Bên một chiều thương nhớ là cảm giác khi con tim chỉ dám đứng bên một lề của con đường tình yêu, không dám bước vào, không dám đối diện với đối phương, mà chỉ biết...
... lặng lẽ nhận ra mình đang dần tan chảy trước từng cử chỉ, từng hành động của người ta một cách vô thức,
... lặng lẽ cười một mình khi nghe mọi người nhắc đến người ta,
... lặng lẽ nán chân lại bên cạnh người ta một vài giây khi phát hiện bộ đồ đôi chung “concept” cả hai vô tình mặc trong một ngày, để giả vờ là đang song hành trong tưởng tượng,
... lặng lẽ đợi chờ những phút giây vô tình lướt qua nhau, để vô tình neo lại trong tim nhau vài cái rung rinh thật khẽ, chứ không dám mong bất kỳ thay đổi nào.
Mọi con tim lựa chọn đứng bên một chiều thương nhớ dường như đều có trong mình những tổn thương đã vô tình găm quá sâu vào tận tiềm thức, tưởng như chẳng thể xóa nhòa.
Ấy thế nên, con tim ấy mới chọn “đơn phương”, chọn đứng từ xa, chọn cười thầm mỗi lần chạm mặt nhau trong tâm trí, lặng lẽ vẽ ra trong đầu biết bao khung cảnh lãng mạn bên nhau, để rồi cười thấm, để rồi mãn nguyện đôi phần vì cũng đã được sống trọn cuộc tình mộng mơ trong tâm tưởng. Nửa ngóng chờ, nửa đợi mong, nửa rụt rè cầu trời cho đôi bên đừng gần lại.
Nhiêu vậy thôi có lẽ cũng đã đủ cho những kẻ sợ yêu không cảm thấy bị số phận bỏ rơi trên con đường tình duyên trắc trở.
Rồi biết đâu sẽ có một ngày đẹp trời, bằng một phép màu nào đó, con tim ấy sẽ chính thức được bước bên một cuộc tình thật đẹp trong đời... bằng tất cả những yêu thương một chiều đã trao đi... thì sao... nhỉ?
“Khi yêu đơn phương bạn mới hiểu rằng, mình biết nói từ lúc lên ba nhưng có mỗi một câu ba từ mà đánh vần thế nào cũng không thể thốt ra”.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận