Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Dị giới
  3. Yêu Hồ Loạn Thế (Dịch)
  4. Chương 26: Ngồi đầu giường nói chuyện

Yêu Hồ Loạn Thế (Dịch)

  • 263 lượt xem
  • 1775 chữ
  • 2022-09-17 14:57:11

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

“Sư huynh Từ Vũ, ngươi thật là tuyệt, lại dám chống lại chưởng môn, ta bái phục vô cùng.”

“…...”

“Phương sư đệ, áo đạo bào của người rách quá rồi, để hôm nào sư tỷ làm cho ngươi cái áo mới.”

“……….”

“Phương sư huynh, ta tên là Kim Mê, năm nay 16 tuổi, vẫn chưa có người yêu…”

“………”

“Tử Vũ sư đệ, đừng nghe nha đầu kia nói bậy, người yêu của nàng so với sao trời còn nhiều hơn nữa. Cũng chỉ có ta là…”

“Ngươi nói cái gì đó? Ta có người yêu hồi nào? Người kể tên ra cho ta xem? Có mà sư tỷ ngươi thì có… hừ hừ!”

“Ta thì có gì chứ? Ta thừa nhận ta có rất nhiều người theo đuổi, nhưng ở trong mắt ta họ chỉ là đống cứt, chỉ có Tử Vũ sư đệ là…”

“Ách….”

……….

Vừa bước vào phòng, Phương Tử Vũ liền bị một đoàn nữ đệ tử Ngọc Hư cung bao vây xung quanh. Giờ phút này hắn nghe bọn họ không ngừng than thở về mình, làm cho trán Phương Tử Vũ không tự chủ được chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Mẹ hắn từng bảo rằng, hai nữ nhân cãi cọ tương đường với 50 con vịt cái kêu “cạc cạc”, giờ phút này hắn cảm thấy 50 con vịt cái kêu có vẻ còn ít a….

“Khụ!”

Trong lúc chúng nữ nhân đang còn giới thiệu về bản thân, cố gắng để lại ấn tượng đối với Tử Vũ, đột nhiên một tiếng ho “khụ” của người đàn ông thô lỗ nào đó phá vỡ bầu không khí. Nhất thời chúng nữ nhân không hẹn mà gặp đều chuyển đầu nhìn về phía người vừa mới tới này.

Một thân hình khôi ngô xuất hiện ở trong mắt bọn họ. Đó là Từ Ngạo Thiên. Mọi người không khỏi đỏ mặt cúi đầu xuống, thế nhưng ánh mắt thì không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên.

Trước khi dung mạo Phương Tử Vũ có sự thay đổi lớn và đột nhiên xuất hiện, ngày trước Từ Ngạo Thiên vẫn luôn là đối tượng mà các nữ tử Ngọc Hư Cung yêu thích. Nhưng hiện tại mọc ra thêm một Phương Tử Vũ anh tuấn, xinh đẹp, nhất thời làm cho chúng nữ nhân không biết chọn ai giữa hai người.

Phương Tử Vũ có khí chất tiêu sái, phiêu dật, cộng thêm với khuôn mặt anh tuấn, có thể nói là một sự kết hợp hoàn mỹ. Mà Từ Ngạo Thiên dù không có anh tuấn giống như Phương Tử Vũ, thế nhưng cũng là một nam tử hiếm có. Hơn nữa hắn có dáng người khôi ngô, tạo cho người ta cảm giác không giận mà uy, tùy tiện đứng đó mà lờ lờ hiện ra một cỗ bá khí.

Là hai nam tử hiếm có trong nhân gian.

Từ Ngạo Thiên ho “khụ” thêm lần nữa, đỏ mặt nói:

“Các sư tỷ, sư muội, hai huynh đệ chung ta đã ly biệt 6 năm rồi, khó khăn lắm hôm nay mới gặp lại được, không biết mọi người có thể….”

Chúng nữ nghe thấy vậy liền cười một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Từ Ngạo Thiên còn nháy mắt nhìn trộm hắn một cái, làm cho Từ Ngạo Thiên không khỏi ngượng ngùng đứng đó, không dám làm ra bất kỳ hành động nào.

Đợi nữ hài cuối cùng bước ra khỏi cửa phòng, Từ Ngạo Thiên vội vàng xoay người đóng cửa lại. Lúc này hắn mới nặng nề thở phào ra một hơi.

Nhìn Từ Ngạo Thiên lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, Phương Tử Vũ không khỏi nở ra nụ cười.

Từ Ngạo Thiên cười nói:

“Tiểu tử, dám cười ta. Hay là để ta gọi các nàng lại xem xem rốt cuộc ai cười ai nha?”

Phương Tử Vũ cuống quít lắc đầu, nhưng đã quá muộn rồi.

Chỉ thấy tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên, chúng nữ lần lượt hét lên, “Được rồi, nhanh mở cửa!” …. Vân vân và vân vân….Làm cho Từ Ngạo Thiên sợ hãi vội vàng giữ chặt cửa lại, sợ chúng nữ nhân phá cửa mà vào.

Gõ cửa một hồi lâu, âm thanh ngoài cửa lúc này mới dần bớt đi. Thế nhưng Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ biết, chúng nữ nhân vẫn đang núp ở bên ngoài cửa nghe lén.

Phương Tử Vũ lắc đầu cười khổ nói:

“Nữ nhân, thật là phiền phức.”

Từ Ngạo Thiên vội vàng đem ngón tay đặt lên cửa miệng, “suỵt” một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói:

“Nhỏ giọng một chút, chúng nữ còn đang còn ở bên ngoài nghe lén.”

Phương Tử Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Sau khi kéo Phương Tử Vũ ngồi xuống giường xong, Từ Ngạo Thiên hỏi:

“Tiểu tử ngươi, nói mất tích liền mất tích, hại ta lo lắng cho người rất nhiều a?”

Phương Tử Vũ cảm động nói:

“Ca, để ngươi phải lo lắng rồi.”

“Cục cứt! Sao không lo lắng cho ngươi được chứ?? Người có biết ta ngày nào cũng không muốn ăn không muốn uống…”

Phương Tử Vũ bật cười nói: “Câu này hình như dùng cho cô nương nhà Tư Xuân thì phải?”

Từ Ngạo Thiên nghe thấy vậy đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

“Đừng cười ta, người cũng biết ta không có đọc sách, chỉ biết mỗi câu này nên lấy ra để miêu tả sự nóng lòng của ta.”

Phương Tử Vũ vỗ vỗ bả vai Từ Ngạo Thiên, nhẹ giọng nói: “Ca, ngươi thật là mạnh mẽ!”

“Phi….! Nói đi thì cũng nói lại. Người đã làm gì vậy? Tại sao những cô nương vẫn thường hay xoay quanh ta kia lại chạy tới bên người ngươi rồi?”

Phương Tử Vũ nhún vai nói:

“Ta chẳng thích tẹo nào. Nếu như người thích, để ta bảo bọn họ quay trở lại bên cạnh ngươi nha.”

Từ Ngạo Thiên vội vàng vươn tay ra bịt lấy miệng Phương Tử Vũ, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía cửa, thấy ngoài cửa không có động tĩnh gì, lúc này mới an tâm gõ đầu Phương Tử Vũ một cái, hung hăng nói:

“Tiểu tử nhà ngươi muốn hại chết ta à? Bị chúng nữ nhân nghe thấy, ta còn mệnh sao?”

Xoa xoa cục u mà Từ Ngạo Thiên vừa gõ lên đầu mình, trong lòng Phương Từ Vũ nổi lên một cỗ ấm áp, cười hỏi:

“Ca, mấy năm nay ngươi thế nào?”

“Chả tốt đẹp gì.”

Từ Ngạo Thiên cười khổ, “Bị tiểu tử ngươi dọa cho một trận, làm hại ta không có cách nào tập trung tu luyện, đến bây giờ vẫn đang còn ở Tâm động trung kỳ đây này.”

Phương Tử Vũ giật mình nói:

“Ngươi tu luyện thật nhanh a!”

“Nhanh cái cục cứt. So với ngươi, ta chẳng khác nào hành lá. Ta mới chỉ là Tâm động trung kỳ, mà tiểu tử ngươi thì vô thanh vô tức đã tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ rồi, thật con mẹ tức chết người mà.”

Phương Tử Vũ nhíu mày nói,

“Từ khi nào người thích ăn nói thô tục vậy?”

Từ Ngạo Thiên sửng sốt, sau đó gãi đầu thở dài:

“Ai, cũng là do lão sư thúc tổ kia hại, cứ lâu lâu lại phóng ra một câu cứt thối, nào là con mẹ nó bà nội, con mẹ nó bà ngoài…. Làm ta bất tri bất giác học theo hắn từ bao giờ, bây giờ câu cửa miệng toàn là lời thô tục.”

“Sư thúc tổ?”

“Ngươi không biết sư thúc tổ à?”

Thấy Phương Tử Vũ lắc đầu, Từ Ngạo Thiên giải thích:

“Chính là cái lão nát bét lúc mang chúng ta lên Ngọc Hư cung đó.”

Phương Tử Vũ nghe thấy vậy liền bừng tỉnh đại ngộ. Lúc này mới nhớ ra, ngày đó ngay tới cả chưởng môn còn gọi lão là sư thúc. Nếu xét về bối phận quả thật hắn và Từ Ngạo Thiên phải gọi lão là sư thúc tổ. Bây giờ nghĩ lại, cái lão kia câu cửa miệng của lão toàn là chửi bậy, hắn đi theo lão không nói bậy theo lão mới là lạ.

Phương Từ Vũ nhìn từ trên xuống dưới Từ Ngạo Thiên một lượt hỏi:

“Ca, Cửu Thiên Huyền Tâm Đạo Pháp Khoái của ngươi sắp đột phá tới đệ tứ trọng rồi đúng không?”

Từ Ngạo Thiên cười “hắc hắc” nói:

“Còn thiếu một chút.”

“Tới đệ ngũ trọng nên ra ngoài tìm pháp bảo.”

“Uk.”

Từ Ngạo Thiên nằm xuống giường cảm thán nói:

“Pháp bảo cũng không phải dễ tìm như vậy a! Pháp bảo kém thì không dùng được, pháp bảo tốt thì còn phải chờ xem cơ duyên. Người xem, ngày đó ta và sư phụ rời núi 4 năm mà có tìm được thứ gì tốt đâu….”

Phương Tử Vũ cắt ngang lời hắn nói:

“Bốn năm đó ngươi đã đi đâu vậy?”

Từ Ngạo Thiên trừng mắt lên nhìn, nói:

“Sư phụ mang ta đi khắp nơi. Ta chưa từng dừng lại ở một chỗ quá 3 ngày.”

“Vậy không phải người đi khắp thế gian rồi hay sao?”

“Ngu xuẩn.”

Từ Ngạo Thiên cười nói:

“Thần Châu đất rộng như vậy, nơi ta và sư phụ đi qua 4 năm kia cộng lại còn chưa bằng một phần mười của đất Thần Châu.”

“Hắn mang người đi tìm pháp bảo sao?”

“Đúng vậy! Ai…”

Từ Ngạo Thiên cảm thán nói:

“Sư phụ nói nếu ta có một cái pháp bảo cấp Linh khí, đối với việc tu luyện sau này của ta sẽ có trợ giúp rất lớn. Đáng tiếc là tìm suốt 4 năm trời mà không có tìm được cây pháp bảo nào tốt.”

“Linh khí là gì vậy?”

Từ Ngạo Thiên cả kinh nói:

“Ngươi không biết linh khí?”

Từ Ngạo Thiên vỗ trán kêu lên:

“Ông trời của tôi ơi, tu chân giả lại không biết tới đẳng cấp Pháp bảo này, nói ra ngoài không khéo bị người ta cười thối mũi.”

Phương Tử Vũ khóe miệng khẽ nở ra nụ cười nói:

“Không ai nói với ta.”

Từ Ngạo Thiên ngồi thẳng lưng, sau đó cụp từng ngón tay một lại nói:

“Thật ra pháp bảo có rất nhiều loại và được chia ra thành nhiều đẳng cấp khác nhau. Chúng được chia ra thành 5 loại như sau: Bảo khí, Địa khí, Linh khí, Tiên khí, Thần khí. Tu chân giả bình thường hầu hết dùng pháp bảo cấp Bảo khí. Địa khí cao hơn Bảo khí một cấp, cũng khá là hiếm thấy. Cấp Linh khí thì không cần phải nói, 1 vạn tu chân giả có thể được 1-2 người có Pháp bảo Linh Khí đã là quá may mắn rồi. Còn Tiên khí và Thần khí, nghe nói trên đời này còn chưa có tồn tại. Hiện tại , người có biết ước mơ lớn nhất của người tu chân là gì không? Đó chính là có thể nhận được một kiện pháp bảo cấp Tiên khí. Nếu như pháp bảo có thể nhận người làm chủ vậy thì sẽ khiến cho năng lực của người tăng vọt về chất.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top