vui hơn nữa nếu người đó cũng thích lại tớ. Nhưng với tớ, chỉ cần nhìn thấy người đó vui cười, đã mang lại niềm hạnh phúc lớn nhất cho tớ rồi. Ai cũng muốn được hạnh phúc và hạnh phúc của tớ chỉ có vậy”.
Bạn mắng tôi khờ và bảo tôi đi tỏ tình vì anh ấy sắp ra trường. Lời nhắc nhở của bạn tựa như tiếng chuông nhỏ đánh nhẹ vào trí óc tôi.
Mây trôi, ve kêu, mưa rơi sóng gợn. Mùa hè chầm chậm đến đồng nghĩa với việc anh sắp tốt nghiệp và rời trường. Tôi nghĩ, nghĩ mãi, cuối cùng đi đến một quyết định mà tôi cho là mình phải can đảm lắm mới dám thực hiện.
Tôi hẹn anh bảo có chuyện cần nói. Địa điểm là sân bóng rổ. Đợi cho mọi người tập xong và về hết, tôi mới dám tiến sát đến sau lưng anh, nói anh đừng ngoảnh lại vì tôi sợ nếu cham vào ánh mắt anh, tôi sẽ không nói được gì. Hít một hơi thật sâu, tôi nói thật nhanh: “Nếu anh thích em thì hãy treo dải ruy băng này lên cây anh đào nhé”, rồi ném dải ruy băng vàng vào người anh, cúi đầu chạy một mạch.
Ngày hôm sau không có dải ruy băng nào cả. Cây anh đào đã rụng hết hoa, đứng trơ trọi dưới khung trời xanh nhạt màu.
Một bạn bước đến, tay chìa ra dây ruy băng, hỏi tôi sao lại đưa bạn ấy cài này. Tôi ngớ người vài giây, mới biết mình tỏ tình nhâm.
Khi cây ra hoa nhưng người quên hái, để hoa rụng, úa tàn giữa năm tháng thanh xuân đẹp nhất. Tình cảm của tôi cũng vậy. Tất cả có lẽ nên được cất gọn vào một miền ký ức, để lại nơi xứ này. Tuy có chút không cam tâm nhưng không hề oán hận.
Ngày ra trường, bên cạnh anh bỗng xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn. Anh giới thiệu đó là bạn gái mình. Cô gái có mái tóc dài chấm lưng, nước da màu bánh mật hoàn toàn không đúng với những gì anh nói trong bài biết trước đây tôi từng xem. Tôi cứ tưởng mình sẽ bật khóc như trong ngày mưa hôm nào, nhưng không khóe mắt tôi ráo hoảnh. Ánh mặt trời vẫn chói loà. Nụ cười anh rạng rỡ. Và nụ cười tôi cũng rạng ngời.
Thì ra thương thầm một người cũng là một loại hạnh phúc. Bởi, khi trái tim bắt đầu biết thương, ta đã cảm thấy ấm áp vì điều đó rồi, đâu cần phải chờ đến mùa hoa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận