Mộc Tuyên Nghị về đến nhà, khẽ hỏi người làm hôm nay Mộc Tuyên Dư đã làm gì, vì thế từ lời của người làm, anh biết em gái hôm nay đã ra ngoài một chuyến, sau khi trở về thì nhốt mình trong phòng, ngay cả bữa tối cũng không ăn, Mộc Trung Thiên và Lý Hâm còn tự mình đi gọi cô, cô đều nói là người không thoải mái không ăn được. Mộc Tuyên Nghị hơi do dự, biết rằng em gái mình như thế, chắc chắn là có điều bất thường, vì thế anh đến cửa phòng cô, gõ ba cái.
Mộc Tuyên Dư đang ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy tiếng thì mới dời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, cô đứng dậy, đi mở cửa.
Người có tính kiên nhẫn chờ cô đi mở cửa, ngoại trừ anh trai thì không có người thứ hai.
Cô mở cửa, cười với người đàn ông anh tuấn đang đứng ở cửa, cô rất thích khí chất trên người anh trai, có mấy phần lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không đáng sợ, “Anh.”
Mộc Tuyên Nghị muốn tiến vào, Mộc Tuyên Dư chỉ đành nghiêng người, để anh đi vào.
“Đang làm gì đấy? Ngay cả cơm tối cũng không ăn.”
“À, đang giảm béo mà!” Mộc Tuyên Dư vươn ngón tay cái chỉ vào huyệt thái dương, dường như hơi đau đầu, “Đừng nói với em lợi ích của ăn uống điều độ đó, không được đả kích tính tích cực của em.”
Mộc Tuyên Nghị khẽ lắc đầu, tầm mắt đảo qua căn phòng, cuối cùng dừng trên laptop, “Vừa rồi làm gì thế?”
Mộc Tuyên Dư buông tay, do dự xem có nên nói thật không, cuối cùng cô vẫn quyết định thành thực đối mặt với anh trai, “Anh, em đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại tình hình hiện giờ của công ty rồi, mấy vấn đề đó dường như bắt nguồn từ một vấn đề, chúng ảnh hưởng lẫn nhau nên mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay, nhưng em vẫn luôn cảm thấy, sự ngẫu nhiên này như có nguyên nhân là vì con người.” Cô lại nghĩ đến cách làm của mình lần trước, sợ anh sẽ tưởng mình là người nhìn nhận chủ quan, lúc nói chuyện cũng không quá tự tin, “Anh, liệu có phải nhà chúng ta đắc tội với ai không? Có người mượn cơ hội này để trả thù?”
Mộc Tuyên Nghị đứng một lát, rồi mới nhìn cô, “Sao lại nghĩ vậy?”
“Phương thức giải quyết công việc của anh vẫn luôn không thay đổi, vừa cố gắng phát triển hạng mục Hoa Hưng, vừa lấy công ty làm nền móng, phương thức này không có vấn đề, hơn nữa cứ coi như xảy ra chút vấn đề thì cũng sẽ không dẫn đến chấn động quá lớn, nhưng lần này, tất cả hàng hóa vốn không có vấn đề về chất lượng, giờ lại chịu đòn nghiêm trọng như thế, dễ thấy là có người cố tình nhằm vào.” Mộc Tuyên Dư nói xong, mày lập tức nhíu lại, cô cảm thấy lý lẽ này mình có thể nghĩ đến, vậy thì anh trai nhất định cũng có thể nghĩ đến mới đúng.
Mộc Tuyên Nghị trầm mặc hồi lâu, rồi mới mấp máy miệng, “Vậy em cho là ai sẽ nhằm vào nhà họ Mộc chúng ta?”
Ngay cả anh trai cũng cho là vậy?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lắc đầu, “Em không biết.”
Mộc Tuyên Nghị đi đến trước bàn làm việc của cô, gập laptop lại, xoay người nhìn cô, “Mấy chuyện này em đừng xen vào, cũng không cần lo lắng, chuyện của công ty, anh sẽ xử lý.”
“Vậy anh nghĩ ra cách xử lý chưa?”
Mộc Tuyên Nghị gật đầu đầy khó khăn, “Em ngủ sớm đi, đừng lo lắng.”
Mộc Tuyên Dư nhìn bóng lưng anh trai, lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
****************************************
“Anh không ngờ rằng em sẽ chủ động gọi điện cho anh.”
Mộc Tuyên Dư cầm tách cà phê trong tay, nhìn Chu Chấn Hưng, nét cười trên mặt anh ta không đậm không nhạt mà vừa đúng, giống như cảm giác mà trước giờ anh ta vẫn mang lại cho cô, mãi mãi không nghiêng không lệch, làm việc có chừng có mực. Từ sau chuyện lần trước, hai người vẫn không liên lạc, anh ta không chủ động giải thích, mà cô cũng không chủ động dây dưa.
Nhưng mà câu này của Chu Chấn Hưng, mơ hồ khiến cô cảm thấy hơi quen thuộc, cô ngẫm nghĩ, mới nhớ ra lúc cô và Hạ Ngữ Minh gặp mặt, Hạ Ngữ Minh cũng nói vậy, mà tâm tình cô cũng giống như lúc đối mặt với Hạ Ngữ Minh, cô cũng không ngờ rằng người chủ động gọi điện là bản thân mình.
Trên mặt anh ta không áy náy chút nào, ánh mắt nhìn về phía cô vẫn như trước đây, trong mắt có sự chiều chuộng nhàn nhạt, không nhiều, vẫn vừa đúng như thế, cô lại thấy hơi phiền chán với sự vừa đúng này, giống như nhìn một người không biết tức giận vậy, vẫn luôn khen tính cách anh ta tốt, khen đến cuối cùng, không nói ra được người này không tốt ở chỗ nào, nhưng lại đã thấy phiền.
Cô đặt tách cà phê trong tay xuống, không muốn nói lời giống với khi gặp mặt Hạ Ngữ Minh hôm đó, “Nhìn anh có vẻ có khí sắc rất tốt.”
Nét cười trên mặt Chu Chấn Hưng đậm thêm một chút, “Em hi vọng anh sống không tốt?”
Câu này có nghĩa khác, cô nhanh chóng nhíu mày, dường như có thể nghe ra ý ngầm đằng sau. Dáng vẻ hôm đó của anh ta và Hạ Ngữ Minh bị cô bắt gặp, sau đó cô không gọi điện, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt anh ta, sau đó cô tưởng là sau khi không có cô, anh ta sẽ cực kì bối rối khổ sở, bây giờ là tới nhìn xem sau khi rời xa cô anh ta đau khổ đến nhường nào…
“Vẫn chưa kịp nghĩ tới vấn đề này.” Cô nói thành thật.
“Hửm?” Khóe miệng anh ta cong lên, cũng không biết là có tin lí do của cô hay không.
Cô mím môi, cô chủ động gọi điện cho anh ta, chỉ hành vi này, đã khiến cô cảm thấy mình rất thảm rồi, lấy tính cách của cô, nếu không phải bất đắc dĩ, cô căn bản sẽ không xuất hiện trước mặt anh ta.
Rốt cuộc Chu Chấn Hưng thu nét cười trên mặt lại, bình tĩnh nhìn cô, anh ta chỉ lớn hơn cô ba tuổi, nhưng từng trải đến mức căn bản không giống với những người ở độ tuổi của mình, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cô cảm ơn vì anh ta đã lên tiếng, cô có thể rất thuận lợi mà dẫn dắt ra lời cô muốn nói, “Chuyện của Thịnh Đạt, chắc anh biết rồi chứ?”
Quanh quẩn trong giới này, hẳn không có gì là bí mật.
Chu Chấn Hưng lại cười, không hiểu sao, nụ cười này khiến Mộc Tuyên Dư cảm thấy kì lạ, mà còn là sự kì lạ không nói rõ được, nhưng cô lại không thể xác định, vì thế trong lòng càng tỉnh táo.
“Biết một chút.” Chu Chấn Hưng hơi híp mắt, nhìn cô với vẻ mặt chăm chú tìm tòi.
Cô thở phào một hơi, “Lúc trước em nghe anh trai em nói, anh rất có hứng thú với hạng mục Hoa Hưng.” Cô cảm thấy nói mỗi câu mỗi chữ đều rất khó khăn.
“Cho nên?” Anh ta nhướng mày.
“Bây giờ tình hình công ty không tốt lắm.” Cô cúi đầu, “Hoa Hưng là thương hiệu anh trai em đích thân tạo ra, nó là công trình mơ ước của anh ấy, em không muốn giấc mộng của anh ấy vỡ tan.” Cô cắn môi, “Nếu có thể, hai nhà chúng ta có thể hợp tác…”
Sản nghiệp của nhà họ Chu, bây giờ do Chu Chấn Hưng toàn quyền làm chủ, chỉ cần anh ta muốn, có thể đầu tư vào hạng mục Hoa Hưng, từ đó giữ lại được Hoa Hưng.
“Mộc Tuyên Dư.” Anh ta gọi tên cô.
“Ừm.”
“Em lấy thân phận gì đến nói lời này với anh?”
Cô chỉ ngơ ngác nhìn anh ta, từ lời anh ta nói, cô chỉ cảm thấy mình càng khó xử.
“Bạn gái? Vợ sắp cưới? Hay chỉ là một cổ đông của Thịnh Đạt?” Chu Chấn Hưng nghiêm túc nhìn cô.
“Khác nhau sao?”
“Đương nhiên có khác.” Dường như anh ta lấy ra 120 nghìn phần nhẫn nại mà đối mặt với cô, trên thực tế cũng là như thế, đối với khách hàng anh ta cũng không nhẫn nại như thế, “Nếu là hai cái trước, anh sẽ nói với em, cần công tư phân minh. Nếu là cái sau cùng, vậy anh sẽ chỉ nói với em, em đang lãng phí thời gian của anh, bây giờ ai ai cũng tránh xa Thịnh Đạt, em nói xem lúc này vì sao anh phải chủ động rước phiền phức vào cho mình?”
Tay cô khẽ run, trước đây cô thích khí thế khiến người khác không dễ phản bác lúc anh ta nói chuyện với người khác, bây giờ mới phát hiện được cảm nhận lúc đối diện với khí thế này.
Cô không nói gì, Chu Chấn Hưng nhìn cô một lát, có lẽ cảm thấy bản thân mình nói hơi nặng lời, “Chuyện của Thịnh Đạt đã có anh trai em xử lý.”
Cô vẫn không nói gì, anh ta hơi thở dài, “Ăn cơm chưa? Bây giờ có đói không? Đi ăn nhé, đến quán nhỏ mà em thích?”
Ngữ khí của anh ta đã mềm mỏng hơn rồi, giống như trước đây khi cô làm nũng với anh ta rồi anh ta thỏa hiệp vậy.
Cô vẫn luôn thích phương thức anh ta đối xử với cô, mềm rắn đủ cả, dạy dỗ cô không dấu vết, bây giờ chỉ có thể chua xót không thôi.
“Chu Chấn Hưng, thật sự không thể sao?” Cô thừa nhận, mình đến đây, là có ý dựa vào tình cảm giữa hai người, thậm chí dùng “sự có lỗi” của anh ta làm lợi thế, cục diện này không chỉ khiến cô cảm thấy khó xử, mà còn vô cùng khó chịu, sự điên cuồng kìm nén đến cực độ đó, cô thật sự sợ bản thân sẽ không chịu đựng được.
Lâu như vậy, cô đều tự nói với mình, cô không nghĩ đến chuyện giữa anh ta và Hạ Ngữ Minh, vẫn luôn đè nén bản thân, bây giờ lại nhớ đến tình cảnh hôm đó, cảnh tượng giữa người đàn ông cô tưởng là sẽ kết hôn với cô và người bạn cô tưởng là sẽ làm bạn tốt với cô cả đời.
Cô vẫn đang lấn cấn về vấn đề này, “Anh cho là em sẽ không ngây thơ như vậy.” Đừng nói là hai người vẫn chưa kết hôn, ngay cả đã kết hôn, anh ta cũng sẽ không vì cô mà làm chuyện giúp đỡ Thịnh Đạt không điều kiện.
“Ngây thơ?” Cô lặp lại hai chữ này, “Đúng đấy, em rất ngây thơ, cho nên xin anh ra tay giúp đỡ lúc Thịnh Đạt gặp khó khăn, có thể không? Chu Chấn Hưng, em xin anh.”
Chu Chấn Hưng nhìn cô, không nói gì.
“Anh hẳn biết rõ, tuy Thịnh Đạt gặp khủng hoảng, nhưng vấn đề thực sự không lớn, vấn đề thực sự cũng chỉ là thiếu vốn, chỉ cần bổ sung vào lỗ hổng này, hạng mục Hoa Hưng bắt đầu có lợi nhuận, tất cả đều sẽ dễ dàng giải quyết, đến lúc đó sự trả giá của anh sẽ được hồi báo tương ứng.” Cô nhìn anh ta, mỗi một chữ đều nhấn mạnh rõ ràng.
“Mộc Tuyên Dư, em đến tìm anh, nhất định chưa bàn bạc với anh trai em, đúng không?”
Cô nhìn vào mắt anh ta, hơi biến hóa, luôn cảm thấy anh ta đang ám chỉ gì đó.
Sự trầm mặc của cô, chứng minh phán đoán của anh ta rất chính xác.
“Tiểu Dư, chuyện khác anh có thể thuận theo em, nhưng chuyện công ty thì không được, anh không phải Chu U Vương, làm ra được chuyện ngu ngốc vì một nụ cười của mỹ nhân.” Anh ta vẫn mang thái độ cự tuyệt như trước, “Đói rồi thì đi ăn cơm thôi!”
“Anh cảm thấy em còn có thể ngồi ăn cơm cùng anh sao?” Cô ngước mắt, trong ánh mắt không có độ ấm.
Anh ta cười nhẹ, dường như không bận tâm lắm.
Cô cắn môi, “Chu Chấn Hưng, có phải chúng ta quên nói chia tay không?”
Nụ cười trên mặt anh ta hơi đông lại, “Em muốn chia tay với anh?”
“Phải.”
“Em thật sự nghĩ kĩ rồi?”
“Phải.”
Cô nghĩ hành vi bây giờ của cô trong lòng anh ta đúng là “ngây thơ” thật sự, cuối cùng cô làm ra chuyện khiến cô thấy phiền chán nhất của phái nữ – Nếu anh không giúp nhà tôi, vậy tức là anh không yêu tôi, anh đã không yêu tôi, vì sao tôi phải ở bên anh? – Cô từng ghét cách nói này biết bao, cho rằng nó vừa buồn cười vừa ngu dại, nhưng nó lại giống với tất cả những việc mà cô đang làm.
Chu Chấn hưng híp mắt nhìn cô rất lâu, “Em không có gì muốn hỏi anh?”
“Không có.”
Hai chữ này thật sự khiến anh ta nổi giận, anh ta cầm áo vest đứng dậy, xoay người rời khỏi quán cà phê.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận